Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền
Hạc trưởng lão xanh mặt nói “Ta không hiểu ngươi đang nói gì”
“Không hiểu?” Ninh Tiểu Nhàn chỉ vào Lý Kiến Minh đang đi vào nhà nói “Bản thân ông cho rằng đã làm được tới thiên y vô phùng, nhưng không biết đây chính là lý do gây sơ hở nhất. Ngay cả Cưu Ma, nhìn thấy hắn cũng hiểu ngay chuyện tốt mà ngươi làm, nếu không tại sao nàng lại phái sát thủ tới lấy tính mạng ngươi? … người đứng sau tất cả chuyện này.”
Hạc trưởng lão há miệng, muốn giải thích mấy câu, lại không nói ra lời. Lý Kiến Minh ở một bên cười lạnh nói “Nguyện đánh cuộc thì phải biết chịu thua, ta và ngươi chung đụng hơn hai tháng, sao ta lại không biết ngươi là người không thua nổi thế?”
Đang nói chuyện, bàn cờ rơi trên mặt đất đột nhiên rung lên. Ba người lúc này mới đột nhiên nhớ tới, trong cuộc còn có một yêu quái Vô Diện. Hạc trưởng lão nói “Không có yêu lực của ta khống chế, Vô Diện rất nhanh có thể thoát ra”
Ninh Tiểu Nhàn cười cười “Không nhọc ngài phí công, nơi này tự nhiên có người ứng phó” tiếng huýt sao nổi lên, liền có một con đại điểu đạp ánh trăng bay tới, thân thể cao gần bốn thước nhẹ nhàng co rút lại, theo cửa sổ nhỏ đi vào, không thấy một chút miễn cưỡng nào, Hạc trưởng lão nhận ra đây chính là Trọng Minh Điểu trắng, yêu quái thích vật lộn. Cũng may chỗ ở của yêu quái Ẩn Lưu bình thường đều rộng rãi, trần nhà cao ít nhất cũng năm thước, với thân phận của Hạc trưởng lão, chỗ ở cũng cao tới hơn bảy thước, nếu như tầng lầu ở Hoa Hạ thì một tầng lầu chỉ cao khoảng hai thước rưỡi, như vậy thì Thất Tử ngay cả cổ cũng không đưa vào được.
“Nơi này giao cho ngươi” Nàng nói với Thất Tử “Tốc chiến tốc thắng!”
Thất Tử phanh một tiếng, lông vũ trắng toàn thân xù lên, hắc hắc cười “Xem ta đây”
Nhưng lúc này, trên mặt đất truyền tới tiếng răng rắc nhỏ. Không có yêu lực của Hạc trưởng lão duy trì, bàn cờ rốt cuộc không chống đỡ được, một đạo bạch quang hiện lên, yêu quái Vô Diện một lần nữa xuất hiện trong phòng.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, Vô Diện cũng lấy làm kinh hãi, nhưng mà ánh mắt hắn ngưng tụ, lập tức tập trung tới Hạc trưởng lão, nhất thời sát khí nồng đậm lại nổi lên. Sát khí này rất thực, bao phủ Hạc trưởng lão đang không thể nhúc nhích khiến lão khó chịu.
Thất Tử tiến lên một bước, chặn tầm mắt của Vô Diện. Phía sau hắn, Ninh Tiểu Nhàn đưa hai tay chia ra nắm lấy bả vai Hạc trưởng lão và Lý Kiến Minh. Cười nói “Có người muốn gặp, đi theo ta”. Tiếp theo trong nháy mắt, ba người biến mất.
Mặc dù tầm mắt bị che nhưng thần niệm vẫn cảm giác được ba người đột nhiên biến mất trong không trung, Vô Diện nhất thời cả kinh. Thất Tử bất mãn nói “Này, này, thời điểm đánh nhau không chuyên tâm, quá không chuyên nghiệp”. Trảo lực phát ra, xông lên phía trước chính thức động thủ.
===
Tại không gian tầng cuối cùng của Thần Ma Ngục, cơ hồ mãi mãi không thay đổi.
Hạc trưởng lão cũng không quá ngạc nhiên trước không gian đột nhiên xuất hiện này. Lão không bị uy áp của Trường Thiên truyền đến hù dọa, nhưng dĩ nhiên vẫn giống như yêu quái bình thường từ từ quỳ xuống.
Trên người hắc y nhân giữa đại điện này có hơi thở mà lão hết sức quen thuộc, khí tức này làm bạn với lão ngày đêm suốt mấy vạn năm, đã sớm ăn vào cốt tủy của lão, in dấu vào linh hồn, làm lão vô luận thế nào cũng không thể rời khỏi rừng rậm Ba Xà. Cho dù bị cắt đứt chân cũng muốn nghĩ biện pháp bò trở về. Đây là Sinh trưởng lực từ Ba Xà.
Thân phận người trước mặt này, còn cần người bên cạnh nhiều lời với lão sao?
Hạc trưởng lão gắt gao nhìn thẳng sàn nhà, trên trán thấm ra mồ hôi lớn, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đá đen. Lão muốn mở miệng, trong họng lại như có dị vật ngăn cản, một chữ cũng không nói ra được. Người đứng đầu Ẩn Lưu lại không chút báo trước xuất hiện trước mặt lão. Khiến lão một chút tâm tư chuẩn bị trước cũng không có, khiến người có công phu trấn định cao như lão cũng run rẩy, hơn nữa vị trước mặt này mắt sáng như đuốc, lão lại làm ra việc trái với lương tâm, có mặt mũi nào để trực diện đối mặt với Thần Quân đại nhân?
Trường Thiên cúi đầu, thở dài một tiếng nói “Ngươi có biết, mình sai ở đâu không?”
Hắn vừa mở miệng, Hạc trưởng lão chợt cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi. Không nhịn được khấu đầu rầm rầm hai cái, trong mắt có nước mắt chảy ra, cũng không dám nói một lời. Ninh Tiểu Nhàn đứng ở một bên thấy thế, mới biết mình vẫn thường đánh giá lực ảnh hưởng của Trường Thiên đối với người trong Ẩn Lưu. Mấy nghìn năm qua, bọn họ bị vây khốn trong rừng rậm Ba Xà không thấy ánh mặt trời. Người người đều biết chỉ có Thần Quân đại nhân đích thân tới mới có thể giải khai ấn ký sinh trưởng lực trên người. Đây là loại chờ đợi đau khổ tuyệt vọng cỡ nào, ngay cả hi vọng cũng tắt đi.
Hôm nay Thần Quân đại nhân xuất hiện trước mặt, trong mắt Hạc trưởng lão chính là hi vọng thoát khốn, song lão cũng biết, mình phạm phải sai lầm lớn, có còn mệnh hay không cũng không rõ, hay phải tạm biệt một khắc rời khỏi rừng rậm Ba Xà kia? Dù sao Ba Xà đại nhân đã sớm trở thành thần thoại, truyền thuyết, thủ đoạn của hắn không phải người nào cũng biết được.
“Ta biết thực lực của ngươi chưa đủ, không thể làm gì khác hơn là dựa vào người khác. Đem vạn nhân mạng không coi vào đâu, nếu ngươi không có điểm bản lãnh này, giờ phút này cũng không có tư cách đứng trước mặt ta. Nguyên bản đây vốn không phải là sai lầm lớn, nhưng ngươi lại trong lúc người Ẩn Lưu đối chọi ngoại địch, khoanh tay đứng nhìn, đây chính là phản bội. Là tội thứ nhất”
“Tiên Thực viên là trọng địa của Ẩn Lưu, cũng là ngọn nguồn đan dược của mấy chục vạn yêu chúng, ngươi thân là người thủ hộ Tiên Thực Viên lại dám hủy hoại nó, còn khiến Huyết Ngô Đồng gặp nguy hiểm, nếu chúng ta không tự mình ra tay, Huyết Ngô Đồng đã khó mà giữ được. Đây là tội thứ hai” Trường Thiên thản nhiên nói “Ngươi cảm thấy ngươi có thể gánh được tội nào?”
Thì ra người đều biết hết, Thần Quân đại nhân đối với hành vi của lão, rõ như lòng bàn tay. Hạc trưởng lão bỗng nhiên ngẩng đầu, trong lòng không còn nửa điểm cầu may, hầu kết giật giật, cuối cùng chỉ nằm sấp trên mặt đất, khàn khàn giọng nói “Hạc lão nhi đáng chết” Mấy chữ này nặng như vạn quân, lão giống như dùng hết khí lực toàn thân, sau khi nói xong thì xụi lơ trên mặt đất.
Trường Thiên quay đầu nói với Ninh Tiểu Nhàn “Nàng cảm thấy ta nên làm thế nào?”
Hạc trưởng lão sống tới tuổi này, đã thấy được rõ ràng giá trị tồn vong của bản thân, tâm tư trở nên linh mẫn hơn trăm lần. Tai nghe thấy giọng nói của Thần Quân tràn đầy sủng nịch, lập tức biết được quan hệ của người cùng Ninh Tiểu Nhàn không bình thường, cho nên cũng nghiêng đầu, đôi mắt trông mong nhìn qua Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng cũng sớm biết tâm ý Trường Thiên, nghe vậy hé miệng cười nói “Hiện tại, Hạc trưởng lão đối với ta còn giá trị sử dụng, không giết thì hơn”
Ánh mắt Hạc trưởng lão nhất thời sáng ngời, lại nghe nàng nói “Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, hình phạt tùy chàng định hay đợi Đồ Tẫn trở về” nàng đột nhiên xoay chuyển lời nói “Hạc trưởng lão, ngươi vì sao lại đối nghịch cùng Cưu Ma, thậm chí không tiếc mượn tay ngoại địch?”
Hạc trưởng lão ngẩng đầu lên “Muội tử sống nương tựa cùng ta từ thuở nhỏ, chính là chết trong tay ả. Ả tự cho là làm được tới mức thần không biết, quỷ không hay, còn chọn ta làm phó viên trưởng của Tiên Thực viên. Hắc hắc, thâm cừu đại hận bực này, ta vẫn chờ cơ hội thanh toán cùng ả”
“Ừ, hóa ra là vì báo thù, như vậy thì cũng coi như xong” nàng tự lẩm bẩm, con ngươi đảo một vòng “Hạc trưởng lão, ngươi có từng nghĩ trở thành môn chủ không?”
Lần này, gió lốc nổi lên, có thể nói là bước chuyển thần kỳ. Với công phu trấn định của Hạc trưởng lão, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lăng lăng nói “Cái gì?”
Nàng kiên nhẫn lặp lại lời nói “Thần quân đại nhân cùng ta nghĩ, ngươi hao tổn tâm tư đối phó với Cưu Ma, trừ muốn báo thù cho lệnh muội ra, còn muốn làm môn chủ có đúng hay không?”
Trong sân một mảnh an tĩnh.
Hạc trưởng lão quả thực không thể tin vào lỗ tai mình. Lão chỉ cảm thấy cả đời này của mình, tâm tư cũng không đổi nhanh được như vậy, ngay cả khi bị Vô Diện đột kích lúc vừa rồi. Vấn đề này làm sao để trả lời, nếu đáp không muốn, nói không chừng đã bỏ qua một cơ hội tốt, nếu nói muốn, vạn nhất đây là lời thăm dò của nàng thì sao?
Đại khái thời gian do dự của lão quá dài, đôi mắt đẹp của Ninh Tiểu Nhàn nhăn lại “Ngươi rốt cuộc là muốn hay không muốn? Thống khoái trả lời đi”
Dưới sự thúc giục của nàng, trong lòng Hạc trưởng lão ngứa ngáy giống như có trăm ngàn ý nghĩ lượn quanh, cuối cùng lão đánh bạo với suy nghĩ, lão tử cả đời cẩn thận, liền đánh cuộc một lần này thôi! Lão cắn răng đáp một tiếng “Muốn”
Trong đại điện trống trải, tiếng “Muốn” này lập tức truyền xa kích khởi một trận hồi âm, khiến lão giật mình hồi hộp.
“Tốt” Trường Thiên đáp một lời thật đơn giản “Ta cần ngươi leo lên vị trí môn chủ, giúp ta trấn trụ Ẩn Lưu. Nhưng mà trước đó ngươi không nên đem tính mạng mọi người vất bỏ như vậy, ta phạt ngươi bị U Minh huyền hỏa thiêu đốt thần hồn ba ngày ba đêm. Khoản phạt này tạm thời ghi sổ, ngày khác sẽ thực hiện, ngươi có ý kiến gì không?”
Thần hỏa thiêu đốt thần hồn mặt dù thống khổ, nhưng so với việc giữ được tính mạng và ngồi lên chủ vị, quả thực chưa tính là gì. Hạc trưởng lão mừng rỡ, tại chỗ nói “Đại nhân anh minh, thuộc hạ tâm phục khẩu phục!”
Ninh Tiểu Nhàn đi tới bên cạnh hắn, đưa tay tới “Đem “Bí quyết hóa rồng” giao cho ta” Hạc trưởng lão mỉm cười, quả nhiên từ trong ngực móc ra bản sao cuốn sách của Âm Cửu U đưa cho nàng.
“Thời gian không còn sớm, ngươi đem Bác Trạch theo làm nhân chứng, sáng sớm ngày mai liền hướng Cưu Ma đòi công đạo” Trường Thiên dựa vào ghế đá nói “Ngươi vì ta làm việc, sẽ phải lập Tâm Minh Huyết Thệ trước, nơi này còn có một cuốn sách có pháp quyết tu luyện của cầm yêu thượng cổ, ngươi trước nhận lấy” Nói xong liền phất tay lên, ném tới một thanh chủy thủ màu đỏ cùng một ngọc giản nho nhỏ, rơi xuống trước mặt kẻ tội nhân.
Hạc trưởng lão mừng rỡ, nhặt thanh chủy thủ lên, thống khoái lập huyết thệ, lúc này mới nâng ngọc giản, cẩn thận đứng lên.
Ninh Tiểu Nhàn níu chéo áo lão, đưa lão rời khỏi Thần Ma Ngục.
Lúc này trong phòng ngủ của Hạc trưởng lão, trận chiến giữa Vô Diện và Thất Tử đã sớm kết thúc, tiểu bạch điểu hóa thành hình người đang chán muốn chết ngồi tê đít trên giường êm của chủ nhà.
Hạc trưởng lão mới đi ra ngoài, đầu tiên là nhìn thấy Vô Diện, suýt chút nữa phóng Nhạn Linh đao tới. Chẳng qua nhãn lực lão cũng tốt, xê dịch con ngươi đã phát hiện thích khách này bất quá chỉ là tạo hình mà thôi. Người lùn thấp bé vẫn duy trì tư thế vươn tay về phía trước, chân trái tung lên trong tư thế ngưng kết trên bàn trà, nhìn qua đã không hề đáng sợ nữa, ngược lại có mấy phần tức cười. Bên ngoài thân tượng bao trùm một tầng sương mỏng, Ninh Tiểu Nhàn đưa tay vỗ nhẹ, vụn băng rơi xuống.
Hạc trưởng lão sửng sốt, bỗng bừng tỉnh đại ngộ “Nhược điểm của Vô Diện không phải là lửa mà là nhiệt độ thấp”
“Lão đầu tử cũng có mấy phần kiến thức” Thất Tử cười hì hì đứng lên. Từ sau khi hắn tấn cấp, trong miệng có thể phun ra Thương Minh Thần Viêm, bù vào khả năng công kích từ xa, dù sao trọng minh điểu đều có thiên phú riêng.