Khi Ninh Tiểu Nhàn trở về khách sạn nghỉ ngơi thì trời đã tối rồi.
Lúc Kim Mãn Ý tìm tới tận cửa, nàng vừa lúc đang uống canh gừng Hồng Tảo Ô do khách sạn tặng cho mỗi một vị khách nhân.
“Kim đại tỷ, khách quý à nha.” Miệng nàng uống chén chè nhỏ, không ngạc nhiên về việc Kim Mãn Ý có thể tìm được nơi nàng ngủ lại. Canh gừng cùng táo đỏ lăn đường vốn không phải là thứ gì quý trọng, chẳng qua chén trong tay nàng chẳng những để củ gừng vào, còn cố gắng nấu cho mùi vị thật nồng, uống vào miệng rất ngọt nhưng cũng rất cay, cho dù là trước đó tay chân có hai phần lạnh buốt, sau khi uống hết cũng thấy giữa mũi miệng tỏa ra ấm áp, chỉ chốc lát sau toàn thân đều có chút đổ mồ hôi. Nước chè này vốn có tác dụng làm ấm lòng, đối với nữ tử cùng người có dạ dày hàn càng có hiệu quả, đầu bếp vì muốn thỏa mãn khẩu vị của khách, trong nước chè còn bỏ thêm một trứng gà, ngược lại có vài phần tương tự nước chè kiểu Quảng mà nàng đã ăn ở Hoa Hạ.
“Ta biết rõ sau khi ngươi rời khỏi Kính Hải Vương Phủ nhất định sẽ tới Bạch Ngọc Kinh tăng thêm hiểu biết.” Trong lời nói mang thêm vị cay nghiệt, ngay cả bản thân Kim Mãn Ý cũng nhíu nhíu mày, nàng vốn là không muốn nói những lời như thế, nào biết lời nói đến bên miệng lại thành như vậy.
Hơn nữa, đối phương thấy nàng đến thăm ngay cả chén nhỏ kia cũng không buông ra, cho thấy được tâm tính rất buông lỏng, một chút cũng không thấp thỏm không yên như nàng vậy. Trong nội tâm nàng không khỏi có vài phần tức giận, lại có vài phần hiếu kỳ: nàng là nữ nhi gia được nuôi dưỡng trong Phú Quý, đều có một sự kiêu ngạo, nhưng ngược lại đối phương dựa vào cái gì? Một nữ tử ngay cả bối cảnh hậu trường đều không có, làm sao có thể dưỡng thành khí chất hờ hững tự nhiên như vậy?
Nàng không biết, nếu thời thời khắc khắc phải đối mặt với một đầu thần thú uy thế cường đại dài hơn ba năm, đổi là nữ tử khác cũng có thể bình tĩnh như vậy đấy.
Ninh Tiểu Nhàn không ngẩng đầu lên nói: “Mục đích đến Kim Đô của Kim đại tiểu thư chẳng lẽ không giống với ta?”
Giống với nàng? Kim Mãn Ý sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng Ninh Tiểu Nhàn hỏi nàng phải hay không cũng “Đến Bạch Ngọc Kinh tăng thêm hiểu biết?” Trên mặt không khỏi đỏ lên, nhưng vì trong nội tâm nàng có việc, cũng không có tâm tình cãi nhau, chỉ hơi bĩu môi một cái nói: “Mỗi lần Bạch Ngọc Kinh này ta đều tới, bảo bối gì chưa thấy qua…” nói đến nơi đây, đột nhiên im ngay không nói.
Nàng chờ đối phương mở miệng tới hỏi, nữ nhân đối diện này chỉ lo uống canh gừng, như là không nghe thấy lời của nàng. Trong gian phòng lập tức trầm mặc xuống.
Nàng nhịn nhẫn, lại nhịn nhẫn.
Chén trên tay đối phương cũng không lớn. Tại sao chén canh gừng này giống như là vĩnh viễn uống không hết vậy?
Cứ thế đã qua hơn mười hơi thở, vẫn là Kim Mãn Ý thiếu kiên nhẫn trước, mở miệng nói: “Ninh Tiểu Nhàn. Hôm nay ta có việc tìm ngươi.”
Ninh Tiểu Nhàn rốt cục đem chén nhỏ để lên trên bàn, hai tay cụp xuống đặt tại trên gối, lộ ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe.
Kim Mãn Ý trên mặt ửng đỏ, cắn răng mới nói: “Ngươi có phải là rất thích Mịch La không?”
Ninh Tiểu Nhàn mặt không đổi sắc nhưng trong lòng thì nhảy dựng. Cẩn thận dò xét Kim Mãn Ý trước mặt, đầu tiên chú ý tới đúng là nàng không mang thị nữ. Vậy thì hiểu rồi, nàng tìm mình, làm vậy là vì chuyện cực kỳ tư mật, cả thiếp thân tỳ nữ cũng không được biết. A, Ninh Tiểu Nhàn rất không thích loại cảm giác này, giữa nàng và kim Mãn Ý không có thân mật đến mức có thể chia sẻ trọng đại bí mật gì à nha? Với thân phận của Kim đại tỷ, việc có thể làm nàng mở miệng thỉnh cầu mình dĩ nhiên không phải chuyện hay.
“Tại sao nói ra lời ấy?” Nàng nhếch một bên lông mày, lộ ra vài phần kinh ngạc.”Ta và Mịch La công tử chỉ gặp qua mấy lần mà thôi.” Lời nói của nàng là sự thật, số lần cùng Mịch La gặp mặt xác thực không nhiều lắm, ba năm này cộng lại thì gặp qua bốn, năm lần mà thôi.
Khóe miệng Kim Mãn Ý lộ ra một nụ cười lạnh nói: “Ánh mắt của hắn nhìn ngươi rất khác biệt đấy. Đừng cho rằng ta không biết, ta… ta nhìn thấy rất rõ ràng.” Nàng đi theo bên cạnh Mịch La, phát hiện mấy lần hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn, trong mắt đều là thưởng thức cùng yêu thích, khác hẳn lúc nhìn nữ nhân khác. Chính Kim Mãn Ý cũng là nữ nhân, đối với phản ứng của hắn tất nhiên rất là nhạy cảm, càng làm nàng buồn bực chính là Mịch La không chút nào che dấu loại tình cảm này, biểu lộ ra trước mặt nàng mà không chút kiêng kỵ.
Hắn căn bản là xem nàng như vô hình. Cho dù nàng đối với đại yêu quái này không có cảm tình, thì vẫn cảm thấy không thể chịu đựng được.
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Nếu như hôm nay ngươi đến là tìm ta hỏi tội, thế thì thật xin lỗi rồi, ta sẽ không vì việc căn bản không có này mà cảm thấy đuối lý.” Người nàng thích cũng không phải Mịch La, Kim Mãn Ý cơ hồ đem sự chán ghét đối với nàng đều ghi trên mặt, chẳng lẽ nàng còn đi thích nữ nhân nuông chiều khinh cuồng này sao? Chọc giận nàng, cũng đừng trách nàng đem nữ nhân này trực tiếp ném ra bên ngoài.
“Ta không phải tới hỏi tội ngươi.” Kim Mãn Ý cắn cặp môi đỏ mọng nói: “Ngươi biết không, còn ba tháng nữa ta phải gả cho Mịch La rồi…”
“Ta đã nhận được thiệp mời của Phủ chủ phủ Phụng Thiên phát tới rồi.” Ninh Tiểu Nhàn lên tiếng ngắt lời nói: “Chúc mừng, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ tặng một hậu lễ.” Mịch La cùng Kim Mẫn Ý kết hôn, liên quan gì đến nàng.
Kim Mãn Ý bị nghẹn, giận dữ: “Ngươi nghe ta nói xong đã.” Nàng ngẩng đầu lên thật cao, đột nhiên dùng khẩu khí ban ân huệ lớn nói tiếp, “Ta, ta nguyện ý đem vị trí tân nương tặng cho ngươi!”
Cái..dề?
“…” luồng sét này đánh xuống, Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, miệng của mình nhất định đã há thành chữ o.
Khụ, công phu trấn định vẫn học không tới nơi tới chốn, nàng thật sự là thẹn với Trường Thiên.
Kim Mãn Ý nhìn nàng mắt trợn lên, miệng khẻ nhếch, còn tưởng rằng nàng vui mừng đến mức không nói ra lời, nên tranh thủ thời gian đánh sắt khi còn nóng, nói tiếp: “Mịch La là thân phận bậc nào, tài mạo hạng gì? Nếu ngươi gả cho hắn, nữ tử trong thiên hạ chỉ sợ đều phải đố kỵ chết thôi. Chỉ cần ngươi khiến Mịch La từ hôn, ta liền đi khuyên phụ thân đồng ý…”
Ninh Tiểu Nhàn phục hồi tinh thần, đem miệng khép lại, không thể không cắt lời nàng ta lần nữa: “Chờ một chút, sao Kim đại tỷ lại hào phóng như thế? Đã có phu quân mỗi người cực kỳ hâm mộ, vì sao cam lòng nhường cho ta?”
Kim Mãn Ý cười lạnh nói: “Ta là nhân loại, không thích yêu quái. Dù cho Mịch La lớn lên rất tốt nhưng cũng là yêu thân biến hóa mà ra, ta đối với yêu quái không có hứng thú.”
Lời này của nàng thốt ra nhanh như vậy, chắc là trước đó trong bụng đã ngẫm qua mấy lần đi? Ninh Tiểu Nhà rất dứt khoát thở dài một hơi nói: “Người nọ là ai?”
Kim Mãn Ý khẽ giật mình nói: “Ngươi cái gì?”
“Ta ——” Ninh Tiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt không có chút tươi cười, gằn từng chữ, ” Nam nhân ngươi thích, là ai? Có thể làm cho ngươi cam lòng không gả cho Mịch La.”
Những lời này rất nặng! Kim Mãn Ý lập tức tức giận đến thân thể đều run rẩy nhẹ: “Nói bậy! Ta chưa từng… thích nam nhân khác, ta chỉ là không muốn gả cho yêu quái! Không muốn cùng nam nhân không có tình cảm có quan hệ thông gia!”
Quan hệ thông gia? Tại Kính Hải Vương Phủ, Mịch La đã từng đề cập qua, hôn sự của hắn và Kim Mãn Ý chẳng qua là quan hệ thông gia giữa Phủ Phụng Thiên cùng Tế Thế Lâu mà thôi. Thái độ hắn đối đãi hôn sự này là rất tùy ý. Dùng hôn nhân đến củng cố quan hệ hai thế lực lớn, không riêng là tại Hoa Hạ, tại đây cũng đồng dạng thịnh hành.
Nếu xuất phát từ phương diện này Kim MãnÝ không muốn gả cho Mịch La cũng xem như hợp tình hợp lý. Trên đời có ít người trời sinh là xem không hợp mắt đấy, dù đối phương lớn lên xinh đẹp, hoặc là ngọc thụ lâm phong. Đáng tiếc, Ninh Tiểu Nhàn hiểu rất rõ nàng ta, còn rõ hơn cả bản thân cô ta.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng, không nói tiếp. Kim Mãn Ý biết rõ nàng đang tại ước định sức nặng của những lời này, lại không hiểu mà có chút thấp thỏm không yên, nhưng sự việc nếu có thể hoàn thành thì về sau trời cao đất rộng cũng không cần cấm kỵ, trong nội tâm liền dâng lên ngọn lửa nóng.
Đại tỷ, ánh mắt kia của ngài thể hiện cuồng nhiệt như khi lâm vào tình yêu, thực cho rằng người ngoài đều là mù sao? Ninh Tiểu Nhàn âm thầm cười lạnh, lại thản nhiên nói: “Ngươi đã không muốn thành hôn, sao không đi thuyết phục Mịch La, ngược lại chạy đến chỗ của ta bỏ công sức?”
Kim Mãn Ý đem môi đều mím thành một đường thẳng tắp nói: “Nếu như ta mở miệng thỉnh cầu, hắn, hắn sẽ không đồng ý. Cha ta từng nói qua, thế lực của Tế Thế Lâu đối với Mịch La rất quan trọng.”
Ninh Tiểu Nhàn từ trong mắt nàng thấy được một tia sợ hãi. Nàng rất sợ hãi Mịch La?
Được rồi, vấn đề này thật ngu xuẩn. Một yêu nghiệt âm hiểm công tâm kế như vậy, ai không sợ? Nàng giống như cười mà không phải cười nói: “Ngươi đã biết quan hệ thông gia này đối với Mịch La rất quan trọng, vì sao lại muốn ta tìm hắn từ hôn?” Thấy Kim Mãn Ý kinh ngạc đến miệng khẽ mở, lại nói tiếp, ” Nếu Mịch La đi từ hôn thì sẽ không được Kim gia ủng hộ.”
Kim Mãn Ý sững sờ, thốt ra nói: “Ngươi, sau lưng ngươi không phải có Ẫn Lưu sao? Nếu như hắn được Ẩn Lưu ủng hộ, chắc hẳn không kém gì Kim gia trợ giúp. Lại nói, nếu như nữ tử cực kỳ yêu một người, vô luận như thế nào cũng sẽ nguyện ý vì hắn trả giá tất cả… Chẳng lẽ ngươi không phải như thế?” Ẩn Lưu là yêu tông, Phủ Phụng Thiên cũng là yêu quái thiên hạ, hai nhà nếu quan hệ thông gia chính là yêu quái một nhà thêm thân, qua xứng đôi rồi, cô gái này còn đang suy nghĩ cái gì?
Không thể tưởng được Kim Mãn Ý cũng có thể nói ra lời triết lý như vậy. Ninh Tiểu Nhàn nhất thời tức cười. Hoàn toàn chính xác vì người thương, nàng nguyện ý bỏ tất cả, nhưng mà người này cũng không phải Mịch La à nha. Lời này của Kim Mãn Ý cũng lại một lần nữa bại lộ tâm sự của mình.
Nàng cực kỳ yêu một người. Cảm giác chán ghét của Ninh Tiểu Nhàn đối với nàng rốt cục giảm đi ba phần, dùng thân thế cùng dung mạo của nàng, nếu không phải trong nội tâm cực kỳ yêu thích, như thế nào lại làm ra chuyện này?
Nàng rủ xuống đôi mắt, rốt cục không hề đùa nàng ta nữa: “Ta tất nhiên là như thế, chỉ là người ta yêu cũng không phải Mịch La.” trong ánh mắt khó có thể tin của Kim Mãn Ý nàng tiếp tục nói, “Cho dù ta thích hắn, nhưng Mịch La là nam tử có thân cư địa vị cao như vậy, cũng sẽ không bởi vì sở thích cá nhân mà làm ra hành động khinh suất. Kim đại tỷ, hôn nhân này của ngươi chỉ sợ là không hủy được rồi.”
Kim Mãn Ý khẩn trương, liên tục nói: “Ngươi không thử sao biết?”
“Thử cái gì?” Ninh Tiểu Nhàn khẽ cười nói, “Cho ngươi thất vọng rồi, người ta ái mộ trong lòng không phải hắn. Cho nên, ta lực bất tòng tâm!” Bốn chữ cuối cùng này chém đinh chặt sắt.
Nàng đề cao âm lượng: “Thanh Loan, tiễn khách.”
Kim Mãn Ý khó thở nhưng rốt cục vẫn phải đầy mặt thất vọng mà thẳng bước đi. Ai cũng không hỏi qua, vì cái gì Kim Mãn Ý không đi tìm cha mình cầu xin từ hôn. Tôn sư chấp chưởng nhất phái phần lớn là chủ nhân nói một không hai.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn qua bóng lưng của nàng nhịn không được lắc đầu. Nếu như đổi thành nàng là kim Mãn Ý, sớm đã bắt đầu lo lắng an nguy của mình rồi, sao có lòng dạ thanh thản tại Thành Đô Linh cùng người khác tranh giành Hải Loa châu, quá rảnh rỗi sao? Nhìn nàng, lại nghĩ đến Hoàng Phủ Minh, cùng là tiên nhị đại, sao chỉ số thông minh cùng tình thương của hai bên chênh lệch lớn như vậy chứ?