Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Minh Nguyệt tông bị đánh trở tay không kịp. Cái tiểu tông phái này tuy mạnh mẽ phản kích, nhưng làm sao có thể là đối thủ của một đám yêu quái hung thần ác sát? Dùng bảy trăm yêu chúng đối phó với một vạn người, Ẩn Lưu thắng lợi một cách nhanh chóng. Ninh Tiểu Nhàn tự mình theo đám yêu quái đến chỗ đó tham dự mới biết được, quy mô của Minh Nguyệt tông tuy không lớn lắm, nhưng môn đồ xương cốt lại rất cứng rắn, tu sĩ cận kề cái chết chỗ nào cũng có, toàn bộ tiên môn cơ hồ bị giết đến máu chảy thành sông rồi, mới bị tìm được sứ giả ngày đó bị phái tới Ẩn Lưu kia.

Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho đến cùng, đội quân Ẩn Lưu nghỉ ngơi mấy canh giờ, lập tức tiến đến tiên môn thứ hai. Sau đó chỉ dùng một buổi, đã đem môn phái Tiên Sơn kia phá huỷ hơn phân nửa, làm bọn hắn bất đắc dĩ phải đem sứ giả ngày đó giao ra.

Ẩn Lưu xuất thủ đối với tông phái chung quanh! Tin tức này lập tức như mọc cánh theo bốn phương tám hướng điên cuồng truyền đi, giống như dầu sôi nhỏ vào chảo nóng, toàn bộ phía tây Bắc ầm ầm khiếp sợ.

Chiến hỏa ở phía bắc của Nam Thiệm bộ châu đã thiêu đốt mấy trăm năm, nhưng “Tây tuyến không chiến sự” vẫn là nhận thức chung của toàn bộ tu tiên giả. Ẩn Lưu lần này ngang nhiên ở phía tây dẫn đầu tranh đấu, phần đông tiên môn một bên chỉ trích Ẩn Lưu không để ý đạo nghĩa, cuồng vọng vô biên, một bên kết thành liên minh đồng khí liên chi. Ánh mắt mọi người sáng như tuyết, Ẩn Lưu đánh bại hai tiên phái chiến lực biểu hiện ra ngoài, đã đủ để cho mọi người kinh hãi rồi. Một đám người như vậy suốt ngày lại chỉ trốn ở trong núi sâu, trò giải trí, tiêu khiển đều không có, yêu quái trong đó suốt ngày chỉ tu luyện và đánh nhau, nên bất kỳ tiên môn nào cũng không muốn một mình ứng phó.

Lại qua không lâu, ở phía xa trung bộ của  Quảng Thành cung cũng đã bị kinh động, nguyên nhân rất đơn giản, bọn hắn phái sứ giả đến  Ẩn Lưu, chính là phó Các chủ Đa Bảo Các Lý Kiến Minh đến sơn mạch Ba Xà làm khách xong thì sống chết không rõ, một chút tin tức đều không có! Sao đó thì truyền đến tin tức Ẩn Lưu đuổi bắt sứ giả các phái, ngươi nói hai chuyện này đặt ở cùng một chỗ, có thể kích phát Quảng Thành cung liên tưởng  thành cái dạng gì? Còn chân chính chọc giận một đại phái của loài người này, là một tay của Ẩn Lưu—— nhóm yêu quái bọn họ rõ ràng đến bắt nghi phạm, ở trong tiên môn vừa mới bị huyết tẩy thẩm vấn ngay tại chỗ!

Kinh Cức đường luôn luôn coi tra tấn như một môn nghệ thuật, vì thế mà sáng tạo ra những thủ đoạn vô cùng kỳ quặc, chặt tay chặt chân là phương pháp cổ xưa vừa đẫm máu lại không thẩm mĩ đã sớm không cần. Nó có 100 loại phương pháp có thể làm cho người nhận hình toàn thân ngay cả một cái miệng vết thương rách da đều không có, nhưng lại đau đến mức như rơi vào địa ngục. Hối hận tại sao cha mẹ mình lại đem mình sinh ra trên thế gian này! Hết lần này tới lần khác sau khi hình phạt khốc liệt này đánh xuống, hai người bị tra tấn đều được chứng thực là trong sạch đấy, không có hiềm nghi.


Vì vậy Ẩn Lưu đánh xuống một cái tát này, đánh trên mặt tiên môn một cái thanh thúy lại vang dội. Nếu như nuốt được cơn tức này, mà không báo thù thì thật sự sẽ bị thế nhân mắng thành bọn hèn nhát rồi! Hai ngày sau, các môn phái này mới kết thành liên minh bắt đầu hành động, bất kể  Ẩn Lưu đánh vào bất kỳ một tiên môn nào trong liên minh đó, các môn phái khác đều chạy đến trợ giúp. Mà mục đích của Ẩn Lưu rất đơn giản, chỉ là muốn bắt trở lại những người đã phá hỏng Tiên Thực Viên, cũng không muốn đem những môn phái chung quanh toàn bộ tiêu diệt, cho nên thế cục nhất thời rơi vào giằng co.

Đến bây giờ, đã qua mười ngày. Mà nội bộ Ẩn Lưu cũng xảy ra chút ít phiền toái.

Đầu tiên là Điểm tình các thất lạc một bản chép tay 《 Hóa Long Quyết 》 cực trân quý. Điểm tình các trong Ẩn Lưu, thật ra chính là nhà kho chuyên sưu tầm các loại công pháp bí quyết, bị lấy đi  “Vẽ rồng điểm mắt (*)”. Phần《 Hóa Long Quyết 》này  tuy không phải nguyên bản, cũng không biết có phải người sao chép nó trình độ quá cao không. Khiến cho phần pháp quyết vẽ rồng điểm mắt này trở thành bảo vật trấn các—— đây chính là bút tích xuất ra từ đại nhân Ba Xà, hơn nữa là bản tâm đắc Di Lân Hóa Rồng từ chỗ Thanh Long một trong bốn thần thú ngày xưa truyền ra tới nay.

Loại Di lân đều có thể Hóa Rồng, cho nên phần bản chép tay này đối với yêu quái loại cá, loài rắn có ý nghĩa cực kỳ to lớn. Hám Thiên Thần Quân là người cuối cùng nhìn thấy Thanh Long trước khi chết, cho nên cái bản tập này thiên hạ chỉ có một phần này, dù là lịch đại đại năng Ẩn Lưu cũng sao chép qua mấy phần, nhưng mà cho dù như thế nào thì ý nghĩa cũng không thể so sánh với phần mà Trường Thiên viết. Càng quan trọng hơn là, nếu như 《 Hóa Long Quyết 》 lưu lạc ra bên ngoài. Không biết sẽ tạo lên bao nhiêu oanh động, dù sao trên cái thế giới này, đã thật lâu không có Long tộc mới xuất hiện.

Thời điểm Thất tử truyền đến tin tức này, Ninh Tiểu Nhàn đã làm xong một phần điểm tâm, đưa vào trong Thần Ma ngục. Hiện tại Từ Lộng U ở lại trong tiểu lâu của nàng, nàng chỉ có thể thừa dịp thời điểm lão nhân này ra ngoài mới đưa đồ ăn cho Trường Thiên. Thần Quân đại nhân tuy nhiên không thiếu cái khẩu vị này đấy. Lại rất không hài lòng thời gian nàng tiến vào Thần Ma ngục gặp  mình như là ăn trộm vậy.

“Chàng thật sự sao chép 《 Hóa Long Quyết 》?”


“Nghe bọn hắn nói hươu nói vượn.” Trường Thiên ăn một ngụm bánh ngọt Trùng Dương, tinh tế nhai nhai, “... Cái bánh này ngọt quá, không đủ thơm. Tay nghề của nàng sao lại thụt lùi rồi hả?”

“... mật hoa quế lúc ấy mua ở Niên Gia trại đã dùng hết rồi! Đừng nói sang chuyện khác. Mau trả lời.”

” Trước khi Thanh Long bị cắn nuốt, ta đã bảo Âm Cửu U thừa dịp hồn phách hắn không trọn vẹn đã lục soát rất nhiều thần thông pháp quyết, chuyên để Thần Long sử dụng. Cái bản 《 Hóa Long Quyết 》 này chính  là một bản trong số đó.” Hắn ưu nhã nhưng cực kỳ nhanh chóng giải quyết mâm bánh ngọt.

Nàng thoáng một phát bắt được trọng điểm: “Cho nên, cái này căn bản không phải dấu vết của chàng mà là của Âm Cửu U đấy!”

“Nàng càng ngày càng thông minh rồi.” Hắn nhún vai, “Cách thời gian vài vạn năm như vậy xuất hiện truyền nhầm cũng không kỳ quái. Nguyên bản bút tích của  Âm Cửu U cùng với ta rất giống.”


Kinh Cức đường ở trong các kiểm tra qua lại bảy tám lượt, lúc này mới suy đoán 《 Hóa Long Quyết 》 chính là vài ngày trước bị lấy đi đấy, rất có thể là cùng một ngày với Tiên Thực Viên bị nổ tung. Như vậy,  số lượng lớn Linh Dược trân quý bị hủy trong Tiên Thực Viên, kỳ thật chính là ngụy trang, mục đích thật sự của nghi phạm, chính là muốn thừa dịp loạn mà đánh cắp một bản 《 Hóa Long Quyết 》này? Giờ phút này mọi người cũng đã rõ ràng, dù sao Điểm Tình các cách Tiên Thực Viên không xa, sau khi bị nổ tung, đám người trên con đường này đều vội vàng, nghi phạm sẽ có cơ hội lớn lẻn vào Điểm Tình các nơi mà căn bản khó có thể tiếp cận.

Sau khi suy đoán ra cái kết luận này, yêu chúng Ẩn Lưu cơ hồ muốn cắn nát hàm răng. Yêu chúng nhìn ra, Tiên Thực Viên bị hủy mất không ít lại mất đi một bản 《 Hóa Long Quyết 》, bất kể là ai dám lợi dụng Tiên Thực Viên để làm ra chuyện thế này, có lẽ đều sẽ bị phanh thây xé xác. Chẳng qua trong nội tâm mọi người cũng rõ ràng, người phía sau màn này đối với tình huống của  Ẩn Lưu rõ như lòng bàn tay, vô luận là phân bố dược thảo trong Tiên Thực Viên, hay là vị trí tàng thư trong Điểm Tình các, bố trí cơ quan kết giới, đều không thể làm khó được hắn. Tên nội ứng này, địa vị nhất định không thấp.

Lại qua mấy ngày, cái tin tức xấu khác truyền đến: Huyết Ngô Đồng sắp chết. Cái gốc cây yếu ớt này sau khi nổ tung đã bị thương bộ rễ, đan sư tại Ẩn Lưu cùng yêu đồng tử toàn lực cứu giúp,  mới có thể kéo dài hơi tàn mấy ngày, rốt cục sắp không thể chống đỡ.

Lần này, Ẩn Lưu phá vỡ quy củ cũ người ngoài không đáng tin, liền mời Từ Lộng U đến. Kết quả lão nhân gia ông ta lại ở bên trong phòng ấm ngây người một ngày một đêm, khi trở về vẻ mặt đau lòng, vô cùng mệt mỏi: “Hết cách xoay chuyển, nó chết chắc rồi!”

Bình thường linh mộc khi bị lửa của Phượng Hoàng Niết Bàn thiêu qua, thì một chút sinh cơ đều không có. Huyết Ngô Đồng sinh ra vốn là nghịch thiên hành sự, vì Thiên Đạo không có chỗ cho nó, cho nên nó không còn nữa cũng là bình thường,ngô đồng khôi ngô cường tráng như vậy, không chỉ mỗi một cây đều là thân thể ốm yếu, hơn nữa số lượng còn lại rất ít. Từ Lộng U đoán chừng, số lượng Huyết Ngô Đồng tồn tại trên phiến đại lục này, sẽ không nhiều hơn ba gốc.

Mắt thấy trân bảo hiếm thấy như vậy từng bước một chết đi, cho dù Từ Lộng U chỉ là một vị  khách cũng cảm thấy đau lòng khổ sở, lại càng không cần nói đến người của Ẩn Lưu.

Cẩn thận hỏi qua Từ Lộng U, biết rõ Huyết Ngô Đồng tối đa chỉ có thể sống hai mươi ngày nữa, Ninh Tiểu Nhàn lại không có nửa điểm tiếc hận, chỉ là mỗi ngày tu luyện thần thông, pha trà nấu cơm, toàn bộ cao thấp Ẩn Lưu cơ hồ không có người nào trôi qua rảnh rỗi như nàng, ung dung tự đại hơn rồi. Từ Lộng U tức giận đến mức chỉ vào cái mũi của nàng nói: “Huyết Ngô Đồng thần vật độc nhất  thiên hạ sắp chết, sao ngươi một chút phản ứng cũng không có, ngươi có phải là đan sư hay không?”


“Ta phản ứng là nó có thể sống trở lại sao?” Nàng mới mở miệng liền đem lão đầu tử nghẹn nói không ra lời.

Chuyện thứ ba, Cưu Ma môn chủ vốn là kiên trì chính diện ứng chiến rốt cục dao động, phái ra cao thủ Tường Vi đường đến Thiên Nhai Hải Các đến bắt ba vị sứ giả đến Tiên Thực Viên ngày đó. Hiện tại muốn bắt người này căn bản không uổng phí chút khí lực gì, bởi vì ngày đó trước khi hắn bị Ẩn Lưu ném ra khỏi sơn mạch Ba Xà, đã bị chặt đứt tay chân trở thành côn một đầu. Thiên Nhai Hải Các oán hận Ẩn Lưu ra tay hung ác, đem hắn để trong khu điều dưỡng của tông phái.

Tên này vừa về tới Ẩn Lưu, bị dọa đến tay chân đều mềm nhũn, không – cần Kinh Cức đường đem hình pháp trên tay ra sử dụng, triệt để nói ra toàn bộ. Thì ra ngày đó hắn được trưởng lão môn phái ra lệnh, ở trên người mình nuôi dưỡng sâu độc ở bên trong miệng lén lút thả mấy miếng trứng trùng, giả thời cơ muốn lấy cắp hạt giống ngũ sắc đường, ngược lại đem trứng côn trùng bỏ  xuống dưới đất. Lâm vệ của Ẩn Lưu đù có mạnh thế nào, cũng không có biện pháp giám sát một cái tiểu trùng ở trong đất bùn có cử động rất nhỏ. Hắn căn bản không biết đó là trứng trùng gì, chỉ là trưởng lão đã bàn giao nhắn nhủ như vậy, hắn cứ  như thế mà làm thôi.

Tên này biết không nhiều lắm, cho nên Ẩn Lưu một lần nữa xuất động, muốn đem trưởng lão Thiên Nhai Hải Các đã sai sử hắn làm việc bắt về. Thế nhưng cái tông phái này lúc đó đã phát hiện nên đề cao cảnh giác. Vị trưởng lão này cuối cùng vẫn bị mang vào rừng rậm Ba Xà, nhưng mà đoạn đường đi này cực kỳ thảm thiết, liên minh của tiên phái Tây Bắc phát động bao vây chặn đánh không dưới năm lần, Tường Vi đường bỏ ra tánh mạng của bốn gã cao thủ mới hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Chuyện này vốn là chuyện giữa các tông phái, nhưng mà hai bên đều đã đổ máu, quy mô xung đột lập tức tăng cao, hoàn cảnh chiến tranh có phương hướng chuyển biến rồi. Song phương bắt đầu ở Hồng Vân Đài mà giao thủ. Đây cũng là chuyện trải qua rất nhiều năm rồi, thế nhân trọng mới biết võ lực của Ẩn Lưu. Yêu binh bị Trường Thiên dùng phương pháp đấu cổ bồi dưỡng nên, lúc tác chiến Cuồng Bạo cùng dũng mãnh, làm cho tất cả Tu tiên giả can đảm đều rét lạnh.

Sức chiến đấu của hai bên đều ngang nhau. Nói cho cùng, các tu sĩ đều là ích kỷ, muốn bọn hắn giống như binh sĩ phàm nhân đấu tranh anh dũng, liều mình tấn công như vậy là không thể nào đấy. Nhưng mà bọn hắn nhìn thấy không chỉ một cái yêu binh Ẩn Lưu, bụng bị xé ra, ruột chảy trên mặt đất mà còn có thể nhe răng cười lấy ruột đánh nhau, rồi nhét trở lại trong bụng, sau đó một lần nữa cầm lấy vũ khí xông lên; rất nhiều yêu binh Trùng tộc thậm chí có thể sau khi mất đầu, còn chiến đấu hăng hái đến một giọt máu cuối cùng chảy hết, hoặc cho đến khi bị  tháo thành tám khối mới thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận