Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Lúc này nàng mới phát hiện Đồ Tẫn thật hữu dụng a. Nếu hắn ở bên
cạnh, chỉ cần một thuật sưu hồn đánh ra, cả đời nữ nhân này sẽ hiện rõ
mồn một trước mắt rồi, còn cần dùng miệng trao đổi như vậy sao? Nói trở lại, nàng có thể cũng học thần thông Hồn tu hay không đây?

“Ta nhận được đan dược trong tay ngươi là Duyên Thọ Đan, cái chén
này...... Ta không biết tên của nó, nhưng ta đoán năng lực của pháp khí này là phục chế đồ bỏ vào trong chén? Có điều lúc trước ngươi dùng
nó để đựng đồ lộn xộn, mà mớ đồ đó lại không có bị phục chế ra ngoài,
cho nên ta đoán, ừ, muốn khởi động nó, còn cần một chút điều kiện?”

“Ngươi rót chất lỏng màu vàng vào trong chén, đúng dịp ta cũng nhận
biết được, đó là lấy ra từ máu huyết toàn thân của người phàm ngưng tụ
thành, trong cái chai này của ngươi có ba giọt máu huyết, tức là tinh
hoa tánh mạng của ba người. Ta nghe nói này trên trấn gần đây thật là
thái bình, trừ lúc cầu mưa cần người sống làm tế phẩm và đạo phỉ xâm
phạm ra, căn bản không có người bỏ mạng. Cho nên ta đoán...... tinh hoa ba phần tánh mạng này, đến từ chính ba tên người hiến tế lúc xế
chiều đúng không?”

Ninh Tiểu Nhàn vuốt ve cằm: “Chẳng qua phép cầu mưa mà ngươi làm đích xác là thành công nha. Cho nên, mỗi lần cầu mưa thật ra thì chỉ cần máu huyết hai người là đủ rồi, có đúng hay không? Ta không biết ngươi đã
cùng Trưởng Trấn thương lượng gì, hay là lừa gạt hắn mơ mơ màng màng,
mượn mỗi một lần cơ hội cầu mưa thu hoạch ba nhân mạng, để luyện ra tinh hoa rót vào trong cái chén này.”

Bà cốt nghe đến đó, còn có thể miễn cưỡng duy trì thần sắc trên mặt không thay đổi, chẳng qua là ánh mắt có chút co rúm lại.

“Mới nhìn ngươi cầu mưa, ta cũng cảm thấy có chút khó tin. Coi như là tu sĩ loài người, từ Nguyên Anh kỳ trở xuống cũng không thể tay không
làm ra lượng mưa đầy đủ như vậy. Có điều liên tưởng đến sông Đằng xà dài hai mươi dặm thật ra thì lượng nước không nhỏ, cho nên ta cẩn thận
hồi tưởng một chút giáp cốt văn mà ngươi dùng kiếm gỗ đào phát họa, đại
khái trọng điểm ngay tại ở một chữ ‘ mượn ’ đúng không?” Ninh Tiểu Nhàn
thản nhiên nói, ” Thật ra thứ ngươi dùng không phải là thuật cầu mưa, mà là bí quyết vận chuyển hóa mưa. Đem nước sông Đằng xà từ hai mươi dặm
ngoài hút gom lại trong trấn nhỏ, hóa thành nước mưa rơi xuống. Hắc, khó trách ngươi không hề xâm nhập nội địa nữa. Chỉ bởi vì nội địa những
thành trấn kia, con sông hơn mười dặm chung quanh cũng đã khô khốc.
Ngươi đã ‘ mượn ’ không được nước rồi, tất nhiên không thể giả mạo bà
cốt đi làm nghi thức cầu mưa gì. Ta nói có đúng không?”

Bà cốt vẫn mím môi, không chịu nói.


“Tế thiên thuật là kỳ thuật từ thượng cổ lưu truyền xuống, thậm chí
khác biệt với thần thông hiện hữu, không giống là bản lãnh ngươi có thể
nắm giữ. Dù coi như là Thần Thuật vận chuyển nước mưa, ngươi là một
người phàm tục không có linh lực, không yêu lực, thì không thể thi
triển, trừ phi nhất định phải trả ra một cái giá.” Nàng đang nhớ lại
thần bút”Kinh Phong Vũ” trong nhẫn trữ vật của mình. Đoan Mộc Ngạn vì có thể dùng được thần hiệu của nó, không tiếc hao tổn đi hai phần ba sinh
mệnh lực của thân thể, “Ta đoán, cái giá này sẽ là sinh mệnh lực của
ngươi rồi. Nhưng ngươi lại sử dụng kỳ thuật, đem cái giá phải trả này
chuyển dời đến những người khác, cũng chính là trên người người sống bị
hiến tế, do bọn họ thay thế ngươi đi gánh chịu, có đúng hay không?”

Bà cốt rốt cục ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: “Ngươi là người tu tiên?” Trong giọng nói lại không có cung kính.

“Đúng vậy.” Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, bà cốt này hiển nhiên là có mấy
phần kiến thức. Nếu không sao phàm nhân lại đem người tu tiên xưng là
thần tiên lão gia. Nàng nói tiếp, “Từ giờ trở đi, tốt nhất ta hỏi cái
gì. Ngươi đáp cái đó, nếu không sáng mai, tất cả mọi người sẽ biết bộ
mặt thật của ngươi. Đến lúc đó, những người kia bị ngươi làm hại cửa nát nhà tan, sẽ làm sao đối với ngươi?”

Bà cốt dò xét nàng một cái, vẫn còn chưa từ bỏ ý định: “Ngươi cho rằng bọn họ sẽ tin lời của ngươi?”

Ninh Tiểu Nhàn cười cười: “Ngươi đã biết ta là người tu tiên, sao
biết ta không có thủ đoạn của người tu tiên? Thói quen của người phàm
chính là phụ thuộc vào cường giả, muốn làm bọn họ tin tưởng ta còn mạnh
hơn ngươi, chẳng lẽ không phải dễ dàng sao?” Nàng chỉ chỉ ẩn vệ Vô Diện
bên cạnh nói.”Mặc dù lần này ta đi ra ngoài không mang theo Quan hành
hình, nhưng bản lãnh để thu thập người của vị này cũng không tệ. Nếu
ngươi rơi vào trong tay nó. Không cần hai mươi hơi thở, nhất định sẽ đem điều ta muốn biết. Cùng chuyện ta không có hứng thú biết cũng toàn bộ
nói ra. Ngươi muốn thử một lần không?”

Giống như là xác minh lời nói của nàng, Vô Diện vốn đang là hình
người đứng ở trên bàn, đột nhiên trở lại thành trạng thái dịch kim khí

như cũ, như một dòng thủy ngân lưu động quấn lên cánh tay bà cốt, bà
nhịn xuống trên tay truyền đến xúc giác lạnh như băng, phát hiện đồ kỳ
quái này giống như rắn bò đến trên cổ bà, sau đó biến hóa ra một cái
xích ngân quang lóng lánh, chỉ là trên cái xích này hiện đầy gai, thoạt
nhìn một chút cũng không thua kém so với đằng mạn nhục cầu Phệ Yêu Đằng.

Xích cuốn lấy rất chặc, đâm cũng rất nhọn, đặt trên da của bà tạo
thành từng cơn đau nhức. Mặt Bà cốt lộ vẻ sợ hãi, không dám có chút nhúc nhích.

“Đây là Ngân giảo hoàn.” Ninh Tiểu Nhàn ngồi xuống, đưa tay giơ lên
bát to trên bàn tinh tế xem xét tường tận, ” Mỗi một câu nói dối của
ngươi, nó sẽ co rút lại một lần, bằng vào cường độ da cùng xương cốt của ngươi đến xem, chỉ cần co rút lại ba lần, đầu sẽ bị cắt xuống. Ừ, ta
khuyên ngươi phải quý trọng ba lần cơ hội này cho tốt.”

Nàng đem bát to hướng trước mặt bà cốt đẩy: “Hiện tại nói cho ta biết, đây rốt cuộc là thứ gì?”

Trong mắt Bà cốt còn có mấy phần không cam lòng, nhưng là Ngân giảo
hoàn phát ra âm thanh ngọa nguậy, gai nhọn sắc bén đột nhiên vươn ra, ở
trên cổ bà ghim xuống, lập tức liền có một giọt máu tươi rỉ ra.

Biết đồ chơi này thật sẽ lấy mạng của mình, bà vội vàng mở miệng, không dám chần chờ.

Nghe xong tên vật trên bàn này, mà lấy tâm cảnh trước mắt của Ninh
Tiểu Nhàn, cũng nhịn không được trừng lớn mắt. Không có biện pháp, tên
đồ chơi này, ở Hoa Hạ cũng là như sấm bên tai. Nó kêu là:

Bồn Tụ Bảo!

Nàng nghe nói qua điển cố, chính là xuất từ Chu nhân long 《 khêu đèn
tập dị 》, cái này liên lụy đến trên người Cự Phú Thẩm Vạn Tam ở đầu
thời nhà minh lúc trước có nhắc tới. Truyền thuyết thời điểm hắn còn là

một người nghèo, từ trong tay ngư ông mua hơn một trăm con ếch phóng
sinh vào trong hồ. Kết quả bọn da màu xanh kêu to suốt đêm mà không
nghỉ, Trầm đại gia sáng sớm mang một đôi vành mắt đen đi xua đuổi, kết
quả phát hiện con ếch cứ ngồi xổm bên cạnh một cái chậu sành. Thẩm Vạn
Tam cảm thấy rất kỳ quái, lại không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là đem
chậu sành này cầm về dùng đựng nước rửa tay.

Kết quả có một ngày, lão bà của hắn không cẩn thận rớt một cái trâm
bạc vào trong chậu, không ngờ “Trâm bạc tràn đầy, không thể đếm hết,
sinh ra đầy chậu trâm bạc. Thẩm Vạn Tam biết được xong tấm tắc kêu kỳ
lạ, dùng bạc trắng đi thử, lại cũng phát nổ ra đầy bồn. Bằng vào Bồn Tụ
Bảo, Thẩm Vạn Tam từ nay về sau mới có thể tài hùng thiên hạ.

Truyền thuyết Bồn Tụ Bảo sở dĩ bị người kể chuyện say sưa, chính vì
lời đồn đãi bỏ vào trong đó một lượng vàng, hôm sau sẽ sinh ra một chậu
vàng, bỏ vào một viên Dạ Minh Châu, hôm sau sẽ sinh ra một chậu Dạ Minh
Châu chí bảo. Người truy đuổi bảo vật khắp thiên hạ! Có nó, thì có núi
vàng và biển bạc, từ đó có thể không làm mà hưởng, có thể ăn thức ăn vị
ngon nhất, ở trang viên xa hoa nhất, cưỡi bảo mã tốt nhất, ôm mỹ nhân
diễm lệ nhất. Nếu ngươi còn có một chút dã tâm như vậy, có lẽ còn có thể dùng nó tới võ trang một chi đội ngũ cường đại, vì ngươi tranh đoạt
thiên hạ!

Nhưng nghe xong bà cốt giới thiệu, nàng mới biết được đoạn văn ở trên chỉ do tự sướng. Bồn Tụ Bảo thật sự chỉ là vật pháp khí mà thôi, đồ nó
có thể phục chế ra rất là hạn chế, tỷ như phục chế không được sinh mạng. Đừng nói thân thể người cùng động vật vật phẩm cao cấp như vậy, ngay cả hoa hoa cỏ cỏ, vật thể từng có tánh mạng, nó cũng không thể phục chế.
Ngoài ra, pháp khí cao cấp bởi vì tự thân có linh tính, cho nên cũng
không thể bị phục chế.

Tánh mạng, là lĩnh vực của tạo hóa. Vì vậy chức năng của Bồn Tụ Bảo,
đại khái có thể dùng để “Tụ” ra nhiều loại kim khí, châu báu, linh thạch cùng với đan dược.

Nếu như chỉ có như vậy mà nói…, nó cũng đồng dạng là bảo bối chạm tay có thể bỏng, đáng tiếc đồ chơi này còn có điều kiện sử dụng, muốn bảo
vật sinh ra tiếp xúc Bồn Tụ Bảo, vậy thì cần người sử dụng rót tinh hoa
tánh mạng tương ứng vào, tỷ như bà cốt muốn phục chế ra một viên Duyên
Thọ Đan, sẽ phải cung cấp máu huyết tám, chín người mới được. Dùng cái
này xem ra, sử dụng Bồn Tụ Bảo sinh ra tài bảo thật ra thì rất không có
lời, bởi vì căn cứ đơn thuốc Duyên Thọ Đan, muốn luyện chế một viên
Duyên Thọ Đan chỉ cần bốn mươi lăm tánh mạng người phàm, mà Bồn Tụ Bảo
lại tham lam yêu cầu gấp bảy, tám lần thù lao mới có thể sinh ra một

viên Duyên Thọ Đan này.

Cho nên, trừ phi là muốn nó sinh ra vật cực trân quý, nếu không dùng
Bồn Tụ Bảo sợ rằng sẽ hao tổn lớn hơn nữa. Ninh Tiểu Nhàn khẽ thở dài
một hơi, trên đời quả nhiên không có bữa trưa ăn miễn phí, cái gọi là
Bồn Tụ Bảo, thật ra cần chủ nhân trả giá mới cung cấp tài phú. Chỉ là
vật này c rất hữu dụng, cái khác không đề cập tới, chỉ nói loại kim khí
Vân Văn Cương, Thiên chức Cẩm trân quý này vẫn luôn có tiền mà không mua được, lúc luyện khí hướng trong pháp khí trộn lẫn vào một vài khối là
có thể đem phẩm chất thành phẩm tăng lên thật lớn, nếu dùng Bồn Tụ Bảo tới thúc đẩy sinh trưởng kim loại nặng đắt này, chỉ cần thỏa mãn thù
lao kếch xù nó yêu cầu, hiển nhiên vẫn có thể đáp ứng nhanh chóng nhất
thời.

Chỉ thúc đẩy sinh trưởng một quả Duyên Thọ Đan, sẽ phải tốn hao rất
nhiều mạng người. Nàng thật không dám tưởng tượng nếu muốn Bồn Tụ Bảo đề cao linh đan Cửu Chuyển Sinh Liên Hoa, lại phải cầm bao nhiêu nhân mạng tới điền mới được? Nhưng các tu sĩ nếu là biết trên đời có loại vật Bồn Tụ Bảo này, sợ rằng cũng không nể mặt mà mạnh bạo đoạt, dù sao nếu có
thể thúc đẩy sinh trưởng ra một quả Cửu Chuyển Sinh Liên Hoa, đại biểu
chính là hi vọng Độ Kiếp thành công a.

Nàng hít sâu một hơi: “Được rồi. Vấn đề thứ hai, ngươi từ nơi nào có cái chậu này?”

“Ta từ trong tay chủ nhân trộm ra.” Lần này Bà cốt trả lời rất thống
khoái, ánh mắt bà lóe lên một cái nói, “Chủ nhân của ta, chính là cao
nhân trong Kính Hải vương phủ.”

Ninh Tiểu Nhàn có chút kinh ngạc, cũng không thấy kỳ quái khi chuyện
này có quan hệ kéo tới vương phủ Kính Hải: “Ngươi chỉ là người phàm, lại có lá gan từ trong tay của hắn trộm đồ đi sao?”

Bà cốt cười khổ: “Dù sao cũng là người sắp chết, lá gan luôn đặc biệt lớn.”

Ninh Tiểu Nhàn cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của bà ta, có chút sáng tỏ, lại duỗi tay vịn uyển mạch của bà, thả ra thần lực du tẩu toàn thân bà
một lần, lúc này mới chợt hiểu: “Đúng rồi, khó trách sắc mặt ngươi xanh
đen, thân cốt trống rỗng hao tổn, hóa ra bổn nguyên tánh mạng đã khô
kiệt. Không quá nửa tháng, ngươi sẽ chết.”

Trên đời vốn không có cái gọi là “Không bệnh mà chết”, chẳng qua là
khí quan suy kiệt tới trình độ nhất định, cũng không cách nào chống đỡ
năng lượng tiêu hao của thân thể con người, lúc đó tánh mạng mới chết
đi, vô luận là người phàm như Lăng Phượng Nam thân thích của Phó Vân
Trường, hay là bà cốt trước mắt cái này, thân thể trống rỗng vô cùng lợi hại, hiển nhiên tánh mạng đã sắp đi tới cuối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận