Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Ngô quản sự vội vàng giải thích “Thời kỳ thượng cổ, nghe nói Bỉ Phục
là một trong năm đại thủ lĩnh, yêu thích thịt cá, trời sinh có thần lực, trên chiến trường có thể lấy một địch lại nghìn người. Trong nhiều cuộc chiến, chỉ cần có Bỉ Phục xuất hiện, tất cả đội quân yêu tộc đều run sợ …”

Nói tới đây, thấy ẩn vệ sau lưng Ninh Tiểu Nhàn trợn mắt nhìn mình,
lúc này mới nhớ tới trước mắt tất cả đều là yêu quái, yêu tông a, làm
trò trước mặt yêu quái nói Man tộc lợi hại, dĩ nhiên người ta không
phục. Cho nên Ngô quản sự ho một tiếng, hời hợt giải thích “Tóm lại, Bỉ
Phục với long kích trong tay, cũng không biết đã lấy đi bao nhiêu tính
mạng, nghe nói giao long (thuồng luồng) cũng chết trong tay hắn, cho nên chiếc kích này còn được mệnh danh – hàng long”

Cưu Ma lạnh lùng hừ một tiếng nói “Nói hươu nói vượn, giao long có
thể đánh đồng cùng rồng sao?” Ẩn Lưu tôn Trường Thiên là vương, mà Ba Xà chính là nuốt Thanh Long mới có được sức mạnh tinh tú. Thân là tiền thủ lĩnh Ẩn Lưu, nàng tất nhiên biết chỗ đáng sợ của loại sinh vật này, năm xưa ngay chính Trường Thiên cũng suýt nữa bại trận, mà Bỉ Phục này lại
dám nói mình được mệnh danh hàng long, dưới con mắt mọi người quả là
không biết xấu hổ cực điểm.

Ngô quản sự đáp một tiếng “Nói rất đúng, ta cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng ở trong mắt thế nhân, Giao long hay long, luôn coi là như nhau”
bất động thanh sắc đem vấn đề ném trở lại “Sau khi Bỉ Phục giết được
giao long, Phương Thiên kích cũng uống no máu giao long, hấp thu thêm
thần thông. Trong cuộc chiến cuối thời kỳ thượng cổ, hắn chỉ bằng sức
lực một người bảo vệ cánh cửa then chốt, kiến trì hai ngày một đêm, tới
khi sức cùng lực kiệt mới chết đi. Nhưng lúc này viện quân Man tộc đã
đến, cho nên có thể cố thủ điểm đó tới hơn nửa năm sau mới bị yêu tộc
chiếm lại”

Hắn nói dăm ba câu liền đem một chiến cuộc thượng cổ kinh tâm động
phách phác họa ra. Vô luận là loài người hay yêu quái đều sùng bái cường giả, giờ phút này nghĩ lại năm xưa Bỉ Phục phất tay chém Giao long,
canh giữ cửa ngõ chiến trận, dưới huyết sắc tà dương, một mình giữ quan
ải, vạn người không thể đánh bại, không thể không kích động, không thể
không khâm phục.


Đó chính là vẻ đẹp của chiến tranh, vẻ đẹp tàn khốc.

Thời kỳ thượng cổ, cái gọi là ‘người’ mà vạn người không thể thắng
được, cũng chỉ có thể xuất hiện ở kẻ không phải phàm nhân, mà sức mạnh
đó cũng phải dùng đơn vị đo lường của yêu quái để đo đếm. Bỉ Phục cho dù dũng mãnh, có thể dùng sức một người đấu lại vạn người mấy chục canh
giờ, trừ phi có được địa thế tiện lợi. Vừa rồi Ngô quản sự không phải
nói tới – địa thế hiểm yếu – hay sao, vị trí của quan ải này đoán chừng
chính là chỗ đường dài hẹp như ruột dê. Phải biết rằng Man tộc có rất
nhiều cự nhân, sau khi vận dụng thần thông có thể cao tới bảy tám thước, cho nên việc Bỉ Phục lợi dụng địa thế lấy lực một người ngăn trở địch
nhân xâm phạm, có thể lý giải được.

Ngô quản sự nhìn thấy vẻ mặt mọi người, biết mục đích đã đạt được,
cho nên mỉm cười nói “Trong trận đánh đó, Thứ Long kích sau một thời
gian dài ác chiến đã bị hao tổn, Giao long châu được khảm trên kích cũng mất đi, cho nên phẩm cấp vốn từ thần khí bị giảm xuống nửa bậc, giống
như tình trạng chúng ta thấy hiện tại”

Mọi người ngưng thần nhìn, quả nên trên kích có một chỗ lõm nhỏ, loại sinh vật như giao long vốn đã biến mất. Giao Long châu ngay cả Bạch
Ngọc Kinh cũng không lấy ra được, có lẽ chỉ cần một viên châu này cũng
sẽ kích phát độ cuồng nhiệt của mọi người quanh đây.

Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày nói “Thật đúng là của Bỉ Phục lưu lại từ thời kỳ thượng cổ? Đa số pháp khí đều không thể rời khỏi chủ nhân vài
nghìn năm mà vẫn còn tiếp tục tồn tại được, Phương Thiên Kích này làm
sao duy trì?” Nam Minh Ly hỏa kiếm sở dĩ có thể tồn tại đến nay là do
chủ nhân của nó ngày trước bỏ nó lại trong núi lửa Ô Xích Nhĩ, khiến hấp thụ địa hỏa tinh hoa một khắc cũng không ngừng. Cho dù là như thế, vũ
khí này sợ rằng vẫn cần có kim tinh mới có thể khôi phục lại phòng thái
như xưa.

Như vậy, một thần khí đã rớt phẩm cấp như Phương Thiên Kích, tại sao vẫn có thể tồn tại trước mặt mọi người?

Hiện nay hậu thế cho dù là người tu tiên cũng sống không quá ba nghìn tuổi, rất nhiều người không biết được rằng nếu pháp khí rời khỏi chủ

nhân lâu ngày sẽ từ từ bị bào mòn. Ngô quản sự trong lòng vừa động, nhìn nàng một cái, trong miệng không dám chậm trễ đáp lời “Nghe nói Thứ Long kích này vài nghìn năm trước đã đổi qua mấy chủ nhân, nhưng bởi vì lời
nguyền của Bỉ Phục trước khi chết, Thứ Long kích này không còn là thứ
tốt nữa, chủ nhân của nó cuối cùng sẽ chết yểu, cho nên gần một nghìn
năm qua không có người nào dám dùng”

“Có điều để giữ phẩm chất của nó, mỗi ngày thứ long kích vô chủ cần
uống hai mươi cân máu tươi của yêu tộc, nguyên chủ của nó đem nó cất
giấu trong kho dưới lòng đất, sau đó gia thế lại suy bại, dần dần không
phục vụ nổi nó mới đem tới Bạch Ngọc Kinh. Thiên Thượng Cư lấy được
Phương Thiên kích này cũng chỉ mới có nửa năm, đã phải đút cho nó hơn ba nghìn cân máu tươi”

Đúng rồi, thời kỳ thượng cổ, nó đi theo nguyên chủ nhân uống máu yêu
đã quen, sau này dĩ nhiên cần máu tươi của yêu quái để duy trì thần trí
không suy. Khóe miệng nàng nhếch lên, vũ khí tà môn như vậy, coi như có
là thần khí cũng sẽ có người thực sự tranh giành sao?

Ngô quản sự giống như hiểu được đăm chiêu trong lòng nàng, cười cười
nói “Chớ xem thường Thứ Long kích này. Một khi nó đâm vào cơ thể địch
nhân sẽ có lực phá hoại kinh người, gây ra sự thống khổ lớn lao, thứ
nhất là nhiệt độ máu tăng cao, máu trong người như sôi sục, thứ hai còn
có sức mạnh băng hàn, có thể đem máu địch nhân làm đông lại, đây là uy
lực hấp thụ được sau khi nó uống máu giao long, hai loại thống khổ này
trước sau dày vò, sẽ khiến đối thủ suy sụp trong chốc lát. Hơn nữa Thứ
Long kích ở trong hình thức quần chiến cũng cực kỳ hiệu quả, nếu được
rót vào yêu lực hoặc linh lực, phạm vi công kích bao trùm có thể mở rộng như mũi tên. Người tu tiên chúng ta cũng không tin vào cái gì mệnh, bởi vì đặc tính này của Thứ Long kích, đến nay vẫn có rất nhiều người muốn
có nó, Thứ Long kích dự đoán sẽ được đặt giá hơn bốn trăm vạn linh
thạch”


Đã hiểu, thứ đồ chơi này có phạm vi sát thương lớn. Nàng chỉ chỉ một khối đá màu đen bên cạnh Thứ Long kích “Đây là cái gì?”

“Hắc tinh, là vật trấn áp binh khí” Ngô quản sự nói “Phàm là pháp khí cấp cao đều có linh tính, nếu như không gặp chủ nhân thích hợp sẽ tự
chạy trốn, có hắc tinh này có thể trấn áp nó. Thần khí chân chính còn có khả năng tự chọn chủ, nếu người có được nó không hợp duyên hợp mắt, trừ khi có khả năng trấn áp mạnh mẽ, nếu không căn bản không thể nắm thần
khí trong tay”

Chờ một chút, chờ một chút! Tại sao từ trước tới nay không ai nói
điều này với nàng? Nam Minh Ly hỏa kiếm không phải đường đường chính
chính là một thần khí sao? Phẩm cấp cũng giống như Thứ Long kích này. Ý
tứ của Ngô quản sự là, cho dù nàng tìm được Nam Minh Ly hỏa kiếm, còn
phải nhìn tình hình xem có hợp mắt của thần khí này không? Thần Ma Ngục
không có khả năng thu vào đồ vật tâm không cam tình không nguyện.

Nhìn bộ dạng khủng bố của Thứ Long kích, đừng nói Nam Minh Ly hỏa
kiếm cũng … nàng có khả năng đánh bại một thanh thần khí sao? Loại
chuyện lặt vặt này không phải nên do Trường Thiên làm sao? Mặt của nàng
nhất thời nhăn lại.

Lại nói Nam Minh Ly hỏa kiếm có ở đây không? Nàng mang theo mọi người nghiêm chỉnh đi một vòng trong đại điện, cũng không thấy một thanh vũ
khí nào có nửa điểm tương tự như Nam Minh Ly hỏa kiếm. “Nơi này không có vũ khí nào có đẳng cấp cao hơn Thứ Long kích sao?” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn một lần nữa xác nhận lại.

Kết quả Ngô quản sự dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nàng “Ninh trưởng lão,
thần khí có thể ngộ nhưng không thể cầu. Ở đây phẩm cấp cao nhất chính
là Thương Long kích, coi như đấu giá tại Bạch Ngọc Kinh thì cũng gần ba
trăm năm chưa từng xuất hiện thần khí cấp độ này rồi”

Nàng nhẹ nhàng nhún vai, che dấu thất vọng trong lòng. Kỳ quái. Chẳng lẽ đi về hướng đông không phải chỉ đấu giá Bạch Ngọc Kinh, không phải
nói Nam Minh Ly hỏa kiếm? Nhưng Ngôn tiên sinh cùng Ninh Vũ tính toán
như vậy cho nàng, nàng cũng không có chuẩn bị đi xa hơn a.

Suy nghĩ một chút, ánh mắt nàng không khỏi mang theo vài phần mất
hứng. Bản lãnh xem sắc mặt của Ngô quản sự rất tốt, thấy nàng lộ ra vẻ
mặt không thú vị, cho nên cười nói “Ninh trưởng lão đi đường chắc đã
mệt, thời gian tới buổi đấu giá chính thức còn hai ngày, không bằng đợi
xem tân khách đối với bảo vật định giá ra sao rồi suy tính?”


Nàng lắc đầu nói “Không được. Hiện tại định giá làm sao chuẩn, đến
lúc khai mạc sợ rằng còn thay đổi, không bằng tới ngày lại tính tiếp”
Ngô quản sự cũng chỉ đề nghị như vậy, thấy nàng không đồng ý cho nên
khách khí tiễn nàng ra cửa, cuối cùng nói “Ninh trưởng lão, tới ngày
đấu giá gặp lại”

Nàng gật đầu, mang theo ẩn vệ rời đi.

Đợi đến khi ra khỏi đại môn Thiên Thượng Cư, nàng thấp giọng phân phó Thanh Loan “Đi Đốc Vụ cục tìm thủ hạ của Mịch La tìm hiểu thử, nhờ hắn
giúp đỡ tra một chút, xem nhị đẳng quản sự Yên Nương của Thiên Thượng Cư và Minh Thủy Tông có quan hệ gì? Tìm hiểu một chút về Ngô quản sự”
Không nên có tâm hại người nhưng tâm phòng người thì không thể không có.

Sau đó nàng liền mang theo mọi người trở về khách sạn. Không nghĩ tới nhiều rất nhiều tiên phái và yêu tông có tin tức linh thông, lại có
người đã tới cửa chờ, đặc biệt tới bái phỏng. Lúc này nàng mới phát hiện ra tầm quan trọng của chỗ ở, có mấy tiểu môn phái nghe thấy lần đầu Ẩn
Lưu nhập thế, kết quả nhìn thấy địa phương bọn họ ở bất quá chỉ là khách sạn, trong mắt lập tức lộ ra ánh nhìn cũng không có gì hơn người.

Khó trách khi nàng mới vào thành thủ hạ nhất đẳng của Mịch La lại
chạy tới nói đổi chỗ ở cho nàng, thì ra là còn có ý nghĩ coi trọng chỗ ở như vậy. Nàng suy nghĩ một chút cũng hiểu, khó trách ở Hoa Hạ khi tham
gia các triển lãm bán hàng, chỉ cần điều kiện cho phép nhất định sẽ ở
ngay tại chỗ với các khách sạn năm sao, mục đích không phải là kiếm chỗ ở thoải mái mà là bộ mặt của công ty, thể hiện tài lực của mình với khách nhân tới đàm phán.

Khỏi cần nói, tới cửa bái phỏng hơn phân nửa đều là vì Phản Nhan
đan. Cõi đời này còn thứ gì có thể chạy nhanh hơn tin đồn? Thọ yến của
lão thái quân Kính Hải Vương phủ mới kết thúc bao lâu nha, tin tức Ẩn
Lưu xuất ra Phản Nhan đan hồi xuân bốn mươi năm đã truyền khắp mọi nẻo.

Nàng vẫn giữ nguyên lời nói từ chối như ban đầu trên yến tiệc. May là người của những tiên phái này trong chốc lát nhìn ra dấu vết, thấy thái độ kiên quyết của nàng cũng chỉ ấm ức rời đi. Nhưng có người của một
tiên phái kiên trì lưu lại.

Người này mắt phượng lông mày dài, lớn lên rất tuấn tú, trong mắt
nàng cũng là hàng mỹ nam tử, có thể đứng trong top mười, hơn nữa thoạt
nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi. Theo lời hắn nói, chưởng môn phái của hắn
là một nữ tử, mặc dù tu vi thâm hậu, phong vận vẫn tốt nhưng diện mạo đã gần như bốn mươi tuổi, thường khiến tinh thần người chán nản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận