Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Bà cốt nói: “Không sai. Chủ nhân nhà ta là Điển Thanh Nhạc, là Đại ty Thừa của Kính Hải vương phủ, ta hầu hạ hắn đã có mười ba năm rồi.” Nàng thần sắc đờ đẫn, “Với bản lãnh của hắn, tất nhiên sớm biết mạng ta
không dài, song ta ở trong phủ chỉ là người ở, hắn làm sao chịu hao tâm
tốn sức nghĩ cách kéo dài tánh mạng cho ta?”

Thì ra là bà ở trong vương phủ Kính Hải hầu hạ Điển Thanh Nhạc hơn
mười năm, nếu nói gần đỏ thì đỏ, nên cũng học xong rất nhiều tiểu thuật. Bình thường bà biểu hiện rất là trung thành, biết được không ít bí mật
của chủ nhân, trong đó có cái Chậu Tụ Bảo dấu riêng trong phủ, Điển
Thanh Nhạc còn ở trước mặt bà thúc đẩy rất nhiều bảo vật sinh trưởng.
Trước đó vài ngày, còn có người tiến cống chút ít đan dược trân quý tới
đây, bà tình cờ thấy trên danh mục quà tặng có ba chữ “Duyên Thọ Đan”,
không khỏi tim đập thình thịch. Sinh mệnh lực của mình hao hết, phải
chết, nhưng nếu có Duyên Thọ Đan, chẳng lẽ không thể sống nhiều thêm hai mươi năm nữa sao?

Đối với một người sắp chết đi mà nói, còn có cái gì mê hoặc hơn so
với được thời gian sống lâu hơn chứ? Dù sao nếu thất thủ bị bắt, cùng
lắm là chết sớm mấy ngày thôi, nếu như đắc thủ rồi, sẽ tương đương với
trộm được hai mươi năm tánh mạng, trận cá cược này đối với người đã hai
bàn tay trắng như bà mà nói, thật sự có lời. Có điều bà vẫn có ánh mắt,
cũng hiểu nếu mình trực tiếp trộm Duyên Thọ Đan rời đi, thì từ nay về
sau chính là trốn nô của Kính Hải vương phủ.

Thủ đoạn của chủ nhân, bình thường bà chứng kiến không ít, sợ rằng
mạo muội hành động như vậy, cuối cùng đổi lấy không phải là duyên thọ
hai mươi năm, mà bị chết thảm vô cùng. Cho nên hoặc là bà không làm, đã
làm thì làm cho trót cũng thuận tay lấy đi Chậu Tụ Bảo, định dùng nó
thúc đẩy sinh ra một viên Duyên Thọ Đan nữa, rồi thần không biết quỷ
không hay mà trả lại.

Bình thường thời gian Đại ty thừa sống ở trong vương phủ không nhiều
lắm, lúc trước bà động thủ, Điển Thanh Nhạc mới vừa đi ra ngoài. Lấy
hiểu biết của nàng đối với hắn, chuyến đi này không đi ba đến năm tháng
chắc là không trở lại, chỉ cần trong thời gian này bà làm ra thêm một
viên Duyên Thọ Đan, là có thể đem đan cũ thả lại tại chỗ. Huống chi Kính Hải vương phủ tài lực hùng hậu, Chậu Tụ Bảo xưa nay cũng chỉ đem gác
xó, không thường lấy dùng. Vì vậy cái nguy hiểm này đáng giá thử một
lần.

Bà lại là tùy tùng bên người Điển Thanh Nhạc. Dùng danh tiếng xuất nhập Vương Phủ, cũng không phải là việc khó.


Ninh Tiểu Nhàn nghe xong. Vươn ra ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn:
“Ta còn tò mò. Ngươi cũng chỉ là thân thể người phàm, làm sao có thể sử
dụng Thần Thuật?” Với bản lãnh của Trường Thiên, cũng không thể làm nàng ở giai đoạn người phàm học xong Thần Thuật, Điển Thanh Nhạc làm sao mà
làm được?

“Ta cũng không biết.” Bà cốt đàng hoàng đáp, “Điển đại nhân cũng
không cấm chúng ta học thuật. Nhưng ta có thể miễn cưỡng học xong mười
mấy Tiểu thuật, mười mấy người khác đều không thể học. Đây cũng là một
trong những nguyên nhân ta đắc dụng hơn với Điển đại nhân.”

Lúc này, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy trong ngực có vật rục rịch, vừa lấy
ra nhìn. Lại là lò luyện đan Cùng Kỳ không chịu nổi tịch mịch chen miệng vào: “Nữ chủ nhân, trong người phàm vẫn đều có người có thể học tập Vu
hung thuật thượng cổ lưu truyền xuống. Đồng dạng pháp quyết cùng thủ
đoạn, có người có thể dùng được, có người lại dùng không được.”

“Ngươi biết?”

“Ta bị đúc Thành lò luyện đan thời gian rất dài rồi, trước sau đi
theo hai đời chủ nhân, mưa dầm thấm đất cũng biết một chút.” Con cọp
trên lò luyện đan duỗi lưng một cái, “Điều này liên quan đến một bí văn. Vu hung thuật là kỳ thuật thượng cổ do Man tộc sử dụng, thứ kia hiệu
dụng với hung quỷ thần quái, lúc đó người tu tiên trong nhân tộc còn
chưa quật khởi, vì vậy lúc ấy hai đại phái Vu hung thuật cùng thần thông yêu quái dùng là hoàn toàn không giống nhau. Điều kiện sử dụng vô cùng
hà khắc. Thần bút ‘ Kinh Phong Vũ ’ trong tay ngài, cũng là bảo vật lúc
Man tộc tế thiên sử dụng.”

Nàng bất chợt hiểu ra: “Khó trách ta cảm giác, cảm thấy cõi đời này
chỉ tồn tại linh lực, yêu lực đem ra sử dụng thần thông, quá không hợp
lý. Thì ra là còn có Vu hung thuật của Man tộc mai một ở trong lịch sử.”

“Không sai. Sau khi máu Man tộc tinh khiết bị diệt tộc, huyết mạch
thế nhưng không bị diệt Tuyệt. Man tộc cùng nhân loại dáng ngoài giống
nhau, cũng cùng loài người sinh hạ rất nhiều đời sau. Những thứ đời sau
này mặc dù so với Man tộc có vẻ cực kỳ nhỏ yếu, nhưng trong máu cuối
cùng có chứa một chút sức mạnh của Man tộc. Mà Vu hung thuật của Man tộc luôn luôn kỳ lạ, trừ phi là mượn bảo vật như Kinh Phong Vũ vậy, nếu
không chỉ có hậu duệ Man tộc mới có thể dùng được. Sợ rằng trong thân

thể bà Cốt này cũng có huyết thống Man tộc, mặc dù huyết mạch pha tạp
rất mỏng manh, nhưng rốt cuộc vẫn có thể kích phát ra mấy Vu hung thuật
vô dụng. Hắc hắc, ta biết đến cũng chỉ có như vậy.”

Ninh Tiểu Nhàn khinh bỉ nó: “...... Ngươi chính là nửa thùng
nước!” Nếu như Trường Thiên thức tỉnh. Nhất định có thể đem từ đầu chí
cuối việc này nói cho nàng nghe, sẽ không để lại nhiều nghi vấn như vậy.

Trong ánh mắt Bà cốt mang theo hai phần ngạc nhiên. Hiển nhiên hôm
nay mới biết được thân thể của mình có chảy huyết mạch có cái gì Man tộc thượng cổ. Ninh Tiểu Nhàn nhìn bà ta một cái nói: “Trấn trưởng và ngươi cấu kết lẫn nhau, là tính toán từ nơi ngươi nhận được chỗ tốt gì?”

Bà cốt Tử hắc hắc nói: “Ta hứa cho hắn một viên Duyên Thọ Đan, nên
cái gì hắn cũng chịu làm. Có điều hắn không hiểu được sau khi ta dùng
Chậu Tụ Bảo chế ra một viên sẽ phải chạy về Kính Hải vương phủ, khoản sổ sách này nhất định là quỵt.”

Hai người phàm mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Ninh
Tiểu Nhàn cười nhạt: “Mạng ngươi không còn bao lâu nên mới ra hạ sách
này, ta có thể thông cảm. Duyên Thọ Đan là mình ngươi kiếm được, cũng do ngươi sở hữu tất cả.” Không nghĩ tới còn có chuyện tốt bực này, trên
mặt bà cốt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, song ngay sau đó đã nghe cô gái
trước mặt này nói, “Chỉ có điều hai mươi năm tuổi thọ mà ngươi kéo dài
ra thêm, phải vượt qua ở trong song sắt.”

Không đợi bà hiểu rõ đây là chuyện gì xảy ra, Ninh Tiểu Nhàn hướng
ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, đột nhiên nói: “Bên ngoài có người tới.
Ba người, hơn nữa là leo tường tiến vào, không có thiện ý.”

Bà cốt nhất thời sắc mặt xám ngoét, đau khổ cầu khẩn nói: “Tiên, tiên cô, sợ là người của Kính Hải vương phủ đến tìm ta. Ngài cứu ta một lần
đi!”

Lúc bà nhận ra Ninh Tiểu Nhàn có thân phận người tu tiên, cũng không
có ăn nói khép nép như vậy. Có thể thấy được thủ đoạn của Kính Hải vương phủ trừng trị phản đồ, hẳn hết sức làm người ta e ngại.

Ninh Tiểu Nhàn lại có mấy phần buồn bực. Đám người này không tới sớm
không tới trể, hết lần này tới lần khác vừa lúc thời điểm nàng bắt được

bà cốt, thu hồi Chậu Tụ Bảo lại chạy tới. Thế cục lập tức trở nên hết
sức buồn cười, nàng lại phải biến tướng mà thay nữ nhân này giả thần giả quỷ chống cự công kích đến từ Kính Hải vương phủ.

Nàng là người có tính tình quyết đoán, chỉ hừ lạnh một tiếng, liền hướng đầu vai Bà cốt vỗ, đem bà ta dẫn vào Thần Ma ngục.

Nàng cũng không muốn làm vũ khí để cho người khác tùy tiện sử dụng,
bình thường mà nói thời điểm khi nàng nghĩ chơi biến mất, trên thế giới
này thật đúng là không có mấy người tìm được nàng. Cho nên ba người leo
tường tiến vào lục soát cả tòa phòng ốc, lại phát hiện nơi này căn bản
đến cái bóng ma cũng không có.

Ba người này áo bào chất lượng hoàn mỹ, khí chất cũng khác thường
nhân. Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đang sống ở trong Thần Ma ngục, thông qua
ma nhãn của Trường Thiên thấy diện mạo ba người này, phát hiện bọn họ
đều là tu sĩ loài người, về phần có phải có thể sử dụng Vu hung thuật
hay không thì nhìn chưa ra. Nàng đoán có thể được phái ra đuổi theo Bà
cốt, cũng nên có có chút tài năng. Bởi vậy có thể thấy được, Kính Hải
vương phủ đối với trốn nô như bà cốt rất xem nặng, nên phái tu sĩ đi
tìm.

Chỗ ở Bà cốt không lớn, mấy người này qua lại mấy lần cũng lật tìm
xong, một người trong đó trầm giọng nói: “Kỳ quái, người trong trấn rõ
ràng nói lão chủ chứa này đến buổi tối sẽ không ra cửa, hiện tại làm sao không ở nhà?”

Một người nhìn như người cầm đầu, tỉnh táo nói: “Trước mặc kệ bà ta.
Các ngươi đến trong phòng đi tìm một cái chén lớn màu xanh, dọc theo
thân chén vẽ một con quái ngư có chân. Chủ nhân nhắn nhủ, có thể giết
chết lão chủ chứa tại chỗ, nhưng cái chén to này nhất định phải mang
về!”

“Rốt cuộc cái chén to này là cái bảo bối gì, đáng giá để huynh đệ
chúng ta ba người đồng thời xuất động tới đuổi theo người phàm này?”
Người nói lời này, trong giọng nói mang theo vài phần khinh miệt, hiển
nhiên đối với việc chủ thượng phái mấy người họ để đối phó người phàm có chút ít bất mãn.

Người cầm đầu nọ cười lạnh nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều,
ngươi quên tính tình chủ nhân chúng ta sao? Hắn trở về lần này phát hiện bảo vật bị trộm, liền giận dữ, đã sai người tra tấn mười mấy người ở,
nếu không phải băn khoăn gần là ngày sinh của lão tổ tông, nhất định xử
chết bọn họ.”

Còn lại hai người đánh rùng mình, đều không dám lên tiếng, chỉ đành phải đàng hoàng mà ở trong phòng lục soát.


Dĩ nhiên, bọn họ cái gì cũng lục soát không đước. Người cầm đầu nọ
trầm ngâm nói: “Mấy tiểu quỷ ở đầu trấn nói, bà cốt cùng trưởng Trấn
thông đồng ở chung một chỗ, lúc này có lẽ đang ở nhà hắn?”

Tên còn lại tiếp lời cười nói: “Cực kỳ có thể! Ta nghe nói nữ nhân
này lúc ở trong phủ cũng câu tam đáp tứ, có lẽ mèo con tại bên ngoài
cũng tránh không được trộm tanh, chẳng qua là chạy đến trong trấn người
phàm trộm hán tử, ánh mắt không khỏi quá kém.”

Ba người thương nghị một chút, đều rời đi chỗ này, đi tìm trưởng Trấn.

Bọn họ mới rời đi không lâu, Ninh Tiểu Nhàn liền từ trong Thần Ma
ngục đi ra ngoài, thuận tay đem ma nhãn đặt ở trên Đa Bảo các mang về
trước ngực. Nàng không phải là xử lý không được mấy người này, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, thứ nhất nàng không muốn xử lý bà cốt để
gặp phải phiền toái, thứ hai chuyến này nàng đi ra ngoài chính vì đến
Kính Hải vương phủ chúc thọ, ở trên đường xử lý gia phó người ta trước
thì coi là chuyện gì? Rồi hãy nói nhìn dáng dấp mấy người này tìm không
được bà cốt, cũng không có ý định bỏ qua cho trưởng Trấn rồi, coi như
giúp nàng thuận tay xử lý tốt tên ngu này.

Về phần Chậu Tụ Bảo nha, hắc hắc, nàng cũng không phải họ Lôi, bảo vật đã vào tay, nàng không tính toán để vật quy nguyên chủ.

Chuyện nơi đây xong, nàng thản nhiên trở về khách sạn ngủ lại, một đêm này cũng an ổn đi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, ngay từ lúc mặt trời mọc lên, một tin tức nặng cân truyền khắp trấn nhỏ: đêm qua vợ chồng trưởng Trấn chết bất đắc kỳ
tử trong nhà, nguyên nhân cái chết là cổ bị bẻ gãy. Sau lại có người đến trong nhà bà cốt tìm nàng, phát hiện nàng cũng biến mất. Ninh Tiểu Nhàn có thể đoán được, ba người của Kính Hải vương phủ phái ra kia, chỉ sợ
là ban đêm mò tới trong nhà trưởng Trấn vẫn tìm không được tung tích bà
cốt, tra hỏi trưởng Trấn cũng không có được đầu mối hữu dụng, lúc này
mới tức giận mà giết người. Đáng tiếc chính là đời này bọn họ tìm khắp
nơi cũng không tìm được bản thân bà cốt.

Bản chất lời đồn chính là ba người thành Hổ, cho nên đến trước giữa
trưa, lời đồn này thăng cấp biến thành”Bà cốt giết chết vợ chồng trưởng
Trấn, rồi sau đó biến mất”.

Đa số cư dân nghe nói tin tức kia đều lo lắng, bởi vì trưởng Trấn
chết là chuyện nhỏ, nhưng không có bà cốt, một tháng sau ai tới cầu mưa? Không có nước mưa, Thu hạn gian nan này lại muốn chết bao nhiêu người?
Dĩ nhiên, có ít người đối với lần này cũng không quan tâm. Thời điểm
Ninh Tiểu Nhàn thu thập hành trang đi ra khách sạn, đã thấy đám người A
Mao uốn tại góc tường, ánh mắt cực nóng mà nhìn nàng, trên mặt lại tràn
ngập cảm kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận