Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Các cô gái ở đây tâm tư nhanh nhạy thì cắn môi đón nhận ánh mắt của Khánh Kị, hi vọng hắn ta chọn trúng mình. Sau khi các nàng bị đưa tới nô doanh cũng không biết phải tiếp nhận hành hạ như thế nào? Ngày sau sẽ hầu hạ dạng chủ nhân gì? Có lẽ là thương nhân trung niên ngồi không mà hưởng, hoặc yêu quái yêu tông kinh khủng, thay vì như thế, còn không bằng đi theo vị công tử ca tuấn mỹ trẻ trung trước mắt này.
Ánh mắt Khánh Kị liếc qua người các cô gái một vòng, đang muốn nói chuyện thì khóe mắt lại liếc thấy đằng trước ngừng lại một chiếc xe ngựa khác, yên lặng, phảng phất như ngăn cách với mọi người. Hắn ngưng thần lắng nghe, bên trong có tiếng hít thở của hai người, khi nhẹ khi nặng. Hắn chỉ tay vào đó hỏi: “Trong xe đó là người nào ngồi?”
Sắc mặt Chung Ly Hạo cứng đờ, vội cười nói: “Cũng chỉ là hai hầu gái khác, trên người có bệnh nhẹ sợ lây bệnh, lúc này mới phải tách ra ngồi riêng.” Cặp sinh đôi trong xe rất xinh đẹp, cánh tay Hô Liên Mẫn Mẫn bị trật khớp đang tĩnh dưỡng, người còn lại thì ánh mắt luôn có chút cổ quái.
Đám người Minh Thủy tông lại ngàn dặm xa xôi mang về hai bệnh nhân sao? Chung Ly Hạo càng ấp úng che dấu, Khánh Kị lại càng cảm thấy hứng thú, hắn nhướng lông mày dài, đứng dậy đi tới.
Tự có hạ nhân ân cần vén rèm xe lên, cho nên ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đồng loạt tập trung vào bên trong chiếc xe ngựa màu xanh.
Bên trong xe quả nhiên có cặp mỹ nhân có mặt mũi cực kỳ giống nhau, do ánh sáng bên ngoài đột ngột chiếu vào mà hoảng sợ thất thố. Hai nữ tử ôm nhau lập cập phát run, trong đó một người dựa vào ngực người kia, hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thêm mấy phần yếu đuối hoảng sợ.
Ánh mắt Khánh Kị chợt co rụt.
Trí nhớ của hắn đã gặp qua sẽ không quên được, hai gương mặt giống nhau này, sao hắn có thể quên được chứ? Ngày đó Mịch La gài bẫy vây công hắn, phân thân Âm Cửu U mang theo hắn chạy trốn, đã đánh một trận với chủ nhân khuôn mặt này, lấy khả năng phân thân của Âm Cửu U mà vẫn bị cắt đứt một cánh tay!
Khi đó hắn như chó nhà có tang hoảng loạn chạy trối chết, quả thực chính là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này của hắn. Chủ nhân khuôn mặt đó đã bị hắn nhớ kĩ phần sỉ nhục và cảm giác sắp chết đó. Sau này hắn cho thủ hạ tìm hiểu nhiều lần mới biết được tên của nàng là Ninh Tiểu Nhàn!
Hết lần này tới lần khác lúc đó công tử Khánh Kị thân trúng kịch độc, chỉ có thể suy sụp nằm trong bụi cỏ nhìn lên nàng, sau giờ ngọ ánh mặt trời sáng rực bao phủ cả người nàng một tầng ánh sáng màu vàng, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Khi đó môi nàng nở nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt chỉ cỡ bàn tay hắn nhưng lại có bộc phát khí khái hào hùng, chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt sáng rực đó như sao mai trong ngày giá rét. Trong đó toàn bộ đều là vẻ lạnh lùng lãnh đạm còn hơn cả băng tuyết. Cảm giác đó cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua trên người nữ nhân nào, sự trần trụi lạnh lùng không che dấu chút nào đối với hắn, so với khinh bỉ và khinh thường còn đáng sợ hơn, phảng phất giống như nàng là thần linh cao cao tại thượng, phảng phất nàng nhìn không phải đại công tử phủ Phụng Thiên tay cầm quyền cao mà chỉ là một con chó ven đường, một con dế trong bụi cỏ, không đáng giá được nàng liếc nhìn lần thứ hai.
Nàng là người trong lòng của Mịch La. Khuôn mặt đó nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, vẫn theo Mịch La cười nhạo thân hình của hắn. Khi hắn trở về phủ dưỡng tốt thương thế, đã tìm không ít nữ nhân thị tẩm. Nhưng vô luận cô gái phía dưới thân thể có bao nhiêu mềm mại ngọt ngào, trong giây phút hắn vui vẻ nhất, trong đầu luôn hiện lên gương mặt lãnh đạm kia. Việc đó luôn luôn nhắc hắn đã từng có thời khắc vô cùng thất bại.
Sau đó hắn phái thủ hạ tìm kiếm khắp nơi, kết quả phát hiện nàng trốn vào Ẩn Lưu không đi ra ngoài. Yêu Tông kia là nơi tất cả yêu quái trong thiên hạ khi tới bước đường mới vào ẩn núp, ngay cả Khánh Kị cũng không thể bắt được người từ chỗ đó.
Trái tim của hắn đột nhiên đập nhanh hơn, không chút nghĩ ngợi, tay trái duỗi về phía trước, một sức mạnh vô hình lăng không bắt một cô gái trong đó tới đây, người còn lại chợt mất đi chống đỡ, thiếu chút nữa đã té xuống.
Trong mắt của hắn thần quang chớp động, không ngừng đánh giá cô gái trong tay. Khuôn mặt lông mày này đúng là Ninh Tiểu Nhàn trong trí nhớ của hắn, nhưng giai nhân trước mắt bị hắn bắt cả kinh cả người đều khẽ run rẩy. Nước mắt ràn rụa, nào có nửa điểm anh khí ngày đó? Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được đây chỉ là cô gái người phàm. Nhìn lại cô gái trong xe so với người trong tay hắn còn yếu ướt hơn, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ sắp ngất đi.
Tức giận trong lòng hắn nhất thời dập tắt.
“Đó là tỷ tỷ ngươi, hay muội muội?” Hắn hỏi cô nương trong tay.
Hô Liên Mẫn Mẫn nuốt nước miếng, run sợ nói: “Là...... Muội muội ta.”
Lúc này Trường Thiên đang nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Nha đầu, nàng giả bộ hơi quá mức rồi?”
Nàng vừa cuộn người bên mép xe vừa tốc tốc phát run, vừa trả lời: “Khánh Kị nhất định đã nghi ngờ, chúng ta có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó. Nếu không đợi tới lúc bọn họ có chuẩn bị, sau đó tập kích bất ngờ chẳng lẽ không phải là chê cười sao?” Tai nàng tốt, nghe cuộc nói chuyện trong sân lập tức xoay người nhào vào trong ngực Hô Liên Mẫn Mẫn, khiến cho nàng ta kinh ngạc chấn động, không rõ tại sao tiên cô lại cần nàng an ủi. Chỉ có điều tuy nàng nhát gan nhưng cũng rất thông minh. Sau khi Khánh Kị vén rèm xe lên, nàng biết tiên cô cố ý muốn ẩn núp người này. Mình có thể thoát hay không đều nằm trong tay tiên cô, nhất định phải phối hợp diễn xuất thật tốt với tiên cô.
Cho dù một thần tiên trong Thần Ma Ngục cũng không nghĩ tới chỉ đánh nhau một lát với phân thân Âm Cửu U, công tử Khánh Kị núp trong bụi cỏ lại có ấn tượng sâu với Ninh Tiểu Nhàn như vậy.
Thiên hạ lại có người giống nhau như thế? Khánh Kị nhướng mày, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Rõ ràng khuôn mặt tương tự nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau. Nếu nói Ninh Tiểu Nhàn là một trong hai người này, ngay cả Âm Cửu U nàng cũng có thể đả thương, tại sao lại khuất phục ngồi trong xe Thái Diễm đoàn, trong đội xe này có ai có thể là đối thủ của nàng? Chẳng lẽ, trong trận chiến nàng đánh nhau với phân thân Âm Cửu U đã bị nội thương, đến nay chưa lành, sau đó bị bắt tới đây?
Thân là đại công tử phủ Phụng Thiên, hắn tất nhiên biết trên đời có vài công pháp có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng tu vi lên phạm vi lớn, chẳng qua di chứng cực kì kinh người. Tuy nói chuyện đó đã cách mấy tháng nhưng cõi đời này thần thông pháp môn có ngàn vạn. Nếu Ninh Tiểu Nhàn học qua bản lãnh như vậy, nói không chừng vì tổn thương mà tạm thời nằm ở trong xe này?
Nếu như không phải là nàng ta, mà chỉ là một cặp tỷ muội sinh đôi bình thường… Không, thiên hạ chắc chắn không có chuyện đúng lúc như vậy. Vô luận như thế nào, cũng không có thể để các nàng chạy. Ánh mắt Khánh Kị quét qua lại trên mặt hai cô gái một lát, khiến các nàng cảm thấy ánh mắt nam tử tuấn mỹ trước mặt giống như lưỡi đao, lúc này hắn mới quay đầu cười như không cười nói với Chung Ly Hạo: “Không phải nói bị nhiễm bệnh nhẹ trong người sao? Sao ta không nhìn ra trên người các nàng có bệnh?”
“Cái này......” Chung Ly Hạo trừ cười khổ, còn có thể nói gì?
Khánh Kị chỉ vào hai nàng trên xe: “Ta muốn cặp sinh đôi này.”
Biết rõ chỉ có thể như vậy. Chung Ly Hạo nhẹ nhàng ho một tiếng, mới cẩn thận nói: “Việc này, công tử Khánh Kị, xin ngài có thể đổi lại một đôi khác hay không? Cặp trên xe là tông môn đặc biệt chỉ định muốn dẫn về. Ngài cũng đừng làm khó dễ ta nữa.”
“À?” Ánh mắt Khánh Kị sáng lên, nhất thời tới hứng thú, “Đôi tỷ muội này chỗ nào đặc biệt để Minh Thủy tông bảo ngươi nhất định phải mang về?”
Việc này sao Chung Ly Hạo có thể nói thẳng? Nếu nói một trong số hai người đó có thể chất quyến rũ bẩm sinh, chỉ sợ Khánh Kị sẽ càng muốn có được hơn. Hắn ấp úng cả buổi cũng không nói ra lời.
Vẻ mặt sầu khổ của hắn rơi vào trong mắt Khánh Kị, khiến ý muốn có hai mỹ nữ này của hắn càng chắc chắn: “Chung diễm sử, chuyện này cứ như vậy đi. Nếu ngươi cảm thấy khó xử, ta sẽ gửi thư giải thích với tông chủ.”
Chung Ly Hạo chậm chạp không đáp. Ngay từ lúc ở bộ lạc Hô Liên phát hiện hai cô nương này, hắn ham công trạng khoe thành tích nên đã đem tin tức trong chuyến này có hầu gái có thể chất Nội Mỵ bẩm sinh gửi trước tới Minh Thủy tông. Nếu cuối cùng không mang về, sao cấp trên có thể cho hắn kết quả tốt chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cắn răng nói: “Công tử Khánh Kị, xin chọn từ trong sân thêm một cặp sinh đôi mang đi, chỉ cầu ngài lưu lại hai người này cho ta!”
Tên này lại muốn bốn đổi hai. Khánh Kị mắt híp lên, điềm nhiên nói: “Chung diễm sử cảm thấy lời Khánh Kị ta nói ra có thể coi như gió bên tai sao?” Hắn đột nhiên trở mặt, nhiệt độ trong sân lập tức ngưng lại, hộ vệ áo giáp xanh đồng loạt đứng lên, im lặng không tiếng động tiến lên phía trước. Doanh trại đột nhiên tràn ngập sát khí.
Đám tu sĩ trong đoàn xe Thái Diễm đoàn rối rít lấy pháp khí của mình ra tạo thành xu thế giằng co với đối phương. Vì chiến lực hai phe không cùng một cấp bậc nên trong lòng mọi người đều có chút chột dạ, dù số lượng người nhiều hơn đối phương.
Chung Ly Hạo đau khổ nghiêm mặt nói: “Tất cả dừng tay, dừng tay! Aizz, nếu công tử Khánh Kị thích cặp sinh đôi này, đó là phúc khí của các nàng, ngài cứ mang đi là được. Có điều các nàng còn chưa đưa tới nô doanh dạy dỗ sợ rằng hầu hạ không được thỏa đáng.”
Khánh Kị mỉm cười nói: “Ngày sau ta sẽ đưa các nàng đi nô doanh Thanh châu.” Nữ tử qua tay nô doanh đối với nam nhân quả thật tuyệt không thể tả, cho nên rất nhiều nô doanh còn tiếp nhận huấn luyện nữ nô của bên ngoài, rất nhiều quan to cao quý sẽ đưa cô gái trong tay đi dạy dỗ, đợi đến khi thuần phục tốt sau đó mới mang về hưởng dụng. “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao Minh Thủy tông nhất định phải mang đôi tỷ muội này về chứ?”
Dù sao cô nương kia đã thuộc về đối phương, Chung Ly Hạo sảng khoái nói ra: “Các nàng không chỉ có tướng mạo tương tự, trong đó còn có một người là Lịch Trung Kim, vạn dặm mới có một. Nếu có thể mang về dạy dỗ tốt, năm sau bán đấu giá trên Thiên Thượng Cư bảo đảm có thể bán được giá tốt.”
Ánh mắt Khánh Kị sáng rực: “Hả? Thể chất quyến rũ bẩm sinh, là người nào?”
Chung Ly Hạo nhìn nữ tử trong xe giơ tay chỉ: “Nàng.” Mặc dù hai cô nương lớn lên rất giống nhau nhưng người trong nghề lâu năm nhận biết thuần nữ tử liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra điểm khác nhau.
Khánh Kị cười, đôi mắt lóe sáng hưng phấn: “Thú vị, ta lại nhặt được bảo bối.” Hắn ngự qua vô số nữ tử nhưng chưa từng hưởng qua mùi vị nữ tử có thể chất Nội Mỵ. Hơn nữa mang đôi tỷ muội này về có thể tức chết Mịch La, cớ sao lại không làm? Hai gương mặt mỹ lệ giống nhau như đúc đủ để khiến nam nhân bình thường dục hỏa tăng vọt, huống chi trong đó còn có một người là Lịch Trung Kim? Thật sự thử nghĩ thôi đã khiến hắn hưng phấn.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn cuộn người trong xe vừa lúc nhận được tin tức Trường Thiên truyền đến: “Phân thân Âm Cửu U không theo tới. Đồ Tẫn ẩn náu xung quan nơi đóng doanh địa đã nhìn qua một lần rồi.”
Nàng “Ừ” một tiếng, nhạy cảm phát giác ánh mắt Khánh Kị liếc nhìn nàng và Hô Liên Mẫn Mẫn mang theo lửa nóng. Hiện tại nàng đã hiểu nam nhân kia nghĩ gì, cho nên càng cảm thấy buồn nôn.