Này, này, hai người này là đem nàng trở thành trùm phản diện hả? Thất Tử này cái con chim ngốc tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, nhìn không ra nàng đang giúp hắn sao?
Lập tức một lời nhiệt tình bị dập tắt bảy tám phần. Ninh Tiểu Nhàn hừ lạnh nói: “Vậy lời nói kia mạnh miệng như vậy làm cái gì? Mới điều kiện thứ nhất không đồng ý. Đứng lên đi, ta đổi lại điều kiện cho ngươi. Ngươi có thể không cần gả cho Xích Tất Hổ, nhưng phải theo ta cùng nhau rời đi núi Ba Xà, trong vòng hai ngày lập tức lên đường.”
Thanh Loan mặc dù không rõ “Rời đi” là có ý gì, nhưng nghe được có thể không lấy Xích Tất Hổ, lúc này như được đại xá mà đón nhận. Nàng vốn là ái tướng của Cưu Ma, hôm nay Hạc môn chủ cầm quyền, tất nhiên sẽ không trọng dụng nàng. Quyền lực trong tay nàng cũng phải giao lại toàn bộ, từ nay về sau một thân nhẹ nhàng vô sự, dù theo Ninh Tiểu Nhàn rời đi một đoạn thời gian ngắn cũng có thể.
Lúc này, nàng còn không biết chuyến đi này có thể sẽ phải đi rất lâu.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng ta, cũng là càng xem càng vừa ý. Thanh Loan đạo hạnh thâm hậu, nghề nghiệp lại là thăm dò đường dài, đền bù cho cái đội ngũ không biết dọ thám trước này, giá trị vô cùng tốt.”Có ngươi cứu giúp, Cưu Ma sẽ không chết. Nàng ta thật nên cảm kích năm đó mình tích đức, hai ngày này ngươi có thể nhìn thấy nàng ta.” Nàng mỉm cười nói. Cõi đời này, từ trước đến nay dệt hoa trên gấm nhiều, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít, Thanh Loan có thể đối với Cưu Ma như thế, coi như là báo đáp ân tình năm đó.
Lập tức Thất Tử kích động mà hướng về phía Ninh Tiểu Nhàn nói lời từ biệt, nắm tay Thanh Loan rời đi. Lúc cô gái kích động ôm ấp tình cảm, chính là cơ hội cho nam nhân thừa dịp chỗ trống mà vào, đoán chừng tối nay Thất Tử có mỹ nhân để tiêu thụ rồi.
Aizz, tình yêu đơn thuần như vậy không tồi. Ninh Tiểu Nhàn cảm thán một tiếng, một mình từ từ bước đi thong thả trở về trụ sở. Mấy ngày gần đây cuộc sống của nàng không có quá nhiều gợn sóng, cho nên cũng cho Đồ Tẫn nghỉ dài hạn, để chính hắn một người bế quan đi.
Ngay từ hơn hai tháng trước sau khi Từ Lộng U rời đi Ẩn Lưu. Một ngọn đình viện lớn như vậy lại an tĩnh như hồng mông sơ khai, chỉ có nàng một người xuôi tay đứng ở trong bóng tối tịch liêu.
Xuyên thấu cây ngô đồng ngắm trăng, còn vịn nhành liễu nghe con ếch kêu.
Hạc môn chủ rốt cục cầm quyền to của Ẩn Lưu, Ninh Tiểu Nhàn cũng biến tướng mà khống chế ít nhất nửa yêu Tông. Nhưng giờ phút này trong lòng nàng cảm giác được, tại sao chỉ có cô đơn thôi vậy? Nàng thật dài, thật dài mà thở ra một hơi. Đến tột cùng, vô luận là đứng phía trước hay phía sau phồn hoa ồn ào náo động. Lòng hướng tới chỗ an tĩnh, vẫn chỉ có một người nam nhân kia thôi.
Nàng hôm nay lề mề, chính là không muốn đi vào đối mặt với Trường Thiên, vốn cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Nhưng nên tới rồi cũng tới. Ninh Tiểu Nhàn thở dài. Kiên trì vào Thần Ma ngục, cho nên cái tòa dinh thự chiếm diện tích hơi rộng, đã hoàn toàn yên tĩnh, không có nửa điểm nhân khí.
Thật ra thì nàng cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy chột dạ. Là Mịch La hôn trộm nàng, cũng không phải là nàng đối với người ta thâu hương thiết ngọc, nói thẳng ra thì nàng là người bị hại a, Trường Thiên cũng nên cân nhắc đến điểm này chứ? Nhưng mà, nhưng mà có điều nàng không thể nhịn, chỉ cần nghĩ tới Trường Thiên đem hành động hai người thu hết vào mắt, đã cảm thấy hàn khí từ phía sau lưng bay lên. Đây là sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Ngoài dự tính, sau khi nàng đi vào, Trường Thiên chỉ liếc nàng một cái, biểu hiện trên mặt bình tĩnh anh tuấn đến người người oán trách, nhìn không ra nửa điểm tức giận. Vẫn chỉ điểm nàng bài học, chỉ điểm nàng luyện đan, chỉ điểm nàng dưỡng dục Tức Nhưỡng, tựa hồ hết thảy như thường.
Song không khí bình tĩnh đến quỷ dị như vậy, mới là không bình thường có được hay không? Cho dù thần kinh nàng không ổn định đến không hề có cảm giác, nhìn thấy lò luyện đan Cùng Kỳ đứng ở bên chân Trường Thiên liên tiếp hướng nàng nháy mắt ra hiệu.
“Cùng Kỳ, mặt của ngươi làm sao. Bị rút gân à?” Trong tay của hắn nắm cuốn sách, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có, không có chuyện gì!” Cùng Kỳ đàng hoàng gục xuống đi luyện đan, không dám nháy ánh mắt nữa. Không phải là ta không trượng nghĩa, nữ chủ nhân a, ngài tự cầu nhiều phúc đi.
“Trường Thiên?” Nàng lắp bắp mà lên tiếng. Nam nhân này cực kỳ nhỏ mọn. Tất sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Dù sao duỗi đầu rụt đầu cũng là một đao a, không bằng vội vàng đưa lên cửa chịu đựng bị mắng, cũng tránh khỏi lo lắng đề phòng như vậy!
“Ừ?” Hắn để sách trong tay xuống, nhìn thẳng sang.
“Cái kia...... Hôm nay......” Thần sắc của hắn bình thản, kim quang trong con ngươi lại càng ấm áp sáng ngời. Nhưng hết lần này tới lần khác là tia sáng như vậy. Lại đem dũng khí ở ngực nàng thật vất vả nâng lên tiêu tán trong vô hình, tựa như tuyết tan dưới ánh nắng chói chan. Nàng vội vàng rũ đầu xuống, hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình.
Nói quanh co một trận, nàng vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng. Cũng phải? Tại sao nàng có một loại cảm giác vụng trộm bị bắt gặp thế? Rõ ràng nàng là bị người hại.
“Nàng muốn nói gì?” Hắn chỉ chỉ vị trí bên cạnh, tiếng nói cũng trầm thấp hai phần, “Tới đây nói.”
Vô số kinh nghiệm thảm thống cảnh cáo nàng, đi qua nhất định phải chết, nhưng nàng vẫn nuốt nước miếng, hai chân giống như tự nhiên có ý chí chậm rãi đi qua Hóa Yêu Tuyền, máy móc mà đi tới bên cạnh hắn, sau đó chính là một trận trời đất quay cuồng.
Trường Thiên đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, đè ở trên giường, sau đó thân thể thon dài đè lên: “Nói đi, ta rửa tai lắng nghe.”
Hô hấp của nàng hơi bị cứng lại. Rất nặng a, hắn đang đem sức nặng toàn thân đều thả trên người nàng sao? Theo bản năng nàng đẩy hắn hai cái, kết quả hai tay đã bị một tay hắn bắt được, bị giữ trên đỉnh đầu.”Nói, ta nghe.” Hắn thúc giục, một cái tay khác nhổ trâm cài tóc trên đầu nàng xuống, đầu đầy tóc đen giống như thác chảy xõa ở trên giường, sau đó bắt đầu cởi móc gài váy ngắn của nàng. Cùng lúc đó, lò luyện đan gục ở bên chân hắn biến mất, hẳn là bị ném tới tầng thứ năm rồi.
Nàng bất an mà ngọ nguậy mấy cái, lại làm cho hai người dán đến càng chặt chẽ, sau đó lại phát giác màu sắc tròng mắt của nam nhân này đột nhiên trở nên tối, bị làm cho sợ đến không dám nhúc nhích.”Ta...... Xế chiều...... Không phải là cố ý...... Ngô!” Móc gài bị giải khai, đến áo ngực cũng bị hắn đồng loạt ném xuống bên cạnh. Ngón tay Trường Thiên cực linh hoạt, chẳng qua là hắn cũng không bình tĩnh tháo móc gài, bình thường trực tiếp xé rách xong việc, hôm nay đột nhiên có tính nhẫn nại tốt như vậy, nàng chỉ cảm thấy đáng sợ.
Nàng bảo lưu lại thói quen ở Hoa Hạ, mặc bên trong không phải là quần áo nhỏ, mà là áo ngực bó sát người, thế nhưng lại dễ dàng cho đại sắc lang giở trò. Hiện tại áo nàng nửa mở, làn da trong suốt như ẩn như hiện, hắn tự tay đưa vào trong quần áo, một tấc một tấc mà cẩn thận tìm kiếm, từ ngọn núi cao và hiểm trở đến thung lũng, vừa như không đếm xỉa tới nói: “Cái gì không phải là cố ý?”
Nhiệt độ theo bàn tay của hắn, cơ hồ muốn đi khắp toàn thân. Nàng nhịn xuống xấu hổ mà nói: “Mịch La hôn trộm ta, ta không phải cố ý......”
Nghe nói hai chữ “Mịch La”, Trường Thiên đột nhiên ngẩng đầu, đem ngón giữa chống đỡ vào trong miệng nàng, nhẹ nhàng phiên động lưỡi trơn ướt của nàng, cũng đem lời nàng còn dư lại ngăn trở về.”Suỵt, ta biết.” Hắn ôn nhu nói, sau đó Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy trong miệng tràn ra một dòng khí lạnh giá. So sánh với bạc hà càng thêm kích thích xúc cảm, làm khoang miệng nhạy cảm của nàng cảm giác đau nhói.
Hắn thế nhưng ở nàng trong miệng phóng ra thuật vệ sinh!
Nàng trừng lớn mắt, sau đó chính là giận không kềm được. Đây là ý gì, hắn ngại nàng bẩn sao?
Buồn cười, thật là buồn cười! Hắn dám vũ nhục nàng như vậy. Nàng nhất thời dùng sức giãy dụa. Hai tay bị giữ, nàng liền quay động thân thể, nhấc chân muốn đá hắn.”Chàng khốn kiếp, làm sao chàng dám đối với ta như vậy!” Bởi vì ngón giữa hắn còn chen chúc ở trong miệng nàng, lời của nàng mơ hồ không rõ, cũng đã đủ để cho hắn nghe rõ.
Dĩ nhiên, nàng giãy giụa mà không thoát. Trường Thiên cẩn thận mà khống chế nàng, giống như đúng lúc khống chế một con mồi nhỏ, lệ khí quanh thân lúc này mới dần dần tràn ra. Hắn yên lặng nhìn hai mắt nàng, đột nhiên đưa ngón tay lùi về, sau đó cúi xuống há mồm ngăn chận môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt dò vào, mời nàng cùng nhau múa, lại ở trong miệng của nàng tinh tế thăm dò, không buông tha từng ngõ ngách. Nàng đối với hắn từ trước đến giờ không có bao nhiêu sức chống cự, bị hắn gió thổi không lọt mà hôn đến thần hồn điên đảo, thân thể từ từ mềm xuống, mặc hắn ta cần ta cứ lấy.
“Hắn có hôn nàng như vậy không?” Trường Thiên đột nhiên thả nàng, nắm cái cằm thanh tú của nàng, bức nàng mở mắt nhìn hắn, “Hoặc là như vậy?” Không đợi nàng trả lời, lại một lần cắn môi của nàng. Lần này hắn mút vào rất hung ác, giống như muốn đem dưỡng khí của nàng ép khô, đến đầu lưỡi cũng truyền đến cảm giác đau nhói, hắn cắn môi của nàng, mút đầu lưỡi của nàng, bắt buộc nàng cùng hắn dây dưa không nghỉ, không qua một lát, bọn họ đều nếm đến mùi vị ngọt như sắt gỉ —— môi của nàng bị cắn đứt. Nàng đong đưa đầu muốn phản kháng, lại bị hắn nắm được cằm gặm hung ác hơn, nước mắt cũng muốn rớt xuống rồi.
“Có phải như vậy hay không, hửm?” Miệng của hắn không rảnh, cho nên dùng truyền âm tới hỏi. Hắn muốn đem mùi vị của hồ ly lẳng lơ lưu lại đều dọn dẹp sạch sẽ, sau đó ở trên người nàng đánh xuống dấu hiệu của mình, biểu thị công khai quyền sở hữu của mình. Mặc dù đáy lòng hắn biết hành động nghe theo bản năng giống đực như vậy rất trẻ con, nhưng ý nghĩ này rất dụ hoặc, hắn không nhịn được sẽ phải làm như vậy.
“Không phải, không phải! Ta cũng không muốn bị hắn hôn đến! Nhanh thả ta ra.” Nàng hổn hển, lúc này mới nhớ truyền âm lại.
“Ta cùng hắn, người nào hôn được thoải mái hơn, hửm?” Cái xú nha đầu này, tại sao không hiểu được phải giữ một khoảng cách cùng nam nhân khác hả?
Hắn hỏi vô lễ như vậy! Nàng bỗng dưng ngẩn ngơ, sau đó điên cuồng giằng co, nước mắt cũng lách tách lách tách rơi xuống: “Đều không thoải mái! Hai ngươi đều là đồ khốn kiếp, ta hận ngươi chết đi được!”
Hắn như cũ xoắn hút thật sâu, đem tiếng nức nở của nàng đều nuốt ở trong miệng, cho đến khi nàng nhanh thở không ra hơi mới buông ra, dời đi trận địa đến trên ánh mắt của nàng, lại muốn liếm hạt châu trên mí mắt của nàng. Chỗ này là có thể tùy tiện hôn loạn đấy sao? Nàng bị làm cho sợ đến đóng chặt hai mắt, sau đó cảm nhận được giữa lông mày một trận ấm áp, hóa ra là hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ phác thảo vành mắt của nàng, sau đó đem nước mắt trên khóe mắt nàng từng miếng từng miếng mà liếm sạch sẽ.
Nước mắt là mặn, vừa đắng lại vừa chát, giống như tâm tình hắn ngay lúc đó.
Nàng cảm giác mình giống như Tôn hầu tử bị trấn áp, không thể ra sức, mà hắn chính là Ngũ Hành Sơn...... Sau đó đỉnh đầu ngọn núi lớn trên người này đột nhiên hướng giữa hai chân nàng, làm cho nàng cảm nhận được phía dưới đột nhiên bị tách ra, lúc này mới nguy hiểm mở miệng nói: “Giãy dụa nữa, ta liền không dám bảo đảm phía sau sẽ xảy ra chuyện gì?” Nàng uốn éo lợi hại như vậy, dùng thân thể tuyệt đẹp quấy rầy hắn, là tính toán đem lửa của hắn toàn bộ đốt lên sao? Là muốn bị hắn xử ngay tại chỗ sao?
Trong nháy mắt nàng bất động, nghe lời giống như nai con mới sinh ra, chỉ có một đôi mắt to đổi tới đổi lui, thấy vậy trong lòng hắn ngứa. Nàng cũng không dám mở miệng, nhờ lão sói đuôi to trước mắt ban tặng, hiện tại miệng còn tê dại, không thể làm gì khác hơn là truyền âm giải thích: “Ta là vô tội, ta cũng không biết Mịch...... Hắn lại đột nhiên hôn ta.” Cái người này nổi điên rồi, nàng đừng nhắc tới tên Mịch La thì tốt hơn.