Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Con ngươi của bà đảo một vòng, sau đó đã có ý định, thả ra một bức
tường lửa tạm thời đẩy lui hai người họ, đột nhiên miệng lớn tiếng gấp
rút niệm bí quyết.

Cái khẩu quyết này đã khắc sâu trong đầu mỗi tu tiên giả, mỗi khi
vang lên,Vô Diện,Ninh Tiểu Nhàn và Hoàng Phủ Minh đều không tự chủ mà
dừng lại một chút, thầm nghĩ “không tốt”,Ninh Tiểu Nhàn đổi hướng ra
lệnh Vô Diện “Kéo lấy Hoàng Phủ Minh đi xa, nhanh!”

Khổ Ẩu đang đọc chính là khẩu quyết tự bạo nguyên thần, cho dù chỉ là đạo hạnh Luyện Hư Kỳ, nếu thật sự tự bạo, sức mạnh vẫn vô cùng lớn,
trong khuôn viên vài dặm đều sẽ bị chấn động, bọn hắn cách gần như vậy
khẳng định bị ảnh hưởng lớn nhất.

Vô Diện lập tức quay người nhào về phía Hoàng Phủ Minh, muốn đem hắn
cấp tốc rời xa vòng chiến, ngay cả bản thân Ninh Tiểu Nhàn cũng nhịn
không được nữa lùi ra một khoảng cách. Thật là đáng tiếc, nếu vừa rồi có thể quẹt bị thương bà ta, thì hiện tại chỉ cần phát động năng lực bại
huyết của Răng Nanh, là có thể cắt đứt bà ta đọc bí quyết.

Nhưng mà lúc này, nàng thấy khóe miệng của Khổ Ẩu nhếch lên nụ cười.

“Lão thái bà này muốn chơi trò lừa gạt” ý nghĩ này vừa mới hiện lên, tiếng đọc bí quyết Khổ Ẩu ở bên rừng đột nhiên dừng lại.

Tự bạo nguyên thần chỉ cần đọc ra, một khi dừng lại hoặc là bỏ giữa
chừng sẽ tạo thành tổn thương thật lớn đối với bản thân, nhưng tác hại
của tổn thương dù lớn vẫn nhỏ hơn so với vứt bỏ tính mạng.

Quả nhiên thừa dịp Ninh Tiểu Nhàn thất thần một lúc, Khổ Ẩu “ OA” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị pháp quyết cắn trả,
nhưng trên mặt bà ta lại nhe răng cười, đem quải trượng ném lên không
trung, đang muốn ngự khí chạy trốn.

Cưỡng ép dừng lại nữa chừng phép thuật tự bạo nguyên thần, người làm
phép sẽ bị tổn thương thần hồn, có điều Khổ Ẩu dựa vào mánh khóe này đã
tránh được không ít lần kiếp nạn, giờ phút này sử dụng thuần phục vô
cùng, bà ta cưỡng ép ngăn chặn thương thế trầm trọng,muốn nhảy lên pháp khí. Gậy đầu rồng đối với bà mà nói, cũng là một kiện bảo vật hiếm có,
có thể đuổi kịp bà rất ít.

Tổn thương tinh thần là chuyện nhỏ, chỉ cần có thời gian điều dưỡng,

có thể chậm rãi bồi dưỡng tốt tất cả. Bà ác độc chăm chú nhìn vài người
trước mắt, đợi bà trở về môn phái,nhất định phải tìm người đến rửa sạch sĩ nhục này.

Bà xoay người tính toán bỏ chạy, đáng tiếc nàng đang cách mặt đất
trong tích tắc, hai chân lúc này bỗng không nghe sai bảo, rõ ràng như bị đóng đinh giam cầm trên mặt đất. Lại tiếp tục đi động nhưng không nhúc
nhích được xíu nào, nữa người trên cũng bổng dưng cứng nhắc, không còn
linh hoạt như lúc nãy.

Đã xảy ra chuyện gì? Trong thiên hạ sao có thể có thần thông vô lại như vậy?

Trong nội tâm bà vừa vội vừa giận, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn thong thả bước đến.

Lúc này trăng sáng, có vài cái bóng in ở trên đất trống, hình bóng
Khổ Ẩu bị kéo dài trên mặt đất, có điều bị bóng cây tùng lung lay che
giấu.

Cổ Bác Trạch am hiểu khống chế hình bóng, lúc trước Hạc Trưởng lão
cũng không thể trốn thoát, huống chi là tu sĩ Luyện Hư Kỳ nhân loại làm
sao trốn thoát được chứ? Thiên phú bảo vệ tánh mạng của Bác Trạch,được
Ninh Tiểu Nhàn sử dụng,mặc dù hiệu quả thời gian trói buộc đều
giảm,nhưng vẫn có công dụng nghịch thiên như cũ.

“Cảm giác sắp thành lại bại, thật là khó chịu a, thật đáng tiếc,
ngươi có kế Trương Lương, ta cũng có mưu Tường Khuê đó” Ninh Tiểu Nhàn
đứng ở bên người bà, đối diện với vẻ mặt như muốn nứt ra của bà ta, nhẹ
nhàng nói ra.

Cũng vào lúc này, từ chân trời truyền đến một tiếng kêu gọi khẩn cấp
“Dưới đao lưu người “ giọng nói này là sử dụng thần thông,thoáng cái như vang lên trong tai mọi người, giống như gần nhưng lại xa, mang theo vài phần lo lắng.

Xa xa Hoàng Phủ Minh cũng hướng về phía Ninh Tiểu Nhàn vội vã hô: “Có người đến” ngàn vạn lần đừng do dự.

Khổ Ẩu ở trước mặt nàng rốt cuộc lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, đây là nét mặt tìm được đường sống trong cõi chết, chỉ cần hôm nay bảo toàn được tính
mạng, thù này ngày sau sẽ chậm rãi báo cũng không muộn. Trong lòng bà ta lập tức xoay vòng đủ loại phương pháp trả thù.

Nhưng vào lúc này, bà chứng kiến cặp môi đỏ mọng của Ninh Tiểu Nhàn
cong nhẹ khinh thường, đột nhiên lộ ra nụ cười châm biếm. Sau đó trầm

thấp nói hai chữ. Bà lại không có nghe được, bởi vì tay cô nương này khẽ động, bà chỉ cảm thấy huyệt thái dương mát lạnh….

Lúc tiếng thét dài vang lên thì trong lòng Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ,
đúng là không chút do dự ra lệnh cho Răng Nanh ăn sâu vào huyệt thái
dương Khổ Ẩu, mang thần hồn của bà ta tiêu diệt sạch sẽ, cái góc độ này
đâm vào, máu sẽ không bắn tung tóe lên người nàng, có thể nói mười phần
sạch sẽ.

Khổ Ẩu mấy lần nổi lên cừu hận đối với nàng,hiển nhiên hai người kết
thù cũng không hề nhẹ. Nàng nhất định phải bắt giữ Khổ Ẩu trước khi cứu
viện đến, đem bà ta giết chết nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.

Thời điểm kẻ đuổi theo rơi xuống đất, thân thể Khổ Ẩu đã mất đi sinh
mệnh chậm rãi đổ xuống mặt đất,ánh mắt của bà ta mở to, vẻ mặt phẫn hận
cùng khó có thể tin vẫn còn động lại trên mặt.

Người chạy đến không ngờ tới bản thân khẩn cấp lên tiếng, ngược lại
làm cho Khổ Ẩu mất mạng sớm hơn, người đến gần lập tức ngẩn ngơ, cả giận nói “Ngươi…”. bóng lưng trước mặt có vài phần quen mắt, làm lời nói
phía sau tự động im bặt.

Đưa lưng về phía hắn, nàng buông thỏng dao găm trong tay, máu tươi từ trên chủy thủ trắng bệch từ từ trôi xuống dưới một giọt một giọt lọt
vào trong đất bùn. Khoảng giữa hai hơi thở, trên dao găm đã không còn
vết máu.

Hắn nghe nữ tử dùng một giọng điệu quen thuộc nhất nhẹ nhàng nói với hắn “Quyền đại ca,đã lâu không gặp”.

Nàng chậm rãi xoay người lại.

Hôm nay chính là trăng rằm, nàng một thân quần áo đỏ rực. Ánh trăng
như nước chiếu vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Đó chính là gương mặt có chút khác biệt với Quyền Thập Phương nhung nhớ bấy lâu.

Cằm của nàng đã nhọn chút ít, trong mắt hạnh đã lộ ra khí thế bức
người, nga mi nhạt quét, long mi cuốn vểnh lên,ánh sáng trên mặt làm lộ lên vẻ mặt nhàn nhạt đẹp đẽ quý giá cùng uy nghiêm. Rõ ràng rất quen
thuộc, dù có nhắm mắt lại cũng có thể phác họa được cả khuôn mặt này,
lại làm cho hắn như nhìn vào trong sương, nhìn thấy cũng cảm giác không

chân thực.

Có thể vào lúc này gặp gỡ nàng ở đây, trong lòng hắn tràn đầy vui
mừng chen lẫn nhàn nhạt nghi hoặc, trong khoảng thời gian ngắn cũng
không biết phản ứng gì.

Ninh Tiểu Nhàn đến gần hai bước, đồng thời lộ ra bộ dáng tươi cười
với hắn, vui mừng nói “Có bằng hữu từ phương xa tới, vui mừng quên mọi
thứ sao?” Quyền Thập Phương nhớ rõ, mỗi lần nàng nở nụ cười, cái mũi
trước tiên sẽ khẽ nhăn lại sau đó mắt to híp lại, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn người khác, có lẽ còn có thể nhếch lên một đuôi mày, nét mặt tươi
cười của nàng ngược lại linh động giống như trong trí nhớ của hắn, vì
vậy hắn lập tức phục hồi tinh thần lại, nhớ tới trên mặt đất còn một
người chết, hơn nữa người này do chính tay nàng giết.

“Ninh cô nương, ngươi …sao lại giết chết bà ta?”trong trí nhớ của hắn, nàng không có tàn nhẫn như vậy.

Ninh Tiểu Nhàn vừa định mở miệng, Hoàng Phủ Minh đã bổ nhào đến gần
chặn ngang một cánh tay ôm hắn vui vẻ nói “Quyền sư huynh, huynh rốt
cuộc đã tới! cái lão thái bà chết tiệt này suýt nữa thì giết chết ta!”

Quyền Thập Phương đã sớm thấy hắn, trên mặt lộ ra mĩm cười, duỗi cánh tay xoa đầu hắn, kéo hắn vào ôm trong cánh tay, lúc này mới nói “Lại
nói bậy, Nhạc Âm cung xưa nay có quan hệ thân thiết cùng Triều Vân Tông, sao bà lão này lại muốn giết đệ?”

Nhạc Âm cung, tên này giống như là nghe qua ở đâu đó, Ninh Tiểu Nhàn
nhăn lông mày lại tìm tòi trong ký ức cả buổi, mới nhớ tới ở trên đại
điển của Quảng Thành Cung biểu diễn khúc không ưu sầu, không phải là
phong minh cầm của Nhạc Âm cung sao? Trách không được lần đầu lão bà này ra tay lại là công kích sóng âm. Sau đó nếu không phải mình bảo Vô Diện cuốn lấy bà ta để bà ấy không rãnh ra tay, không biết bà ta còn có thể
xuất ra nhạc khí cổ quái gì để đối phó với hai người họ rồi.

Động tác này bọn hắn bình thường làm không biết bao nhiêu lượt.
Hoàng Phủ Minh nhìn lướt qua Ninh Tiểu Nhàn thật nhanh, thấy nàng đang
nhìn chính mình, vì vậy thoáng cái lao vào giãy giụa trong tay Quyền
Thập Phương, ấp úng nói “Thật là …đệ không còn là tiểu hài tử nữa?”dùng sức ho một tiếng rồi nói tiếp “Đệ cùng tỷ tỷ cưỡi tỳ thú trở về thì gặp lão thái bà dẫn theo ba người ở trên đường mai phục chúng ta. Ta cũng
không biết vì cái gì?”

Lúc này, những người theo Quyền Thập Phương đi tới, nhao nhao chào
hỏi cùng Hoàng Phủ Minh, nàng chú ý thấy, thời điểm đối diện với mấy
người này Hoàng Phủ Minh chỉ lộ vẻ mĩm cười, cơ bản hoàn toàn khác lúc
gặp mặt nói chuyện với Quyền Thập Phương. Liên tưởng đến tiểu tử này đã
nói qua: “Rồng kết giao với rồng, phượng kết giao vói phượng” các loại
ngôn luận, nàng thầm nghĩ hắn đã đem Quyền Thập Phương đưa vào hàng ngũ
rồng phượng sao? Có điều nàng chưa từng nghe nói sau lưng Quyền Thập
Phương có bối cảnh hùng hậu gì.


Quyền Thập Phương cắt đứt cuộc nói chuyện của mọi người với Hoàng Phủ Minh “Đem chuyện vừa rồi nói hết” tiếng nói của hắn trong sáng ngay
ngắn, chỉ phát biểu một câu đã khiến mọi người an tĩnh lại.

Hoàng Phủ Minh nói “Hôm nay Ninh tỷ tỷ đến trong vương phủ, đại tổng
quản đồng ý cho chúng ta ra ngoài chơi đùa, mới từ bến tàu tây bắc trở
về,trên đường gặp bốn người này, không biết là thân phận gì,vừa đến
thì la to kêu đánh kêu giết, Ninh tỷ tỷ vì bảo vệ ta, đành phải giết
chết hết tất cả bọn chúng.” hắn giang tay ra “Những cái khác ta thật sự
không biết gì hết á?”

Tiếng nói của hắn thanh thúy từng chữ từng câu nói rõ có thứ tự. Cần
gấp nhất chính là, hắn nói từng lời đều là sự thật. Hắn và Ninh Tiểu
Nhàn chính xác là không biết lai lịch củ những ngươi này như thế nào.
Đến khi Quyền Thập Phương nói bọn họ là người Nhạc Âm cung, đích thực
bốn người này thứ nhất đúng là kêu la đánh giết, sau đó hắn chỉ giấu
diếm chuyện xảy ra ở bên ngoài bến tàu.

Quyền Thập Phương nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn, thấy nàng nhẹ gật đầu, lúc này mới cau mày nói “Đệ không biết tại sao bọn họ chặn giết nữa
đường à?”

Hoàng Phủ Minh nhún vai “Kẻ muốn giết ta rất nhiều, huynh cũng không
phải không biết, ta cũng sẽ không bắt từng người để hỏi rõ nguyên nhân,”

Bây giờ hắn lại nói qua loa sơ sài, lại không trả lời thẳng. Ai cũng không biết trong nội tâm hắn lúc này muốn nhất chính là: “Quay trở lại bến tàu xử lý sạch sẽ những người chứng kiến.”

Lông mày của Ninh Tiểu Nhàn khẽ động, Quyền Thập Phương thì khe khẽ
thở dài, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống “Nếu như thế,trước mang thi thể
bọn chúng về. Ở đây không phải chổ nói chuyện, đến vương phủ lại thảo
luận. Tin tức này dấu diếm trước, về sau đợi sư thúc cùng Kính Hải vương bàn bạc, lại tiếp tục truyền tin tức cho Nhạc Âm cung.” Hoàng Phủ Minh
dù sao cũng là đệ tử của Triều Vân Tông, Quyền Thập Phương tất nhiên sẽ
hướng về hắn.

Hắn vừa dứt lời, các đệ tử Triều Vân Tông đến gần đi thu hồi thi thể bốn người. Quyền Thập Phương nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn cùng Hoàng Phủ Minh đánh giá, trong lòng vẫn có điểm nghi hoặc trùng trùng điệp điệp.
Mới vừa rồi Ninh Tiểu Nhàn đã nghe tiếng kêu của hắn, ngược lại tại sao
lại vội vã giết chết bà lão?

Lúc ấy Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên là muốn bốn chữ “Chết không đối
chứng” này rồi. Nhưng mà lúc này chứng kiến Quyền Thập Phương nhìn về
phía mình với ánh mắt ôn hòa, trong lòng nàng nhịn không được thấy có
chút áy náy, hắn vẫn tâm sáng tỏ như ban ngày, nàng đã không biết làm
qua bao nhiêu lần thủ đoạn tiểu nhân rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận