Lời này vừa nói ra, khuôn mặt quyến rũ của Kim Mãn Ý lập tức xanh mét.
Cái nằm trong hộp gấm này là một đôi vòng tai. Hai cái có đế màu tím, thủ pháp chạm khắc này ở một tấc vuông khắc thành trăm hình cây hoa,
bên trên khảm một viên trân châu to lớn rất tròn màu hồng, dưới là
cành lá điểm xuyết đẹp mắt, đem hạt châu vây quanh ở giữa. Đặc biệt hơn
là đường vân trên hai viên trân châu này như ngọn lửa hừng hực thiêu
đốt, một vòng lại một vòng, bao trùm toàn bộ viên trân châu, cho dù
đang ở trong không gian có ánh sáng như vậy cũng sáng loá, làm người ta
không thể nhìn thẳng.
Ở đây có nhiều người rất có ánh mắt, nhìn một cái là có thể nhận ra
viên trân châu màu hồng này là cái gì, chính là Hải Loa châu trân quý
nhất! Hơn nữa hình dáng của hai viên Hải Loa châu này, đường vân cơ hồ
giống nhau như đúc, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết.
Mịch La thậm chí khẽ ờ một tiếng: “Hẳn là Hải Loa châu. Bảo vật tặng giai nhân, lễ vật này quả nhiên chọn được rất tốt.”
Kim Mãn Ý nhắm chặt hai mắt lại, dùng sức lực toàn thân mới có thể ức chế cảm xúc bạo phát. Tiểu quỷ này lại đưa cho Ninh Tiểu Nhàn hoa tai
Hải Loa châu có đường vân ngọn lửa, phẩm chất cao hơn hẳn vòng tay trên
tay nàng. Lại như thế, nữ nhân đáng chết này ban đầu còn định giá tiền mười bảy vạn linh thạch! Một nữ nhân vừa không có xuất thân, không có
địa vị, tại sao đi tới chỗ nào cũng có người thích, có được những thứ so với nàng tốt hơn?
Mịch La nghiêng đầu gặp bắt sắc mặt nàng nhẹ giọng nói: “Nếu nàng
thích, ta liền tặng nàng mấy viên Hải Loa châu làm đồ trang sức đeo tay
nhé?” Hẳn đối đãi với Kim Mãn Ý toát ra vẻ ôn nhu trước nay chưa từng
có.
Hoàng Phủ Minh cười hì hì nói: “Đây là song châu sinh cùng một nơi
mới có thể có đường vân lớn nhỏ giống nhau như vậy, muốn tìm bảo bối thế này thì trăm vạn dặm không được một. Lòng thành này của ngươi, đáng
tiếc, đáng tiếc a......” Liếc Kim Mãn Ý siết khăn tay, lại nhìn
Mịch La một chút, rất đắc ý, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ quái.
Mịch La đem mắt buông xuống. Nhìn thẳng hắn ôn nhu nói: “Đáng tiếc cái gì?”
Giọng nói như vậy trong ký ức vẫn còn mới mẻ, Ninh Tiểu Nhàn lập tức
cảm thấy trên người lạnh lẽo. Thời điểm nàng là người thường đã nghe qua Mịch La dùng giọng như vậy nói chuyện, giọng điệu càng ôn nhu, giết
người càng ác độc.
“Không có gì.” Hoàng Phủ Minh tựa như không có chỗ nào phát hiện, đối với Ninh Tiểu Nhàn nói, “Tỷ tỷ, hoa tai của tỷ xấu chết người. Ta giúp tỷ thay bộ hoa tai Hải Loa châu này, tuy là đeo vào cũng có chút phiền
phức.”
Nàng âm thầm liếc mắt, hoa tai hiện tại nàng đeo chính là một đôi “Kê quang hồng” Hồng phỉ kim gắn lá ngọc xanh, xinh đẹp tiên diễm, nhẵn
nhụi, cũng là Phỉ Thúy thượng phẩm hiếm có,sao tới trong miệng hắn lại là”Xấu chết người”? Chẳng qua ánh mắt nàng quét qua sắc mặt khó coi
của Kim Mãn Ý, trong mắt hàm chứa ba phần nét cười, cũng lười nữa cùng
tiểu tử này so đo, thật sự ngồi xuống, mặc hắn giúp nàng đeo vòng tai
lên.
Nàng ngồi xuống so với Hoàng Phủ Minh có chút thấp. Kiểu búi tóc của
nàng vốn lộ ra hai lỗ tai, hắn cúi đầu xuống thay nàng tháo vòng tai,
trong mũi ngửi thấy mùi thơm thanh nhã quen thuộc, không nhịn được chú ý tới đôi tai tinh xảo khéo léo của nàng. Vành tai hình giọt nước, xúc cảm thật ấm áp.
Hoàng Phủ Minh giúp nàng đeo lên, chợt lùi một bước, nói nhỏ: “Hắc,
ánh mắt của ta không tệ chứ?” Hắn cũng không nói dối, vòng tai này quá
mức quý trọng lại được chế tạo công phu, thiết kế đeo vào hết sức phiền
phức để tránh vô ý rơi xuống. Vị thợ thủ công này nghĩ, cô gái có thể
đeo đôi hoa tai này không phú cũng quý, bên cạnh tất nhiên có vô số
người hầu hạ. Hoặc phu quân thay nàng mang vòng tai này làm thú vui khuê phòng, nào biết lại bị Hoàng Phủ Minh mua đưa cho tỷ tỷ tốt của mình?
Quả nhiên tiền nào của đó. Hôm nay Ninh Tiểu Nhàn mặc một thân hồng
phấn, ban đầu vật trang sức có hơi trong trắng thuần khiết, giờ phút này đeo một đôi hoa tai Hải Loa châu này nhất thời liền như vẽ rồng điểm
mắt. Xem ánh mắt chung quanh nhìn nàng là biết, chính nàng lấy gương
ngắm cũng thấy thích, không nhịn được sờ sờ đầu Hoàng Phủ Minh nói:
“Quả thật đẹp lắm, đệ thật có ánh mắt, đa tạ.”
Mọi người đều biết Hoàng Phủ Minh là con trai độc nhất của Kính Hải
vương, giờ phút này thấy hắn cùng Ninh Tiểu Nhàn thân mật như thế, không ít người đem ánh mắt hướng sang bên này.
Dù trước mặt vị hôn thê mình, Mịch La bất giác cũng lên tiếng ca
ngợi, chỉ thấy nàng cười mà không nói. Hoàng Phủ Minh hiểu rõ tâm tư hồ
yêu này, đột nhiên nói: “Ngươi cũng không tệ.”
Mịch La mỉm cười chợt cứng đờ, sau đó tìm cớ liền mang Kim Mãn Ý cáo từ.
Kim Mãn Ý xoay người đi, cuối cùng vẫn liếc nàng một cái.
Cái nhìn kia ngoài chán ghét còn có đắc ý như có như không.
Ninh Tiểu Nhàn đâu thèm để ý nàng ta, chỉ nhỏ giọng hỏi Hoàng Phủ Minh: “Đột nhiên cho hắn thẻ người tốt làm gì?”
Hoàng Phủ Minh ngạc nhiên nói: ” thẻ người tốt gì?” Nhưng ngay sau đó hiểu được, cười nói, “Ta thích! Aha, hắn cũng thật đáng thương.”
Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Đem đồng tình viết hết trên mặt, ngươi
chỉ sợ không quấy lên được một hồi phong ba? Đường đường là Phủ chủ Phủ
Phụng Thiên đâu cần ta và đệ đồng tình?”
Hoàng Phủ Minh cười tủm tỉm nói: “Thấy hắn kinh ngạc, ta liền vui vẻ.” Đại nam nhân vứt mị nhãn, buồn nôn!
“Đệ vui cũng quá lộ liễu.” Nàng nhấp một ngụm rượu, “Ừ, nếu sự việc kia bại lộ, chính ta cũng xui xẻo.”
Hoàng Phủ Minh tinh quái, hiểu rõ ngụ ý của nàng, lập tức phản ứng,
đột nhiên thay đổi sắc mặt nói: “Chẳng lẽ hắn dám ra tay với tỷ?”
Nàng nhún vai: “Cũng chưa biết chừng. Nhà đệ nghiệp lớn lại có Triều
Vân Tông che chở, còn ta đi lại bốn phương, cũng chỉ là trưởng lão Ẩn
Lưu thôi. Cõi đời này kẻ tâm cơ thủ đoạn như vậy, nếu muốn ta chết ở
giữa đường chẳng phải rất dễ dàng sao?”
Hoàng Phủ Minh há miệng, muốn nói”Hắn sẽ không ”, hắn hiểu ánh mắt
Mịch La nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn, nhưng nghĩ lại, đối với nam nhân
mà nói, tình cảm nam nữ cũng có là gì? Chỉ cần có quyền thế tu vi đến
tay, nữ nhi trong thiên hạ còn thiếu mà chọn lựa sao? Ban đầu, Nhị công
tử phủ Phụng Thiên nay đã là Phủ chủ, hắn đã sớm nghe qua là một kẻ lòng dạ ác độc.
Hắn lập tức khẩn trương, cắn răng nói: “Vậy làm thế nào mới tốt?”
Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo hắn, thấy hắn quả thật hối hận, lúc này mới
nở nụ cười: ” Sau ngày thọ yến lão thái quân đường ai nấy đi, cho dù hắn muốn đối phó ta cũng chỉ có thể ngầm phái người. Ta gặp ám sát, còn ít sao?”
Hắn biết kinh nghiệm đối phó với ám toán phản đồ Ẩn lưu của nàng ở
trong rừng rậm Ba Xà, biết lời ấy của nàng là thật, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ: “Đề phòng được trộm ban ngày, trộm ban đêm biết đối phó
như thế nào được?”
“Vậy đệ nói phải làm sao?”
“Ta......” Hắn nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp
gì, không nhịn được nhăn mặt. Phú quý hay quyền lực của hắn phải dựa vào phụ thân, đối mặt là quái vật lớn như phủ Phụng Thiên hắn lấy cái gì đi bảo vệ người khác?
Nàng thấy bộ dáng hắn cau mày đau khổ, trong lòng âm thầm bật cười. Chuyện này cho dù bị phát hiện, Mịch La cũng chưa chắc sẽ đem nàng xử
lí, chẳng qua tiểu tử Hoàng Phủ Minh này làm việc quá vọng động, nên cho hắn biết hậu quả của việc không để ý trước sau là như thế nào.
Lúc này, một cái bóng linh hoạt chạy vội tới túm cánh tay Hoàng Phủ Minh nói: “Hoàng Phủ ca ca, cha ta muốn gặp huynh!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh lập tức như ăn mướp đắng.
Nha đầu chạy tới là Kim Mãn Nghiên, lần này nàng đã có kinh nghiệm,
thấy Ninh Tiểu Nhàn ngồi đối diện cũng không châm chọc, chỉ làm như
không thấy, luôn miệng thúc giục Hoàng Phủ Minh: “Đi mau, đi mau, phụ
thân chờ đến nóng nảy rồi.”
Dù sao nơi này đang mở yến hội, chưởng môn nhân Kim gia liệu có thể
gấp cái gì, vội vã đi nhà vệ sinh sao? Hoàng Phủ Minh oán thầm, rút cánh tay mình ra nói: “Đi thì đi, kéo cái gì. Ngươi cũng không phải đứa trẻ
ba tuổi, không biết nam nữ khác biệt sao?”
Kim Mãn Nghiên thiếu chút phun một ngụm máu: “Hắn vừa mới rồi còn
giúp nữ nhân này mang hoa tai, sao khi đó không biết nam nữ khác biệt?”
Nhịn không được nữa, lườm Ninh Tiểu Nhàn một cái, lại thấy cô gái kỳ
quái này khép hờ đôi mắt, chén rượu nhẹ nhàng đung đưa, thần thái nhàn
nhã. Lông mi của nàng dài mà cong, ngón tay mảnh khảnh cầm chén rượu,
càng lộ vẻ trắng noãn mà yếu ớt.
Nữ nhân lẳng lặng ngồi ở chỗ này mang một loại mùi vị cô đơn, như là đem tất cả mọi người đẩy ra khỏi thế giới của nàng.
Hoàng Phủ tiểu thiếu gia nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, vẫn bị túm đi.
Bọn hắn vừa đi, lập tức có mấy nữ tu đi tới, mỉm cười nói:
“Ninh trưởng lão, Phản nhan đan mà ngài tặng hôm nay, luyện chế rất khó khăn sao?”
Tới. Nàng biết câu tiếp theo đám người này muốn hỏi nhất định là”Nếu còn hàng dự trữ liền bán ra a”.
Ninh Tiểu Nhàn để chén rượu xuống, nghiêm mặt nói: “Luyện chế dễ dàng hay không, ta cũng không biết.” Nàng ở trong ánh mắt nghi ngờ của mọi
người nói tiếp, “Đây là đồ của một vị đại sư trong tông luyện chế bảy
trăm năm trước mà Ẩn Lưu cất giữ, hiện có tổng cộng không quá mười viên. Phương thuốc đã sớm mất đi, Ẩn Lưu cũng không cách nào luyện ra nữa,
nên rất khó nói a.”
Nàng nói như vậy chính là cho thấy số lượng Phản nhan đan tồn tại rất thưa thớt, không muốn bán ra. Mấy nữ tu này liền biết, hôm nay không lý do nào khiến nàng tặng một viên cho mình, không thể làm gì khác hơn là
ấm ức nói mấy câu xã giao, sau đó mượn cớ rời đi.
Thật ra Ẩn Lưu chưa từng có đại sư luyện chế Phản nhan đan gì, mấy
viên thuốc này là vật thí nghiệm trước khi Trường Thiên bế quan chế ra.
Phản Nhan đan là bảo vật cho nữ nhân, lại có lão thái quân tự thể nghiệm như vậy càng hỗ trợ hiệu ứng quảng cáo. Sau thọ yến này kết thúc sợ
rằng chưa tới nửa năm, đại danh Phản Nhan đan sẽ truyền ra ngoài.
Nếu như điều kiện cho phép nàng cũng hi vọng mở rộng buôn bán, đến lúc đó đây sẽ là một khoản lợi nhuận kinh người.
Đáng tiếc, trên đời không thể có mọi chuyện như ý, Phản Nhan đan này
nàng không thể nào luyện ra nhiều. Bởi vì nguyên liệu Phản nhan đan cần
đến chính là Duyên Thọ Đan và máu của trinh nữ trong bộ lạc chịu nguyền
rủa có thể khiến dung mạo nữ nhân bốn mươi tuổi không già đi làm Trường
Thiên cảm thấy tò mò. Trên đường từ Tuyết Sơn trở về Ẩn Lưu, trong lúc rãnh rỗi Trường Thiên liền lấy máu từ trên người Hách Liên Mẫn Mẫn ra
thí nghiệm, cùng Cùng Kỳ tạo ra Phản Nhan đan.
Thật ra thì nhìn dược hiệu của Phản nhan đan, có thể khiến dung mạo
trẻ lại thì nhìn ra được, còn tác dụng quay ngược tuổi thọ, chính là do
Huyết Chú cùng Duyên Thọ Đan kết hợp, chẳng qua lấy máu để thử đan
khiến hiệu dụng giảm bớt, chỉ có thể trở về dung mạo ba mươi năm trước.