Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Nếu nói hỏa khắc kim, bất quá chỉ đem kim nấu thành chất lỏng. Chân thân đích thực của hắn là kim khí dạng lỏng, chân hỏa chỉ đơn giản là đem hắn một lần nữa đốt thành chất lỏng đen, có thể làm nguy hiểm tính mạng của hắn sao?

Hạc trưởng lão cung không để ý đến hắn, dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng nghiêng đầu qua được, rốt cuộc nhìn thấy dưới ánh trăng ngoài cửa sổ là một nam tử gầy yếu, hai vai nghiêng nghiêng, vẻ mặt sầu khổ, tựa như gió thổi qua sẽ bay đi, so với người phàm còn không bằng. Nhưng hắn đứng như vậy làm Hạc trưởng lão cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Lão cũng là người quan sát tỉ mỉ, cho đến lúc này dù kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, nhìn kỹ đối phương mấy lần mới bừng tỉnh đại ngộ “Người này toàn thân đều dưới ánh trăng, nhưng không có bóng” Hạc trưởng lão là người kiến thức uyên bác, trong lòng vừa động, nhớ ra một loại yêu quái chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lập tức khàn giọng nói “Ngươi là Bác … Trạch!”

Nam tử đối diện kia nghiêng đầu một cái, tựa như xác nhận lời lão nói. Trong đầu Hạc trưởng lão lập tức hiện lên nội dung cổ thư lão đã từng xem “Bác Trạch, dị thú cổ đại, có khả năng khống chế bóng, hấp thu vào trong thân thể”

Bác Trạch chính là yêu quái có khả năng khống chế bóng người khác. Vô luận là người phàm hay tu sĩ, thần thể cùng bóng dáng không bao giờ chia lìa, giống như hai mặt tương sinh. Bác Trạch có khả năng thao túng bóng người, cũng chính là có thể giam cầm thân thể của bóng dáng đó, tu vi càng cao lực giam cầm càng mạnh, trừ phi chân thân này thần thông quảng đại, có thể tránh thoát trói buộc của nó.

Hạc trưởng lão không biết đạo hạnh của Bác Trạch này nông sâu ra sao, nhưng giờ khắc này hắn gia tăng lực đạo trói buộc trên người mình, thật sự như thái sơn áp đỉnh, ngay cả động đậy đầu ngón tay út cũng rất khó khăn, động tác quay đầu mới vừa rồi cơ hồ là dùng hết sức lực toàn thân mới có thể làm được.

Vô Diện phía trước một lần nữa ngưng tụ thành hình người, cũng không nói nhảm một lời, một lần nữa nâng hắc kiếm lên đâm tới.

Nữ nhân Cưu Ma kia, lại giấu diếm hai quân cờ lợi hại tới vậy! Hạc trưởng lão biết giờ phút này vô vọng lật lại thế cờ, thở dài một tiếng, không giãy dụa nữa, nhắm mắt chờ chết.

Trong phòng tối om, một kiếm này đâm tới trước hầu kết, chỉ cần thêm một tấc nữa tính mạng Hạc trưởng lão liền kết thúc. Cho dù nguyên thần có thể xuất khiếu, cũng không nhất định chạy thoát khỏi tay hai thích khách này.


Song đại khái ông trời còn thương lão, mệnh lão chưa đi tới tuyệt lộ. Trong phút chốc, ngoài cửa sổ bồng truyền tới tiếng hét thảm thiết, sau đó Hạc trưởng lão đột nhiên phát hiện lão có thể cử động.

Lần thoát chết trong gang tấc này khiến trong ngực lão tràn đầy vui sướng, ngón tay bắn ra, Nhạn Linh đao một lần nữa tiến lên đỡ thế công, đem hắc kiếm đánh bay ra ngoài, cơ hồ còn xét qua gò má Hạc trưởng lão, khiến lão đổ mồ hôi lạnh.

Trong lúc cấp bách, lão không nhịn được quay đầu ra ngoài cửa sổ xem xét. Vừa hay nhìn thấy Bác Trạch vẻ mặt đầy hoảng hốt dưới ánh trăng, trên ngực và bụng đều chảy máu, đằng mạn to cỡ chén cơm đang từ sau lưng vòng qua trước người hắn, trên thân đằng mạn chi chít gai nhọn. Hai đầu đằng mạn diễu võ dương oai, đem yêu quái khống chết bóng trói thành cái bánh quai chèo. Sau đó hô một tiếng, lôi yêu quái này vào trong rừng trúc.

Bác Trạch kêu lên thảm thiết, rồi im bặt ngay sau đó.

Hai người trong phòng cũng không nhịn được co quắp mặt hai cái. Bác Trạch vốn là yêu quái quỷ dị, nhưng bây giờ yêu quái đối phó nó lại càng quỷ dị. Hơn nữa Hạc trưởng lão cảm thấy Đằng Mạn kia nhìn có chút quen mắt, nhất thời trong chốc lát lại không nghĩ ra.

Lão cũng không rảnh để suy nghĩ thêm nữa, bởi vì thế công của Vô Diện càng thêm sắc bén.

Hắn không biết Bác Trạch gặp phải chuyện gì. Nhưng tám phần là không còn mạng nữa, có thể hoàn thành nhiệm vụ của Cưu Ma đại nhân chỉ còn lại mình hắn, cho dù mất mạng cũng phải giết được đối phương. May là thừa dịp ngưng lại, Hạc trưởng lão đã đem pháp khí lấy ra, là một bàn cờ dài nửa xích, quay đầu hướng tới Vô Diện.

Vô Diện chỉ cảm thấy tia sáng chợt lóe trước mắt. Hạc trưởng lão biến mất, mà dưới chân xuất hiện các đường vân, hắn hẳn là đang đứng trên một bàn cờ khổng lồ, hơn nữa quân cờ đen từ trên không hạ xuống. Trong không gian tối tăm đó, tựa hồ có người cho hắn biết, nếu không đi theo cuộc chơi hoặc cuối cùng hắn bại trận thì bàn cờ không gian này sẽ hủy diệt hắn.


Bàn về giết người Vô Diện là tổ gia. Nhưng nói tới đánh cờ thì tài đánh cờ của hắn chỉ có thể cười hai tiếng để thể hiện.

Vì vậy, tim hắn rốt cuộc đập nhanh và loạn nhịp một lúc lâu, cho đến khi cảm giác thúc dục ngày càng gấp gáp mới ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, tiện tay nắm lấy quân cờ trắng cùng địch nhân đánh cờ.

Phòng ngủ của Hạc trưởng lão yên tĩnh trở lại. Hô hấp của lão vẫn dồn dập, phía sau lưng ướt đẫm, nhưng vẫn quay mặt nhìn về phía Bác Trạch bị kéo đi trong rừng trúc, trầm giọng nói “Vị bằng hữu tới tương trợ, có thể xuất hiện rồi”

Trong rừng lặng yên không một tiếng động.

Hạc trưởng lão cũng không nổi giận, sau khi liên tiếp hô hai tiếng mới có giọng nói truyền tới “Không dám nhận, trưởng lão khách khí quá”

Giọng nói này, rõ ràng từ phía sau lão truyền tới, Hạc trưởng lão xoay người lại cực nhanh, không chút ngoài ý muốn nhìn về phía truyền ra giọng nói – giọng nói này lão nghe cực kỳ quen thuộc, cơ hồ mỗi ngày đều nghe thấy.

Cơ hồ chỉ trong một hơi thở, lão đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình “Ninh viên trưởng, đã trễ thế này, còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Thân ảnh lẳng lặng dựa trên kệ ung dung nhìn lão, chính là Ninh Tiểu Nhàn. Nghiêm khắc mà nói, hai người không gặp mới khoảng hai canh giờ, mà giờ khắc này Hạc trưởng lão nhìn thấy nàng, lại có cảm giác cách một đời.


Lão không hỏi tình trạng của Bác Trạch. Ninh Tiểu Nhàn tiến vào cao tầng của Ẩn Lưu, ba phen bốn bận hấp dẫn ánh mắt của mọi người chính là lực lượng kinh người của nàng, ngay cả hai vị môn chủ cũng từng thảo luận qua chuyện này, tuy nhiên mọi người cũng biết bản thể của nàng là Phệ Đằng Yêu. Phệ Đằng Yêu có thể hút hết cốt tủy máu huyết của đối thủ, kết quả của Bác Trạch cần nói thêm nữa sao?

Ninh Tiểu Nhàn không biết trong mắt Hạc trưởng lão, mình đã bị dán nhãn tà ác hơn rồi, chẳng qua cười nói “Đi ngang qua nơi này, nghe tiếng động, tùy tiện vào xem một chút, không nghĩ tới nơi này của trưởng lão thật náo nhiệt, đêm khuya mà vẫn còn khách tìm tới cửa” Nàng hiếu kỳ nói “Hai người này, cũng là người của Ẩn Lưu sao?”

Nhân tộc không thể xâm nhập vào trong Ẩn Lưu, lại nói hai người này nhìn thế nào cũng không giống loài người. Hạc trưởng lão im lặng, sau một hồi lâu mới nói “Bọn họ là thủ hạ của Cưu ma môn chủ, không có lệnh của chủ thượng sẽ không xuất thủ” lão thất hồn lạc phách cười khổ nói “Ta ở Ẩn Lưu đã mấy trăm năm, không có công lao cũng có khổ lao, không biết nơi nào chọc giận Cưu ma đại nhân, lại khiến nàng muốn đẩy ta vào chỗ chết”

Ninh Tiểu Nhàn cũng không tiếp lời, chẳng qua là hướng sau lưng lão thăm dò, nhìn quanh phòng trống một cách hiếu kỳ “Thì ra nơi này của ngài vẫn thường có khách ở, sao giờ lại không thấy người?” Nàng đảo tròn mắt “Hắc hắc, Hạc trưởng lão, ngài già mà không kính a, sẽ không phải là kim ốc tàng kiều chứ?”

Không tốt, tối nay biến cố luân phiên tói, cơ quan này lão vẫn chưa kịp đóng lại. bên trong đầy đủ mọi thứ, thoạt nhìn phù hợp với tình trạng kim ốc tàng kiều. Nếu không phải tu vi thâm hậu, trên trán hạc trưởng lão hẳn đã thấm ra mồ hôi lạnh, lão không nhịn được cười khan một tiếng “Ninh viên trưởng, ngươi cũng nói đùa rồi, toàn bộ Ẩn Lưu đều biết, ta ở chỗ này một mình, làm gì dấu người nào?”

Nàng trừng mắt nhìn, ngạc nhiên  nói “Không thể nào, hôm nay ta gặp một người, hắn nói hắn là khách của ngươi, được ngươi khoản đãi đã hai tháng, chẳng lẽ người kia nói láo?”

Hạc trưởng lão kinh hãi, giảm thấp giọng nói: “Người này ở đâu?”

Nàng hướng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ “Đằng kia, không phải đứng chỗ đó sao?”

Lão quay đầu một lần nữa nhìn ra ngoài, quả nhiên lần này dưới ánh trăng xuất hiện một người, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn lão, mặt mũi hết sức quen thuộc.

Đó là một con người, là người quen cũ của lão và Ninh Tiểu Nhàn.


Phó các chủ Đa Bảo Các của Quảng Thành Cung – Lý Kiến Minh.

Hắn làm sao lại đứng ở chỗ đó? Tâm niệm Hạc trưởng lão vừa động, âm thầm nói một tiếng không tốt, lưng đột nhiên lạnh toát, có một vật lãnh lẽo đâm vào tim lão từ phía sau lưng. Ninh Tiểu Nhàn đã lặng lẽ đứng phía sau lão. Liễm Tức Thuật của nàng đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh rồi, thừa dịp Hạc trưởng lão tâm thần đại loạn, tiến lại gần mà đối phương không hề hay biết. Lực đạo nàng xuất ra rất lớn, pháp khí hộ thân của hạc trưởng lão chỉ mới kịp khởi động đã bị đâm tới, ngay cả việc làm chậm tốc độ của nàng cũng không làm được.

“Đừng động, nếu không ta không đảm bảo hậu quả đâu” nàng cười dài nói.

Lão hối hận cho sự bất cẩn của mình, trầm giọng nói “Ngươi cũng là người Cưu Ma phái tới?” cảm giác tính mạng vừa được cứu lại mất đi, quả nhiên là rất không tốt.

Nàng chê cười một tiếng “Ta cùng nàng có quan hệ gì? Một kiếm này chính bởi vì ngươi dâng tính mạng yêu chúng vô tội Ẩn Lưu” góc độ chủy thủ của nàng lựa chọn hết sức hoàn hảo, đầu tiên dùng sức thật lớn, nếu không cũng không thể ép phá pháp khí của lão, song độ nông sâu lại được tính toán tỉ mỉ, khó khăn lắm ở vị trí trước khi chạm tới trái tim lão thì dừng lại. Nàng cũng tránh đi mấy mạch máu chính, cho nên vết thương cơ hồ không có chảy máu. Chỉ cần sâu hơn nửa tấc, cho dù trái tim được bảo hộ kỹ lưỡng của Hạc trưởng lão cũng sẽ thủng một lỗ.

Trong lòng lão nhảy lên, miệng mơ hồ nói “Ngươi đang nói gì?” Trên tay bắt đầu nhẹ nhàng động.

Nàng nhất thời xoay chủy thủ, kéo theo là tiếng rên của Hạc trưởng lão “Ngươi không cần trông cậy đem đồ trong ngực ra đối phó ta, ta đảm bảo một đầu ngón tay người cũng không thể nhúc nhích được! Không tin ngươi thử một chút” dứt lời liền đem chủy thủ rút ra, lùi lại hai bước.

Đây là ý gì? Trong lòng Hạc trưởng lão mặc dù không giải thích được, nhưng thấy nàng tự động lui lại phía sau, lão cũng không thúc thủ chịu trói  nữa, đang muốn xoay người lui lại phía sau, vậy mà mấy lần vận hết khí lực toàn thân vẫn đứng bất động trong tư thế cũ. Lão cả kinh, đây không phải chuyện đùa, tình huống này so với thời điểm Bác Trạch khống chết lão lúc trước hoàn toàn giống nhau, không đúng, lực giam cầm thậm chí còn mạnh hơn, lão lập tức quay đầu, nhưng hoàn toàn không thể làm được.

May là Ninh Tiểu Nhàn chạy tới trước mặt lão, Hạc trưởng lão chú ý tới, trong tay nàng không phải thanh chủy thủ nữa, mà đổi lại là trường kiếm. Thanh kiếm này lão đã từng thấy qua thủy nguyệt kính trong bí cảnh ngày đó. Lão rít qua kẽ răng “Ngươi muốn thế nào? Muốn giết tùy ý, nhưng ta cũng không phải người để ngươi trêu chọc”

Nụ cười trên mặt Ninh Tiểu Nhàn thu lại, lạnh lùng nói “Nói thật êm tay, như vậy yêu binh Ẩn Lưu, hơn một vạn nhân mạng lại có thể tùy ý người trêu đùa sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận