“ Ta nói, nàng chỉ cần một đêm dùng để an ủi cuộc đời tịch mịch của mình. ” nhìn nam nhân này mắt đỏ lên giống như sói, nàng vẫn cảm thấy rất kinh hãi. Vì phòng hắn đột nhiên nổi điên, nàng tranh thủ thời gian nhắc nhở : “ Nếu ngươi không đuổi theo, thật sự sẽ không kịp đâu. ”
Trong cổ Đạm Đài Dực khẽ động, hắn đột nhiên xông ra ngoài. Rèm xe bị vung lên bắn ngược trở về, thiếu chút nữa đã đem tuyết nện vào người nàng.
Nam nhân này vừa sĩ diện, cãi láo, còn thô lỗ, Hỏa Nhi tỷ đến cùng là ưa thích hắn ở điểm gì ? Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt, kéo song cửa sổ hướng bên ngoài phân phó : “ Thất Tử, ngươi tiễn Đạm Đài Dực một đoạn đường, miễn cho hắn đuổi không kịp giai nhân. ”
Ngoài cửa sổ lập tức có bóng trắng lóe lên.
Nàng thản nhiên cầm sách lên. Trường Thiên nhịn không được nói : “ Nàng không lo lắng sao? ”
“ Có gì đáng lo lắng hay sao ? ” Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói, “Hỏa Nhi tỷ thể xác lẫn tinh thần đều đã cho hắn, hắn chỉ cần đuổi kịp ôm sát nói vài lời mềm mỏng, khẳng định là nàng lập tức tha thứ cho hắn rồi. Tim của phụ nữ, vốn so với đậu hũ còn mềm hơn.”
“Nàng thực không lo lắng?”
“Yên nào, kế hoạch của ta rất thỏa đáng, không có gì ngoài ý muốn.”
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Nàng đem sách cầm ngược rồi.”
“…” Mặt nàng như hỏa thiêu, đành phải nói sang chuyện khác, “Đồ Tẫn sao rồi? Từ Lương Ngọc không chết chứ?”
“Không chết, chỉ bị chút ít tổn thương.” Nói đến Đồ Tẫn. Hắn từ bên ngoài vén rèm vào, đi đến, đuôi lông mày còn treo móc một ít tuyết mỏng. Chú ý thấy bốn bề vắng lặng, Ninh Tiểu Nhàn đưa hắn mang vào Thần Ma Ngục.
“Đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh.” Đồ Tẫn cung kính mà hướng Trường Thiên thi lễ một cái.
Khó có được Trường Thiên cười lắc đầu: “Mười mấy ngày này, nhờ ngươi cùng với nha đầu kia ẩu tả, nếu không kế hoạch của nàng nhất định kết thúc không thành rồi.”
Đồ Tẫn mấp máy môi, đột nhiên nói: “Thuộc hạ muốn hướng đại nhân đòi hỏi ban thưởng tương ứng.”
“A? Nói đi.” Không chỉ Ninh Tiểu Nhàn, Trường Thiên cũng nổi lên hứng thú. Đồ Tẫn làm người mặc dù lạnh, nhưng chấp hành nhiện vụ thì mười phần mười. Hắn cũng không cầu hồi báo. Lần này hắn lại muốn ban thưởng rồi?
“Ta muốn hướng đại nhân mượn nội đan của Độc Phượng.”
Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt biểu thị kinh ngạc, Trường Thiên lại không có chút nào ngoài ý muốn. Hắn giơ tay lên đem cái miếng nội đan tròn căng ném tới trước mặt hắn: “Nhận lấy.”
Đồ Tẫn nhào tới mặt không biểu lộ gì, nhìn không ra mánh khóe. Hắn chỉ thò tay lấy nội đan, lại đi qua thi lễ, rồi liền lui xuống.
“Ở đây vừa diễn ra kịch gì, vì sao ta nhìn không hiểu?” Nàng cảm thấy mê mang, “Hắn muốn nội đan Độc Phượng làm gì?”
Trường Thiên nhún vai: “Ai biết được?”
Nàng hồ nghi mà quét mắt nhìn hắn một cái. Vì sao nàng cảm thấy hắn nhất định biết rõ nhỉ?
Ba canh giờ sau.
“16 ngày trước, đến cùng là Từ Lương Ngọc nói gì với nàng?” Cái vấn đề này tựa như cây gai đâm vào lòng Đạm Đài Dực, hắn không nhịn được mà hỏi.
Hiện giờ hắn và Hồ Hỏa Nhi đứng trong một sơn động cách đoàn xe hơn hai trăm dặm. Ở đây rất khô ráo và ấm áp.
Dùng tốc độ của Thất Tử, vậy mà hắn phải bay ra xa như vậy mới đuổi kịp Hồ Hỏa Nhi, có thể thấy được trình độ thương tâm của cô gái này. Hồ Hỏa Nhi mặt lạnh như băng, căn bản không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn. Đạm Đài Dực rất bắt đắc dĩ, đành phải ra tay bắt lấy nàng. Tu vị của hắn cao xa hơn nàng, hiển nhiên là không có phí bao nhiêu công phu liền đem nàng chế ngự.
Hắn cũng biết hôm nay mình thực sự quá đáng, lại nói hắn thực sự cũng thích nàng. Vì vậy hắn một phen nói lời tốt, mềm giọng nhẹ nhàng mà xoa dịu nàng. Đáng thương hắn vài thập niên cho tới bây giờ còn không có dỗ nữ nhân. Miệng đã nói hết lời mới làm cho giai nhân nín khóc mỉm cười.
Tuyết lại rơi.
Hắn dùng thảm đem hai người bao lại cùng một chỗ, hai người nằm cạnh lửa nhìn ra ngoài động xem từng bông tuyết từng bông từng bông rơi xuống. Đêm nay là lần đầu tiên của Hồ Hỏa Nhi, vốn đang cùng người trong lòng quấn quýt hồi lâu, sau đó lại thương tâm gần chết ngự kiếm bay ra xa đến hơn hai trăm dặm. Mặc dù tu vị nàng cao thì giờ cũng thực mệt mỏi. Nàng ở trong lồng ngực hắn cọ cọ, mơ hồ nói: “Ta quên rồi.” Nàng gối đầu lên cánh tay hắn rồi rất nhanh ngủ thiếp đi.
Đạm Đài Dực khe khẽ thở dài, ở môi nàng khẽ hôn một cái, hắn thay đổi tư thế để cho nàng dựa thoải mái một chút, không có chú ý thấy khóe môi nàng khẽ mỉm cười.
16 ngày trước, câu nói đầu tiên Từ Lương Ngọc nói khi tìm đến nàng là: “Ninh cô nương đã tìm ta nói chuyện qua. Ta sẽ buông tha truy cầu ngươi, hơn nữa ta sẽ giúp ngươi theo đuổi được Đạm Đài Dực.”
Tiểu Nhàn muội muội quả nhiên là thuyết phục được hắn. Hồ Hỏa Nhi khó có thể tin nói: “Nàng dùng biện pháp gì?” Từ Lương Ngọc một đường đi theo, hắn theo đuổi nàng tâm trí cũng rất kiên định. Ninh Tiểu Nhàn dùng biện pháp gì khiến hắn có thể cải biến nghiêm trọng như thế?
Lúc này Từ Lương Ngọc đã bị hồn phách phân thân của Đồ Tẫn điều khiển. Tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn muốn hắn nói cái gì hắn liền nói cái đó. Chẳng qua vẫn là muốn có một lý do, để lấy tín nhiệm của Hồ Hỏa Nhi? Vì vậy hắn cười khổ nói: “Ninh cô nương đã làm cho ta hiểu rõ, ngươi tuyệt đối sẽ không ái mộ ta. Ngoài ra nếu như ta giúp ngươi, buôn bán của Ẩn Lưu tại Nam Chiêm bộ châu liền được ủy thác qua tay của Tẩy Kiếc Các.” Hắn thành khẩn nói, “Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi đến cùng. Đây chính là mua bán độc môn, ta không có biện pháp cự tuyệt.”
“Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là nàng cho ta ăn… một quả độc hoàn.” Đặt mặt với biểu lộ kinh ngạc của nàng, Từ Lương Ngọc ngượng ngùng nói, “Chuyện này làm thành nàng mới giúp ta giải độc.”
“…”
Mười mấy ngày thân mật kế tiếp, tất cả đều là diễn trò. Ninh Tiểu Nhàn mỗi ngày đều cùng nàng thảo luận kịch bản tinh tế. Thế nên nàng mới biết, hóa ra phương thức nói chuyện, ánh măt nhìn người, kể cả chi tiết đi đường, đầu phải tỉ mĩ chú ý nhiều như thế. Nàng cũng phát hiện, chỉ cần nàng cùng Từ Lương Ngọc ở chung một thời gian hơi dài, ánh mắt nhìn chằm chằm của Đạm Đài Dực dừng lại càng lâu, có khi thừa dịp nàng không chú ý hắn còn lộ ra biểu lộ đắng chát.
Trước kia điều này chưa bao giờ có nha. Tim của nàng như chim sẻ nhỏ tung tăng, cho nên lòng tin của nàng càng thêm kiên định. Người nam nhân này nàng nhất định đoạt được bất luận dùng biện pháp gì.
Kế hoạch diễn ra hơn mười ngày, cuối cùng thu lưới chính là vào một ngày này. Nàng thật khẩn trương.
Ban ngày Từ Lương Ngọc giả bộ cùng nàng cãi nhau, lại lộ ra biểu lộ muốn Đạm Đài Dực sinh lòng cảnh giác. Sau đó trong đêm ngày hôm nay, Đậu Nhị giữ chặt Đạm Đài Dực nói nhăng nói cuội, phân tán sự chú ý của hắn. Từ, Hồ hai người thừa cơ đi ra, đi đến bên ngoài khoảng 200m. Nơi này là một cánh rừng rậm rạp, yên tĩnh im ắng, một chiếc xe ngựa cuối cùng của đoàn xe dừng ở chỗ này. Vốn dĩ lúc đầu xe này để đưa hầu gái đưa vào huyện trấn nhưng giờ chỉ dùng để chở vài sấp vải vóc thôi.
Cho dù là nhiều lần cân nhắc chi tiết tỉ mỉ, chứng kiến chiếc xe này, nghĩ đến chuyện sắp phát sinh nàng lại thấy khẩn trương không thôi. Lúc này nàng cũng tin Từ Lương Ngọc thực sự không có cảm tình gì với nàng rồi, bởi vì dưới ánh sáng phản xạ trong đống tuyết nàng chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh như băng, cứng rắn như đá. Đối với người thường mà nói, ánh mắt nhìn tình nhân âu yếm sẽ không hiện ra ánh mắt như vậy.
Hai người chính là câu được câu không trò chuyện, Từ Lương Ngọc đột nhiên nói: “Hắn đến rồi, đang núp tại phía sau bên phải cánh rừng.” Ánh mắt hắn liền thay đổi trở lên chân thành thâm tình, trở nên dụng tâm kín đáo. Mấy ngày nay trước mặt Đạm Đài Dực, hắn đều dùng loại ánh mắt này nhìn nàng. Hồ Hỏa Nhi thật sự khâm phục tốc độ trở mặt của hắn.
Nhưng mà làm thế nào hắn phát hiện ra Đạm Đài Dực đang đến chứ? Nàng không có phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào.
Chuyện kế tiếp tuy đơn giản nhưng cũng rất khó, Từ Lương Ngọc chủ đạo, nàng chỉ cần phối hợp vài lời nói, sau đó gật đầu hoặc lắc đầu là được rồi. Sở dĩ nói khó là vì Ninh Tiểu Nhàn nói với nàng thời gian nắm chắc cực kỳ quan trọng. Nếu như bọn hắn tiến hành quá thuận lợi, thì Đạm Đài Dực tất có thể muốn nửa đường bỏ cuộc lặng lẽ ly khai.
Hai người nhỏ giọng nói vài câu, Từ Lương Ngọc dắt tay của nàng, nàng không có cự tuyệt. Hắn nói khễ: “Đạm Đài Dực chính là đang nhìn chằm chằm vào tay của ta cầm tay của ngươi.”
Nàng cười khổ. Người nam nhân trong rừng kia, ngày bình thường còn biểu hiện với nàng không động tâm.
Từ Lương Ngọc tiến về phía nàng ngày càng gần, càng gần, thẳng đến khi hai người đụng vào một chỗ, nàng nhịn không được nói: “Hiện tại làm sao?” Nàng cố nén cảm giác không tốt, mới có thể cho phép người bên cạnh tiếp xúc gần như vậy. Nữ nhân đều có tâm lý giữ khoảng cách an toàn. Cùng người xa lạ khoảng cách an toàn là một mét mới không cảm thấy đột ngột.
“Trong mắt của hắn đều bốc hỏa rồi.”
Nàng thổi phù một tiếng bật cười, thoạt nhìn xinh đẹp vô song làm cho Đạm Đài Dực âm thầm xiết chặt nắm đấm.
Từ Lương Ngọc cúi đầu xuống, tại bên tai nàng thấp giọng nói chuyện, như là tình nhân nói nhỏ, trên thực tế hắn chỉ nói: “ Đợi ngươi chuẩn bị xong nói cho ta biết.”
“Ta đều đã chuẩn bị hơn nửa dời người, sớm đã chuẩn bị xong.” Nàng mỉm cười nói, sau đó cắn nát bọc thuốc giấu trong miệng, đem dược hoàn nuốt vào trong bụng. Ánh mắt của nàng vụng trộm hướng lên trên nhìn lại, chứng kiến trên ngọn cây đậu một con tiểu Bạch điểu. Đây là đồng bọn tùy thân của Ninh Tiểu Nhàn, đại yêu quái chiến lực cường hãn. Vì vậy nàng hơi an tâm.
Dược lực phát tác rất nhanh, qua không mấy hơi thở. Nàng cũng đã cảm được đầu váng mắt hoa. Từ khi nàng tu hành thần thông đến này cảm giác này thật lạ lẫm, nàng không khỏi âm thầm kinh ngạc nói: “Thuốc của Tiểu Nhàn muội muội thật lợi hại.” Vì vậy đối với hoạt động một lát nữa tiến hành nàng càng thêm mấy phần tin tưởng.
Nàng hít sâu một hơi, đối với Từ Lương Ngọc Kinh hô một tiếng: “Ngươi làm cái gì?” Một tay đẩy hắn ra, chính mình cách ra hai bước, thân hình lảo đảo muốn ngã. Đây cũng không phải giả vờ, tác dụng dược hiệu quả thực rất mạnh, diễn trò muốn thực, chứ không thì làm sao dấu diếm được tu sĩ tu vị như Đạm Đài Dực?
Từ Lương Ngọc cười cười, tiến lên một bước nắm bả vai nàng. Lúc này nàng đúng thật có chút sợ hãi, xô đẩy ra ngoài nói: “Buông ra, mau buông ra.”
Từ Lương Ngọc cũng không để ý đến nàng, thấy nàng như bông vải nhuyễn vô lực. Vì vậy liền tìm cổ chân nàng, đem cả người nàng ôm ngang lên. Hắn nhìn xung quanh hai cái, xác định không có người nhìn thấy chuyện phát sinh ở nơi này, hắn liền tiến vào xe ngựa cách đó không xa.
Lúc này Hồ Hỏa Nhi sợ muốn chết. Từ Lương Ngọc lập tức dẫn nàng vào xe ngựa, nàng lại dùng dược vật, tức chi vô lực, nếu như hắn có ý đồ bất chính thì làm sao bây giờ? Mắt thấy người này thở hổn hển bắt đầu xé quần áo của mình, nàng nhịn không được hô: “Buông tay, đừng, cầu xin ngươi.” Sau khi dùng thuốc, khí lực nàng càng yếu, tiếng kêu ra cũng là nũng nịu, mang theo ý tứ khoan dung hàm xúc. Phối hợp với thân hình của nàng, thật sự là có thể biến nam nhân không phải sói thành sói.
Từ Lương Ngọc không để ý đến nàng thở gấp nói: “Tiểu lão tử theo đuổi ngươi lâu như vậy, còn ngươi mỗi ngày lại mắt đi mày lại với tên gian phu kia. Ngay cả cho ta hôn miệng sờ cái tay cũng không chịu. Lão tử hôm nay muốn hưởng thụ, ta cũng muốn nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nữ Triều Vân Tông.”