Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Khóe miệng của Mịch La nhếch lên mỉm cười, Hoàng Phủ Tung Vân, Hoàng
Phủ Minh nhìn ba người của Kim gia, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Trong lúc mọi người đang mong chờ, Ninh Tiểu Nhàn đưa tay mở ra tấm vải đỏ thứ nhất.

Món lễ vật lập tức lộ ra trước mắt mọi người, chẳng qua trong mắt mọi người cũng không có vẻ gì kinh ngạc, bởi vì … đây chỉ là một bình ngọc
nho nhỏ. Chất ngọc của bình rất cao, thân bình là một bức tranh vẽ sơn thủy nhỏ, bởi vì áp lực từ trận pháp cho nên xung quanh bình có khí
lạnh mỏng lượn lờ, càng khiến cho bức tranh sơn thủy thoạt nhìn thêm vẻ
phiêu diêu. Nhưng hôm nay Tiên phái đã đưa ra rất nhiều đan dược, Ẩn Lưu lại là đại phái luyện đan, mọi người liền muốn biết trong chai này chứa món đồ đặc biệt gì?

Nàng đưa tay dâng lên bình ngọc, tiếng nói vang lên: “Lễ vật thứ nhất, Phản Nhan đan ba viên.”

Phản Nhan đan là vật gì? Mọi người chỉ nghe qua Duyên Thọ Đan, Trú
Nhan Đan lại chưa bao giờ nghe nói qua Phản Nhan đan, nhất thời đều có
chút tò mò, ngay cả tỷ muội Kim thị cũng dựng lỗ tai lên. Ninh Tiểu Nhàn thu hết vẻ mặt đám đông vào mắt, lúc này mới mỉm cười nói: ” Thật ra
thì công hiệu của thuốc này cũng không có gì đặc biệt, trừ những người
có tuổi thọ dưới hai mươi thì có thể khiến những người sáu mươi trở lại
ba mươi tuổi, gọi là ‘ Phản Nhan đan ’, công dụng hoàn toàn khác Duyên
Thọ Đan, cả đời mỗi người chỉ có thể hưởng dụng một viên.”

Trong sân nhất thời vang lên một trận nghị luận, ánh mắt của tất cả
nữ nhân, bao gồm cả lão thái quân đều sáng lên! Trước đây các tông phái
tặng lễ vật tốt hơn nữa, bà cũng chỉ cười mỉm, không mất phong độ mà
nhận lấy, bởi vì mặc dù bà đã già nhưng hoàn toàn không hồ đồ, trong đáy lòng hiểu rõ, những người này chân chính muốn lấy lòng không phải là
bà, mà là Kính Hải vương. Lễ vật bọn họ đưa tới chỉ là đồ vật dệt hoa
trên gấm thôi, đối với lão nhân hưởng gần hết phú quý ở nhân gian như bà mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng Phản Nhan đan này thì khác, thật sự là đồ bà cần nhất rồi! Theo như công hiệu thần kỳ mà tiểu cô nương này nói, uống viên thuốc này sẽ
khiến diện mạo của bà sẽ biến trở về một lần nữa.

Diện mạo chợt quay lại ba mươi tuổi là khái niệm gì? Bác gái năm mươi tuổi liền có thể một lần nữa trở thành thiếu nữ đôi mươi thẹn thùng;

một bà lão sáu mươi tuổi có thể một lần nữa trải nghiệm làm thiếu phụ ba mươi tuổi!

Có nữ nhân nào không thích đẹp, nữ nhân nào không sợ thời gian? Trong rất nhiều nữ tu sĩ ở hội trường này, có nhiều người vì tư chất có vấn
đề, đến trung niên mới chính thức đặt chân vào tiên lộ, da của các nàng
mới có thể trở nên nhẵn nhụi, diện mạo không già đi nữa, nhưng một ít
nếp nhăn trên gương mặt cũng đã dừng lại ở tuổi trung niên, không thể
quay về tuổi thanh xuân xinh đẹp như hoa lần nữa.

“Ngươi nói thật sao?” Một nữ tu trong đám tân khách không nhịn được đặt ra câu hỏi, giọng nói khá vội vàng.

“Chúng ta tìm người thí nghiệm là biết. Dù sao đan dược này cũng có
ba viên, sao lão thái quân không sử dụng một viên, để cho mọi người thấy hiệu quả?” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói, nhìn thấy trên mặt các thành
viên Hoàng Phủ gia vui mừng, nhưng lại có chút ít do dự, lập tức hiểu
rõ: “Ta vốn nên tự mình thể hiện công hiệu của thuốc này. Đáng tiếc bản
thân ta tuổi không tới ba mươi, dùng đan dược này chẳng lẽ là phải quay
về dung mạo tuổi sơ sinh? Còn những người trong tông môn ta đều là yêu
tộc, quay lại mấy chục năm cũng thấy được khác biệt gì đâu.”

Nghe nàng nói chuyện thú vị, không ít tân khách trên mặt lộ ra nụ
cười. Nhiều người còn bắt được tin tức nàng vô tình để lộ ra, thầm nghĩ: “A, cô gái này quả nhiên tuổi còn nhỏ!”

Chưa chờ Hoàng Phủ Tung Vân lên tiếng, lão thái quân đã mở miệng, ôn hòa nhìn Ninh Tiểu Nhàn nói: “Ta nguyện thử một lần.”

Cuối cùng bà vẫn không thể nhịn được dụ hoặc lớn như vậy. Bây giờ
tìm người thử thuốc thì tất nhiên lại tiêu hao mất một viên Phản Nhan
đan trân quý. Nàng già rồi, dù có tệ nhất cũng chỉ là chết thôi? Hơn
nữa, trong ngày đại thọ của bà, quà lễ tiểu cô nương này tặng mà dám có
độc, khả năng thật sự quá nhỏ. Nguy hiểm thấp như vậy, tại sao không
thử?


Thuốc này nuốt vào cần một chút thời gian mới có thể thấy được hiệu
quả, Hoàng Phủ Tung Vân biết suy nghĩ của bà. Lập tức lệnh cho thị nữ
mang bình phong tới, đỡ lão thái quân vào phía sau. Phản Nhan đan bắt
đầu có hiệu lực sẽ khiến da mặt có dị động, tân khách ngồi đây dù có
nhiều người tu tiên cũng sẽ biết e dè mà không thả thần niệm ra theo
dõi.

Thời gian từng chút trôi đi. Lúc này, sau tấm bình phong đột nhiên truyền ra tiếng thét kinh hãi của một thị nữ!

Đang chăm chú coi chừng, Hoàng Phủ Tung Vân liền quay sang hỏi: “Chuyện gì?!”

Người ở bên trong không trả lời. Mấy phút sau, lão thái quân vịn người thị nữ từ từ đi ra.

Tân khách ngồi đây đều có khả năng kiềm chế tốt, cũng nhịn không được len lén hít vào một hơi. Đây thật sự là lão thái quân sao? Nếu không
phải y phục, đồ trang sức đều giống ban đầu, ai cũng không cho rằng đây
là một người. Phải biết rằng, người phàm đến chín mươi tuổi xương sẽ
biến hình, sau đó là da thịt gầy gò dán chặt vào bộ xương, cho dù vương
phủ có hầu hạ tốt đến mấy nữa, nếp nhăn trên mặt bè cũng sẽ như núi non
trùng điệp, khuôn mặt trở nên già nua.

Mà thời điểm lão thái quân xuất hiện trước mắt mọi người, tóc đen chỉ ẩn hiện vài sợi bạc, da mặt còn hồng nhuận, gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, vài nếp nhăn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, giữa lông mày
chứa được phong vận năm đó.

Lão thái quân còn chưa thấy khuôn mặt của mình, cũng từ trong mắt mọi người thấy được sự sợ hãi, trong lòng biết chắc đã có nhiều biến đổi,
liền run giọng nói: “Gương, mau!” Tu sĩ trong phủ dâng một cái gương
trước mặt bà, lão thái quân thấy dung mạo mới của mình quả nhiên vui
mừng đến khóe mắt đã ươn ướt, như ở trong mộng. Đối với người phàm mà
nói, có thể trẻ lại ba mươi tuổi, chuyện tốt này cũng chỉ có thể xuất
hiện ở trong mộng.


Bà không chờ được liền kéo tay Ninh Tiểu Nhàn, luôn miệng nói: “Ngươi rất tốt, rất tốt, cảm ơn ngươi!”

Bà vừa nói mấy câu đó ra, sắc mặt tỷ muội Kim thị lập tức trở nên
khó coi. Lễ vật bọn họ tặng vừa rồi, mặc dù lão thái quân cười rất hiền
lành, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, đâu có không kìm lòng nổi như bây
giờ? Từ góc độ lão thái quân mà nói, ba viên đan dược này đã đủ vượt
hẳn sự cố gắng của các nàng.

Ninh Tiểu Nhàn luôn miệng khiêm tốn, đem lão thái quân trở lại trên
ghế, âm thầm rút tay ra, đi về phía khay trên tay Thanh Loan. Lễ vật thứ nhất của Ẩn Lưu đã kinh người như thế, lễ vật thứ hai và thứ ba lại có
cái gì đặc biệt nữa? Trong lòng mọi người không khỏi bắt đầu mong đợi.

Lễ vật thứ hai lại giống như một khối thịt mang màu tím, trong lúc
mọi người nhìn còn khẽ cựa quậy, chắc là một sinh vật nào đó. Ngồi ở
đây không thiếu người có kiến thức rộng rãi, nhìn thấy vật này liền nhẹ
nhàng lên tiếng: “Nhục linh chi?”

“Hiểu biết rộng rãi.” Ninh Tiểu Nhàn khen ngợi nói “Đây là đặc sản
của rừng rậm Ba Xà, rễ cây ngàn năm Nhục linh chi màu tím. Linh chi này mỗi nửa tấc, cần nghìn năm mới thành, rể cây đào lên
cũng chỉ được có một chút như vậy.” Nói là Nhục linh chi, thật ra còn có tên gọi là”Thái tuế”. Nó đã có đại danh từ lâu, người Trung Quốc không
ai không biết, nó có năng lực chữa trị, được gọi là là”Ăn vào có thể
khiến người chết sống lại”. Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung
Quốc, lệnh cho phương sĩ Từ Phúc đến Bồng Lai tìm kiếm tiên dược trường
sinh bất tử, nghe nói có “Thái tuế” là một trong số đó.

Dĩ nhiên, bởi vì có sinh tử luân hồi, Thái tuế không thể làm cho
người ta bất tử, cũng không có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Nhưng đối với
người thường vẫn là thứ tốt, mang Thái tuế trên người vết thương trên
thân thể có thể khỏi hẳn rất nhanh.

” Rễ cây của Nhục linh chi tím có hiệu quả tốt hơn Thái Tuế rất
nhiều, chỉ dùng một một phần bằng móng tay thôi cũng có thể khiến người
bị gãy tay, đứt chân hay tàn tật trong một tuần bình phục một lần nữa;
mắt mù, tai điếc, thì chỉ cần ăn thái tuế ba ngày, liền khôi phục như

người thường. Nuôi dưỡng Thái tuế cũng hết sức đơn giản, chỉ cần chôn ở
trong vùng đất có linh khí là đủ.”

Tất cả mọi người suy nghĩ. Người tu tiên thân thể cường hãn, sinh
mệnh lực tràn đầy, gãy tay lành lại là năng lực cơ bản nhất, song người
thường đâu có khả năng này? Dược liệu cho người phàm sử dụng đâu đạt
được như vậy, chỉ một căn bệnh đơn giản cũng không thể coi thường, có
thể sẽ lưu lại tai hoạ ngầm trong thân thể, thậm chí là không cách nào
mất đi. Về phần đan dược của tu sĩ lại quá mạnh mẽ mà bá đạo, dược lực có thể đem người bình thường sống sờ sờ chịu không được mà chết. Không
đề cập tới ai khác, năm đó Ninh Tiểu Nhàn dùng Kim Đan cũng phải dùng bí pháp đem nó hòa thành mười mấy phần mới dám cho thân thể người thường
của nàng sử dụng, hơn nữa người có loại này bí pháp này thật sự không
nhiều lắm, cho dù có thì cũng mấy người có địa vị cao lại nhân nhượng hạ mình ban ơn cho người thường?

Ăn Thái Tuế này thì không phải lo lắng như vậy, là dược vật ôn hòa,
dùng xong phải một thời gian ngắn mới từ từ có hiệu lực, không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Hơn nữa quan trọng nhất là, Thái tuế có thể tự mình
phát triển, dù bị ăn hết một bộ phận cũng chỉ cần có điều kiện thích
hợp là có thể mọc ra lần nữa! Điều này có ý nghĩa rất lớn.

Có thái tuế trong tay, vương phủ như có thêm một vũ khí lợi hại.
Hoàng Phủ Tung Vân lập tức hiểu, đối với người thường thống trị ba mươi
mốt châu mà nói, còn cái gì có thể thu mua lòng người tốt hơn cái này?
Chỉ có những người tu tiên mới không cảm thấy vật này có gì đặc biệt.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười, ôn hòa nói: “Lễ vật này cũng quá quý
trọng.”

Kính Hải vương nói như vậy, rõ ràng chính là thừa nhận Thái tuế này
cho hắn công dụng lớn. Nói ngắn gọn, hai lễ vật này của Ẩn Lưu, lễ vật
thứ nhất là đưa cho lão thái quân, lễ vật thứ hai là đưa cho cả Kính
Vương Phủ, hơn nữa khiến người ta nhận một phần ân tình.

Tặng lễ là một môn học vấn, mà Ẩn Lưu đưa lễ vật đều rất phù hợp.

Như vậy, dưới tấm vải đỏ thứ ba, lại là bảo bối gì? Trong lòng mọi người mong đợi càng sâu.

Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười, đem đầu ngón tay đưa về phía tấm vải đỏ ở khay thứ ba, sau đó ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận