Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền
Cưu Ma khẽ cười lạnh “Có ý gì? Ngươi cho rằng lần đánh lén này là ta an bài sao? Thật nực cười”
Lang Gia nhíu mày “Tất nhiên không phải là ngươi, hiện tại người hi vọng Huyết Ngô Đồng có thể sống sót nhất là ngươi. Ngươi còn chưa ngu xuẩn tới mức tự bê đá đập chân mình”
Cưu Ma hừ một tiếng “Ngươi cũng đừng vội đắc ý, nên biết đạo lý, môi hở thì răng lạnh. Người ẩn trong bóng tối này đối phó với ta xong, ngươi cho rằng mình vẫn có thể vô sự sao?”
......
Ba ngày sau, bên trong một căn nhà trên cây trong rừng rậm Ba Xà, có hai người đang ngồi đánh cờ.
Cầm quân cờ trắng nói “Đã qua ba ngày, Ninh Tiểu Nhàn vẫn ở trong bí cảnh chưa ra. Ngài cảm thấy, nàng có bao nhiêu cơ hội thành công?”
Cầm quân cờ đen nói “Khó nói. Thời gian nàng trở thành đan sư chuyên trách quá ngắn, lại có chiến công chế tạo ra giải dược ôn dịch trước đó, nếu nói nàng đem Huyết Ngô Đồng nuôi thành đại thụ chọc trời, ta mới thấy quá kỳ quái. Đúng rồi, hai người hầu kia của nàng đâu?”
“Khi nàng vào trong bí cảnh, hai người kia cũng không thấy bóng dáng, không biết trốn đi nơi nào. Ta phái mấy huynh đệ vào bí cảnh xem xét. Kết quả cô nương này quả nhiên rất cẩn thận, lại ở bên trong bí cảnh bố trí vài kết giới. Gần đây Cưu Ma canh giữ nơi này rất cẩn thận, bọn họ không dám khinh suất làm kinh động đến nàng nên không xuất thủ phá giải, nhưng theo số bảy báo lại, thủ pháp bố trí kết giới kia rất cổ xưa, ít nhất là khoảng một hai vạn năm trước, hiện tại rất có thể đã thất truyền”
Cầm quân cờ đen cười lạnh nói “Thất truyền? Bọn họ có thể sử dụng, còn nói là thất truyền? Cô nương này chắn ngang một bước, làm hư chuyện của ta, nếu nàng chữa trị thành công cho Huyết Ngô Đồng, chúng ta liền có ít cơ hội gây khó dễ cho Cưu Ma” Tiếng nói hắn vừa chuyển “Sao chỉ phái Thập Tam Hào đi tập kích nàng? Ta đã sớm thông báo với ngươi, trên người cô gái này có rất nhiều bí ẩn, không phải người dễ đối phó”
Cầm quân cờ trắng cười khổ nói “Thập Tam hào thứ hạng mặc dù không cao, nhưng bản lãnh của hắn lại thích hợp nhất ở trong rừng rậm Ba Xà, lần trước hắn ở ngay bên cạnh, ngay cả Lang Gia cũng không thể phát giác. Ta phái hắn đi, cho là đã nắm chắc, vậy mà…”
Cầm quân cờ đen hừ một tiếng “Hiện tại hai vị môn chủ đã bị kinh động. Chuyện ám sát, trong thời gian ngắn không tiến hành được. Aiz, hiện tại nói gì cũng đã chậm, nàng đã vào trong bí cảnh. Nếu đã chữa lành cho Huyết Ngô Đồng, chúng ta cũng không cần thiết xuất thủ với nàng nữa”
Cầm quân cờ trắng không tiếng động nhếch miệng “Hay là ngài đã mềm lòng. Phá hủy Huyết Ngô Đồng, thật ra thì ngài cảm thấy khó chịu hơn bất cứ ai khác”
Cầm quân cờ đen thở dài nói “Nàng có thể trị lành cho Huyết Ngô Đồng, thật ra thì ta cũng cảm kích nàng. Nữ nhân Cưu Ma kia mặc dù vô năng, tham lam, nhưng rốt cuộc cũng không ngốc. Chỗ này của ta về sau ngươi nên ít lui tới, tránh cho nàng nghi ngờ”
Cầm quân cờ trắng điềm nhiên nói “Nàng không xứng ngồi ở vị trí đó. Lần này Ẩn Lưu cùng liên minh nhân tộc ở Tây Bắc lâm vào hỗn chiến, chẳng lẽ không phải là lỗi của nàng sao?”
Cầm quân cờ đen nói “Là chúng ta bố trí bẫy, nàng chỉ nhảy vào mà thôi. Ta nhận được tin tức, Quảng Thành Cung cùng Côn Luân Tiên Dao cũng phái người tới đây. Đây là hai tiên phái có thế lực lớn, đám người trong liên minh Tây Bắc không thể so sánh. Cũng đủ để Cưu Ma nuốt không trôi”
Cầm quân cờ trắng trầm ngâm một hồi, sau đó đứng dậy cáo từ. Phương thức di chuyển của hắn rất kỳ quái, giống như bù nhìn lắc lư đón gió, khiến người ta không thể đoán được chính xác vị trí của hắn. Mà rõ ràng hắn chỉ đang sải bước đi về phía trước, lại làm cho người ta cảm thấy như một luồng du hồn, ngay cả tìm mục tiêu trên người hắn cũng không dễ dàng. Trong một nháy mắt thời gian, người này đã không thấy tăm hơi.
Cầm quân cờ đen đối mặt với tàn cuộc trên mặt bàn, cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười tự nhủ “Ngươi là muốn hỏi, tàn cuộc phải thu xếp như thế nào sao?” Hắn đưa tay vỗ lên trên bàn, tất cả các quân cờ đen trắng đều bay lên, trở về đúng hộp đựng của mình, một viên cũng không lệch.
====
Kỳ hạn năm ngày cuối cùng cũng đã tới.
Mọi người ở ngoài bí cảnh kiễng chân nhìn, từ sáng sớm vẫn chờ tới giữa trưa, lại từ giữa trưa tới khi mặt trời xuống núi. Tuy Cưu Ma ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ nhưng trong lòng cũng không yên. Ngay cả thị nữ dâng nước lên cũng làm đổ một lần, điều này đối với đại yêu Độ Kiếp kỳ mà nói cũng là chuyện hiếm khi xảy ra.
Có người đã không nhịn được nói “Có phải tiểu nữ yêu này không trị được cho Huyết Ngô Đồng, lại sợ bị trách phạt nên đã lén chạy trốn?” Mấy ngày qua, chuyện Ninh Tiểu Nhàn lấy từ Ẩn Lưu một khoản to đã truyền khắp Tiên Thực Viên. Mọi người đều bội phục khẩu vị của nàng, đồng thời càng bội phục khí đảm của nàng.
“Không thể nào. Mấy ngày nay các huynh đề đều canh giữ ở đây, một cái quỷ ảnh cũng không xuất hiện ở cửa truyền tống” Một hộ vệ phủ nhận. Cưu Ma cũng đề phòng nàng, cho nên năm ngày qua trước cửa truyền tống không cho phép bất cứ yêu chúng nào tới gần, để tránh Ninh Tiểu Nhàn thừa nước đục thả câu chạy trốn “Lại nói, chạy sao? Người trong Ẩn Lưu, có thể chạy đi đâu?” Yêu quái Ẩn Lưu, cho dù có thể chạy thoát khỏi núi Ba Xà, có thể đi bao xa?
Lại qua một lát, ngay cả Hạc trưởng lão cũng khó mà bình tĩnh nổi rồi, đang muốn sai người đi vào xem xét thì cửa truyền tống rốt cuộc nổi lên gợn nước, dường như muốn lay động, sau đó Ninh Tiểu Nhàn bước ra ngoài.
Mọi người thở dài một hơi, tâm lại treo cao lên.
Đôi mắt Hạc trưởng lão trông mong nhìn nàng nói “Như thế nào, như thế nào rồi, Huyết Ngô Đồng có cứu được không?”
Nàng đưa tay vào cửa truyền tống, đem một bồn Huyết Ngô Đồng ôm ra ngoài, đặt trên mặt đất cười nói “May mắn không làm nhục sứ mệnh”
Trong sân nhất thời yên tĩnh, mọi người ngưng mắt nhìn khóm cây.
Qua thật lâu, tiếng hô rung trời đột ngột vang lên! Toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu cũng có không quá ba cây này, rốt cuộc cây của Ẩn Lưu đã may mắn sống sót.
Hiện tại, khóm Huyết Ngô Đồng này được dời đến trồng trong đất mà không phải tiếp tục ngâm trong tinh hoa sinh cơ Hải Vương Kình nữa, hơn nữa bộ rễ bị tổn thương cơ hồ đã phục hồi tốt, cành lá lại một lần nữa xanh tươi, dưới tán cây thậm chí còn nảy chồi. Quan trọng nhất là, lúc trước vỏ cây bị tổn thương rất nhiều, hiện tại đã liền lại, một đoạn vỏ cây có màu sắc sáng hơn bên cạnh rất nhiều, hiển nhiên là mới mọc ra.
Cho dù là người không theo đan đạo cũng có thể nhìn ra, khóm cây này có thể tiếp tục lớn lên, thậm chí sức sống còn tốt hơn trước kia nhiều lắm. Hạc trưởng lão đăm đăm nhìn gốc cây thần, hốc mắt tựa như ướt đi, không nhịn được nói “Ngươi làm thế nào … làm thế nào cứu sống nó?”
Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì nói “Cái này không thể nói với mọi người. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, Cưu Ma môn chủ thấy thế nào?”
Cưu Ma cả ngày nay không yên lòng, ngay cả chiến báo cũng không có tâm tình xem. Thật vất vả chờ được tin tức tốt này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng quan sát Huyết Ngô Đồng hồi lâu, đột nhiên nói “Sao lại giảm mất một cành?”
Ninh Tiểu Nhàn mặt không đổi sắc nói “Trong quá trình cứu trị bị hoại tử, ta thuận tay cắt bỏ đi”. Cành cây này thật ra là nàng len lén giữ lại, coi như là thù lao. Lấy tính cách nhạn quá bạt mao (chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cọng lông, ý là phàm chuyện gì đã qua tay mà thấy có lợi ích tốt hơn, thì không dễ dàng bỏ qua, chút lợi không bỏ; lòng tham không đáy; tranh thủ kiếm chác) của nàng, thần vật bậc này qua tay sao có thể không ăn bớt lại? Hơn nữa chỉ là một cành cây yếu ớt, ai nghĩ nàng có thể trồng được cây lớn. Nhưng việc sinh trưởng của Huyết Ngô Đồng cần rất nhiều linh lực, cành cây này cắm trong Tức Nhưỡng cũng chỉ có thể ở tình trạng nửa sống nửa chết. Hiện tại Ninh Tiểu Nhàn cũng không tính táng gia bại sản để nuôi thần mộc này.
Thần mộc được cứu sống rồi, Cưu Ma cũng không tìm ra được lỗi nào. Lúc trước nàng đã đồng ý, ai cứu sống được Huyết Ngô Đồng sẽ trở thành viên trưởng của Tiên Thực viên, hiện tại Ninh Tiểu Nhàn đã làm được, nàng cũng phải giữ lời hứa này.
Cho nên trong vòng ba ngày, chỗ trống đã lâu của Tiên Thực viên rốt cuộc có người kế nhiệm, tin tức này lập tức được truyền đi khắp Ẩn Lưu. Hiện tại Hạc trưởng lão là phó viên trưởng, thấy nàng cũng phải cung kính gọi một tiếng Viên Trưởng, nhưng nàng chỉ là viên trưởng quản lý mà thôi, không phải trưởng lão.
Tân quan nhập chức, trước là thay đổi chỗ ở. Khu vườn này so với khu vực của đan sư chuyên trách thì lớn hơn rất nhiều, cũng rất xa hoa. Chỗ ở mới của nàng cách Tiên Thực viên gần hơn, bên cạnh chính là một thác nước nhỏ, cảnh trí tuy đẹp nhưng tiếng nước chảy khá ồn ào. Trên trường có một cây đại thụ, dùng đằng mạn trang trí, hoa nở khắp nơi. Nàng cự tuyệt thị nữ mà Ẩn Lưu phái tới, bí mật của nàng quá nhiều, không thích hợp có thêm người kề cận.
Hiện tại ở đây, nguyên phòng lớn cũng có hơn hai mươi cái, cho dù Đồ Tẫn và Thất Tử có chuyển tới cũng vẫn dư dả.
Yêu quái cùng nàng giao hảo rối rít tới chúc mừng. Chức vụ này là chức quan béo bở, nếu khai thác tốt thì tài bảo linh thạch có được dễ như trở bàn tay. Song có lão yêu nhắc nhở nàng “Hạc trưởng lão tuy chỉ là Viên Phó nhưng cũng đương chức mấy trăm năm, kinh doanh trong tiên thực viên so với nàng càng lâu hơn” ngụ ý lo lắng Hạc trưởng lão cùng các đan sư thủ hạ sẽ đem nàng làm bình phong, đưa tới địa vị hữu danh vô thực.
Ninh Tiểu Nhàn cám ơn hảo ý nhắc nhở của Trường Thiên, nhưng nàng cũng là gà chuyên ăn côn trùng, trong lòng nàng biết rõ, nên không sợ Hạc trưởng lão tiếm quyền của mình. Đêm đó, nàng kiểm kê lễ vật người ta đưa tới, ngoài ý muốn phát hiện ra hộp đựng Thử vĩ tím.
Tin tức nàng trở thành viên trưởng Tiên Thực viên cũng không làm bên trong Ẩn Lưu oanh động nhiều lắm, bởi vì có chuyện đại sự xảy ra, lấn át danh tiếng của nàng – Đại phái trung bộ Quảng Thành Cung cùng Tiên Dao cung phái binh tới Đại Tây Bộ, chính thức gia nhập phía ủng hộ liên minh cùng đối phó với Ẩn Lưu.
Tin tức kia nhất thời làm khu vực Tây Bộ mới yên ổn mấy ngày nổi lên sóng gió, hỗn loạn. Hai tiên phái này có tầm cỡ lớn, vượt xa các tiểu môn phái Tây Bộ. Lực lượng bọn họ phái tới tuyệt đối không đơn giản, hầu hết đều là các binh tướng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhiều năm ở chiến tuyến bắc phương. Dẫn đầu đội ngũ Quảng Thành Cung là Trác Nhĩ Tú, từng chiến đấu ở chiến trường phương bắc hơn hai mươi năm, ngay cả đại điển trưởng môn Quảng Thành Cung cũng không tới tham gia.
Lần này, hắn vạn dặm trở lại tông phái, tân chưởng môn lập tức điều hắn tới đây, chỉ huy chiến đấu với Ẩn Lưu. Thời điểm hắn chạy tới, đúng lúc hai quân đang nghỉ ngơi hồi phục nguyên khí, hắn đem tình huống mấy lần chiến đấu hỏi rõ ràng, liền không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài “Cái này là kiểu chiến đấu gì? Hoàn toàn là trò trẻ con đánh trận”
Hắn nhận ra, liên minh Tây Bắc phạm phải quá nhiều sai lầm, ví dụ như đối chiến với Ẩn Lưu tại Hồng Vân đài, đó chính là địa bàn của người ta, khác nào đợi người ta tới chém giết mình. Lại thêm lực lượng canh phòng báo động, hỗ trợ chiến đấu tính cơ động quá kém, thường thường đợi sau khi quân Ẩn Lưu đánh xong, viện quân mới khoan thai đi tới.
Cho nên hắn lập tức điều chỉnh sách lược, quả nhiên rất nhanh khiến Ẩn Lưu ăn đau khổ.