Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, từ trong tay Dư Anh Nam cướp được nó không phải là việc khó, mấu chốt là phải như thế nào mới có thể đem cái thanh kiếm kiệt ngạo này thu vào Thần Ma Ngục đây?

Nàng đang nghĩ ngợi, Dư Anh Nam ban đầu trốn tại phía sau sư phụ đột nhiên tiến lên một bước, cầm chuôi kiếm của Nam Minh Ly hỏa kiếm.

Nàng là chủ nhân thần kiếm nhận định, từ lúc thanh kiếm rơi vào bên chân nàng, trong lòng của nàng không ngừng vang lên tiếng kêu gọi thân thiết vô hình mà thần kiếm phát ra. Lần này thấy bốn phía không người nào rút được, liền không nhịn được động thủ đi rút ra.

Sư phụ của nàng quay đầu trông thấy, sắc mặt đại biến nói: “Anh Nam, không thể!”

Lời này nói ra đã muộn, trên tay Dư Anh Nam hơi dùng sức, dễ dàng rút Nam Minh Ly hỏa kiếm ra! Nhất thời, vô số ánh mắt toàn trường đều gắt gao nhìn thẳng nơi này.

Sư phụ Dư Anh Nam dậm chân nói: “Đứa nhỏ ngốc, bây giờ ta và con đã thành cái đích cho mọi người công kích rồi!” Kiếm kia đâm vào trên mặt đất ai cũng không di chuyển được thì thôi, hiện tại tiểu đồ nhi thoáng cái đã rút nó, thầy trò mấy bọn họ lập tức là miếng thịt béo trong mắt đám người kia.


Lúc này, Trích Tinh Lâu ngưng rung động. Nó so sánh với Nam Minh Ly hỏa kiếm, cả hai thể tích quá mức cách xa, Nam Minh Ly Hỏa kiếm đâm vào trên sàn nhà tựa như đinh đâm vào nhân thân, đau đớn vô cùng, nhưng sau khi rút lập tức liền giảm đi đau đớn, Trích Tinh Lâu cũng an tĩnh lại.

Song lúc này, nhân mã Thiên Thượng Cư cũng chạy tới, từ lối ra tràn vào, lớn tiếng quát lên: “Xin các vị tân khách trở về vị trí cũ! Nếu không chớ trách bọn ta thủ hạ vô tình!”

Bạch Ngọc Kinh từ lúc bắt đầu bán đấu giá hơn ngàn năm qua, chỉ phát hiện qua hành động tiểu thâu tiểu trộm, còn không có xuất hiện náo động trắng trợn như vậy, lực lượng hộ vệ vốn thanh nhàn đã lâu, cho nên tới bây giờ mới kịp phản ứng, nhưng tu vi bọn hắn đều thâm hậu, lần này lập tức đều xuất hiện ra ngoài. Toàn trường nhất thời yên tĩnh.

Đối với lão đông gia Bạch Ngọc Kinh, mọi người ở đây vẫn có ba phần kính sợ, cho nên sau khi thủ vệ cửa đi vào. Đa số người đều có chút do dự.

Nhưng ngay khi lúc này, Sư phụ Dư Anh Nam liền hướng trong sân ném một viên châu. Hạt châu chạm đất lập tức nổ tung. Thả ra một làn sương trắng nồng đậm, cơ hồ ở trong nháy mắt tràn ngập cả đại sảnh.

Làn sương mù này lộ ra cổ quái, đến thần niệm tu sĩ cũng không thể xuyên thấu, người ở trong đó cũng không cái gì khác biệt với người mù.

Phái Cửu Tiêu sống lâu trên biển Đông, chỗ ở cách đó không xa là một tuyệt địa thiên nhiên, xưng là “Thung lũng Mê Long”, dưới nước đá ngầm trải rộng, nước xoáy nuốt người. Cõi đời này.”Long” là sinh vật tồn tại thần bí thật sự rất cường đại, dám dùng “Long” tới đặt tên địa vực, tất nhiên là đã từng mạo hiểm tuyệt địa. Thung lũng Mê Long cũng giống như vậy, trừ có địa thế địa hình hung hiểm, có thể nói đá ngầm trải rộng làm sát thủ thuyền bè, vào hai giờ buổi trưa mỗi ngày nó cũng sẽ bay ra một loại khí sương mù kỳ quái màu trắng sữa.


Loại khí sương mù này bắt đầu ngửi là hương vị thật ngọt ngào, người phàm ở vào trong sương mù vượt qua một khắc đồng hồ, thần trí sẽ bị mất đi, đần độn u mê rất khó thanh tĩnh, mà tu sĩ tu vi cường đại mặc dù có thể miễn kiếp nạn này. Nhưng thần niệm lại không thể xuyên thấu qua khí sương mù, vì vậy sau khi lọt vào Thung lũng Mê Long rất khó đi được ra ngoài.

Cho nên chuyên gia trong phái Cửu Tiêu, mỗi ngày đúng giờ ở bên ngoài Thung lũng Mê Long thu thập khí sương mù. Sau đó cao thủ trong phái luyện thành quả cầu khói độc. Sư phụ Dư Anh Nam được gọi là Hàn Quỳnh tiên tử, nàng ném ra luồng khói độc này, dược tính so sánh với Thung lũng Mê Long còn muốn tinh khiết đậm đặc hơn nhiều lắm, người tu tiên hơi yếu một chút đều chịu không nổi. Dư Anh Nam cùng Chân sư tỷ sớm biết sư phụ có thủ đoạn như vậy, lúc sương mù sắp bay lên, đã vội vàng đút một viên thuốc vào miệng, dùng bảo vệ bản thân không ngại.

Hàn Quỳnh tiên tử cũng là gừng càng già càng cay, mắt thấy đồ nhi rút ra Nam Minh Ly hỏa kiếm, liền biết chuyện ngày hôm nay làm sao cũng không có thể làm tốt. Bốn người họ căn cứ sư thúc bói toán. Quả nhiên tìm được thần kiếm, bảo vật đã lấy đến trong tay. Nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài, hơn nữa Dư Anh Nam đích xác chính là chủ nhân thần kiếm. Nhưng thanh kiếm này là ở tràng đấu giá bị người ta mua đi. Sau khi Thiên Thượng Cư dẹp loạn nơi này, tất nhiên muốn các nàng đem thần kiếm giao ra, trả lại cho người mua.

Đang mang chí bảo, Phái Cửu Tiêu há lại có thể làm quả hồng mềm cho người ta tùy ý đắn đo. Muốn giao ra thần kiếm, cho dù Dư Anh Nam chịu, Hàn Quỳnh cũng không chịu, chuyện này là vấn đề mặt mũi danh môn đại phái.

Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là gây ra hỗn loạn, sau đó để cho Dư Anh Nam thu hồi Nam Minh Ly hỏa kiếm, lại trở về chỗ ngồi xong, đến lúc đó nơi này còn có mấy trăm người, Thiên Thượng Cư có thể từng bước từng bước mà kiểm tra trữ vật không gian của khách quý sao? Nếu đúng như vậy, Hội đấu giá Bạch Ngọc Kinh sau này cũng đừng nghĩ cử hành nữa.

Nàng đánh bàn tính mặc dù tốt, tiếc rằng sớm có một đôi mắt vững vàng nhìn thẳng bọn họ. Người này chính là Ninh Tiểu Nhàn. Bốn phía mặc dù là một mảnh màu trắng, nhưng trước đó trên mắt của nàng dùng dược chất  lau qua rồi, trên giày Dư Anh Nam và Chân sư tỷ đều được rải thuốc bột, ở trong phạm vi nàng nhìn ẩn hiện hồng quang. Phương pháp truy tung này đến sương mù đặc của Thung lũng Mê Long đều không thể cách trở, ở trong mắt nàng, hai người này tựa như đèn pha lớn trong sương mù xông ra.

Sương mù – đặc tràn ngập mọi nơi, vừa là cơ hội của Phái Cửu Tiêu, cũng là của nàng.


Khắp mọi nơi một mảnh trắng xoá, rất nhiều người lướt đến chỗ Phái Cửu Tiêu mới vừa đứng, nhưng chỉ chụp một cái vô ích, sau đó đánh lẫn nhau. Hàn Quỳnh tiên tử liệu trước, thời điểm sương mù vừa bay lên, đã nắm lên đệ tử chuyển qua chân tường bên cạnh đại sảnh.

Nàng vừa mới đứng lại, nghiêng tai nghe động tĩnh chung quanh, vừa khẽ quát với Dư Anh Nam một tiếng”Đem Nam Minh Ly hỏa kiếm thu lại”, trong lòng thì phát sinh báo động. Dưới sự kinh hãi nàng nỗ lực quay đầu, chỉ thấy trong sương mù lộ ra một thanh chủy thủ ảm đạm vô quang, nhẹ nhàng linh hoạt mà hướng trong mắt nàng đâm, tốc độ kia mau vô cùng, Hàn Quỳnh tiên tử cũng cảm giác được mí mắt bị rét lạnh xâm nhập mang đến lạnh lẽo.

Tốc độ của đối phương nhanh như quỷ mị, nàng căn bản phản ứng không kịp nữa, may là tùy thân đeo pháp khí hộ thân phát huy tác dụng. Quanh thân nàng có ánh sáng xanh chợt lóe lên, đem một kích kia chắn ở phía ngoài, đồng thời trên đầu Hàn Quỳnh tiên tử cũng xuất hiện một đầu móc câu hình dạng như răng cự thú mang hình rùa! Đây là dùng bảo giáp trên lưng rùa dị thú ở Đông Hải chế thành pháp khí, lực phòng hộ cực mạnh.

Nhân cơ hội sờ tới địch nhân, chính là Ninh Tiểu Nhàn. Nàng không nói lời nào theo sát Phái Cửu Tiêu, thừa dịp Hàn Quỳnh tiên tử đặt chân chưa ổn, lúc này tấn công tới đây.

Ánh sáng xanh trên người Hàn Quỳnh tiên tử hiện lên, Ninh Tiểu Nhàn đã âm thầm nhíu nhíu mày. Đạo tia sáng này nàng nhìn rất quen mắt, ban đầu lúc Khánh Kị ở đại tuyết sơn chạy trốn dùng cũng là loại bối giáp xoáy quy này chế thành pháp khí hộ thân, lực phòng hộ vô cùng kinh người, nàng phải dùng ra lực đạo toàn thân mới có thể đánh bại. Tóm lại Răng Nanh là một đôi chủy thủ nhẹ, aiz, nàng mới nhảy xuống quá nóng nảy rồi, đã quên đem vật phẩm khác lấy được đều lấy đi, nếu không Thứ Long kích chính là khắc tinh chuyên phá loại pháp khí này!

Lúc này, Dư Anh Nam mang theo giọng nức nở mới truyền tới: “Sư phụ,...... Trữ vật không gian của con đầy, nhét, nhét không vào đi!”

Hàn Quỳnh tiên tử trận địa sẵn sàng đón quân địch, dưới chân nhất thời lảo đảo một cái, bị Ninh Tiểu Nhàn bắt được cơ hội lại là một lần tấn công mạnh, ánh sáng trên quy giáp mấy lần chớp động, hiển nhiên sắp chống đỡ không nỗi. Lúc này nàng mới nhớ tới, tiểu đồ nhi chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, cho nên tông môn chia nàng, là một trữ vật chỉ có không gian chừng một thước vuông. Tiểu cô nương lại là tuổi ham chơi thích ăn, cho nên trong không gian này, hơn phân nửa đều chất đầy đồ ăn vặt cùng quần áo, đích xác là để không vào thanh bảo kiếm mũi nhọn dài ba xích!

Nàng chỉ đành phải mặt đen lên, phẫn nộ quát: “Đem nhẫn trữ vật làm trống, đem thần kiếm cất vào đi, mau!” Cái thân ảnh trước mắt đang tiến công mình, vóc người yểu điệu, nhìn dáng dấp cũng là một nữ nhân. Nhưng nữ nhân bình thường dùng dao găm không phải đi theo lộ tuyến nhẹ nhàng ư, bảo giáp toàn quy chính là pháp khí khắc chế loại tiến công này tốt nhất. Nhưng nàng vì sao lại có sức lực đáng sợ như vậy? Chỉ công hai lần, phòng hộ của bảo giáp toàn quy cũng đã tuyên cáo tan vỡ!

“A!” Dư Anh Nam ủy khuất mà đáp một tiếng, quả nhiên bắt đầu đem đồ trong nhẫn trữ vật ném đi ra ngoài. Không gian trữ vật bỏ đồ vào rất dễ dàng, nhưng lấy vật ra cũng phải là từng cái từng cái mà cầm, ở bên trong quả nhiên không ít đồ vật ngổn ngang, Hàn Quỳnh tiên tử chỉ nghe trên mặt đất đinh đinh đương đương một trận âm thanh lộn xộn, thật là giận đến một ngụm máu cơ hồ muốn phun ra ngoài. Nhưng kiện Bảo giáp Toàn Quy phòng hộ đã phá, nàng thật sự không rảnh phân thần chú ý.


Nhưng vào lúc này trong sương trắng lại đánh ra một cái roi, mang theo uy thế mười phần quăng tới đây. Nhãn lực của Hàn Quỳnh tiên tử không tệ, nhìn ra trên roi còn đeo móc câu ác độc, đánh trên thân người sợ rằng đến thịt trên lưng cũng cùng nhau bị cạo xuống, càng đừng đề cập trên mặt chớp động ánh xanh sáng bóng, vừa nhìn cũng biết là có kèm theo kịch độc.

Địch nhân không chỉ một! Nàng âm thầm kêu khổ.

Cưu Ma tiến công đến, nàng thế vị trí Ninh Tiểu Nhàn, để nàng rãnh rỗi tung mình đi bắt Dư Anh Nam.

Không sai, Ninh Tiểu Nhàn trước khi tiến công cũng đã nghĩ kỹ. Thời điểm Nam Minh Ly hỏa kiếm là thần vật vô chủ, đúng là không dễ dàng bị nàng thuần phục lấy, nhưng là bây giờ nó đã nhận chủ rồi, tình huống chính là 180° mà quẹo cua. Nàng không đối phó được nó, nhưng có thể đối phó chủ nhân của nó!

Tốc độ của nàng cực nhanh bực nào? Trong chớp mắt đã lướt đến bên cạnh Dư Anh Nam, đưa tay phải đi bắt. Người đẹp này đối với nàng mà nói quá mảnh mai rồi, cơ hồ không có sức phản kháng, chỉ cần đánh con dao một cái cho mất đi tri giác, là có thể cả người lẫn kiếm thu vào trong Thần Ma ngục.

Dư Anh Nam mới vừa vặn đem nhẫn trữ vật bỏ đi một nửa, đã thấy một bóng dáng mơ mơ hồ hồ gần sát, thân tựa như u quỷ, nhanh như tia chớp, bị làm cho sợ đến da đầu cũng tê dại rồi, một tiếng thét kinh hãi kẹt ở trong cổ họng, ra không được! May là giờ phút này một cô gái khác che ở bên người nàng cũng động thủ, che ở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, phất tay thả ra pháp khí.

Cô gái này là sư muội Hàn Quỳnh tiên tử, cũng chính là sư thúc của Dư Anh Nam, tu vi cực thâm hậu, mà trọng yếu hơn là nàng giỏi ở phòng ngự, vì vậy mới bị Hàn Quỳnh tiên tử phái ở lại bên cạnh hai nữ đệ tử. Cô gái này thả ra một pháp khí hình dáng chiếc đèn chong, rời tay đã cao cao mà treo ở đỉnh đầu chủ nhân, thả ra ánh sáng xanh lam sâu kín, chiếu sáng phạm vi ba thuớc bên cạnh ba cô gái.

Công kích của Ninh Tiểu Nhàn rơi vào trên màn hào quang màu lam này, bị bắn ngược trở lại, còn mơ hồ cảm thấy lực cắn trả cường đại, trong lòng không khỏi cả kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận