Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Lúc này hắn mới hiểu thì ra cấp trên của Hiệt Diễm Sử căn bản không có tính bỏ qua cho muội muội của hắn, thu hết chỗ tốt của hắn xong, còn đem đặc điểm hình dáng của Hô Liên Mẫn Mẫn nhấn mạnh đánh dấu.

Sau khi Hiệt Diễm Sử phân phó người phía sau một tiếng, lập tức vang lên một trận tiếng bước chân lộn xộn, sau đó dần dần đi xa.

Bọn họ đang lục soát người, bên trong phòng nhất thời yên lặng như tờ.

Qua thời gian uống cạn chung trà, tất cả mọi người nghe được tiếng nức nở nho nhỏ. Sau đó hai tráng hán mang Hô Liên Mẫn Mẫn mặt đầy nước mắt đến. Mặc dù che giấu cho nô lệ hoặc cùng chạy trốn với nô lệ phạt tội rất nặng nhưng đó đều là con gái của họ, rất nhiều dân thường vẫn nghĩ cách giúp con gái mình trốn đi. Mấy tên thủ hạ của Hiệt Diễm Sử đối với việc lục soát các hộ che giấu mĩ nhân rất là có kinh nghiệm, hầm nhỏ của Hô Liên gia sao có thể thoát khỏi lục soát của bọn họ?

Hiệt Diễm Sử đi ra phía trước, vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tinh tế nhìn một lát, mới thỏa mãn nói: “Quả nhiên lớn lên rất giống, có thể huấn luyện theo cặp, giá trị con người còn có thể cao hơn mộ bậc. Không tệ, không tệ!” Quay đầu nở nụ cười nói với Hô Liên Triết: “Ngươi tư tàng hầu gái, theo như quy tắt phải bị phạt nặng. Chỉ có điều ngươi khiến bản sứ tìm được một thứ hiếm thấy là Lịch Trung Kim, coi như ưu khuyết bổ sung, không bị trách phạt khác nữa.”

Hắn vừa dứt lời thì thủ hạ bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Dân đen, còn không tạ ơn?”


Muội muội vẫn sống nương tựa lẫn nhau với mình sẽ phải đi Bình Thanh Châu dạy dỗ làm nô lệ, Hô Liên Triết đầy bụng uất ức, hốc mắt đỏ lên lại chỉ có thể cắn chặt răng, cung kính quỳ xuống, dập đầu mấy cái thật vang với Hiệt Diễm Sử, tạ ơn hắn đã không trách phạt.

Người phàm ở trước mặt Tiên Tông như chó đất, kiến hôi, không chút tôn nghiêm nào.

Ngoài ý muốn thu được một đôi mỹ nữ sinh đôi, một người trong đó còn có tướng Nội Mỵ, Hiệt Diễm Sử hài lòng đắc ý vung tay lên, hai tráng hán bắt Hô Liên Mẫn Mẫn ra ngoài, nàng ta liều mạng giãy dụa, khóc lớn nói: “Ca ca cứu muội.” Đáng thương nàng ta tay trói gà không chặt, làm sao có thể là đối thủ của tên tráng hán, bị bắt đi càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ có tiếng khóc thê lương mơ hồ truyền tới.

Hô Liên Triết ngơ ngác quỳ trên mặt đất. Hai mắt phát đỏ, tay nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào trong thịt. Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó cũng buồn bã hắn bất hạnh, không nhịn được thở dài một hơi, truyền âm nói với Hô Liên Triết: “Chớ vội, đã được bản đồ của ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Hô Liên Mẫn Mẫn bình an.”

Thân hình Hô Liên Triết bỗng dưng run lên, nước mắt rốt cục rớt xuống.

Ninh Tiểu Nhàn mở mắt ra vừa lúc đối diện với Hiệt Diễm Sử nhìn sang. Đến lúc này, giả bộ ngu cũng không có cái ý nghĩa gì. Đối phương nhìn ánh mắt nàng trong suốt tỉnh táo không gợn sóng, không khỏi khẽ giật mình.

Đại hán phía sau hắn muốn đi qua nhấc nàng lên, Ninh Tiểu Nhàn “suy yếu” nói: “Không cần, tự mình đi!” Nàng cũng không muốn để cái tay bẩn thỉu của đám người này đụng vào nàng.


Nàng bò dậy “bước chân phù phiếm” đi ra ngoài.

Đi ra khỏi Hô Liên gia, nàng nhìn thấy bộ lạc Hô Liên vốn trật tự ngay ngắn, hiện tại khắp nơi bao phủ bầu không khí thê lương lạnh lẽo trong mưa, người Hiệt Diễm Sử mang đến đã bắt mỹ nữ định ra từ năm năm trước kéo ra ngoài. Hơn bốn mươi cô gái như hoa như ngọc đứng trong gió lạnh phát run, nước mắt rơi lã chã, người nhìn thấy không khỏi động dung. Thân nhân của các nàng đứng chung quanh, lại không có người nào dám tiến lên, chỉ có thể chảy nước mắt gào khóc.

Vừa đứng ổn định, Ninh Tiểu Nhàn lập tức nhìn ra điểm kì lạ. Những cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng quả nhiên khuôn mặt đều có phần giống nhau và xuất hiện theo cặp.

Sinh đôi! người Hiệt Diễm Sử bắt ở chỗ này, hơn phân nửa đều là mỹ nữ song sinh. Nàng thậm chí còn phát hiện trong đám mỹ nữ đó có ba người gương mặt giống nhau như đúc. Khó trách Minh Thủy Tông coi đây là nơi sản xuất mỹ nữ, chưa bao giờ quên tới đây cướp đoạt.

Không có võ lực để bảo vệ bản thân thì khuôn mặt xinh đẹp cũng sẽ biến thành một lỗi. Nàng mới thở dài, liền thấy Hô Liên Mẫn Mẫn bị bắt đến bên cạnh mình. Cô gái vốn đang khóc rống không ngừng vừa nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn, tiếng nức nở lập tức nhỏ đi, một câu cũng nói không nên lời.

Cô nương này thuở nhỏ bị nuôi trong khuê phòng, gia phong nghiêm cẩn, vừa nghĩ tới từ nay về sau bị mang đến nô doanh, tiếp nhận các loại huấn luyện dâm tà đáng sợ, nửa đời sau đều phải lấy lòng nam nhân, trong lòng sợ hãi như lửa cháy, không thể ngăn chặn mà bùng nổ. Rốt cục không kềm chế được, hét lên một tiếng đâm vào bánh xe bên cạnh.

Đoàn xe Hiệt Diễm Sử mang đến ngừng lại trên chỗ đất trống của bộ lạc Hô Liên. Ngựa kéo xe là ngựa lớn sáu chân màu đen, thân cao hơn so với ngựa bình thường hơn một thước. Loại ngựa lớn sáu chân này là sản phẩm đặc biệt của Bà Di Châu, trừ việc chạy trốn nhanh hơn so với tuấn mã ngày đi ngàn dặm, trời sinh còn có bản lĩnh đi lại trên nước, chính là ngựa tốt được chọn lựa đầu tiên khi muốn lặn lội đường xa. Dùng ngựa như vậy để kéo xe, hiển nhiên cũng không phải hàng thông thường. Nơi này mỗi một cỗ xe ngựa đều dài ba trượng, rộng nửa trượng, càng xe còn cao hơn đầu Ninh Tiểu Nhàn, cho nên chỗ Hô Liên Mẫn Mẫn có thể đụng phải cũng chính là bánh xe – mỗi cái bánh xe đường kính chừng sáu thước, chế từ thiết mộc. Mặc dù phía ngoài được bao một tầng cao su mềm giảm xóc nhưng nếu lấy tốc độ nàng ta không muốn sống đụng vào như vậy, cái đầu yếu ớt kia sẽ lập tức rạn nứt.


Hết lần này tới lần khác người đàn ông gần đấy lại đứng xa hơn năm trượng, căn bản không còn kịp ngăn cản nàng ta nữa.

Ninh Tiểu Nhàn đứng bên người nàng, lúc đó không chút nghĩ ngợi, đưa tay bắt được cánh tay nàng ta, một tay lôi nàng ta trở lại. Hai cánh tay Ninh Tiểu Nhàn  có sức mạnh nghìn cân, dù cố gắng kiềm chế nhưng Hô Liên Mẫn Mẫn lao ra lực đập rất mạnh, bị lôi trở lại thì phải thừa nhận phản lực cực kì lớn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, bả vai nàng ta bị trật khớp.

Thần thông của Ninh Tiểu Nhàn thu phát tự nhiên, chẳng qua giận nàng ta đơn thuần gần như ngu ngốc, lúc này mới có chủ tâm khiến nàng ta chịu chút đau khổ. Còn nữa, nàng ta kéo cánh tay bị thương, về sau cơ hội nghỉ ngơi ở trên xe ngựa sẽ nhiều hơn.

Cô gái này từ nhỏ đã được chiều chuộng và nuông chiều, đâu chịu nổi khổ sở bực đó lập tức hét thảm một tiếng, khóc thút thít không thôi. Ninh Tiểu Nhàn  thở dài, thấp giọng nói: “Chết còn không sợ, lại sợ đau sao?” Đưa tay nắn xương lại cho nàng ta rồi xoa bóp vết thương mấy lần, Hô Liên Mẫn Mẫn lập tức cảm thấy đau đớn giảm đi.

Trải qua một trận náo loạn như vậy, nàng ta cũng tỉnh táo lại, vội vàng nói tạ ơn với Ninh Tiểu Nhàn. Đây cũng là chân tâm thật ý, quy định ở Minh Thủy tông, ngay cả hầu gái muốn tự vận cũng không được. Nếu không người nhà sẽ bị khắc chữ trên mặt, số phận sau đó sẽ bị đày đến biên cương bắc bộ làm cu li. Nếu lần này nàng đâm thành công rồi chết, bản thân được giải thoát nhưng già trẻ một nhà sẽ gặp xui xẻo.

Hiệt Diễm Sử vừa lúc đi từ trong ra, mắt thấy một màn này, thần sắc hơi động, đưa tay chỉ Ninh Tiểu Nhàn và Hô Liên Mẫn Mẫn nói: “Hai người này giữ cùng một xe, những người khác áp giải ở một xe.” Rồi xoay người rời đi. Chuyến lục soát tìm kiếm mỹ nữ lần này hành động rất thuận lợi, kế tiếp Hiệt Diễm Sử sẽ tiến hành một công việc quan trọng khác – Tướng Diễm. Hắn muốn từ trong các cô bé của bộ lạc Hô Liên lựa chọn hạt giống tốt, đợi năm năm sau tới đây đón đi.

Ninh Tiểu Nhàn và Hô Liên Mẫn Mẫn vào xe ngựa. Thùng xe ít nhất có thể chứa đủ cho mười người nằm nghỉ ngơi, chỉ phân phối cho hai người các nàng, ngược lại có phần rộng rãi. Bên trong thiết kế cũng không dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi giống nàng tưởng tượng, ngược lại hết sức sạch sẽ, từ giường chiếu đến bàn trà, từ bình bạc uống nước đến bình hoa bên cửa sổ, nàng thậm chí còn phát hiện một bộ cờ ở tủ nhỏ đầu giường.

Nàng suy nghĩ một chút cũng hiểu. Minh Thủy tông tiêu tốn lớn như vậy để cho Hiệt Diễm Sử ra ngoài tìm mỹ nữ, tìm được một đám thiên kiều bá mị, sau khi dạy dỗ có thể bán được giá tốt, cũng không phải dẫn về làm nô tỳ quét sân nấu cơm, đương nhiên được ăn ngon uống tốt cung cấp đầy đủ. Nếu trên đường bị khi dễ ức hiếp quá mức, thật sự không đáng, hơn nữa bộ lạc Hô Liên sinh đôi đều theo cặp, nếu chết một, còn dư lại một người sẽ không còn đáng giá rồi.

Mặc dù biết bên cạnh an vị một vị “thượng tiên” nhưng phải rời khỏi nơi đã sinh sống nhiều năm, Hô Liên Mẫn Mẫn vẫn chảy nước mắt. Ninh Tiểu Nhàn mặc kệ nàng ta, chỉ vén rèm cửa sổ lên dò xét bên ngoài. Phương thức MinhThủy tông  bắt nô lệ vừa nhìn cũng biết có tổ chức, quy tắc mô hình có sẵn, thậm chí sau khi mang hầu gái đi, còn giao một túi bạc nặng trịch cho nhà gái, cùng với tình huống mà nàng tưởng tượng ác quỷ vào thôn, vừa nhe răng cười vừa cường thế bắt dân nữ rất khác nhau.


Nàng ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ, mấy ngàn người trong bộ lạc bao phủ bầu không khí ưu sầu bi thảm, cho dù trong nhà không có con gái bị bắt đi thì cũng khổ sở, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nàng ngây người truyền âm nói: “Trường Thiên, người phàm muốn vượt qua cuộc sống an ổn yên tĩnh, vì sao khó như vậy?”

“Bọn họ quá nhỏ bé. Thế giới này kẻ mạnh làm vua, người nhỏ yếu nhất định bị khi dễ.” Giọng nói trầm thấp của Trường Thiên vang lên bên tai nàng: “Nếu nàng đồng tình bọn họ, không ngại đưa tay tương trợ. Hiện tại, sức mạnh của nàng đã mạnh hơn so với nàng nghĩ.”

Tuy Trường Thiên thích tàn nhẫn nói ra sự thật nhưng hắn cũng sẽ không một mực đả kích nàng. Tiến bộ của nàng cực nhanh, hiện tại cần bồi dưỡng chính là trái tim mạnh mẽ thuộc về chính nàng. Chỉ có lòng tin mạnh mẽ, mới có thể tu luyện thành đại yêu quái đỉnh thiên lập địa.

Nàng lâm vào trầm tư. Nàng cứu mấy nữ nhân đáng thương đó, sau đó phải an trí các nàng như thế nào đây? Để các nàng trở lại bộ lạc Hô Liên ư, vậy cũng chỉ để Minh Thủy tông tốn thêm chút thời gian, lại phái Hiệt Diễm Sử đi một chuyến tìm bắt lại các nàng mà thôi, nói không chừng sau đó các cô gái còn phải chịu nhiều đau khổ hơn.

Chỉ một lúc sau, đoàn xe bắt đầu lên đường, mà chiếc xe nàng bị bắt ngồi, đang yên lành lại chạy lên phía trước, cơ hồ mọi người vừa nhấc mắt đều có thể nhìn đến. Trong đội tìm kiếm mỹ nữ, lại có ba tu sĩ Hóa Hình kỳ, năm Nguyên Anh kỳ đồng hành. Bây giờ tất nhiên nàng xem bọn họ như không có, hơn nữa Trường Thiên  thông qua Tâm Minh Huyết Thệ biết được, đám người Đồ Tẫn đã rời nhà Hô Liên Triết, đang ẩn một bên tính toán, lặng lẽ đi theo đoàn xe.

Trước lúc rời bộ lạc Hô Liên, trong đám người nàng trông thấy lão chưởng quỹ, trong mắt ông ta tràn ngập tự trách và tội lỗi.

Xe ngựa đặc chế của Minh Thủy tông quả nhiên đi lại rất vững vàng. Sau đó không lâu họ đi qua một vùng ao đầm, rốt cục nàng cũng thấy được thiên phú của ngựa lớn sáu chân. Loại ngựa này có cân nặng dùng tấn để tính, sáu chân lại có thể dễ dàng đạp trên mặt nước, vụt qua nhanh như tên bắn. Buồng xe phía sau cũng kèm theo thần thông đặc thù có thể dừng lại trên mặt nước, nổi mà không chìm.

Thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, rất nhiều hầu gái đều ngừng khóc, bám ở cửa sổ xe mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài. Hiệt Diễm Sử cực kì thỏa mãn, lớn tiếng nói: “Khóc cái gì mà khóc! Thấy không, ra khỏi thâm sơn, đặc sắc của thế giới bên ngoài các ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Ngày sau tìm được ân chủ tốt, bảo vệ các ngươi cả đời vinh hoa.” Hắn nói câu đó có sử dụng thần thông, mỗi người trong đoàn xe đều có thể nghe được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận