Bà chủ cầm một cái khăn lau nhìn không ra màu sắc vốn có tới, vội vã
lau hai cái trên bàn lại quay đầu đi. Ninh Tiểu Nhàn rõ ràng thấy trên
bàn còn một tầng dầu mỡ thật dầy.
Nàng khẽ cười khổ, nơi này quả thực đủ tiết mục cây nhà lá vườn. Cưu
Ma đời này chưa từng hạ mình với tình huống quán nhỏ như vậy, nhất thời
ngồi cực kỳ đoan chính, chỉ sợ tay dính dầu mỡ.
Tiếu Tử thừa dịp lão bản đang nấu đồ ăn, gọi hai chai rượu.
Ninh Tiểu Nhàn làm sao chịu uống rượu kém chất lượng ở quán nhỏ như
vậy, đưa tay lấy rượu mình mới ủ trong nhẫn trữ vật, mang ra một bếp nhỏ dùng than chỉ bạc từ từ hâm nóng.
Nước rượu xanh đậm trong suốt, dưới nhiệt độ của than nhanh chóng nổi lên tầng bọt xanh nhạt, phá lệ tạo cảm giác mát lạnh. Tiếu Tử uống một
ngụm, lúc này nhìn chằm chằm linh tửu, thấp giọng nói “Đây là rượu gì?”
“Là rượu ta tự ủ, Tên rượu là Thanh Bích”
Tiếu Tử gật đầu, tửu sắc Thanh Bích, cái tên này cũng rất chuẩn xác.
Đang lúc nói chuyện, bà chủ đã thùng thùng thùng ném trên bàn ba
chiếc bình gốm. Mỗi bình đều lớn như đầu trẻ em, vừa bỏ lên bàn, mùi
thịt và mùi thuốc liền xông vào mũi. Mọi người ngẩng đầu nhìn, hóa ra là một lon súp lớn, nước mì với một tầng váng dầu, mấy miếng xương sườn
màu nhạt đang chìm nổi trong đó.
“Ngửi rất thơm, đây là cái gì?” vừa tiến vào trong miệng, đầu tiên là cảm thấy thanh, sau đó là mùi thịt nồng nặc, sau nữa là mùi vị thuốc
bắc nồng đậm.
Chỉ vừa vào miệng, nàng đã vận dụng hết các giác quan trong đầu lưỡi, giờ phút này bí mật của món súp này đã hiện ra trong đầu nàng: để
khiến cho nước súp đậm đà lão bản đã thêm vào tỏi thước xào, đương quy,
cẩu kỷ, ngọc trúc, đảng sâm, cây quế, ngưu thất, thục địa, cam thảo,
xuyên khung, bát giác, hồi hương, quế hương, đinh hương và tiêu. Tất cả
được gói trong gạc kỹ nên không có tạp chất rơi ra ngoài, nước canh
trong suốt. Súp này cần ninh trên lửa nhỏ ít nhất nửa canh giờ, đem toàn bộ tinh chất của xương sườn đều chắt lọc ra được. Lại không làm cho
miếng thịt mất đi vị tinh túy, cho nên lúc này cắn miếng sườn nhai thập
phần mỹ vị.
“Món này lão bản gọi là – cốt nhục chia lìa”
“….” Đây là cái tên gì vậy? Nhưng mà, xương thịt này căn bản chỉ cần
cầm lên lắc nhẹ, quả thật là xương thịt chia lìa. Hôm nay còn chưa tới
lúc vào đông giá rét, song trong kinh thành ban đêm đã có tuyết rơi.
Canh nóng như vậy vừa mang lên, nhất thời làm cho người ta thấy ấm áp từ đầu đến chân.
Đúng rồi, tình cảnh này cùng với lúc nàng từng ở duyên hải vùng đông nam Hoa Hạ ăn xương nấu lá trà, cũng tương tự như vậy.
Ninh Tiểu Nhàn ăn một ngụm, cười cười. Đột nhiên đem linh rượu trên
bếp lò nhỏ vài giọt vào bình súp. Nhất thời một mùi thơm kỳ dị bốc lên,
mùi thịt so với trước đó còn nồng đậm hơn gấp mấy lần. Với người quen
việc chưng cất như nàng thì thêm rượu vào trong công thức, linh rượu sẽ
mang lại hiệu quả cao nhất, cho nên mùi tử khí nhẹ nhàng bị đánh bay.
“A, thơm quá, thơm quá” Cách lớp vải dầu đột nhiên có một khuôn mặt
dò xét đi qua. Đó là một tráng hán thô kệch đầu lớn mắt to. Khuôn mặt
đầy râu.
Hắn đối với ba người đang ngồi tại chỗ hoàn toàn không nhìn đến,
nhưng lại liếc nhìn bếp lò có linh rượu, con ngươi cũng không chuyển
động. Hít cái mũi nói “Rượu ngon, rượu ngon. Đây là vị rượu gì?”
Cưu Ma nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt không vui. Ninh Tiểu Nhàn đã từng
thấy bộ dạng thèm rượu của Đạm Đài Dực, biết được rượt ngon đối với tửu
quỷ có sự dụ hoặc như thế nào, giờ phút này nhận ra một người thú vị cho nên từ trong túi trữ vật lấy ra một ít rượu Thanh Bích, nhét vào trong
tay hắn nói “Có thì cầm lấy đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Đại hán này nhất thời mặt mày hớn hở, yên lặng nhìn hai mắt nàng. Một chữ cám ơn cũng không nói liền rút về chỗ của mình, sau đó cao giọng
gọi chủ quán cầm bếp lò tới. Nhìn dáng vẻ là cũng muốn học theo nàng,
đem rượu hâm nóng uống.
Ba người cũng không để ý hắn nữa. Tiếu Tử có rượu ngon, bắt đầu thấp giọng giảng giải các tình huống.
Mới nghe mấy câu, Ninh Tiểu Nhàn đã thất thanh nói “Cái gì, ngươi cùng Đàm tỷ đã sinh nhi tử, hơn nữa còn là sinh đôi?”
Cũng thật khiến nàng sợ hãi. Hai người này tay chân thật nhanh a, tuy nói thời gian đã qua hai năm nhưng Tiếu Tử quanh năm đi theo thương
hành, hai người ở chung thì ít, xa cách thì nhiều. Chậc chậc chậc, bất
kể bọn họ có bao nhiêu ân ái, cái tỷ lệ trúng thưởng này cũng thật cao.
Chẳng qua người này cũng quá mỹ mãn rồi, gia sự hòa thuận, còn có một đôi nhi tử sinh đôi, còn tìm lại được tu vi của mình, chậc chậc, cẩn
thận bị trời ghét a!
“Ngươi … nhỏ giọng một chút” Trên khuôn mặt đần độn của Tiếu Tử rốt
cuộc nổi lên hai luồng mây đỏ, cũng không biết do uống rượu hâm nóng hay là xấu hổ “Khi đó ta nguyên tưởng rằng nhân sinh tới đây là viên mãn
rồi, có Thanh Hà cùng nhi tử, sau này cái gì cũng không cần suy nghĩ
nhiều. Vậy mà không lâu sau ngươi lại sai người đem đồ đưa tới cho ta,
khiến ta giải được một tâm nguyện của Hoa thị ta” Nói đến đoạn sau hắn
không nhịn được áp chế âm thanh cực nhỏ. Ninh Tiểu Nhàn biết hắn nói về
Ngọc Cao.
Vật này là bảo bối tuyệt thế để chữa trị linh căn của hắn, khiến hắn
có thể trở lại tiên đồ. Trên thực tế, thời điểm hắn mới vừa tới gần
khách sạn, nàng cũng đã cảm nhận được hơi thở của Tiếu Tử rồi, đồng thời cũng cảm nhận được tu vi của hắn đã khôi phục tới Trúc Cơ kỳ, xem ra
trải qua hai năm điều dưỡng, tư chất linh căn của hắn đã khôi phục rồi,
có thể tu hành bình thường.
Điều này quả thật là một tin tức vô cùng tốt.
Tiếu Tử nhìn cô nương trước mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì.
Ban đầu nàng chỉ là một cô nương trói gà không chặt, một thân bản
lĩnh vật lộn cũng là hắn truyền thụ cho. Không lâu sau nàng bắt đầu bước lên con đường chạy trốn, nghe nói nhị công tử phủ Phụng Thiên truy đuổi nàng, sau đó nàng lại có thể ở thành Ô Đà cùng thương đội Vân Hổ bàn
bạc mua bán, từ đó về sau một thời gian tương đối dài không có tin tức,
Đàm Thanh Hà nhà hắn cũng nhắc tới nàng vô số lần, không che dấu tưởng
niệm về nàng.
Tên của nàng một lần nữa lại xuất hiện, cũng từ trong miệng Đặng Hạo. Đặng lão đại nói, đệ đệ của Ninh cô nương hiện tại muốn xây dựng thương hội, muốn lôi kéo bọn họ gia nhập.
Bọn họ trăn trở mười ngày, cân nhắc hết thảy thiệt hơn, cuối cùng
đồng ý gia nhập. Từ đó về sau thuận buồm xuôi gió. Hiện tại Đặng lão đại cùng hắn chưởng quản hơn mười thương đội vận hành của Ninh Ký, đơn giản là không cần xuất hành cùng đội nữa.
Đàm Thanh Hà có thai không lâu thì yêu quái do Ninh Tiểu Nhàn phái
mang Ngọc Cao cho hắn cũng tới. Người tu tiên, phiền não nhất chính là
vô hậu. Mà hắn đã viên mãn. Vì thế hắn đối với nàng cảm động rơi nước
mắt, nhưng hắn trời sinh kém ăn nói, nói không ra lời dễ nghe.
Cô nương trước mắt diện mạo không thay đổi, nhưng thân phận địa vị đã thay đổi long trời lở đất, không bao giờ … là cô nương theo đuôi hắn
học công phu nữa. Mà hắn đối với nàng cũng không thể tùy ý, không nể mặt như năm đó nữa, đã mang theo uy nghiêm nhàn nhạt khiến hắn không nhịn
được mà cúi đầu trước nàng.
Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm một chút mới nói “Với tư chất của ngươi, tu
luyện tới Nguyên Anh Kỳ là chuyện dễ dàng. Ngươi có nghĩ tới, sau này
phải nói với Đàm tỷ tỷ ra sao?”
Mặt mũi Tiếu Tử nhất thời ngưng trọng. Một khi nhập đạo, người tiên
khác đường, bao nhiêu tu sĩ chặt đứt tình duyên, rời nhà bỏ con, vì
chính phải loại bỏ tâm ma khốn nhiễu trên đường tu hành. Tiếu Tử cùng
Đàm Thanh Hà phu thê tình thâm không phải là giả, song Thanh Hà bất quá
chỉ là một người phàm tục, không thể nào theo hắn tới cuối cùng, phần
tình duyên này quẩn tâm, nói cuối cùng không chừng lại thành tâm ma của
hắn. Lại nói, Thanh Hà đã là phụ nhân hơn ba mươi tuổt, tuy vẫn phòng
nhã hào hoa, xong thanh xuân được mấy năm? Tiếu Tử trở lại tiên đồ,
nghĩa là dung nhan không già sau này một tóc bạc da mồi, một trẻ trung
khỏe mạnh, trong lúc hai người họ chung đụng phải làm sao?
Nàng xem vẻ mặt Tiếu Tử, cũng biết vấn đề này khốn nhiễu hắn thật
sâu. Chẳng qua hồng nhan mặc dù tốt, nhưng từ trước đến nay không ngăn
được nam nhân trên đường tu tiên. Trong lòng nàng nhàn nhạt thở dài, nói sang chuyện khác “Sao ngươi lại tới kinh đô?”
Tiếu Tử phấn chân trở lại nói “Sáng nay mới đến, sau đó đi tới Ninh
Ký đan hành xử lý sự tình. Vì lần bán đấu giá này của Bạch Ngọc Kinh,
Thiên Thượng Cư hướng Ninh Ký mua hàng loạt linh trà, khối lượng mười
vạn cân, dùng để đãi khách. Hàng hóa giá trị rất lớn, thương đội Ninh ký cũng phân ra sáu lần mới vận chuyển xong. Ta đi theo tới đây, may là
dọc đường mặc dù có gặp qua đạo phỉ, nhưng cuối cùng vẫn bình an vận tải tới đây”. Linh trà là độc quyền của Ninh Ký, đơn hàng hạng nhất này,
hàng năm đều kiếm cho nàng một lượng lớn tiền cùng linh thạch. Mà Ninh
Ký thương đội lần này vào kinh, chỉ sợ cũng mang theo nhân thủ đông đúc, lá trà mặc dù sức nặng nhẹ, nhưng sau khi sao chế số lượng lại lớn
khổng lồ, mười vạn cân lá trà, đã vượt ngoài tầm chứa của nhẫn trữ vật,
thương đội phi hành không còn cách nào khác là phải bốc xếp vận chuyển
bình thường.
Hắn thở dài nói “Phương nam nhiều nơi cũng không thái bình, gần đây
nhiều lần phát sinh lũ lụt. Chúng ta từ Nam hướng tới bắc, dọc đường
nhìn qua, đều là thôn trang bị chìm, dịch bệnh tràn lan, khắp nơi đều là cảnh tượng chết đói. Mỗi lần đi vài chục dặm lại có đạo tặc sơn phỉ tập kích. Hắc hắc, chúng ta giết mấy người mới phát hiện, nơi nào có tội
phạm, rõ ràng là dân chúng không có cách nào sống nổi mới vào rừng làm
gặc cướp” lại đưa mấy viên đậu phộng vào trong miệng, cắn một cái liền
hắt hơi mạnh.
“Lũ lụt?” Ninh Tiểu Nhàn cau mày nói “Các ngươi đi qua mấy con sông?
Một đường ta đi về phía tây, mấy con sông đều quanh năm ôn hòa, ngay cả
hai bên bờ cũng không ít đồng ruộng phì nhiêu, thế nhưng năm nay phát lũ lụt?”
Tiếu Tử nói “Đó đều là hạ du của mấy nhánh sông Bạch Đào lớn, chúng
ta dọc theo bờ sông đi về phía tây bắc, trên đường đều nghe dân chúng
nói vậy. Đáy sông kia có đại yêu quái thượng cổ đang thời kỳ ngủ đông,
cũng không phải việc gì quá mới lạ. Nhưng một ngày kia, chúng ta hạ trại cạnh bờ sông, thấy vô số tu sĩ vùng Đại Giang đang vây lấy một thân ảnh khổng lồ”
Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy hứng thú nói “Thật có thượng cổ cự yêu, bộ
dáng như thế nào?” Thượng cổ yêu quái, nàng cũng biết không ít, Trường
Thiên, Bạch Hổ, còn có lão thần rùa đã chết cùng một phân thân của Âm
Cửu U
Tiếu Tử cười khổ nói “Khó nói rõ ràng lắm, toàn thân nó đều ngâm
trong nước, không thấy rõ đầu đuôi, chỉ lộ ra một đoạn đen thùi lùi. Đạo hạnh chúng ta thấp kém, lại cần trông chừng hàng hóa, cũng không dám
tiến tới gần. Chẳng qua ta nghe được tu sĩ lãnh đạo của Đại Giang đối
với thân ảnh đó kêu gọi đầu hàng. Những lời khác nghe không rõ, chỉ miễn cưỡng bắt được mấy câu chữ mở đầu”