Cái chí nguyện to lớn kia có chút hoang đường, nếu nói ra từ trong
miệng người khác nàng chỉ biết bật cười, nhưng mà hắn nói như thế, lại
làm cho nội tâm nàng sợ hãi.
Hoàng Phủ Minh lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì nói “Vẫn là tỷ tỷ hiểu ta nhất, không như Quyền sư huynh cứ bắt ta đi thuyết giáo, chuyện tối nay là bí mật giữa hai chúng ta, ngay cả phụ thân ta cũng không nói luôn”.
Nàng chỉ đành phải nói “Tốt” cũng chỉ có tiểu tử này là hiếm thấy, có thể đem việc giết người giữ bí mật cùng nàng. Nhưng mà nói trở lại, thế giới này nguyên bản là tàn khốc, thực lực không bằng người mà can thiệp vào, kết cục duy nhất đó là bị giết chết như bọn người Khổ Ẩu.
Kế tiếp Hoàng Phủ Minh dẫn mọi người Triều Vân Tông, đi tìm Kính Hải
vương, ngược lại Ninh Tiểu Nhàn quay về chổ ở lúc trước của mình là Dật
Thanh viên, vốn tưởng rằng nàng mang Hoàng Phủ Minh ra ngoài, dù thế nào Kính Hải vương cũng sẽ kêu nàng đến hỏi qua, nào biết sau nữa đêm vẫn
im ắng không hỏi nàng, an bình đến bình minh. Xem ra Hoàng Phủ Minh ứng
phó với cha mình rất thành thạo.
Sau khi thị nữ phục vụ nàng rửa mặt xong rồi lui xuống, lúc nàng thay quần áo thuận tiện đem Cùng Kỳ náo động thả ra. Thân hình biến thành lò đan nhỏ hơn, rất nhân tính hóa ở trên thong thả bàn bước qua lại hai
vòng, mới rung đùi đắc ý nói “Nữ chủ nhân, cái lão bà kia thi biến rất
không đơn giản, giống như là có người điều khiểt”.
Ninh Tiểu Nhàn đem mình lên giường chôn vào áo ngủ bằng gấm, lúc này
mới thư thư phục phục nhắm mắt lại mà nói “Ta biết rõ, nếu nói vốn chỉ
có chút hoài nghi thì nhìn thấy đêm nay không có ai tới tìm ta hỏi, nên
cơ bản là xác nhận được. Hơn nữa đoán chừng Quyền Thập Phương cũng đoán
được, hắn trời sinh tính tình đôn hậu thuần lương, nhưng cũng là người
rất thông minh, chỉ là …mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.”
Kỳ thật Quyền Thập Phương làm người rất hiểu được biết quanh co vòng vèo biến hóa.
Kế tiếp, gió êm sóng lặng.
Chuyện của bà lão Nhạc Âm cung, cứ như vậy bị bỏ qua nhẹ nhàng, rốt
cuộc không có người nào nhắc tới với nàng. Với tu vi như thế của Khổ Ẩu, dặt ở bất cứ tông phái nào cũng là chiến lực trọng yếu. Rõ ràng bị chết như vậy mà vẫn không có gì quan trọng. Nàng rất ngạc nhiên muốn biết
Kính Hải vương phủ dọn dẹp chuyện này như thế nào? Có điều chuyện này
không liên quan đến nàng, đã vào nơi phú quý thì không ảnh hưởng nàng
một lòng hưởng thụ. Những ngày tiếp theo trôi qua cực kỳ tiêu dao.
Kính Hải vương phủ được sửa chửa và kiến tạo điện nước đầy đủ nhà cửa xa hoa, một nửa thắng cảnh của thành Đô Linh đều đã nằm trong đó, chỉ
là những…cảnh đẹp này người bình thường làm sao tới xem được? Cái khác
không đề cập tới chỉ riêng nơi nàng ở đã có một mặt núi xanh, một mặt
biển hồ, trong ngày ít nhất đều là vẻ đẹp của núi ánh tà dương trời tiếp nước.
Theo sinh nhật thọ thần lão thái quân ngày càng đến gần, hai ngày nay khách tới trong phủ dần dần đông, âm thanh tiếng động dần dần lớn. Nàng đi lại trong phủ thường sẽ chứng kiến nhiều gương mặt lạ hoắc. Nghe
được rất nhiều văn sở vị văn(mới nghe lần đầu) mới tông phái. Toàn bộ
thành Đô Linh đều nghiêm gia đề phòng, trên đường cái cũng thường thường có một đội lại một đội thủ vệ thành qua lại tuần tra phòng thủ. Sát
cổng thành xuất nhập kiểm tra đối chiếu, cũng nghiêm khắc rất nhiều.
Sáng sớm hôm nay, nàng nghiêng dựa vào chiếc thuyền nhỏ nằm trên tiểu Kính Hải. Tiếng vang khi bọt nước ôn nhu vỗ nhẹ vào thân thuyền đã làm bạn với nàng suốt cả đêm, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ còn lại loại
tiếng vang này.
Bên trong sự yên lặng ở nơi này là một mảng thiên địa phảng phất như
mới mở, Ninh Tiểu Nhàn đang từ từ nhắm hai mắt lại đột nhiên mở miệng
nói “ Ngay cả huynh cũng học được theo đuôi rồi hả?” trên mặt của nàng
đang đắp một mảnh lá chuối tây ngăn cách ánh nắng mặt chói chang cũng
như chặn luôn tầm mắt của người khác. Chân tay nhẹ nhàng thong thả bước
trên nước đi đến, Quyền Thập Phương nhìn không thấy nét mặt của Ninh
Tiểu Nhàn, chỉ thấy nàng nghiêng đầu qua, tóc đen phân xõa xuống lan tỏa ra, nhẹ nhàng lay động giống như có sinh mệnh. Hắn cảm thấy trong tay
rất ngứa, rất muốn đem lá cây lấy xuống, mở ra nhìn xem khuôn mặt vừa
giận vừa vui kia.
“ Không có, đến chổ ở của nàng tìm nàng lại nghe thị nữ nói nàng ra
hồ du ngoạn một đêm chưa về. Ta không yên lòng, nên muốn nhìn trong hồ
xem một chút có cá lớn ăn thịt người hay không?” ngay cả Quyền Thập
Phương cũng học được cách nói giỡn rồi hả? Ninh Tiểu Nhàn lấy lá cây
xuống, theo động tác của nàng, chiếc chăn bằng gấm che trên người cả đêm từ trên vai trượt xuống, mái tóc xõa tung rủ xuống ở sau lưng, mắt
hạnh nhắm lại, còn treo móc nhập nhèm buồn ngủ.
Mặt trời đã nhô lên cao, Quyền Thập Phương ngồi ở đuôi thuyền, vừa
vặn chặn ánh sáng sau lưng,thời điểm nàng nhìn về phía hắn. Chỉ có nhìn
thấy hình dáng thon dài tuấn lãng nhưng thấy không rõ ngũ quan. Nàng có
thể cảm giác được ánh mắt đối phương sáng quắc, lại không hiểu sao làm
cho nàng cảm giác an tâm.
Quyền Thập Phương là người đem lại cho nữ tử cảm giác là nam nhân an
toàn. Nàng lười biếng nói “Huynh chọn thời điểm tìm ta thật không tốt,
hiện tại ta đầu tóc rối bù đây, sao tiện gặp khách nhân chứ?” thuận tay ở trước mặt đánh ra băng kính thuật, từ băng kính lấy ra lược bắt đầu
chải tóc.
Lúc này khắp nơi yên lặng, ngoại trừ tiếng nước gợn sóng. Sáng sớm
bên hồ lại không có người đi đến đây, Quyền Thập Phương cảm thấy giữa
thiên địa chỉ còn bản thân cùng nữ trước mặt này, ánh mặt trời ôn hòa
chiếu vào khuôn mặt nàng, làm cho da thịt óng ánh khoác lên một tầng kim quang nhàn nhạt. Nàng vén tóc dài lên, hắn liền thấy được cái cổ dài
nhỏ nhắn đẹp đẽ. Như bóng ngược của thiên nga trong lòng hồ, giờ khắc
này hắn thật muốn thò tay khẽ vỗ lên khuôn mặt nàng. Hắn đã nhìn thấy
cặp môi đỏ mọng của nàng giật giật, trong nội tâm có chút ngứa.
Ninh Tiểu Nhàn không nghe thấy câu trả lời thuyết phục lại hỏi hắn
một tiếng. Quyền Thập Phương như trong mộng mới tỉnh, a một tiếng “Nàng
vừa hỏi ta cái gì?” hắn cũng sẽ thất thần sao? Rốt cuộc nàng chưa tỉnh
ngủ hay là hắn? “Ta nói sáng sớm như vậy tìm ta, có việc gì?”
Quyền Thập Phương ngơ ngác một chút mới nói “Kỳ thật hôm qua ta muốn
tìm nàng nhưng bị sư đệ Hoàng Phủ Minh cuốn lấy, không thoát thân được”. Trách không được nàng cảm giác được Hoàng Phủ Minh yên tĩnh qua, hóa ra là tìm hắn chơi. Vậy mới đúng, hài tử nên tìm người đồng giới tính
cùng nhau chơi đùa, cứ tìm nàng làm cái gì? Nàng thuận lợi thu thập tóc xong, tùy ý cầm trâm bạch ngọc lên đem tóc đen trên đầu lỏng lẹt vén
lên. “Tìm ta có chuyện gì quan trọng không?”.
“ Không có …chuyện quan trọng gì” chỉ muốn gặp nàng mà thôi, hắn lung tung tìm cái lý do “Ta nhớ tới, ngày ấy bà lão thi biến, không thuộc
bất luận thần thông nào đã được biết đúng không?” nàng nhẹ nhành cười
cười “Ngay cả huynh là đệ tử giỏi của Triều Vân Tông cũng tìm không ra
xuất xứ của thần thông này sao?” Nàng biết đại khái là ai làm đấy, Quyền Thập Phương đoán chừng cũng suy nghỉ cẩn thận rồi “Không giống thần
thông tầm thường” nói tới chính sự, hắn cũng chầm chậm thả ra “Ngược lại giống như thuật Vu Hung, lúc ta ở bên người sư phụ đi du lịch, cũng đã
gặp pháp thuật tương tự, cái loại này cảm giác kỳ lạ này rất giống
nhau.”
“Huynh có hoài nghi ai không?”. Quyền Thập Phương không nói, Ninh
Tiểu Nhàn cũng không hề truy vấn, chỉ chuyển chủ đề nói “Ta ở tại Ẩn
Lưu trong vòng mấy tháng nghe nói hiện nay quan hệ của Quảng Thành Cung
và Triều Vân Tông không ổn đúng không?”. Quyền Thập Phương gật đầu
“Không sai, nửa năm trước sư phụ bắt tay vào điều tra Quảng Thành Cung,
phát hiện trong hai năm liên tiếp tăng binh vào chiến sự phương bắc, lại thường xuyên tham gia tranh chấp nội đấu bên trong tiểu tông phái,
không chỉ không có hòa giải thành công, ngược lại nhúng tay vào tông
phái đều đấu đến máu chảy thành sông. Không lâu sau sư phụ dẫn người đi Quảng Thành Cung, nhưng lại nổi giận đùng đùng mà trở lại, trong tông
có hai vị trưởng lão đi theo cũng bị thương, xem ra là có việc không
hợp ý rồi, từ nay về sau hai phái mâu thuẫn ma sát không ngừng”. hắn nói tiếp “Chỉ là bắt đầu nửa tháng gần đây, sư phụ bế quan chuẩn bị thiên
kiếp, trong tông do những người khác chủ tọa, quan hệ lại có hơi hòa
hoãn với Quảng Thành Cung”.
Ninh Tiểu Nhàn lòng dạ biết rõ, di ngôn của Nam Cung Chân đang mang
trọng đại, với tính cách của Bạch Kình chỉ sợ không có tiết lộ cho bao
nhiêu người biết rõ, bây giờ ông ta dốc lòng bế quan, những người khác ở Triều Vân Tông tất nhiên muốn dàn xếp ổn thỏa, nói không chừng còn
phái người đến Quảng Thành Cung thân cận. Có điều hơn nửa năm, Bạch đại
chưởng môn Bạch Kình muốn độ kiếp rồi, nếu như thất bại, chưởng môn mới
Triều Vân Tông chọn ra, chắc chắn sẽ nghỉ biện pháp cải thiện quan hệ
với Quảng Thành Cung.
Đây là chổ nàng không muốn chứng kiến đấy. Tròng mắt của àng đi lòng
vòng, đột nhiên từ trong ngực lấy ra bình ngọc, đưa cho Quyền Thập
Phương “Nếu như Bạch chưởng môn không chê cái này liền đưa cho ông ấy”. Quyền Thập Phương ngạc nhiên nói “Đây là cái gì?” chỉ mặt gọi tên tặng đồ vật muốn đưa cho Bạch Kình, tất nhiên không tệ.
Ninh Tiểu Nhàn cười cười “ Cửu Chuyển Thăng Liên Hoa”.
Cái gì? Ánh mắt của hắn ngưng tụ tưởng mình nghe lầm. “Nàng không có
nghe sai chứ? Cái này thật là kỳ dược thượng cổ Cửu Chuyển Thăng Liên
Hoa,có thể trợ giúp tu sĩ áp chế tu vi tối đa đạt đến cửu chuyển” Cái
này đan dược này là từ chổ Trường Thiên luyện chế, bởi vì tài liệu thập
phần trân quý, bây giờ có không quá bốn viên thành phẩm. Mỗi một viên
đều có thể bán đi với giá trên trời “Đây là đồ Ẩn Lưu cất giữ, toàn bộ
Ba Xà sơn mạch cũng không có hơn ba viên”. nàng thấy trong mắt Quyền
Thập Phương từ từ chuyển thành cuồng hỉ nói “Đan dược này, cuộc đời của
mỗi người chỉ dùng được một lần, nhưng mà đoán chừng nó chỉ có thể giúp
Bạch chưởng môn áp chế tu vi ít nhất sáu lần, nói cách khác, ông ấy có
thể có thêm mười năm thời gian để tiếp tục tu hành, chuẩn bị thiên
kiếp”.
Tại lúc giai đoạn trước độ kiếp, tu vi càng thâm hậu áp chế được càng hung mãnh, đối mặt với lôi kiếp càng thành thạo, dùng kiến thức trước
mắt của Quyền Thập Phương, tất nhiên biết rõ đan dược kia đối với hắn,
đối với Bạch Kình,thậm chí đối với toàn bộ Triều Vân Tông có ý nghĩa như thế nào. Dù hàm dưỡng của hắn một mực rất tốt,cũng nhịn không được tim
đập thình thịch “Ninh cô nương, nàng đem đan dược tốt như vậy không
duyên cớ tặng cho Triều Vân Tông sao?”.
Lời này nghe vào mang ẩn ý rất sâu, nếu lúc này trưởng lão Lưu Vân
Phong của Triều Vân Tông ở đây, nói không chừng ở bên cạnh giơ cao chân
mắng hắn ăn cây táo rào cây sung. Ninh Tiểu Nhàn mĩm cười nói “Đan dược
trân quý như vậy tất nhiên là không có cho không rồi, ta muốn đưa nó để
đổi lấy một hứa hẹn của Bạch Kình!” Nói đến chính sự, Quyền Thập Phương không so đo nàng gọi thẳng tục danh của sư phụ “Mời nói?” gần đây cô
nương trước mắt này khá xảo trá,lúc này lại đưa ra linh đan trân quý mà Triều Vân Tông không cách nào từ chối, không biết muốn như thế nào
chặt đẹp đây?
Nàng gằn từng chữ “Ta muốn hắn thề, trong lúc hắn đảm nhiệm chưởng
môn, Triều Vân Tông cùng Ẩn Lưu kết thành liên minh, cùng nhau cùng tiến cùng lùi”. Nàng cho đan dược trân quý như thế, mục đích chỉ có một, làm cho Triều Vân Tông tiếp tục ngăn chặn Quảng Thành Cung, ngăn chặn Âm
Cửu U, đừng làm cho bọn hắn đưa mắt nhìn sang Ẩn Lưu, chuyển hướng cho
nàng. Nàng cần tranh thủ nhiều thời gian, cùng với thêm …đồng minh.
“Chỉ vậy thôi?”. Quyền Thập Phương nhiều lần tự định giá, cũng không
thấy điều kiện này hà khắc ở đâu, cái này không phù hợp với sự hiểu biết của hắn đối với nàng. Nàng nhẹ gật đầu lần nữa khẳng định “Đúng, chỉ
như vậy”. Sắc mặt Quyền Thập Phương nghiêm túc và trang trọng nói “Chờ
ta một chút, ta liền đem tin tức này nói với sư phụ, xin lão nhân gia
ông ta quyết định. Nếu ông ấy không đồng ý, ta lập tức đem đan dược này trả lại cho nàng”.