Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

“Không sai.” Hắn không biết bia đỡ đạn là cái gì, chỉ từng nghe nói đến bia bắn tên thôi. Nhưng mà hắn cũng không ngại giáo dục lại, “Bây giờ ngươi vẫn chỉ là một người phàm, tiểu yêu cấp thấp nhất cũng có thể đả thương ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, Quyền Thập Phương mới chỉ là tọa hạ đệ tử của chưởng môn Triều Vân Tông, mới chỉ là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong mà thôi. Ta mặc dù đã ba vạn năm không xuất thế, nhưng cũng có thể đoán được con đường đi về phía Tây lần này của ngươi trải đầy gai, so với hắn còn nhiều hơn gấp mười lần, yêu quái tu sĩ chỗ nào cũng có, đến lúc đó ngươi một thân một mình, định tự bảo vệ mình như thế nào đây?”

“Tu sĩ?” Tu sĩ không phải con người sao?

“Ngươi đừng tưởng rằng trên đường đi chỉ có mỗi yêu quái mới cản đường ngươi. Lòng người mới là thứ khó đoán, dễ thay đổi nhất, có một số tu sĩ còn hèn hạ bỉ ổi hơn cả yêu quái. Hơn nữa con đường tu tiên gập ghềnh khó đi, khó tránh không có người lại muốn đi con đường bàng môn tà đạo, rơi vào trong tay bọn họ, kết quả có lẽ còn không bằng bị yêu quái ăn thịt.”

Nếu theo lời hắn nói, thì nàng càng đi về phía tây càng chỉ có một con đường chết thôi sao? Lúc này mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường đi về phía tây thôi, hơn nữa mới chỉ đi đến huyện Tứ Bình mà nàng suýt nữa đã mất tính mạng. Sau này nàng còn có những ngày an nhàn được sao?

Trường Thiên cảm nhận được tâm tình của nàng, khẽ mỉm cười. Chỉ là lúc này Ninh Tiểu Nhàn đang đứng ở cạnh tức nhưỡng nên không nhìn thấy nụ cười của hắn.

Trên đời này không thiếu đại yêu và tiên nhân, nhưng sao bọn họ có thể chú ý đến một người phàm nhỏ bé như nàng? Tựa như một người bình thường sẽ không đời nào để ý đến một con kiến trên mặt đất cả. Lúc nàng chẳng có chút thần lực nào thì cùng lắm là gặp phải một vài con tiểu yêu không đáng kể tìm nàng gây chút phiền phức mà thôi. Nhưng mà trăm triệu lần không thể nói điều này với nàng được.


“Hôm nay ngươi đã biết sự chênh lệch giữa yêu và với tu sĩ lớn như thế nào, rồi trong thời gian ngắn không thể nào bù đắp được. Nhưng nếu trong tay có thuật luyện đan, thì có cái để dựa vào, nói không chừng có lúc có thể cứu ngươi một mạng.”

Nàng cắn cắn môi dưới, hiểu ý của Trường Thiên. Có thêm một thứ tiền vốn, thêm một phần hy vọng sống sót. Giống như hôm nay lúc trốn tránh A Phúc, nếu như mấy ngày gần đây không kiên trì ăn gạo Vân Hương, nàng vốn không thể kiên trì đến lúc Quyền Thập Phương đến cứu.

Hắn ở cùng nàng mới chỉ có mấy ngày, đã rất hiểu tính cách của nàng, thấy nàng im lặng không nói, biết nàng đã nghe vào tai, cho nên nói: “Đám đi bắt yêu kia sẽ nhanh quay lại. Ngươi có kế hoạch gì thì nên triển khai đi?”

Đúng rồi, đã qua hơn một canh giờ, nàng cũng nên nhanh chóng bố trí.

A Phúc đã sớm viết xong mẩu giấy, không ở Trường Thiên ở bên cạnh, hắn đương nhiên là thoải mái hơn nhiều, chữ viết ra cũng phù hợp với đặc điểm của yêu quái trong tưởng tượng của mọi người: cẩu thả, xấu xí, lộn xộn.

Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng trở lại tầng dưới cùng của ngục Thần Ma, đứng trước mặt Trường Thiên.


Nàng ưỡn ngực, nhắm hai mắt lại, hít vào thở ra một hơi thật sâu, kiên định nói: “Động thủ đi!” Nàng chuẩn bị diễn một màn khổ nhục kế. Tội nghiệp cho làn da mềm mịn của nàng sẽ phải chịu khổ a!

Trường Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, người biết thì thấy nàng đang triển khai kế hoạch, người không biết mà nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, nhất định là nghĩ nàng đang khẳng khái chuẩn bị hy sinh.

Hắn không nhịn được muốn trêu chọc nàng: “Ta đếm đến ba, ngươi phải chuẩn bị xong.”

“Được.” Nàng lại hít thở sâu một lần, nhắm hai mắt lại, bộ ngực đầy đặn phập phồng, rất dễ nhận ra.

“Vậy thì tốt. Nghe kỹ nha, ba!”

Hắn phẩy một cái, trong không khí tụ lại hình thành một lưỡi dao gió nhỏ, không tiếng động sượt qua vai trái của nàng.


Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy đầu vào trái của mình mát lạnh, chưa kịp cảm thấy đau đớn, đã có chất lỏng chảy ra. Nàng mở mắt ra, tức giận nói: “Một và hai đâu rồi? Không phải bảo là đếm đến ba sao?” Máu chảy ra đúng là không ít, làm cho quần áo chỗ bả vai nàng nhiễm đỏ. Trường Thiên thật là độc ác a!

“Nếu đếm đến ba, thân thể ngươi quá khẩn trương, máu sẽ chảy nhiều hơn.” Hắn tự tìm lấy cớ cho mình, “Nhanh đi ra ngoài, còn phải tốn thời gian bố trí nữa đấy.”

Nàng tức giận, vèo cái ra khỏi Thần Ma ngục, dùng sức đá đổ mấy cái ghế, sau đó thét lên một tiếng kinh hãi. Tiếng thét có thể nói là vang mười phần, phải đảm bảo có thể truyền đến tai tất cả hạ nhân của Hoàng phủ, lát nữa còn làm chứng cho nàng. Nàng cũng không sợ hiện giờ có người xông đến, dù sao lúc Quyền Thập Phương tóm yêu quái đi vào, đã căn dặn người trong phủ, ai cũng không nên tới gần, nghe thấy tiếng động gì cũng không cần đi vào.

Vết thương trên bả vai truyền đến sự đau đớn, xem ra dây thần kinh thô của nàng rốt cục cũng phản ứng chuyện nàng bị thương. Nàng nhịn đau ném đoạn dây thừng xuống đất, lại đặt tờ giấy A Phúc viết trên mặt bàn, đang định tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng chờ các tu sĩ Triều Vân Tông trở về,nhưng trong lòng dần cảm thấy khốn khổ, trước mắt dần biến thành màu đen, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất.

Trường Thiên, ngươi đã làm gì? Nàng có lòng muốn hỏi, lại nói không ra.

Trước khi rơi vào hôn mê, nàng hoảng hốt nghe được tiếng Trường Thiên nói nhỏ bên tai nàng: “Diễn trò cũng cần thật một chút, Quyền Thập Phương mới tin được. Ta bôi loạn một chút độc của dơi yêu trên vết thương của ngươi. Đừng lo lắng, hiệu lực chỉ có một lúc thôi, ngươi ngủ một giấc là hết thôi.”

Có lẽ là do độc dược, nàng lần này cảm thấy ngủ rất ngon.


Vừa mở mắt, tiểu nha đầu bên cạnh vui vẻ: “Ninh cô nương tỉnh rồi.” Lập tức liền có người tới ân cần hỏi han, người thì mớm nước người thì cho uống thuốc, giống như nàng không có chân tay, không tự làm được ấy.

Cuộc sống của người có tiền đúng là thoải mái a! Nàng âm thầm cảm thán, lại chợt nhớ đến việc Trường Thiên hạ độc trên vết thương của nàng, liền không khỏi căm tức, chuyện này không giống như tính cách bình thường của hắn, hôm nay hắn làm sao vậy, khiến cho người ta cảm thấy không bình thường tí nào?

Nàng cũng không biết lúc này trong chính sảnh đang tranh cãi kịch liệt. Thạch Quý San khăng khăng là Ninh Tiểu Nhàn cố ý để cho Bức yêu chạy thoát, nhưng mà những đệ tử khác của Triều Vân Tông trong đó có cả Quyền Thập Phương đều vô cùng hiểu rõ tính cách của nàng, đương nhiên là đều không cho là đúng. Không thể không nói, có khi chân lý lại ở trong tay một số ít người.

Dĩ nhiên, thái độ của mọi người như vậy, có chút liên quan đến kết quả lần này. Hơn phân nửa số tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, đấu với đám Bức yêu tương đương tu vi Luyện Khí kỳ thì quá là dễ dàng. Khi bọn họ đánh bất ngờ, mười lăm con bức yêu đã chết mất chín, sáu con bị thương. Triều Vân Tông tổng cộng đã bắt được mười bốn con, chỉ có Qua Thấu thấy tình hình không ổn, mượn cơ hội trốn thoát. Yêu Vương đúng là giảo hoạt, nhưng trước khi đi cũng đã bị Thạch Quý San dùng pháp khí đánh, chặt đứt cánh tay, thương thế vô cùng trầm trọng. Tu sĩ của Triều Vân Tông cũng có hai người bị thương, nhưng trên mặt mọi người đều tươi cười.

Có chiến tích như vậy, ai cũng không quá so đo việc A Phúc chạy trốn. Chỉ có Dư Diêu cầm Tiên tác do sư phụ ban thưởng, nói gì không hiểu tại sao một con yêu quái Hóa Hình kỳ có thể giựt đứt thừng tiên. Nhưng mà đây cũng là vật chứng quan trọng để mọi người nhận định A Phúc tự chạy trốn, dù sao thừng tiên này quá thần thông, đao cứa rìu chém không đứt, Ninh Tiểu Nhàn dùng cái gì để giúp A Phúc chạy thoát a? Dùng kéo của Kim phủ chắc?

Chưa kể Quyền Thập Phương còn cẩn thận xem xét vết đứt của thừng tiên, xác định đây là do dùng sức làm đứt. Chuyện này không thể nào là do Ninh Tiểu Nhàn làm, như vậy bất kể kết luận có hoang đường như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể cho rằng A Phúc đột nhiên bộc phát yêu lực chạy thoát.

Nghe nói Ninh Tiểu Nhàn tỉnh dậy, Quyền Thập Phương vội vàng chạy đến. Hắn đứng ở cửa chào, rồi mới tiến vào trong phòng. Những tu sĩ khác đều ở bên ngoài vểnh tai lắng nghe, dù sao nam nữ khác biệt, một đống nam nhân chen chúc trong phòng nữ nhân thì còn ra cái gì? Cũng may bọn họ đều có thính lực bất phàm, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe được đại khái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận