Lúc này Ninh Tiểu Nhàn thở dài một tiếng, từ giữa tâm cây lấy ra một hạt phát ra ánh sáng xanh nhạt, lớn nhỏ như hạt dưa. Đây chính là hạt giống Xuân Hoa Thu Thực rồi, kỳ thụ này chưa bao giờ dựa vào trái cây để sinh sôi nẩy nở. Trên đời vĩnh viễn cũng chỉ sẽ có một gốc cây Xuân Hoa Thu Thực tồn tại.
Sau khi lấy ra hạt giống, cây nhỏ lộ dấu hiệu lụi bại. Tức Nhưỡng đợi hơn nửa năm, giờ phút này không chút khách khí mà đem trọn gốc cây lôi vào trong đất, mấy lần lật quấy, đem cặn cây khô ăn không còn một mống.
Ninh Tiểu Nhàn ngồi trên bàn đu dây ở hành lang trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy đi tới tầng dưới chót.
Nơi này chỉ có hai dạ minh châu làm đèn, ánh sáng mờ mờ, căn bản chiếu không sáng cái bóng màu đen ngay giữa đại điện.
Trường Thiên vẫn duy trì tư thái ngồi nghiêm chỉnh, đã có nửa năm rồi, không nói không động, vô tri vô giác. Trong hơn một trăm hơn tám mươi ngày, nàng mỗi ngày cũng phải đi vào ba lần.
“Ngôn tiên sinh nói, ta phải đi hướng Đông.” Nàng vỗ về tay vịn hắc thạch, lẩm bẩm nói, “Ninh Vũ mang đến tin tức, cũng nhắc tới Kính Hải vương phủ. Nếu là thiên ý như thế, có phải ta không nên làm trái không?”
Trên mặt nàng nổi lên nụ cười giảo hoạt: “Ta làm thế không phải là ăn quỵt nhé, không trái lời thề nhé. Chàng xem, ta đã hứa với chàng, trong vòng nửa năm không rời đi Ẩn Lưu. Hôm nay thời hạn nửa năm đã đến, người không tuân thủ lời hứa, hẳn là chàng mới đúng.”
Trường Thiên không có chút động tĩnh.
Nàng vểnh môi lên nói: “Được rồi, ta thừa nhận nửa năm này ở trong rừng rậm Ba Xà ngẩn đến chán ra. Hiện tại rốt cục hiểu tại sao tính tình yêu quái Ẩn Lưu thô bạo như vậy rồi, mỗi ngày đều đối mặt với cây cây hoa hoa, cho dù đồ sộ đẹp mắt hơn nữa, nhìn trong một trăm năm, hai trăm năm, cũng sẽ không chịu nỗi a, chàng xem hiện tại ta nhìn tới cảnh giới hoa cũng vẫn là hoa, nhìn cây cũng là cây. Hắc hắc, chàng nói xem, ta có thể đi ra ngoài một chút không đây? Dù sao sau khi thiên đạo đưa chàng đi vào cõi Thái Hư thần tiên, khẳng định còn phải bao vé phi cơ đường về đúng không? Đến lúc đó nguyên thần của chàng khẳng định có thể trực tiếp tìm được ta.”
“Chàng không nói lời nào, ta liền coi như chàng ngầm đồng ý. Chờ sau khi chàng trở về, không được mang chuyện này ra mắng ta!”
Qua thật lâu, trong Thần Ma ngục vẫn yên tĩnh không tiếng động.
“Ta liền biết chàng nhất định sẽ đồng ý. Yên tâm đi. Ta sẽ dẫn Thất tử, Đồ Tẫn đã ở bế quan đây giống chàng, đem mình bảo vệ hoàn hảo.” Nàng cười hì hì nói “Ngôn tiên sinh và Ninh Vũ đều nói. Lần này ta chỉ cần đi phía Đông tất nhiên ‘ đạt được ước muốn ’. Thật ra thì từ trước tới nay, nguyện vọng chân chính của ta chỉ có một.”
Nàng đưa mắt nhìn hắn thật lâu, mới che dấu nụ cười: “Trường Thiên, ta chỉ hi vọng chàng có thể xuất ngục, lần nữa tự do. Để đạt nguyện vọng này, cái gì ta cũng nguyện ý trả giá.”
Tuấn nhan trước mắt, có hơn phân nửa bị che chắn dưới ánh đèn mờ ám, hai mắt khép hờ.
Cắt. Nguyên thần đã không còn ở đây, giả vờ thâm trầm gì chứ? Nàng lại có mấy phần nhìn không rõ lắm, rồi lại cảm thấy chịu đủ dụ hoặc. Chỉ sợ chẳng qua là chạm nhẹ môi của hắn, xem một chút có phải còn mềm mại như trước hay không, cũng tốt nha.
Nỗi nhớ thương hắn như độc thảo sinh trưởng tốt, càng ngày càng tăng. Chỉ nhìn hắn như vậy, nàng đã cảm thấy đầu ngón tay ngứa vô cùng.
Nàng giơ tay lên, muốn phủ khẽ mắt của hắn, mi hắn, môi của hắn, nhưng do dự một chút, vẫn không dám đi đụng vào hắn. Cũng giống như hơn một trăm tám mươi ngày trước đây.
Tại sao vẫn chưa trở lại chứ? Sớm thành thói quen có hắn làm bạn, hôm nay mỗi ngày xử lý xong sự vụ trong tay, đều chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.
Nàng một mình. Thật là mệt chết đi.
Trong lòng nhàn nhạt ai oán, cuối cùng chỉ hóa thành thở dài một tiếng. Ninh Tiểu Nhàn thay hắn phóng ra một thuật vệ sinh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đến lò luyện đan Cùng Kỳ, cũng thật sớm bị nàng ôm ra khỏi Thần Ma ngục. Tầng này không tiếp tục có tiếng người, chỉ còn lại ngọn đèn dầu mờ mờ.
Trường Thiên chậm chạp không về, nàng cuối cùng quyết định muốn bước ra Ẩn Lưu.
Quyết định của nàng, chạng vạng ngày hôm nay đã được nhắn nhủ đến trong tay mọi người. Hạc môn chủ vội vã chạy tới, cau mày nói: “Như vậy không ổn đâu? Thần Quân bế quan không ra, ngài tốt nhất không nên rời đi Ẩn Lưu.”
“Sống ở Ẩn Lưu có thể không gợn sóng sợ hãi. Nhưng phải bỏ qua một cuộc nhân duyên.” Nàng lắc đầu ” Quẻ tượng của Ninh Vũ từ trước đến giờ rất linh. Hướng về phía ta bói ra bốn chữ ‘ đạt được ước muốn ’, ta cũng muốn đi thử vận khí một lần. Ta và ngươi đều biết. Nguyện vọng lớn nhất của ta là cái gì.”
Hạc môn chủ ngậm miệng không nói, cuối cùng lo lắng nói: “Nhưng lần này ngài đi đường xá quá xa, nếu ở giữa lại có sai lầm gì, muốn từ Ẩn Lưu phái người gấp rút đến tiếp viện sẽ không kịp, hiện tại đến Đồ Tẫn cũng bế quan không ra......”
Vì tiêu hóa hồn lực mười vạn tu sĩ kia, Đồ Tẫn vốn nói chỉ bế quan bốn tháng, vậy mà cho tới bây giờ cũng còn chưa có đi ra. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn chờ không nổi nữa, nếu không sẽ không kịp thọ yến tại Kính Hải vương phủ. Từ núi Ba Xà đến trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu, cho dù với cước trình của Thất tử, ba tháng cũng có chút căng thẳng.
Nàng cân nhắc nói: “Chuyến này không đặc biệt đi gây hấn gây chuyện với người ta, không sao, ta mang theo nhiều Ẩn vệ đi là được rồi.”
Hai ngày sau, nàng xuất phát.
Hạc môn chủ nhìn bóng dáng màu trắng của Thất tử biến mất ở phương xa, trong lòng luôn luôn có chút ít không yên.
#####
Pháp khí có thể theo kịp tốc độ phi hành của Thất tử rất ít, cho nên Ninh Tiểu Nhàn cũng không làm bộ làm tịch, trực tiếp xách ẩn vệ đều ném vào Thần Ma ngục, còn mình thì ngồi Thất tử lên đường.
Với khoảng cách thẳng tắp mà nói, từ rừng Ba Xà đến Kính Hải vốn không cần bay lâu như vậy. Đáng tiếc trên phiến đại lục này đất thần dị quá nhiều, vắt ngang phía trước là một trong Lục Đại cấm khu tên Thiên Lôi Tuyệt ngục, coi như là Thất tử, mạo muội từ trong Tuyệt Ngục xuyên qua chẳng khác gì tự sát. Cũng vì thế mà phải đi đường vòng, thời gian hao phí cũng dài hơn.
Trước khi lên đường nàng đã cùng Thất tử làm chút ít trao đổi, biết Kính Hải là một mảng lớn nội hải ẩn sâu ở trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu, giống Địa Trung Hải Âu Châu, nhưng diện tích so sánh với nó còn muốn lớn hơn gấp hai, ba lần, hòn đảo ở giữa cũng chi chít như sao trên trời, một đảo lớn nhất, diện tích tương đương với một Tiểu châu phủ. Kính Hải tổng cộng có sáu con sông lớn nối liền với biển rộng, hơn nữa Kính Hồ ở bắc bộ trực tiếp giáp với đại dương băng, chỉ dùng một eo biển nhỏ để tách rời ra biển nhỏ cùng viễn dương, cho nên không coi là là một mảnh biển chết, ngược lại sinh cơ bừng bừng, sóng lớn mênh mông.
Kính Hải diện tích rộng lớn, tổng cộng có bảy mươi sáu châu quận lớn nhỏ. Mà “Kính Hải vương phủ” bọn họ đang muốn đi đã đoạt lấy trong đó ba mươi mốt châu quận, chiếm đoạt địa vực rộng lớn, vượt xa rất nhiều Tiên phái yêu Tông nhỏ. Nếu nói ven biển ăn biển, bởi vì dọc theo bờ Kính Hải mà sắp đặt bến tàu cùng kho hàng đều của nhà hắn, Vương Phủ chiếm cứ phần lớn nghiệp vụ thuyền chuyển vận lui tới trên Kính Hải.
Nghe xong những tài liệu này, ấn tượng đầu tiên nàng nhìn Kính Hải vương phủ, chính là gia tộc này giàu đến chảy mỡ. Nhưng mà thế giới này cũng không chỉ do người giàu làm chủ a, người tu tiên không phải ngồi không. Không có võ lực tương ứng chống đở, chủ nhân có tiền hơn nữa thì chỉ là khối thịt béo mặc người chém giết.
Tỷ như đệ nhất phú hào Thẩm Vạn Tam ở Giang Nam vào cuối thời nhà Nguyên, tài phú nhiều đến không thể đếm, phát tài tụ tài kỷ xảo cao siêu. Chu Nguyên Chương định đô ở Nam Kinh, Thẩm Vạn Ba giúp xây dựng một phần ba đô thành, còn ở Nam Kinh kiến tạo hành lang một ngàn sáu trăm năm mươi bốn doanh, tửu lâu bốn tòa......, song kết quả cuối cùng của hắn là gì đây? Cũng là thiếu chút nữa bị Chu Nguyên Chương giết chết, cuối cùng vẫn do người khác cầu tình mới đổi thành đày đi sung quân, gia sản cự vạn của hắn nha, tất nhiên là ha ha a rồi. Hoàng đế Lão Tử muốn, ngươi dám không cho?
Bởi vậy có thể thấy được, đất đai của Kính Hải vương phủ kiêu ngạo đến bây giờ bực này, không chỉ có không sợ người mơ ước, đến lão thái quân người phàm của Vương Phủ chín mươi đại thọ còn có đông đảo Tiên phái Yêu tông đến dự, tất nhiên là do bản lãnh chuẩn bị phía sau của mình. Tu tiên không chỉ tu riêng tu vi, mà còn có nhãn lực, kiến thức, tấm lòng, tâm tình, bảo sao hay vậy, chỉ là biểu tượng mà thôi. Nàng rất muốn xuyên thấu qua hiện tượng nhìn thấy bản chất, đáng tiếc Ninh Vũ không biết nàng chú ý đến Kính Hải vương phủ, nên tin tức đưa tới có hạn, hơn nữa tình báo trong tay của hắn mới vừa xây dựng, còn có nhiều nơi không hoàn thiện, nếu bàn về tìm tòi đáy ngọn nguồn, thì không thể so sánh nổi với mạng lưới tình báo Mịch La tạo dựng lên.
Aizz, muốn tìm tung tích của Nam Minh Ly hỏa kiếm, vẫn là gánh nặng đường xa đây.
May mà, đường đi rất Thái Bình. Đoạn đường đi này cũng có thật nhỏ khúc chiết, nhưng hôm nay ở trong lòng bàn tay nàng cùng Thất tử, đã không coi là vấn đề gì, chỉ một phút đồng hồ giải quyết xong là tiếp tục lên đường, tựa hồ việc chỗ nào cũng có nguyền rủa, lúc này cũng mai danh ẩn tích. Theo tốc độ này đi tới, nàng còn có thể đạt tới mục đích trước thời gian mấy ngày.
Một ngày kia, khó khăn lắm mới bay qua cảnh nội Bạch Ung châu, chân mày nhíu chặt của Ninh Tiểu Nhàn cũng chưa từng buông ra.
Mặc dù bọn họ ở trên trời bay lượn, cũng không đại biểu xem không thấy tình huống dưới mặt đất. Trời cao mây nhạt, trên không trung nhìn xuống mặt đất, như vậy thiên địa bao quát phong phú, chúng sanh mênh mông đắc ý tràn đầy trong lồng ngực, cũng là cảnh tượng bao la hùng vĩ cả đời người phàm khó gặp, không biết dẫn dắt tâm cảnh bao nhiêu người tu tiên tăng lên. Song sau khi nàng tiến vào mấy châu chung quanh đây, từ phía trên không nhìn qua tình huống, cũng chỉ có dùng hai chữ “Đau lòng” mới có thể hình dung.
Nàng bay qua hơn sáu mươi vạn dặm, nhưng trên bầu trời ngay cả một áng mây cũng không có. Nhưng đây cũng không phải ý cảnh làm người ta ca ngợi cái gì “Cuối thu khí sảng” tốt đẹp, mà là vạch trần một sự thực nghiêm túc đáng sợ: trời giáng Đại hạn!
Người phàm trong thế giới này, tất nhiên cũng phải dựa vào lương thực trong đất trưởng thành mà sống, cho nên nàng tiến vào ở khu phồn thịnh, thường có thể thấy điền dã xanh um tươi tốt, cho dù từ phía trên nhìn lại, cũng là vô biên vô hạn. Nam Chiêm bộ châu quá mức bát ngát, khí hậu đất liền trung bộ cùng với khu khác rõ ràng rất khác biệt, ánh mặt trời vẫn gay gắt, đến nơi này chờ cuối mùa thu mới vừa vặn tiến vào vụ mùa quan trọng cây nông nghiệp trổ đòng đòng, trước mắt cần chính là lượng nước rất lớn, nhưng từ trên cao quan sát xuống, thật là ngàn dặm đất cằn nha, từng mảng lớn đất đai khô cạn tới nứt nẻ, hoa mầu phía trên khỏi cần nói, đã sớm chết héo.
Nàng trải qua rất nhiều con sông, ở nước bùn đáy sông không chịu nổi ánh mặt trời bạo chiếu, đã sớm bị nẻ như nếp nhăn trên mặt lão nhân, tất nhiên lại càng không có tích nước.
Đây là nạn hạn hán lớn nhất hai ba trăm năm mới thấy một lần. Khỏi cần nói, cuộc sống dân chúng tóc húi cua dùng từ khổ không thể tả để hình dung còn quá nhẹ, quả thực chính là đến sinh tử tồn vong trước mắt! Thời điểm nàng ở trên cao một huyện thành nhỏ đặt chân, trong huyện ba mươi bảy miệng giếng khô hết ba mươi bốn miệng, chỉ có ba ngụm giếng còn miễn cưỡng có mặt nước, ngoài huyện hoa màu toàn bộ chết hết, đến cây dong sinh trưởng sáu trăm năm chọc trời ở trong huyện, cũng hấp hối rồi. Phải biết rằng, loại cây dong này, rễ cây rất lớn, đâm sâu vào dưới đất, cây cối tầm thường khó mà bằng được. Nhưng ngay cả loại cây ngoan cường như vậy, cũng sắp phải chết khát rồi, huống chi là người?