Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn chớp động. Nàng thấy rõ tên tu sĩ bắt Hoàng
Phủ Minh có cương khí bảo hộ thân thể nha, song con rắn nhỏ kia nhào lên lại giống như không có trở ngại, trực tiếp cắn trúng mục tiêu, thật sự
quá kỳ quái.
Tên đó kêu rên một tiếng, lấy pháp khí ra muốn chặt đứt thân rắn.
Song rắn vàng một kích trúng mục tiêu lập tức buông ra, bay về trên bàn
một lần nữa cuộn tròn người lại, đầu vẫn cao cao giơ lên, mắt rắn lạnh
như băng vô tình còn do dự liếc nhìn hai người còn lại. Tên xui xẻo bị
cắn còn chưa kêu một tiếng đã mềm nhũn té xuống, hai người còn lại kia
vội vàng đi qua đỡ hắn dậy cuộn áo hắn lên lộ ra vết thương trên cổ tay.
Người xem không khỏi hít tê một tiếng, chưa tới một hơi thở miệng vết thương thế lại sưng to như bánh bao, một vùng xanh tím lấy tốc độ mắt
thường có thể thấy được lan lên trên cánh tay, chờ nó tới trái tim, ai
cũng có thể đoán được trước mạng nhỏ của vị lão huynh kia sẽ mất.
Ai cũng không nghĩ tới, một bé trai phấn điêu ngọc mài như vậy, lại chỉ vì một lời không hợp tức giận lập tức đả thương người!
Chỉ một lát bốn gã tu sĩ một chết một bị thương, mà bản thân Hoàng
Phủ Minh chưa ra tay. Chẳng qua chỉ ném ra một tờ giấy hình vẽ rắn giống như đồ chơi mà thôi.
Con rắn vàng trên bàn còn đang mắt nhìn chằm chằm, phía sau Hoàng Phủ Minh còn đứng một cô gái, không biết có lai lịch gì. Còn lại một nam
một nữ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ vịn đồng bạn bị thương
nhét vào miệng hắn mấy viên đan dược. Tên đồng bạn bị rắn lao vào người
gục trên đất không nhúc nhích, tu vi người đó vẫn chưa tới Nguyên Anh
kỳ, bị con rắn nhỏ bất ngờ chui vào người nổ tung chắc chắn phải chết.
Mà người bị thương rốt cục phát ra tiếng rên yếu ớt, chỗ vết thương
trúng độc lại không có chuyển biến tốt đẹp. Sau khi được bạn cho uống
mấy viên đan dược, vết xanh tím trên cánh tay hắn lại càng giống như
đánh máu gà, lan tràn nhanh hơn.
Người tu tiên có sức chống cự cực mạnh đối với các đồ vật có độc
trong thế gian, các loại thạch tín, sương đã không tổn thương được thân
thể. Mấy người này vẫn lần đầu nhìn thấy kịch độc mạnh mẽ ác liệt như
thế, xâm nhập vào cơ thể xương cốt đến chết. Đại khái bốn người này có
tình cảm thâm hậu, nữ tu sĩ kia rơi nước mắt, cuối cùng không nhịn được
nói với Hoàng Phủ Minh: “Chúng ta, bây giờ chúng ta đi. Xin giúp hắn
giải kịch độc!”
Vậy mà Hoàng Phủ Minh ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Rắn của ta chỉ
giết người, không đả thương người. Không có giải dược.” Chỉ một ngón
tay, con rắn vàng lập tức phấn chấn tinh thần phát ra tiếng ti ti giống
như đang tìm cơ hội tấn công tiếp theo.
Tiểu sát tinh còn muốn giết hết bọn họ! Một nam một nữ này kinh
hoảng, biết đánh không lại thì phải chết ở chỗ này. Dù không tình nguyện cũng lập tức lấy pháp khí ra, nam tử kia vung tay lên một đạo ánh sáng
màu bạc đánh thẳng đến trước mặt Hoàng Phủ Minh.
Một kích ngưng tụ linh lực toàn thân, nhanh chuẩn mà hung ác, hồn
nhiên không để ý tới con rắn nhỏ đang đánh về phía mình. Hắn ta cũng bất chấp bất cứ giá nào rồi. Vì hắn biết tiếp tục như vậy chỉ có con đường
chết, chắc có chủ ý lấy phương pháp tàn nhẫn lấy mạng đổi mạng! Nếu có
thể giết chết tiểu quỷ này, sư muội nhất định còn có thể thoát được một
mạng.
Trong thời gian cực kì ngắn ngủi hắn đã tính toán rất tốt, hiển nhiên đầu óc rất linh hoạt, hơn nữa còn bắt được nhược điểm của Hoàng Phủ
Minh. Mặc dù thuật pháp Hoàng Phủ Minh quỷ dị nhưng rốt cuộc tu vi chỉ
có Trúc Cơ kỳ hậu kỳ, còn lâu mới bằng mấy người trước mặt.
Đạo ánh sáng bạc kia đã nhào tới trước mặt, tay hắn khó khăn lắm mới
giơ lên, không biết mình có thể tiếp được hay không? Song sâu trong lòng Hoàng Phủ Minh lại rất yên tâm. Bởi vì hắn biết mình tất nhiên không có việc gì.
Quả nhiên trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bàn tay dài thon dài
trắng nõn, đi sau nhưng tới trước. Bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên
ánh sáng bạc kia một kích mạnh mẽ sắc bén đã bị hóa giải vô hình. Sau đó nàng bắt được đạo ánh áng bạc đó, lật tay ném trở về, tốc độ kia nhanh
hơn gấp không biết bao nhiêu lần, trước khi con rắn nhỏ nhào tới trên
người kịp thời chạy tới, rắc một tiếng đánh bay thân rắn ra thật xa.
Trong hoàn cảnh như thế lại có thể có động tác mau lẹ, từ lúc người
kia vung ánh sáng bạc công kích Hoàng Phủ Minh, con rắn nhỏ bay lên tấn
công hắn ta, cho đến khiNinh Tiểu Nhàn bắt được ánh sáng bạc phản kích
ném trở về, đánh bay con rắn nhỏ, cứu hắn ta một mạng chỉ trong nháy
mắt. Lúc này, những người khác mới thấy rõ hóa ra ánh sáng bạc là một
quả thoi. Hai đầu nhọn, chính giữa thóp lại thành cổ.
Trên bến tàu vốn ồn ào rất náo nhiệt. Từ lúc mấy người ra tay tới giờ yên tĩnh tới mức ngay cả đám cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe
thấy. Quần chúng vây xem chưa rõ chân tướng thì không cảm thấy thế nào.
Nhưng vị tu sĩ mới từ miệng rắn kiếm về một mạng cảm thấy sau lưng toát
mồ hôi lạnh. Cô gái này ra tay thật nhanh chuẩn! Nàng còn chưa vận dụng
bất kỳ thần thông nào, chỉ riêng phần nhãn lực và tốc độ kia, bọn họ vỗ
ngựa cũng không đuổi kịp nổi.
Người trong nghề khẽ vươn tay đã biết có giỏi hay không. Nếu lúc
trước hắn còn có mấy phần may mắn, hiện tại tâm như tro tàn, tu vi người trước mắt cực cao, trở tay lập tức có thể bóp chết bọn hắn như bóp chết con kiến.
Người này im lặng không lên tiếng kéo sư muội xoay người muốn rời đi. Tuy trước mặt cô gái đi cùng tiểu sát tinh nhưng nếu nàng ta cứu mình,
nói vậy không có ý định muốn tánh mạng hai người.
Nào biết hắn mới bước hai bước, phía sau đã truyền đến giọng nói thanh thúy: “Chậm đã!”
Bước chân hắn hơi dừng lại, trong lòng phát khổ: “Xem ra, hôm nay
phải để tính mạng khai báo ở chỗ này rồi, không biết trước khi chết có
thể phát tin tức hay không, để cho người trong sư môn báo thù thay
mình.” Tuy môn phái chính quy làm “Hồn đèn” đốt lên cho đệ tử nhưng
trong lúc người tu tiên chiến đấu, hơn phân nửa sẽ không để thần hồn của địch nhân tìm được cơ hội chạy trốn trở về.
Chỉ nghe Ninh Tiểu Nhàn nói: “Giao tình của các ngươi xem ra cũng chẳng ra gì, để lại bằng hữu ở chỗ này chờ chết sao?”
Người này trong lòng buông lỏng, không nhịn được chua xót nghẹn ngào nói: “Hắn, hắn không thể cứu được......”
Ninh Tiểu Nhàn truyền âm nói vơi Hoàng Phủ Minh: “Thật sự không có thuốc giải sao?”
Hoàng Phủ Minh khẽ lắc đầu.
Nàng khẽ thở dài: “Đại thọ thái quân sắp tới, ít thấy máu thì tốt hơn.”
Hoàng Phủ Minh nhìn ánh mắt ôn hòa của nàng, sát ý trong lòng tiêu
tan hơn phân nửa, ngược lại có chút hối hận: “Hình như tỷ không thích ta giết người.”
Ninh Tiểu Nhàn tiến lên hai bước đi tới bên cạnh người bị thương,
duỗi tay đè lên vết thương của hắn quan sát rồi mới móc ra đan dược nhét vào trong miệng hắn, lại từ trong ngực lấy ra một gốc linh thảo thật
nhỏ, bên trên rễ cây kia mọc ra một viên hình tròn như trân châu. Nàng
bóp nát viên cầu đó vắt chất lỏng bên trong vào vết thương.
Trên vết thương nhất thời phát ra tiếng xèo xèo như tiếng nước sôi,
đồng thời phun ra một lượng lớn bọt trắng. Dược lý phản ứng kịch liệt
như vậy, thương thế kia người cũng không quá tốt rồi. Hắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, không biết lấy khí lực từ đâu mà đau đến lăn lộn trên
đất!
Thân là tu sĩ, trước mặt đám người phàm như vậy lại lăn lộn kêu khóc
như thế mặt mũi đều mất hết. Vị nữ tu kia không nhịn được rơi nước mắt,
không để ý sự ngăn cản của tên còn lại vọt tới trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, chỉ nàng tức giận nói: “Muốn giết cứ giết, cần gì hành hạ hắn như vậy!”
Ninh Tiểu Nhàn không để ý nàng ta, chỉ cúi đầu nhìn phản ứng người bị thương.
Tên còn lại trong lòng hơi hiểu rõ, trực tiếp kéo bạn gái thấp giọng
nói: “Nếu hắn không chuyển có biến tốt đẹp thì lấy đâu ra sức lực giãy
dụa kêu khóc?”
Nữ tu sĩ lập tức ngẩn ngơ.
Quả nhiên người trên mặt đất giãy dụa trong chốc lát, tiếng kêu gào
ngược lại trung khí càng ngày càng to, xem ra đang chuyển biến tốt cực
nhanh. Hoàng Phủ Minh nghe không nổi, đưa chân hung hăng đạp hắn một cái nói: “Gào cái gì mà gào. Nơi này là chỗ ăn cơm, đừng có mà quấy rầy
hứng thú của ta!”
Mọi người trợn mắt nhìn hắn. Thằng nhãi này lúc hắn giết người sao không nghĩ tới đây là chỗ ăn cơm đi?
Nhưng bất kể ra sao, rốt cục người bị thương mở mắt, ấn đường không
tiếp tục đen nữa. Đồng bạn vạch tay áo của hắn ta, quả nhiên một mảnh
xanh tím kia đã bị ép đến gần vết thương, xem ra tánh mạng không lo, có
thể miễn cưỡng ngồi dậy.
Ninh Tiểu Nhàn đưa tay ném một viên đan dược cho ba người: “Ba canh giờ sau lại dùng thuốc này, dư độc sẽ hết.”
Hoàng Phủ Minh hừ lạnh nói: “Coi như các ngươi có may mắn, linh dược
của tỷ tỷ ta thiên hạ này chưa có mấy người lấy được.” Hắn vẫn biết ý
không có gọi họ Ninh Tiểu Nhàn trước công chúng. Vị trước mắt chính là
người đứng đầu trong Tiên Thực Viên của Ẩn Lưu, hắn cho rằng nàng có thể giải độc của rắn vàng là chuyện đương nhiên.
Ba người này tràn đầy oán độc liếc nhìn Hoàng Phủ Minh, cũng không
nói cám ơn Ninh Tiểu Nhàn. Chẳng qua ôm thi thể đồng bạn trên mặt phẫn
nộ rời đi.
Hoàng Phủ Minh nhìn mấy người này, khẽ vểnh lên miệng nói: “Tỷ tỷ, tỷ để ta tha cho bọn họ một mạng cũng không thấy bọn họ cảm kích. Còn
không bằng giết sạch cho xong việc!” Hắn không quan tâm mấy người này
ghi hận hắn, chẳng qua bị họ nhìn chằm chằm rất khó chịu.
Ba người kia còn chưa đi xa, nghe hắn nói như thế thân thể cứng đờ, sau đó bước nhanh vội vã đi về phía trước.
Ninh Tiểu Nhàn quay đầu thấy khóe miệng Hoàng Phủ Minh tươi cười,
chăm chú nhìn vẻ quẫn bách của ba người kia, biết hắn lại chơi trò đùa
dai, đành phải vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Ăn cơm đi, ta sắp chết đói á.” Lúc này Hoàng Phủ Minh mới bỏ qua, đưa tay vuốt ve con rắn nhỏ trên bàn,
con rắn kia lại lần nữa biến trở về một tờ giấy vàng, bị Hoàng Phủ Minh
vò thành một cục ném đi. Động tác của hắn không đếm xỉa tới. Nhưng bây
giờ ai dám khinh thường dò xét hắn nữa chứ?
Nếu như nơi này là vùng đất hoang vu, nàng không phản đối Hoàng Phủ
Minh diệt khẩu toàn bộ đối phương. Nhưng chung quanh đây còn có trên
trăm cửa hiệu người phàm ở hiện trường chính mắt trông thấy. Chẳng lẽ
muốn giết sạch toàn bộ người nơi này sao? Dưới tình huống này, tiếp tục
giết ba tên tu sĩ cũng không có ý nghĩa, còn không bằng bớt chút sát
nghiệt.
Ninh Tiểu Nhàn và Hoàng Phủ Minh đổi một cái bàn. Vừa rồi rắn vàng từ địch nhân trong bụng lao ra đả thương người máu me văng trên bàn. Mặc
dù nàng có thể dùng thuật vệ sinh quét sạch sẽ nhưng trên bàn ăn cơm
dính máu người, tâm lý khó tránh khỏi có chút chướng ngại.
các thần tiên lão gia đánh nhau, người phàm vốn ngồi trong lều da rắn đều chạy sạch, gan lớn cũng chỉ dám đứng xa nhìn nơi này. Hiện tại mấy
quán ăn đều vắng ngắt. Mấy đầu bếp lại không dám đi, chỉ đành hai mặt
nhìn nhau khóc không ra nước mắt.
Ninh Tiểu Nhàn từ trong vũng máu nhặt thỏi bạc lớn kia lên, lại từ
trong ngực lựa ra một ít vàng lá rồi cùng đưa cho đầu bếp trước mặt,
cười nói: “Không cần sợ, chúng ta ăn cơm xong tự nhiên sẽ đi.” Nàng cười rất ôn hòa, hơi trấn an mấy đầu bếp, chỉ có điều cõi đời này vật có thể an ủi nhất đương nhiên là tiền tài. Bọn họ nhận vàng bạc, dù tay vẫn
run rẩy, tảng đá lớn trong lòng cũng đã yên ổn lại. Nếu thần tiên lão
gia muốn giết chúng ta, còn lưu lại bạc làm gì chứ?
Hiển nhiên Hoàng Phủ Minh đã tới nơi này nhiều lần, mới ngồi xuống đã có thể lưu loát báo tên món ăn. Chỗ tiền Ninh Tiểu Nhàn đưa có thể ăn
được hơn trăm món, cho nên đầu bếp lưu loát đi sử lí sắp xếp.
Đầu tiên bưng lên hai đĩa rau trộn. Nguyên liệu làm rau trộn nhất định là vật ngon giá rẻ cho nên trong đó có trộn lẫn đằng hồ.