Đây là cái khái niệm gì? Thủ đô của ta diện tích cũng không tới một vạn bảy ngàn cây số vuông.
Nàng le lưỡi, rất khó tưởng tượng địa phương với sức sản xuất lạc hậu như vậy lại có nhân khẩu vượt qua ngàn vạn của đô thị siêu cấp. Loại
thành thị với kích thước này tồn tại, cần sử dụng đất, qui hoạch đất
rất khó khăn, giao thông công cộng, hoàn cảnh, hậu cần, thoát nước,
nhiên liệu phối cấp, bao nhiêu vấn đề về cuộc sống cần khiêu chiến, cho
dù trên địa cầu, những vấn đề này giải quyết không tốt ở thành thị nào
cũng có.
Một ngày kia trên trời không mây, cảnh trí trên mặt đất thu hết vào
mắt, mọi người trông thấy tường thành Thượng Đô cao vút, kế hoạch
chỉnh tề, phủ đệ kiến trúc tinh sảo, phòng ốc đa dạng, còn có dòng người không dứt...... Cho dù ở ngàn thước cao nhìn xuống, cái thành phố
này vẫn sâm nghiêm, quy tắc, đồ sộ to lớn đến cực điểm.
Từ trong thông tin nàng thu được, Kinh Đô chia làm nội thành cùng ngoại thành. Nội thành là nơi các Tiên Tông ở, đốc vụ cục, chỗ ở hiển quý, với hai con phố, cùng với lâm viên tạo phong cảnh. Mà ở ngoài sông đào bảo vệ thành chính là Ngoại thành, đây là chỗ ở rộng lớn của người phàm, Lấy “Phường” làm đơn vị, đường phố cũng là dị thường
mỹ quan, có thể nói”phân chia như bàn cờ”. Trong lịch
sử đã lâu Kinh Đô, phòng ốc cùng phương tiện thị chính công cộng cũng có dời đổi theo thời gian mà từ từ hư hỏng, cho nên đồng thời với việc
Kinh Đô tăng trưởng nhân khẩu, mỗi cách trăm năm lại có một, hai lần đại sửa chữa lại. Hiện tại mọi người chứng kiến là địa phương đang sửa
chữa, chính là hơn năm mươi năm trước xây xuống.
Trong kinh đô phồn hoa, đã không thể chỉ một Tiên Tông độc chiếm, cho nên thành phố cái này do sáu tiên tông cùng nhau quản lí. Lục tông xây
dựng cho riêng mình đốc vụ cục trong Kinh Đô, thống nhất quản lí sự vụ
lớn nhỏ bên trong thành.
Ẩn Lưu yêu chúng đã tới, khoảng cách ngày đấu giá còn thời gian năm
ngày. Nếu đã tham gia một loại đấu giá liền biết thời gian này là dư dả
rồi, nhưng đối với Thiên Thượng Cư, đơn vị làm chủ trận đấu giá này,
năm ngày thời gian vẫn có chút gấp. Nguyên nhân rất đơn giản. Ghi danh
sách vật phẩm ngay từ nửa tháng trước đã bắt đầu triễn lãm thử, để
khách nhân lựa chọn trước vật yêu thích.
Dựa theo quy định của đốc vụ cục trong Kinh Đô, tất cả tiên tông vào
thành đều phải đến trong cục báo cáo hành tung. Ninh Tiểu Nhàn bảo
Thanh Loan đi làm chuyện này sau đó liền mang mọi người vào bên trong
thành. Ninh Viễn đường mặc dù cũng mở quán rượu, tiệm vải cùng tiệm
thuốc ở Kinh Đô, nhưng đều ở ngoại thành, ở trong thành chỉ có chừng hai nhà, hơn nữa lại ở vị trí không tốt. Tuy nhiên quản sự Ninh Viễn
đường cũng coi như cơ trí đã sớm ở trong thành đặt một cái khách sạn
với mấy gian phòng hảo hạng, chờ bọn nàng vào ở. Mặc dù mấy gian phòng
này không gian không quá rộng rãi nhưng lại vệ sinh sạch sẽ, phục vụ chu đáo, Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thiên Thượng Cư này mấy năm mới tổ chức đấu giá một lần. Cho dù với người tu tiên hay là phàm nhân mà nói, lực hấp dẫn cũng không gì sánh
nổi nên các khách sạn lớn bên trong thành, trạm dịch gần như đều đã đầy người. Tâm tư mọi người cũng không ở dừng ở đây, chỉ muốn đến địa điểm
đấu giá, nhìn một chút xem có bảo bối gì có thể làm lay động tâm tư.
Hai giờ sau, Thanh Loan trở lại, phía sau còn một gã mặc trường sam
đi theo. Người này thấy Ninh Tiểu Nhàn, không đợi nàng mở miệng hỏi
thăm, mỉm cười khom lưng nói: “Tiểu nhân là quản lí đốc vụ cục, cũng
thừa lệnh Mịch La Phủ chủ đại nhân đến đây. Ngài biết mấy vị tới Kinh Đô nhất định là đi đường mệt nhọc, đặc biệt chuẩn bị mấy phòng Hạo Vũ
thiên tiếp đón!”
Hạo Vũ các là sản nghiệp của phủ Phụng Thiên trong Kinh Đô, cũng là
một trong những khách sạn xa hoa nhất bên trong thành. Tuy nói
là”Phòng”, nhưng kỳ thật là một tiểu lâu, kèm theo đình viện, mỗi ngày phí dụng ít nhất cũng phải hai nghìn lượng bạc, hơn nữa tại thời điểm
khách đông như vậy, dưới tình huống này, còn có thể lưu lại cho đám
người Ẩn Lưu, chỉ có thể nói Mịch La có lòng.
Mọi người thầm nghĩ Mịch La rất thận trọng. Cưu Ma cùng Thanh Loan
Quân cảm thấy hành động này rất chu đáo, không nhịn được nhìn nữ chủ
nhân một cái.
Trên mặt Ninh Tiểu Nhàn không biểu hiện gì, chẳng qua chỉ mỉm cười
nói: “Tâm Lĩnh. Chúng ta ngủ lại nơi này không tồi, không dám nhọc đến
Phủ chủ phí tâm.” Đoạt lời tên quản lí đốc vụ cục, lại hỏi, “Mịch La đại nhân đã đến Kinh Đô chưa?”
Tên quản lí đốc vụ cục cung kính nói: “Phủ chủ sự vụ bận rộn, từ thọ
yến lão thái quân Kính Hải vương phủ đã đi suốt đêm trở về Phủ, lần đấu
giá ở Kinh Đô này có thể sẽ tới tham gia.”
Ngày đó Mịch La lại có thể ngủ ở Dật Thanh Viên, nàng cũng biết yêu
nghiệt này rất bận rộn. Xem ra đứng đầu một phủ cũng không phải là
chuyện gì dễ dàng, may là nàng thông minh đem công việc Ẩn Lưu ném cho
hai người Lang Gia cùng Hạc trưởng lão làm hết, mình mới có thể mang
theo ẩn vệ một đường du sơn ngoạn thủy tới đây. Nhưng mà Mịch La lại
chịu bỏ qua thịnh hội bốn năm một lần này, ngược lại chọn tham gia thọ
yến lão thái quân, cũng thật kỳ quái.
Quản lí đốc vụ cục khẩn thiết mời nàng hai lần, nàng từ chối nhã
nhặn, hắn cũng thôi, trước khi rời đi bảo đảm chỉ cần Ninh Tiểu Nhàn ở
trong Kinh Đô gặp phải vấn đề gì, cứ đến đốc vụ cục tìm hắn.
Sau khi tên quản lí đốc vụ cục này đi, Thất Tử nhìn Ninh Tiểu Nhàn
thở dài một hơi, không khỏi ngạc nhiên nói: “Làm sao ngươi lại thở dài?”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Không sao, lên đường đi.” Lập tức mang theo mọi người ra cửa.
Mọi việc đều có hơn thiệt. Vài ngàn năm, Trường Thiên đem trọn Ẩn
Lưu khóa ở giữa núi non Ba Xà, làm như vậy có chỗ tốt là có quân đội
trụ cột cùng chiến lực vững chắc, căn cơ Ẩn Lưu ở thế tục cơ hồ không
có. Lấy Kinh Đô mà nói, ảnh hưởng của sản nghiệp Ninh Viễn đường xa xa
không bằng Phủ Phụng Thiên. Nàng thấy tất cả tiên phái yêu tông lớn nhỏ
đều có sản nghiệp danh nghĩa xử lý ngay ngắn rõ ràng, rất hâm mộ a.
Nàng cũng hiểu, Ninh Vũ cũng đã dốc toàn lực. Chẳng qua là chuyện
buôn bán vơ vét của cải như vậy gấp không được, ở trong hoàn cảnh văn
minh nông nghiệp làm trụ cột, kiếm tiền thật khó khăn a.
Nội thành là những người hiển quý và người tu tiên ở lại, mọi mặt tự
nhiên so với ngoại thành tốt hơn rất nhiều. Không đề cập tới cái khác,
bọn họ đem thị trường dưới chân này phân chia Đông, Tây thành phố với
con đường chính là ” đường Thanh Vân ”, mặt đường rộng chừng ba mươi
trượng, có thể chứa hơn mười chiếc xe ngựa chạy song song, mặt đất mỗi ô chừng một trượng vuông, lót đá Bạch Oánh, đá cẩm thạch ánh lên ánh sáng màu oánh nhuận, nhìn một cái cũng thấy khí thế phi phàm.
Thiên Thượng Cư ở trên đường Thanh Vân này, mặc dù cũng là mái cong
mạnh như thác đổ, tường xanh vàng rực rỡ, nhưng cửa hàng lại chỉ chiếm
bốn,năm mặt tiền, hiển nhiên so sánh với suy đoán của Ninh Tiểu Nhàn
nhỏ hơn nhiều lắm. Tuy nhiên người ra vào nơi này nối liền không dứt,
trên mặt cũng không có nửa điểm kinh ngạc. Đây là bởi vì, trong lần đấu
giá này Thiên Thượng Cư ở Kinh Đô đã sớm có thanh danh lan xa, cơ hồ tất cả tân khách đến đây tham gia cũng biết, đấu giá sẽ cử hành ở sân này, thật ra thì cũng không phải ở trong tòa nhà này.
Vừa mới vào cửa, Hỏa Kế nhiệt tình chào đón, từ trong tay Ninh Tiểu
Nhàn kiểm tra qua thiệp mời Thiên Thượng Cư xong, đi ra quầy lấy hơn
mười lệnh bài để cho mọi người giắt bên hông làm giấy thông hành ra vào. Ninh Tiểu Nhàn chú ý hắn chia lệnh bài mấy người bọn nàng là đá màu
vàng tím, hình dáng giống ban đầu nàng lục soát được ở khốn long Tuyết
Sơn từ Lưu Mãn Tử là xích đồng lệnh độc nhất vô nhị, chỉ là màu sắc thì khác nhau. Nghĩ đến, màu sắc khác nhau tất nhiên sẽ có ý nghĩa khác
nhau.
Tên Hỏa Kế này một mực cung kính dẫn đoàn người tiến dần từng bước,
đi tới phòng khách riêng. Cái phòng khách này rất lớn, vách tường khảm
đèn minh châu, ánh sáng sáng ngời, toàn bộ phong kín, không có cửa sổ,
mọi người ra vào đều chỉ có thể thông qua một cánh cửa nàng vừa đi vào
này.
Bên trong phòng khách riêng trống rỗng, cái ghế cũng không có, đối
diện cửa chỉ có bức tường, treo một mặt gương cổ màu đồng xanh. Gương
ước chừng cao tầm một trượng, mặt gương hình bầu dục, sáng ngời. Nàng
đứng ở trước gương, liền thấy được hình ảnh mình và người phía sau,
đồng thời chú ý tới, gương hẳn là lâu lắm rồi, bởi vì trên gọng kính
đồng xanh đã bị nhiễm chút ít màu xanh, nhưng không lấn át được đường
vân rậm rạp phức tạp trên đó, rõ ràng khắc hơn hai mươi trận pháp cổ
nàng chưa từng thấy, phong cách cổ xưa của văn tự thượng cổ.
Hỏa Kế khom người nói: ” Các vị khách quý Ẩn Lưu, xin mời!”
Mọi người đã sớm hiểu, Ninh Tiểu Nhàn hướng trước gương đi tới, sau
đó —— trực tiếp đi vào trong mặt gương, trong nháy mắt biến mất không
thấy.
Bởi vì nàng xông vào, trên mặt kính nổi một trận gợn nước rung động, qua mấy hơi mới dần dần bình phục lại. Chúng ẩn vệ nhìn nhau một cái,
cũng nối đuôi nhau đi theo vào. Mười mấy giây sau, phòng khách riêng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, Hỏa Kế chỉ ở nơi này trong chốc lát, thấy
khách quan cũng không ra ngoài yêu cầu gì, lúc này mới xoay người trở về tiền thính.
Ninh Tiểu Nhàn một chân bước vào gương, chỉ cảm thấy trên người nổi
lên một trận lạnh lẽo nhàn nhạt, giống như là từ trong nước đi ra, cảnh
sắc trước mắt đã là rộng mở.
Chỉ sợ dù sớm có tâm tư chuẩn bị, nhưng dù là người nào chợt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng phải kinh ngạc đến ngây người.
Trong gương, thế nhưng tồn tại một thế giới khác. Nàng cùng ẩn vệ
liên tiếp vào, các nàng đang đứng ở trên một ngọn núi. Dưới chân là khe nham thạch, còn rêu xanh thật dầy. Trước mắt là mây trời mịt mờ, không có khúc cuối. Sắc trời vừa sáng, từng đợt gió từ từ thổi đến, không có
bất cứ cảm giác khó chịu nào.
Trên mặt chợt lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên, trên trời rơi xuống một làn mưa phùn.
Vô số tiên cầm linh điểu ở trong ngọn núi bay lượn, thoải mái tự do.
Phía trên biển mây, có hơn mười ngọn núi đâm rách sương mù ló đầu ra, khắp núi cây xanh mặt hoa hồng cười đón khách, trên đỉnh có xây Lâu
Vũ các, trong mây mù như ẩn như hiện.
Các ngọn núi dùng cầu vồng để liên thông với nhau, lúc này đã có rất
nhiều người tu tiên chầm chậm bước vào trong đó. Từ góc độ của nàng nhìn lại thì rất nhỏ nhỏ nhưng khi nhìn kỹ lại là hình ảnh tay áo tung bay,
tay áo bồng bềnh, đứng thẳng tựa như thần tiên.
Ở chính giữa ngọn núi đứng thẳng cao nhất kia, là một loạt các tòa
cung điện đứng sừng sững khổng lồ, trong đó nguy nga nhất là nóc Điêu
Lan Ngọc Thế, toàn thân lộ ra ánh sáng, từ dưới nhìn lên có tới mười
bảy tầng, mỗi một tầng cao độ chừng mười trượng. Theo đó mà tính, nhà
này cao ít nhất vượt qua 500m, gần như là muốn chọc thủng chân trời, mọi người nhìn lên. Những cung điện ở các ngọn núi khác so sánh với nó liền u ám, phai màu.