Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Có hai người đang muốn mở miệng khiển trách, Trường Thiên giống như sau lưng dài thêm ánh mắt chỉ phất phất tay, bọn họ lập tức một chữ cũng phun không ra. Hắn lộ ra chiêu thức này còn ai dám mạo muội tiến lên? Hành động đó đã biến tướng cứu hai người kia. Nếu ngôn ngữ nói ra khỏi miệng khó nghe, lúc này há mồm cũng không còn cơ hội nói những lời khác nữa.

Thấy gã chấp sự này há mồm lại không lên tiếng, Trường Thiên không nhịn được nói: “Trả lời!”

Bị một đôi mắt vàng của hắn nhìn thẳng, gã chấp sự này chỉ cảm thấy từng trận sợ hãi từ đáy lòng hiện lên, lại hoàn toàn không có tí ý thức chống cự, chỉ ấp úng nói: “Được, phải hỏi hắn, hắn mới vừa rồi vẫn giữ tại chỗ này.” Hắn đưa tay chỉ chính là Đinh Đại.

Đinh Đại nhìn thấy hai mắt người đàn ông kia chuyển hướng sang phía mình, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ có điều hắn trời sinh cơ trí, vội vàng nói: “Biện trưởng lão quả thật mới vừa đi ra nhưng chúng ta nào dám hỏi hắn đi, đi nơi nào...”

Trường Thiên khẽ cau mày nói: “Địa chỉ của hắn?”

“Ah?”

” Địa chỉ của hắn ở đâu?”

“Phố cũ Hoa Đình số ba trăm mười hai...” Đinh Đại nhanh chóng báo ra một chuỗi con số, tiếng nói vừa dứt, người đàn ông trước mắt đã không thấy đâu. Khiến những cao thủ bao vây quanh Thiên Thượng Cư cũng phải ồ lên.

Ở dưới mí mắt hơn mười người có tu vi, đối phương lại hư không tiêu thất, điều này không hợp với lẽ thường ah?

Tới tận lúc này, bọn họ mới đột nhiên nhớ lại một vấn đề nghiêm trọng: các vị trưởng lão Thiên Thượng Cư vẫn còn đang ở trong Bạch Ngọc Kinh. Mà bây giờ tiểu thiên kính bị hủy, bọn họ còn chưa ra được! Ai dám nhích tới gần cái động lớn trong cái kính đen nhánh kia chứ? Có ai dám bảo đảm lối đi không biết tên này nhất định có thể đi thông qua Bạch Ngọc Kinh?

Hiện tại Trường Thiên lại không ngay lập tức đi tìm chỗ ở của Biện trưởng lão, mà dựa vào trí nhớ ma nhãn đi về phía khách sạn Ẩn Lưu ngủ lại. Tuy nói là dùng “đi” nhưng mỗi một bước hắn bước ra đều có khoảng cách trăm trượng, nhìn dáng vẻ tùy ý tiêu sái nhưng chỉ bước hai bước đã biến mất trong tầm mắt người đi đường.

Trong nội thành kinh đô dù diện tích rất lớn nhưng không ngăn được hắn đi như vậy. Ước chừng mười mấy hô hấp sau, hắn đã tới mục đích. Nơi này cũng không phải khách sạn, mà là nơi phồn hoa nhất trong kinh đô. Trên đường cái Ung Nam rộng nhất, hơn nữa cách cửa thành bắc chỉ hơn sáu mươi trượng.

Thanh Loan cầm đầu chúng yêu Ẩn Lưu. Ở chỗ này chặn ba thầy trò Hàn Quỳnh tiên tử lại.

Lại nói hôm nay Bạch Ngọc Kinh bán đấu giá tới tận khi ánh trăng lên còn chưa kết thúc, yêu chúng Ẩn Lưu vốn đã cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa Thanh Loan lại càng rõ ràng, Thất Tử còn mang theo mọi người đi thương hội Ninh Ký lấy tiền một lần. Sau đó trên đường chạy về Bạch Ngọc Kinh gặp phải phục kích, trải qua một phen ác chiến mới thoát thân. Khi Thất Tử trở về bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, Thanh Loan mang theo yêu chúng phản công lại địch nhân, quả nhiên có thành tích nổi bật. Nếu bàn về bản lãnh đơn đả độc đấu, những địch nhân đối thủ này vượt qua xa yêu chúng. Thanh Loan bắt lấy mấy người nghiêm khắc tra hỏi. Bức chết ba tên, mới từ trong miệng tên tù binh thứ tư nghe được chữ “Tế Thế Lâu”.

Khách sạn thầy trò Hàn Quỳnh tiên tử ngủ lại là cùng một nhà với Ẩn Lưu, chỉ cách mấy gian phòng thượng hạng thôi. Lúc các nàng lên đường đi Bạch Ngọc Kinh là bốn người, khi trở lại chỉ có ba, hơn nữa người người sắc mặt ánh mắt đều lo lắng. Trên tay Dư Anh Nam còn mang lụa trắng, ánh mắt yêu chúng sắc bén vừa liếc có thể nhìn ra cổ tay tay phải của nàng ta bị đứt. Chúng yêu Ẩn Lưu quần nhau với địch nhân Tế Thế Lâu hơi tốn thời gian, không rõ Bạch Ngọc Kinh xảy ra chuyện gì? Nhưng Thanh Loan thấy thầy trò ba người nhanh chóng thu thập đồ lập tức vội vàng trả phòng rời đi. Nghĩ đến có cái gì đó không đúng nên dẫn người đi theo.

Cũng may nhờ kinh đô vô luận trong hay ngoài thành đều không cho phép người tu tiên ngự kiếm phi hành. Nếu không thầy trò ba người này đã sớm chạy đi không biết bao xa rồi. Sau khi Trường Thiên từ Bạch Ngọc Kinh đi ra, lập tức thông qua tâm minh huyết thệ ra lệnh cho tất cả chúng yêu, trong đó điều thứ nhất chính là chặn lại thầy trò Hàn Quỳnh tiên tử!

Hàn Quỳnh tiên tử cũng không nhận ra đám người Ẩn Lưu. Các nàng bị những yêu quái này ngăn lại, đối phương lại không nói rõ nguyên nhân, chẳng qua vòng vây các nàng lại, thần sắc hờ hững. Tính cách tu sĩ hơn phân nửa đều cao ngạo, mắt thấy đối phương không nói đạo lý như vậy, Hàn Quỳnh tiên tử đã giận dữ mắng mỏ vài lần.

Nơi này là trung ương đường cái người đến người đi, có người xem náo nhiệt, có người báo quan. Hàn Quỳnh tiên tử nghe thấy có người đã nhanh chóng chạy đi báo đốc vụ cục, tảng đá lớn trong lòng cũng hơi buông xuống. Mặc dù những yêu quái trước mặt còn chưa ra tay nhưng mỗi người thoạt nhìn đều có bộ dáng tu vi bất phàm, trị giá võ lực khá cao. Tuy nàng ta không hãi sợ bất kỳ một người nào trong đó nhưng hai đồ đệ Dư Anh Nam và Chân sư tỷ đạo hạnh nông cạn. Dư Anh Nam lại còn bị phế đi một tay, vạn nhất khi bắt đầu đánh nhau, hai đồ nhi chắc chắn sẽ rất khó may mắn thoát khỏi.

Lúc Trường Thiên chạy tới mắt nhìn thấy một màn như vậy.

Hắn đến tất nhiên cũng kinh động thầy trò Hàn Quỳnh tiên tử. Hơn nữa Dư Anh Nam và Chân sư tỷ thấy người đàn ông trước mắt đều ầm ầm động tâm. Chỉ cảm thấy cuộc đời này chưa từng thấy qua người khác phái nhìn đẹp như vậy. Song hắn trời sanh uy nghi, khí độ rực rỡ nghiêm trang, hai nàng chỉ dám khẽ nhìn một cái lập tức cúi đầu không dám nhìn nhiều, trong lòng tự lo sợ bất an.

Rốt cuộc Hàn Quỳnh tiên tử kiến thức nhiều hơn hai đồ nhi mấy trăm năm, nhìn thấy sau khi người đàn ông áo đen kia lững thững đi tới, trên mặt yêu quái vây quanh mình đều hiện lên vẻ thở phào nhẹ nhõm, lập tức hiểu người tới chính là người thủ lĩnh.

Trong nội tâm nàng ta không khỏi trầm xuống. Nàng thả ra vài thần niệm đi trước dò xét nhưng lại như đá chìm xuống biển, vô ảnh vô tung. Người đàn ông áo đen đó càng đến gần, hình dáng tướng mạo ngược lại càng nhìn không rõ, đợi lúc muốn nhìn kỹ lại cảm thấy giống như dùng mắt nhìn thẳng mặt trời giữa trưa. Chỉ khiến hai mắt chính mình đau nhói rơi lệ, bóng dáng ẩn sau tia sáng vạn trượng kia ngược lại càng ngày càng mơ hồ.

Rốt cuộc tu vi người này sâu đậm bao nhiêu? Nàng ngay cả nghĩ cũng không dám suy nghĩ, bị người như vậy cản lại có chuyện tốt gì?

Trường Thiên cũng nhìn thấy nàng, trong mắt lập tức bùng nổ một luồng lạnh lùng. Ở trong quá trình tranh đoạt Nam Minh Ly hỏa kiếm, bốn người Hàn Quỳnh tiên tử này mọi cách ngăn trở, hơn nữa khi Ninh Tiểu Nhàn dốc sức chiến đấu đến cùng chính là sư muội Hàn Quỳnh tiên tử đặt Hồng Ti xà dẫn trên người nàng, làm cho tạng phủ của nàng chịu một kích cực kì tàn nhẫn, càng như một cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà. Nếu không phải thương thế đó thật sự quá trầm trọng, nàng cũng không phải thiêu đốt thần hồn, lấy bản thân để dùng.

“Ngươi chính là Hàn Quỳnh tiên tử.” Ánh mắt của hắn như lưỡi dao sắc bén đảo qua trên người ba người, dẫn tới đối phương không tự chủ kìm hãm co rúm lại, lúc này mới lạnh lùng nói: “Ta đối với nữ nhân đặc biệt khá rộng lượng, chỉ cần các ngươi nói ra tên người thông hiểu thuật bói toán trong môn phái, ta sẽ hứa cho các ngươi tự sát.”

Hắn nói ngữ điệu bình thản giống như trước đây đang thảo luận cùng Ninh Tiểu Nhàn chủ đề “Hôm nay muốn ăn cái gì”, mà không phải  lấy đi mấy mạng người sống sờ sờ, hơn nữa vẫn là bức người tự sát!

Hàn Quỳnh tiên tử kinh ngạc. Đây là lần tiên đầu nàng nghe được có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy đối với môn hạ Cửu Tiêu. Nàng ta đang định khẽ động da mặt cười to mấy tiếng nhưng cảm giác khí thế to lớn trên người đối phương, tiếng cười kia lập tức nghẹn trở về trong bụng.

Trong nháy mắt đó, một sự thật rõ ràng vô cùng: hắn thật sự có bản lãnh nắm sinh tử của các nàng trong tay, hơn nữa hình như hắn rất nghiêm túc muốn mạng của các nàng.

Cho nên nàng ta chỉ đành phải ngẩng lên đầu. Ngôn từ chính nghĩa nói: “Vị tiền bối này, môn hạ Cửu Tiểu có chỗ nào đắc tội ngài, mà ngài muốn ra tay giết bọn ta?” Đối phương tu vi sâu không lường được, số tuổi tất nhiên không nhỏ. Nàng nói ra mình là môn hạ Cửu Tiêu, nếu là người từng có quan hệ tốt thì sẽ buông tha các nàng.


Trường Thiên hiểu rõ chút kỹ xảo trong lời nói của nàng ta, tất nhiên phảng phất như không nghe thấy nói: “Ninh Tiểu Nhàn chết vì lấy Nam Minh Ly hỏa kiếm, có một phần công lao của các ngươi...” Nói tới đây lại là nỗi đau thấu tim, mấy chữ cuối cùng không nói nổi nữa. Ánh mắt hắn nhìn Hàn Quỳnh tiên tử lại càng thêm hận ý khôn cùng. “Còn có vị sư thúc tổ biết thuật bói toán trong môn phái kia, nếu nàng ta đã có thể tính toán ra, vậy có thể tính thời hạn phái Cửu Tiểu các ngươi diệt vong không?”

Hắn nói như vậy, yêu chúng Ẩn Lưu phía sau không khỏi bừng bừng tức giận: không ngờ Ninh trưởng lão lại chết trong Bạch Ngọc Kinh? Nghe giọng nói của Thần Quân đại nhân, mấy nữ nhân trước mắt này có liên quan đến cái chết của Ninh trưởng lão? Bọn họ và Ninh Tiểu Nhàn ở chung đã lâu, sớm đối với nàng nói gì nghe nấy, vừa được nghe thấy tin dữ, trong mắt đều toát lên vẻ hung ác.

Trường Thiên mỉm cười một tiếng. Nụ cười này lại khiến những người đứng xem chỉ cảm thấy lạnh lẽo tận xương: “Nếu không tính ra, ta sẽ nói cho các ngươi biết tốt lắm. Trong hai năm, phái Cửu Tiêu tất mất. Hơn nữa là từ trên xuống dưới, chó gà không tha!”

Nếu không phải trong phái Cửu Tiêu có người tính ra Nam Minh Ly hỏa kiếm nên thuộc sở hữu của Dư Anh Nam, sao mấy người thầy trò này lại tiến vào tầng thứ bảy Bạch Ngọc Kinh? Nếu như các nàng không tới tầng thứ bảy, có lẽ Ninh Tiểu Nhàn đã lấy được Nam Minh Ly Hỏa Kiếm êm đẹp nằm trong hộp đá. Sao lại phải lao ra ghế vip, đi tìm chủ trước? Nếu không phải mấy người này nổi lên ý niệm muốn có bảo vật, muốn chiếm thần kiếm trước, sao lại dẫn phát tới vài trận hỗn chiến phía sau? Nếu không các nàng ra tay đủ loại kiềm chế, làm sao Tiểu Nhàn của hắn lại phải dốc sức chiến đấu rồi chết dưới thiết kế sắp đặt hãm hại của Âm Cửu U?

Trước khi nàng chết, thậm chí không có sức nói thêm một câu với hắn!

Hắn tự nhận không phải ân oán rõ ràng. Người có liên quan đến cái chết của nàng, hắn chắc chắn sẽ giết sạch từng người. Nếu không, hận này khó bình, thù này khó tiêu!

Trong mắt Hàn Quỳnh tiên tử rốt cục lộ vẻ tuyệt vọng. Người này ngay cả sư môn của nàng cũng không tính buông tha, sao lại để nàng thong dong rời đi? Nàng không biết người nọ đang khoe khoang khoác lác hay thật sự có bản lãnh làm được. Nhưng đó cũng là chuyện sau khi nàng bỏ mình.

Ngay lúc nàng do dự, Trường Thiên đã không nhịn được nói: “Tên?” Trong lòng hắn có một cơn tức giận bị đè nén không chỗ phát tiết, nếu như nữ sư thúc kia còn sống, Trường Thiên chắc chắn sẽ rút hồn phách nàng ra, dụng thần hỏa thao luyện khiến cho nàng ta nếm hết đau khổ nhất nhân gian. Đáng tiếc, cái thù này đã do Ninh Tiểu Nhàn đích thân báo, điều hắn có thể làm, chẳng qua dính líu và giải hận mà thôi.

Hàn Quỳnh tiên tử quay đầu nhìn lại hai đồ nhi ôm nhau tốc tốc phát run, khô khốc nói: “Chuyện này không liên quan tới các nàng, ngươi có thể...?”

Lời nàng nói còn chưa dứt, mi tâm đã nhiều thêm một điểm đỏ thật nhỏ.

Vẻ mặt trên mặt nàng ta cũng theo đó cứng lại.

Đây là thần thông “lục thần chỉ” Trường Thiên thường dùng, chẳng qua hôm nay lấy kiếm dùng thay mà thôi. Chớ nhìn cái điểm đỏ đó không lớn hơn cây kim bao nhiêu, ngay cả máu đều không chảy ra. Song dưới kiếm uy của Nam Minh Ly hỏa kiếm, Hàn Quỳnh tiên tử ngay cả nguyên thần lẫn thân thể cũng đã bị một kiếm đâm tới tận cùng, từ đó hồn phi phách tán, trong thiên địa không tiếp tục còn nhân vật số một này nữa.

“Ồn ào.” Lúc này Trường Thiên mới thản nhiên nói: “Ta nói rồi, phái Cửu Tiêu từ trên xuống dưới chắc chắn sẽ chết hết không còn một người. Đừng nói là các nàng, chính là một con heo, một con muỗi trong tông phái cũng tuyệt đối sẽ không còn mạng mà sống sót.”

Nam nhân này lớn lên tuấn tú nhưng lại ra tay tàn nhẫn tới vậy. Ngay cả sư phụ cũng bị người này một chiêu bị mất mạng, Dư Anh Nam và Chân sư tỷ cũng biết mình hoàn toàn không có hy vọng sống, chẳng qua sợ hãi đến cực điểm lại nói không ra lời.

Một gã ẩn vệ đứng phía sau Trường Thiên đi ra ngoài, một kiếm cắt qua cổ họng Chân sư tỷ. Cô gái này đưa tay che vết thương trên cổ họng, khanh khách hai tiếng lại nói không ra lời, chỉ có thể từ từ mềm nhũn ngã xuống. Máu nóng tanh tưởi bắn lên mặt Dư Anh Nam, trước mắt nàng ta lập tức một mảnh trắng xoá.

Nàng sẽ chết sao, trước mặt đối thủ mạnh mẽ bực này, mình có khác gì con sâu cái kiến? Mặt Dư Anh Nam trắng bệch, tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, chỉ chờ đối phương kết liễu mình.

Quả nhiên máu trên thân kiếm tên ẩn vệ kia còn chưa trôi hết đã nhắm chỉ thẳng hướng nàng!

Nàng đột nhiên nghe được tiếng Trường Thiên truyền đến: “Khoan đã!”

Một đoạn bảo kiếm tản ra vẻ sắc bén lạnh lẽo dừng lại chống ở cổ họng nàng. Sự lạnh lẽo trên thân kiếm truyền đến đâm vào làn da non mịn khiến nàng ta nổi da gà.

Ánh mắt Trường Thiên đảo qua trên người Dư Anh Nam, lại nhìn miệng vết thương ở cổ tay phải bị đứt của nàng hai cái, đột nhiên nói: “Thôi, đã đến nước này để lại cho nàng ta một con ngựa. Nếu nàng ta có thể sống, coi như nàng ta may mắn.”

Chúng ẩn vệ hai mặt nhìn nhau, đều thực sự kinh ngạc! Trường Thiên đại nhân lại mềm lòng? Hắn nói ra lời này, Dư Anh Nam giống như có kim bài miễn chết. Ngày sau khi mọi người huyết tẩy phái Cửu Tiêu, nàng cũng giống như trước có thể miễn chết.

“Lúc đoạt kiếm, người Tiểu Nhàn không muốn đả thương nhất chính là Dư Anh Nam... Ta không muốn làm trái nguyện vọng của nàng.” Trường Thiên thản nhiên nói. “Đi thôi. Chúng ta đi tìm lão bằng hữu, tự ôn chuyện một chút!” Giọng nói lạnh buốt, mấy chữ cuối cùng là nặn từ trong kẽ răng ra.

Lúc này, từ vị trí ngực trên thi thể Hàn Quỳnh tiên tử lại toát ra một luồng khí đen cực mỏng rất nhỏ. Hiện tại ánh trăng không sáng lắm, một chút khí đen này ở bóng đêm bao phủ xuống quả thực rất bí mật. Nó thậm chí cẩn thận phiêu đãng kề sát đất, di chuyển hết sức nhanh chóng, hiển nhiên sẽ chui vào bên trong bóng của Trường Thiên.

Nó vừa tới gần, Trường Thiên đã cảm giác được, nhướng mày, đột nhiên trở tay đâm ra một kiếm, lại thoáng cái móc luồng khí đen từ mặt đất ra ngoài! Luồng khí đen kia vốn muốn chạy nhưng làm gì có chỗ trốn?

Nhiệt độ của Nam Minh Ly hỏa kiếm cao, tu sĩ tầm thường đều không thể ngăn cản, luồng khí đen kia bị nó nướng như vậy lập tức chít chít hai tiếng bị đốt thành một làn khói bụi, thật sự tiêu tán không thấy. Hai tiếng trước khi lâm chung của nó giống như con chuột bị cây tăm đâm vào phát ra tiếng kêu thảm thiết, cực kì ác độc hãi người.

Trường Thiên mỉm cười nói: “Nữ nhân này trò xiếc không ít, khó trách nàng ta không chịu tự vẫn, nhất định muốn ta ra tay giết nàng. Hóa ra không phải xương cốt cứng rắn mà là nàng ta muốn thả nguyền rủa này vào trên người của ta mà thôi.” Hàn Quỳnh tiên tử cũng không biết ở nơi nào có được bí pháp, có thể thả một loại nguyền rủa vô cùng ác độc vào trên người giết chết mình. Chỉ tiếc nàng tu luyện không đủ tinh thâm nên vẫn bị Trường Thiên phát hiện.

“Đi thôi.” Hắn nhẹ nhàng mà lắc đầu. Nữ nhân a, từng người từng người, đều thích chơi loại trò nội tâm này sao? Trường Thiên xoay người qua, ánh mắt không hề dừng lại trên hai cỗ thi thể ở mặt đất: “Đi thôi.”

Chúng yêu Ẩn Lưu vội vàng đuổi theo.

Phía sau, truyền đến tiếng khóc của Dư Anh Nam cố gắng đè nén. Nàng nhào lên thi thể sư phụ khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lại không hiểu sao người đàn ông áo đen lãnh khốc này lại giết sư phụ và sư tỷ. Còn tuyên bố muốn tiêu diệt toàn bộ phái Cửu Tiêu nhưng lại lưu lại duy nhất mạng nhỏ của mình.

Đôi mắt đọng nước chứa đầy hận ý nhưng nàng không dám lên tiếng khóc lớn, chỉ sợ đám quái vật trước mắt thay đổi chủ ý.

Trường Thiên căn bản chưa từng phân thần đi nhìn nàng ta. Dĩ nhiên, mặc dù thấy được cừu hận trong mắt nàng ta, hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.


Thanh Loan cẩn thận từng tí theo phía sau một lúc lâu mới cố lấy dũng khí thấp giọng nói: “Đại nhân, Thất Tử và Cưu Ma...?”

Trường Thiên ngược lại không có phản ứng gì mà đáp: “Bọn họ bị trọng thương đã được ta thu vào Thần Ma Ngục rồi.”

Nếu nha đầu kia còn sống, thấy hắn động một chút là muốn tàn sát cả một môn phái, sợ rằng lại muốn mềm lòng đúng không?

Hắn cho tới bây giờ cũng không phải ân oán rõ ràng đâu, có dính líu tới một vài người vô tội lại như thế nào? Nàng luôn luôn mềm lòng thiện lương như vậy, kết quả còn không phải bị đám người này hại chết? Nàng không phải người vô tội sao? Lúc bọn họ ra tay, sao lại có thể ác độc như vậy?

Người nếu phạm ta, ta tất báo gấp mười lần!

Trường Thiên rũ mắt xuống, che khuất sát khí ngập trời bên trong. Trên thân Nam Minh Ly hỏa kiếm không dính vết máu, chỉ có chính hắn biết mới vừa giết bao nhiêu người.

Vì cái gì đau xót tổn thương của hắn lại không hề giảm đi chút nào? Không đủ, không đủ, chỗ trống trong lòng hắn vẫn đang há to miệng đang nhe răng cười, kêu gọi hắn dùng nhiều mạng người hơn và máu tươi đi bổ khuyết.

***

Kinh doanh nhiều năm, Biện trưởng lão ở bên trong thành cũng kiếm được gia nghiệp lớn như thế. Trong trạch viện này của hắn hòn non bộ dòng suối, cầu nhỏ nước chảy, thậm chí có chim én nỉ non, ve tím hạ kêu, mười hai canh giờ trận pháp đều không ngừng nghỉ, khiến sân nhỏ xa hoa bốn mùa thường xuân, một mảnh cẩm tú.

Lúc Trường Thiên đi tới, hắn đang an vị trong thư phòng tự rót uống một mình, không coi ai ra gì.

Biện trưởng lão thấy bóng dáng của hắn xuất hiện tay hơi dừng lại, lúc này mới giơ chén lên kính hắn nói: “Ngươi đã đến rồi.” Đây là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Trên bàn còn có một chén rượu làm từ bạch ngọc, thân chén vẽ bức long phượng.

Trường Thiên lại không cầm chén, chẳng qua trên dưới đánh giá hắn hai lần, khinh thường nói: “Ngươi chỉ là một hóa thân của Âm Cửu U mà cũng có tư cách mời rượu ta sao? Hắn ở đâu, chẳng lẽ đã chạy rồi?” Biện trưởng lão là cấp trên của Ngô quản sự ở Thiên Thượng Cư nhưng Âm Cửu U thì chiếm cứ thân thể Ngô quản sự, mà Biện trưởng lão chỉ là một phân thân của hắn thôi.

Thủ phạm thực sự tất nhiên là Âm Cửu U, lấy sự hiểu biết của hắn với tên đó, muốn bắt được tên kia cũng không phải một chuyện dễ dàng nên hắn mới dọn dẹp sạch sẽ mấy đồng lõa Kim Vô hoạn, Hàn Quỳnh tiên tử trước, rồi mới tìm Âm Cửu U tính toán tổng nợ.

Chuyện này, quả nhiên không dễ dàng hoàn thành như vậy. Chỉ có điều không sao, quá trình báo thù càng phức tạp, trái cây thu hoạch lại càng ngọt. Hắn sống được quá lâu, cái gì đều thiếu, lại không thiếu kiên nhẫn.

Lời này không khác nào tát một cái bạt tai vang dội lên mặt Biện trưởng lão. Cái cằm của hắn lập tức buộc chặc, qua một lúc lâu mới nói: “Bổn Tôn của ta đã rời Kinh Đô, hắn có mấy câu nói muốn ta nói truyền lại ngươi.”

Âm Cửu U quả nhiên chạy. Hắn ta từ trước đến nay chính là như vậy, có cái gió thổi cỏ lay đã nghĩ toàn thân trở lui ra. “Hử? Chính hắn chuồn đi rồi, để lại phân thân như ngươi làm người chết thế sao?” Trường Thiên lạnh lùng nói. “Nói đi, nói xong ta đưa ngươi lên đường trước, Bổn Tôn của ngươi rất nhanh cũng sẽ đi theo ngươi.”

“Ván cược này. Sủng vật nhỏ bé của ngươi vào lúc cuối cùng lật bàn nên coi như ngươi thắng nhưng ta cũng không thua trận.” Biện trưởng lão gằn từng chữ nói.

Năm ngón tay Trường Thiên cầm kiếm lập tức buộc chặc. Trò chơi? Cô gái hắn yêu mến đều chết trên đường đoạt kiếm, Âm Cửu U lại dám gọi nó là trò chơi? Không, nên để cho con chó x nuôi dưỡng này biết cái gì gọi là trò chơi: đợi thần hồn của hắn bị rút ra, đặt nướng trên Huyền Minh thần hỏa ngàn năm, đó mới xứng gọi là “Trò chơi”!

Sát khí sâm nghiêm tràn ra, nhiệt độ trong gian phòng lập tức rớt xuống. Biện trưởng lão lộ ra vẻ mặt một bộ “Sớm biết như thế”, vội vàng nói tiếp: “Chuyện có hai mặt, tuy ngươi bị cầm tù trong Thần Ma ngục hơn ba vạn năm nhưng không phải cũng đã tránh thoát được đủ loại sát kiếp sao? Là nhân vật thượng cổ đến nay vẫn còn sống, trên đời cũng không có bao nhiêu người như thế rồi. Ta và ngươi từng tình đồng như thủ túc. Nam Chiêm Bộ Châu hiện nay chính là thời cơ tốt chờ ta đại triển quyền cước, sao không vứt bỏ hiềm khích lúc trước, mượn cơ hội cùng tấn chức cảnh giới chân thần?”

Trong lòng Trường Thiên giận dữ, trên mặt ngược lại bình tĩnh như nước: “Âm Cửu U mới học được bản lãnh, tên là cười đểu sao?”

Nếu đổi lại một người khác chắc chắn sẽ cười to lên tiếng, song hắn hiểu Âm Cửu U cũng giống như Âm Cửu U hiểu rõ hắn, đây thật sự là chuyện yêu tiên thượng cổ bao gồm cả Âm Cửu U sẽ làm được. Thoạt nhìn vô cùng máu lạnh, lại bình thường không quá để ý. Song sau khi tu vi đến thần cảnh, nhất là khi cách cảnh giới chân thần chỉ kém cánh cửa một bước, trăm thước can đầu hết lần này tới lần khác khó mà tiến thêm một bước, bọn họ những thần nhân thần thú này coi trọng nhất chính là đại đạo đắc ngộ, công sâm tạo hóa. Về phần cừu oán, ân oán đã trải qua, trước sự mê hoặc của cảnh giới tăng lên thì coi là cái gì? Hơn phân nửa có thể xóa bỏ. Cừu địch biến thành đồng đội kề vai chiến đấu, đạo lữ thân mật trở mặt thành thù. Việc này tại thời kỳ thượng cổ cũng là chuyện phổ biến.

Hôm qua đủ loại thí dụ như hôm qua chết, hôm nay đủ loại thí dụ như hôm nay sinh. Luận sự, không chỉ là một loại phương thức, mà còn là khí độ, biểu hiện trí tuệ và tu vi. Quan hệ Bạch Hổ cùng hắn, Âm Cửu U cùng hắn trong đó cũng là như thế.

Đáng tiếc, lần này Âm Cửu U hắn tính sai rồi.

“Ta biết rõ ngươi không tin, cho nên trước tiên biểu hiện một ít thành ý của ta.” Biện trưởng lão thở dài nói: “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi nên phát hiện hồn phách sủng vật nhỏ bé của ngươi đã không trọn vẹn không đầy đủ?”

Thân thể Trường Thiên lập tức căng thẳng, trong mắt ánh vàng lóe lên. Âm Cửu U là người có quyền hồn tu, có bản lãnh vọng hồn. Quả nhiên chuyện Ninh Tiểu Nhàn thiêu đốt thần hồn lấy ra dùng cho thân thể không thể gạt được hắn ta. Chỉ có điều, hiện tại hắn nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ...

Bởi vì ý niệm trong đầu mà cao hứng, trái tim của hắn đột nhiên nhảy rất nhanh, còn có một tia sợ hãi, một tia cẩn thận từng chút. Hắn chỉ sợ hi vọng mới sinh quá non nớt, không cẩn thận đã bị thực tế tàn khốc hơn đè hỏng.

Trên mặt hắn nhất định đã thất thố rồi, bởi vì trong ánh mắt Biện trưởng lão nhìn hắn lóe lên một tia hiểu rõ. Hắn bắt buộc giọng nói mình nghe lạnh như băng giống như ban đầu: “Ta đang nghe.”

“Ta có phần lớn năng lực của Âm Cửu U nên ta có thể nhìn ra, ánh mắt ngươi nhìn vào ta trừ tức giận ra, còn có những vật khác. Ừ, ta đoán, đó là bởi vì nguyên nhân sủng vật nhỏ của ngươi đã chết? Hóa ra ngươi thật sự yêu thích nàng ta!”

“Chúng ta như ba vạn năm trước làm một khoản giao dịch như thế nào? Ngươi yên tâm, điều kiện thêm trên khoản giao dịch này đối với ngươi mà nói căn bản không quan trọng gì, từ trước đến giờ ngươi đều có thể dễ dàng làm được. Mà báo đáp nha, lại rất phong phú. Chúng ta đến cảnh giới này, làm việc toàn bộ dựa theo tâm mình, chỉ nhìn đáng giá hay không.” Biện trưởng lão đột nhiên cười nói:


“Ngươi cảm thấy, mạng sủng vật nhỏ bé của ngươi, có thể đáng giá bao nhiêu?”

Luôn mồm gọi nàng là sủng vật nhỏ bé, thật chói tai. Trường Thiên nheo mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ngươi biết rõ, vô luận cái khoản gọi là giao dịch kia có thể đạt thành hay không, ngươi đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ a? Âm Cửu U bỏ ngươi lại chính là vì tỏ chút thành ý, để cho ta tra tấn ngươi hả giận.”

Sắc mặt Biện trưởng lão thoáng cái xanh mét, nụ cười đều biến mất không còn bóng dáng.

Trường Thiên thưởng thức sắc mặt hắn, nói tiếp: “Hắn đã để ngươi xuống tới, việc đó nói lên ngươi đã vô dụng đối với hắn. Mặc dù ngươi có trí nhớ và bộ phận thần thông của hắn. Lại không phải hắn, cũng không thành hắn được. Nếu ta không có đoán sai, Âm Cửu U tuyệt sẽ không để ngươi ngồi chờ ta tới cửa. Mà muốn ngươi chờ ta trong Bạch Ngọc Kinh, có phải thế không? Chỉ có điều đáy lòng ngươi có mấy phần tham sống sợ chết, mong ta bị vây ở trong Bạch Ngọc Kinh không ra được nên mới chạy về nhà, có phải thế không?”

Hắn âm trầm lạnh lùng nói: “Hừ, một thứ bị vứt bỏ cũng dám dùng giọng nói như vậy nói chuyện với ta sao?”

Rốt cục Biện trưởng lão nén xuống sắc mặt. Thật sự là hắn nghe theo mệnh lệnh của Âm Cửu U lưu lại, cũng không đại biểu hắn nguyện ý đi tìm chết. Con kiến hôi còn sống tạm bợ, huống chi là hắn – sinh hồn trí tuệ như vậy? Ba Xà Thần Quân trong lúc lửa giận công tâm còn có thể tỉnh táo suy tư vấn đề như vậy, quả nhiên là đối thủ đáng sợ. Bổn Tôn phân tích không sai lầm. Trong nháy mắt, trong lòng hắn ngoài khuất nhục còn có lo lắng đối với tính mạng bản thân.

Hắn lấy ra một đoạn tấm gỗ đen nhánh, không chút nào thu hút đặt lên bàn. Thứ đó nhìn như lột ra từ trên cây to nhưng phía trên nảy chồi non mềm. Trường Thiên nhận ra đó là Dưỡng Hồn Mộc. Ninh Tiểu Nhàn đã từng đạt được từ trong tay Đoan Mộc Ngạn.

Biện trưởng lão mở miệng nói: “Đây là Dưỡng Hồn mộc, Thần Quân đã nắm giữ Thần Ma Ngục, nói vậy trong tức nhưỡng cũng có gieo trồng. Chỉ có điều một khối Dưỡng Hồn Mộc này đã rất lâu năm, có ít nhất hơn một vạn năm, lại đồng thời để ở chỗ Vô Tận Hải Nhãn trải qua nhiều năm tẩm bổ. Cho nên hồn phách ở trong đó, hiệu quả tốt nhất. Tiểu... tàn hồn Ninh Tiểu Nhàn không đầy đủ, không thể dùng loại Dưỡng Hồn Mộc bình thường bảo dưỡng. Chỉ có dàn xếp nàng ở trong này, hồn phách của nàng mới không tiếp tục tản mạn khắp nơi.”

Trường Thiên không nói, bàn tay phải mở ra quả nhiên có một sợi hồn hỏa màu lam dấy lên. Ngay từ lúc vào đây hắn đã bố trí kết giới chung quanh, gió thổi không vào, song tí Hồn hỏa cũng nhảy lên phải cố hết sức, tựa hồ một giây sau sẽ phải từ từ tiêu tán.

Hắn cầm lấy Dưỡng Hồn mộc trên bàn, quả nhiên hồn hỏa màu lam theo bản năng dẫn dắt, ngọn lửa tăng vọt. Ngọn lửa vươn ra dò xét Dưỡng Hồn Mộc một chút, làm như kiểm tra ra món ngon. Lúc này mới vui mừng phấn khởi chui vào trong cái mầm kia.

“...” Mặc dù hồn hỏa màu lam không có ý thức tự chủ nhưng tất cả biểu hiện đều cực kỳ giống xú nha đầu kia! Trường Thiên trong lòng đau xót. Làm sao cho tới bây giờ hắn không có phát hiện nha đầu nhà mình có khuynh hướng tự phá hủy đáng sợ như vậy? Nếu là, nếu là nàng có thể lại một lần nữa vui vẻ, hắn nhất định sẽ đặt nàng lên gối, chắc chắn sẽ thống thống khoái khoái đập hơn nửa canh giờ!

Biện trưởng lão cũng nhìn trong mắt, gật đầu nói: “Không hổ là cô gái ngươi thích. Tuy lúc ấy nguy cấp, nàng thiêu đốt thần hồn nhưng biết cơ trí tránh được trung khu hồn phách không có hết. Trung khu hồn phách chủ trí nhớ, lúc này dù nàng không ngưng tụ nổi nguyên thần cũng không có ý thức nhưng trí nhớ trải qua hơn phân nửa chưa từng mất.”

Cho nên? Trường Thiên ngưng mắt nhìn hắn, đáy lòng có một hạt giống hi vọng bắt đầu nảy sinh. Âm Cửu U làm việc cho tới bây giờ đều bắn tên có đích, hắn đã có tư cách như vậy, có lẽ...

Quả nhiên ngay sau đó Biện trưởng lão lấy ra từ trong lòng ngực một quyển văn thư và một quả ngọc giản. Cuốn văn thư kia toàn thân tản ra huyết quang nhàn nhạt, chất liệu không rõ nhưng thoạt nhìn rất cổ xưa, mép cuốn đã phát vàng, tản ra màu sắc tang thương hàm xúc. Mùi máu bình thường khiến người ta ngửi thấy đã muốn nôn, song mùi máu trên văn thư lại mang theo hương thơm lịch sự tao nhã, ngược lại làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.

Con ngươi của Trường Thiên chợt co rụt lại: “Huyết khế văn thư?”

Đương thời người nhận được huyết khế văn thư này đã không nhiều lắm. Đây là thủ đoạn yêu tiên thời kỳ thượng cổ đã từng dùng để kết minh với nhau. thời đại Thượng cổ mọi người tuân thủ và coi trọng đại đạo. “Đại đức” đối với đời sau lại không được chú ý coi trọng nên để tránh nói mà không có bằng chứng ngày sau bị người phản bội một quân. Nếu trong lúc tiên yêu muốn kết làm minh ước, nhất định phải dùng tới huyết khế văn thư, định điều kiện chết để tránh đối thủ đổi ý.

Huyết khế văn thư dùng máu man man điểu ngâm qua. Loại quái điểu này hình dáng giống vịt hoang, chỉ có một cánh, một con mắt, phải hai con điểu hợp lại mới có thể bay lượn.

Man man điểu không mạnh nhưng máu thịt lại cực kì ngon, là một trong tế phẩm chọn lựa đầu tiên được thượng cổ tiên dân tế trời. Cho nên văn thư bị nhuộm máu man man điểu, lại dùng bí thuật đặc thù luyện chế sẽ có hiệu lực được thiên đạo thừa nhận. Văn tự viết ở phía trên không chỉ không thể sửa đổi, hơn nữa nhất định phải thi hành dưới hiệu lực thiên đạo! Nếu nói “Người đang làm, trời đang nhìn” chính là đạo lý này.

Man man điểu đã sớm bị bắt giết hầu như không còn, sinh vật biến mất trong dòng sông chảy dài mãi mãi của lịch sử. Trong tay Âm Cửu U có vật này cũng không kỳ quái. Chẳng qua hắn ta muốn dùng huyết khế văn thư để làm khoản giao dịch này, đầu tiên đại biểu khoản giao dịch này tuyệt đối không thể phạm sai lầm!

“Bổn Tôn của ta có nói, nếu bàn về giết người, ngươi mới là người trong nghề.” Biện trưởng lão không hề ra vẻ nữa, thành thật nói: “Cho nên, nội dung khế ước như sau…”

Trường Thiên lẳng lặng yên nghe một lát, càng nghe nụ cười lạnh bên mép càng mở rộng.

Đợi đến khi Biện trưởng lão nói xong. Cả trong phòng đã bị nhiệt độ thấp bao trùm, ngay cả rượu trong chén bạch ngọc cũng ngưng tụ thành băng cứng. Hắn đọc xong huyết khế, lật văn thư qua cho Trường Thiên nhìn. Quả nhiên ở phần ký tên hai bên ghi rõ ba chữ to “Âm Cửu U” hiện ra ánh sáng tím rõ ràng ở trên đó.

Ký tên lên huyết khế văn thư là không đùa bỡn mánh khóe được, nhắm thẳng vào bản tâm người khế ước. Ngày sau nếu đổi ý, thiên đạo cũng trực tiếp trách phạt trên người đó.

Ánh mắt Trường Thiên nhìn hắn ta đã giống như nhìn người chết: “Quả nhiên làm được một tay chết tử tế, còn muốn lấy ta làm thương để sử dụng! Vì sao không phải hắn? Ngươi là phân thân của hắn, ta bắt ngươi đi, chuyện này cũng không làm được sao?”

Biện trưởng lão lắc đầu nói: “Ta rời khỏi bổn tôn đã hơn một vạn năm. Ngươi cũng biết, những phân thân như chúng ta là không có năng lực tự nghiên cứu hồn thuật. Trong khoảng thời gian này đến tột cùng Âm Cửu U đã luyện thành những thần thông nào, làm sao chúng ta biết sử dụng?”

Trường Thiên lạnh lùng nhìn hắn. Không nói một câu.

Biện trưởng lão đánh rùng mình, cười khổ nói: “Như vậy, ngươi không muốn sao?”

Trường Thiên cụp mắt, nhìn văn thư thật lâu mới nói: “Không, ta ký!” Thần lực vận chuyển, trên ngón trỏ hắn đã nứt ra một lỗ hổng nhỏ, sau đó hắn lấy tay viết thay, trên văn thư cũng ký xuống hai chữ to màu vàng rồng bay phượng múa: “Trường Thiên”!

Một bút cuối cùng viết xong, huyết khế văn thư đột nhiên không lửa tự cháy, chỉ mấy hơi thở đã cháy sạch ngay cả khói bụi đều không thừa.

Văn thư đã đốt cho trời xanh. Từ giờ trở đi, đạo khế ước này do quỷ thần thủ hộ.

Lúc này Trường Thiên mới giương mắt nhìn Biện trưởng lão, sau đó hắn chỉ cảm thấy trên người phát lạnh đã nghe đối phương nói: “Về phần ngươi, ta có chỗ dùng khác.” Còn chưa chờ hắn có hành động khác, Nam Minh Ly hỏa kiếm đã đặt lên cổ họng của hắn, làm hắn biết điều một chút giơ tay lên rồi bị thu vào trong Thần Ma Ngục.

Biện trưởng lão là phân thân của Âm Cửu U, Trường Thiên không nỡ cứ như vậy để hắn chết đi.

Nam Minh Ly hỏa kiếm chuyên khắc phá tà ma, càng có tác dụng khắc chế hồn phách. Đặc biệt là nhiệt độ kinh khủng bám vào trên thân kiếm lại càng khắc tinh của đa số hồn thể. Lệ quỷ sinh trưởng mãnh liệt hơn phân nửa xuất hiện ở mộ hoang, ngôi miếu đổ nát, đất âm lãnh gì đó. Lúc nào ngươi ở trong tiệm thợ rèn hay phòng luyện khí thấy nó? Dù sao Biện trưởng lão chẳng qua là phân thân Âm Cửu U. Có lẽ Âm Cửu U đạo hạnh tinh thâm không hãi sợ chuôi thần kiếm này nhưng hắn ta vẫn không làm được.

Trường Thiên đứng tại chỗ một lát, mới nhặt cái ngọc giản ở trên bàn lên. Thật chặt nắm lấy, giống như bắt được hi vọng trong lòng.

Âm Cửu U đánh bàn tính tốt, lại một lần muốn từ bên cạnh mưu lợi bất chính.


Song tất cả đều đáng giá, chỉ cần là vì nàng, sổ sách giữa bọn họ có thể tính lại sau.

***

Chúng yêu Ẩn Lưu ở bên ngoài trạch viện kiên nhẫn đợi gần nửa canh giờ, mới nhìn thấy Trường Thiên thản nhiên đi ra.

Thanh Loan thận trọng, cơ hồ đầu tiên nhìn đã phát hiện tuy Thần Quân vẫn nghiêm mặt nhưng khí thế có chút khác biệt. Nếu nói lúc trước tiến vào ngôi nhà này là người trong thiên hạ đều thiếu nợ hắn một mạng hệt như khổ đại cừu sâu. Mà sau khi Thần Quân ra ngoài, bước chân tựa hồ nhẹ nhàng rất nhiều, thậm chí lộ ra hai phần khoan khoái đắc ý.

Ở trong viện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy rất kỳ lạ.

Chỉ có điều, bọn họ cũng không rảnh nghĩ cái này rồi, bởi vì tuần thủ đốc vụ cục trong kinh đô phái phòng thủ thành phố cuối cùng cũng đã chạy tới chặn bọn hắn lại.

Ở nơi này một chỗ mười dặm phố dài.

Trường Thiên phá vỡ lối đi trong thế giới kính thông với Nam Chiêm Bộ Châu, đưa đến chúng trưởng lão Thiên Thượng Cư bị vây hãm trong Bạch Ngọc Kinh sống chết không rõ. Hắn ta còn ở trên đường cái phồn hoa nhất trong kinh đô chém giết môn hạ phái Cửu Tiêu. Nhân chứng ở hiện trường đều có mấy trăm. Dưới tình huống này, áp lực trên người đốc vụ cục cực kì lớn. Nếu không xử lí đám yêu quái vô pháp vô thiên này, sau này thanh danh đốc vụ cục sẽ mất sạch, ngày sau trong kinh đô sao còn dám khoe khoang ổn định và hoà bình lâu dài?

Lúc này đứng trước mặt Trường Thiên cùng đám người Ẩn Lưu là hơn ba trăm tên tuần thủ phòng thủ thành phố sát khí cuồn cuộn. Đi đầu chính là ba vị cung phụng đốc vụ cục, ba người này bình thường sống an nhàn sung sướng, an hưởng hiếu kính trong kinh đô, chính là vì một ngày kia thời điểm xuất hiện tình huống đặc biệt có thể ra tay tương trợ.

Ba người này đều là tu sĩ Độ Kiếp tiền kỳ, tất nhiên cũng mang theo sự ngạo mạn của người đứng đầu mà đến: “Người tới xưng tên.”

“Ẩn Lưu, Trường Thiên.” Lấy sự cao ngạo của hắn quyết sẽ không mở miệng giải thích. Rồi hãy nói, giải thích lại có ý nghĩa gì, hắn thật sự hủy đi Thiên Thượng Cư, hắn thật sự ở bên đường giết người.

Trận chiến này, không thể tránh được.

Chỉ là tu sĩ chưa Độ Kiếp mà thôi. Tu vi của ba người này còn chưa được Trường Thiên đặt trong mắt. Điều thực sự làm hắn có chút giật mình chính là khí thế xơ xác tiêu điều của cả ba trăm tuần thủ phòng thủ thành phố này lại chặt chẽ liên kết với vận thế toàn bộ kinh đô.

Trong mắt đại năng như hắn xem ra, nhân khẩu đô thị siêu cấp như kinh đô là hơn ngàn vạn, lại là trọng tâm kinh tế thiên hạ. Cho nên bầu trời cả kinh đô mây tím bốc hơi dày, đậm đặc gió táp mưa sa đều hóa không cần né tránh, đây là do số mệnh cuồn cuộn hồng trần, hàng tỉ lòng người cùng hướng mà ngưng tụ tạo thành “mui xe”.

Nó thậm chí mạnh đến mức có thể tạo thành tác dụng áp chế đối với bất kỳ người bên ngoài không được hoan nghênh nào. Mà tuần thủ đốc vụ cục phòng thủ thành, thân thể thực lực ở trong mắt Trường Thiên dù nhỏ bé. Song bọn họ tới đại biểu cho ý chí trong kinh đô, trong lúc vô tình đã đem bản thân khí thế và số mệnh trong kinh đô gắn bó hợp thành một!

Nếu Trường Thiên muốn cùng bọn họ làm địch, toàn bộ kinh đô, số mệnh nghìn vạn nhân khẩu hình thành sẽ tạo thành áp chế đối với hắn. Dù sao, hắn còn chưa thu hồi chân thân Ba Xà, còn chưa khôi phục thực lực lúc cường thịnh nhất.

Hắn trước đây chưa từng thấy qua tình huống như thế, bởi vì tại niên đại của hắn, Nam Thiệm Bộ Châu còn chưa từng xuất hiện siêu cấp thành lớn khổng lồ như vậy. Còn chưa bao giờ xuất hiện làng xóm có nhiều người cùng chung cuộc sống như vậy.

Ở Trong nháy mắt này, trong đầu hắn chớp lóe lên mấy ý niệm trong đầu, chính giữa sâu trong trí nhớ rộng lớn nhảy ra mấy hạt ngọc trai lòe lòe sáng lên.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Không trách được, không trách được bọn họ sẽ làm như vậy!”

Chiến cuộc trước mắt cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều. Ba tên cung phụng đã lấy ra pháp khí, quát với chúng yêu Ẩn Lưu: “Tước vũ khí, có thể không giết!” Người mạo phạm uy nghiêm kinh đô, tất phải nghiêm trị!

Trường Thiên thản nhiên cười không phản ứng, ngược lại quay đầu nói với chúng yêu: “Chúng binh sĩ, có nguyện theo ta phá vòng vây không?”

Trong đêm tối lờ mờ, mắt vàng của hắn rạng rỡ phát sáng khiến ngôi sao trên bầu trời cũng muốn ảm đảm thất sắc. Chúng yêu Ẩn Lưu đi theo phía sau hắn nhiệt huyết sôi trào cùng kêu lên: “Cẩn tuân Quân Mệnh!” Trong mạch máu yêu quái Ẩn Lưu đều chảy máu háo chiến. Mà vị trước mắt này chính là người sáng lập Ẩn Lưu vĩ đại, thượng cổ thần thú từng dẫn dắt tiền bối Ẩn Lưu từ vô số tình thế nguy hiểm giết ra đường máu, có thể sóng vai chiến đấu cùng ngài ấy là vinh quang trân quý cỡ nào, là tư cách đáng giá khoe khoang cỡ nào!

Có yêu quái tính cách kích động, hai mắt lập tức theo đó đỏ bừng!

Trường Thiên nói một lời ngay tức khắc khiến chúng yêu tinh thần cả đám hăng hái, vô hình trung khiến số mệnh chúng yêu Ẩn Lưu cũng phồn vinh mạnh mẽ mà lên, chặt chẽ tương liên với hắn. Trên đỉnh đầu mọi người tạo thành một bóng dáng như ngọn núi to lớn, tản mát ra khí thế hoang dã, ác liệt hung hãn. Đó là hư ảnh chân thân Ba Xà của Trường Thiên, dùng nó để kháng cự khí thế kinh đô. Hắn ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài nện bước tiến lên.

Hắn vừa phóng khí thế quanh thân, không có chút giữ lại, phương viên mấy trăm trượng mưa gió sấm dậy, không khí trầm ngưng khiến người người đều thở không ra hơi.

Mỗi một bước hắn bước ra, mặt đất cũng muốn run rẩy gào thét, phảng phất đã không chịu được trọng lượng của hắn. Sao lại còn có một người như vậy, rõ ràng chính là mãnh thú trong hồng hoang giết ra, mang theo khí thế cả người hung ác ngang ngược, muốn phá hủy tất cả sự vật ngăn chặn trên đường! Chúng yêu Ẩn Lưu theo thật sát phía sau hắn rõ ràng chỉ có hơn mười người, lại toả sáng ra sát khí bén nhọn thấu xương mấy trăm, mấy ngàn người như vậy. Bọn họ tựa như rắn độc co lại bản thân, tùy thời mà phát động tấn công, chờ đợi cho kẻ thù một kích trí mạng.

Tuần thủ phòng thủ thành phố trong kinh đô, sắc mặt cũng tự thay đổi. Mặc dù bọn họ không biết bản thân có số mệnh trong kinh đô duy trì nhưng trấn thủ trong kinh đô tới nay, phàm là người tu tiên gây chuyện chống lại cho tới bây giờ cũng là đến mà không lợi, trong tối tăm cũng dựng lên lòng tin mạnh mẽ. Song đối mặt với thanh thế bực này, địch nhân tâm chí bực này, người người đều nhịn không được siết chặt pháp khí trong tay.

Đối với trận chiến này là cho phép thắng mà không cho phép bại.

Trường Thiên sải bước lại gần, rõ ràng đại chiến đã không thể thoát. Dáng đi của hắn, ánh mắt của hắn lại như nhàn nhã dạo chơi. Đây là khí độ do thân kinh bách chiến mới có thể rèn luyện ra, đây là tự tin thượng tướng cấp cao trong vạn quân lấy. Một cửa ải ba vạn năm cũng không  có mài mòn hùng tâm của hắn, trong mạch máu của hắn còn chảy xuôi khát vọng khát máu, trái tim của hắn ầm ầm đánh thẳng vào lồng ngực, cực kì khát vọng đối với trận chiến đầu tiên sau khi ra tù.

Cái chết của nàng mang lại đả kích, hắn đang cần dùng mạng người tới an ủi.

Kinh đô nho nhỏ còn không ngăn được bước tiến của hắn. Sớm giết xong để ra ngoài, hắn còn có chuyện gấp hơn phải làm. Chỗ sâu trong trí nhớ, mắt hạnh hướng hắn hóm hỉnh cười một tiếng, nghĩ tới đó, trong tim của hắn là một mảnh lửa nóng.

Gió đêm lạnh như băng phất bay tóc dài đen nhánh của hắn, thổi áo bào hắn bay phất phới, khuôn mặt tuấn mỹ ngưng kết sương lạnh như cửu thiên đế quân, uy nghi giờ khắc này, đẹp đẽ quý giá giờ khắc này, không biết đã bắt sống bao nhiêu trái tim thiếu nữ đứng ngoài quan sát.

Nam Minh Ly hỏa kiếm bị hắn để trong tay áo, lẳng lặng đợi chờ thời điểm kia trong nháy mắt ăn no uống máu tươi.

Dùng mười mấy đối với mấy trăm, một chỗ phố dài mười dặm, ác chiến giữa hai phe bắt đầu! Tối nay sau, mùi máu tươi nơi này dù có mưa to cũng không cọ sạch.

Huyết khế giữa hắn cùng với Âm Cửu U cũng bắt đầu theo cuộc giết chóc ở nơi này!

[ khụ, Nhược Thủy Vân nói quyển sách đã kết thúc, liệu mọi người có thể quất chết ta hay không? ^_^]. Được rồi, quyển thứ nhất 《  Con đường đi về phía tây 》 đến đây toàn bộ kết thúc. Kế tiếp tiến vào nội dung kịch tính cuốn ngắn 《 Tây tuyến Vô chiến sự, một quyển này tiết tấu bằng phẳng, ấm áp ngọt ngào, coi như đền bù đối với  mọi người một đoạn thời gian gần đây bị hành hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận