Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Hồng Văn

Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng hai tay đang ôm cổ hắn xiết thật chặt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, âm thanh mềm mại mà kiêu mị.

Hắn nghe vào trong tai, khí thế quanh thân đột nhiên thối lui.

Hắn tự tay vuốt ve đầu tóc của giai nhân, rồi do dự nói: “Bé Ngoan, nàng cũng nghĩ như thế hay sao?”

Nàng cong miệng lên, rầu rĩ nói: “Chàng thực quan tâm ý nghĩ của ta sao?”

Quả nhiên lời nói của tên hồ ly kia sẽ có tác dụng. Hắn nâng cằm thanh tú của nàng lên, để nàng đối mặt với hắn rồi nói: “Nói!” Trong giọng nói không tự chủ được lại mang theo ngữ khí mệnh lệnh.

Tròng mắt của Ninh Tiểu Nhàn đảo vòng vòng, đột nhiên cười nói: “Chàng muốn biết cũng được nhưng phải đáp ứng một điều kiện với ta.”

Bây giờ còn biết cò kè mặc cả cùng với hắn sao? Đây không phải dấu hiệu tốt, Trường Thiên giận dữ nói: “Cái gì?”

Nàng đỏ mặt, ghé sát lỗ lai hắn nói nhỏ một câu.

Giai nhân trong ngực thổ khí như lan (hơi thở giống như mùi hoa lan), nhiệt khí phát ra bên tai làm hắn thật ngứa. Nhưng mà nghe xong yêu cầu của nàng, hắn có chút kinh ngạc, lại nói: “Không được!”

“Tại sao lại không được?” Một giây sau nàng liền trở mặt, “Vậy chàng cũng không cần biết nữa.” Hai tay khẽ chống ngực hắn giống như muốn rời đi.

Trường Thiên ôm nàng trở về, nhẹ nhàng vỗ về eo nhỏ của nàng, ôn nhu dụ dỗ: “Đổi điều kiện khác được không?”

Hắn vừa hạ xuống âm điệu mềm nhũn, bình thường nàng đã muốn đầu hàng rồi. Nhưng mà lần này nàng cắn răng giữ vững, kiên trì nói: “Không được! Phải là cái này!” Nhìn thấy trên mặt hắn còn có vẻ không hài lòng, tức giận nói: “Dù sao chàng cũng không có tổn thất gì.” Nam nhân này thật là già mồm cãi láo, hắn cũng không có mất gì a?

Thời kỳ bất thường, nàng cần được vỗ yên. Hắn ho nhẹ một tiếng, quả thật có vài phần phiền muộn, lại cũng chỉ có thể nói: “Được rồi, nói mau!”

Lập tức nàng mặt mày hớn hở, hôn “chụt” một tiếng trên mặt hắn rồi nhỏ giọng nói; “Sau này nếu chàng lại bá đạo vô lễ với ta, ta liền đi thật xa không cho chàng tìm được.”

Trường Thiên thoáng cái giận tái mặt: “Nàng thật đúng là có ý nghĩ như vậy sao?”

Nàng hừ nhẹ nói: “Tất nhiên rồi… Chàng đối đãi với ta như là hạ nhân, ta tất nhiên là muốn bỏ đi chứ”

Hắn không biết nên khóc hay nên cười: “Ta khi nào đối đãi với nàng như hạ nhân chứ?”

Nàng thoáng cái nghiêm mặt: “Muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, đó còn không phải là đối đãi với hạ nhân sao?”

Quả nhiên nàng vẫn còn mang thù, chuyện đó đã qua bao nhiêu ngày rồi? Hắn bất đắc dĩ thở dài.

Ninh Tiểu Nhàn hơi bỉu môi nói: “Chàng có công vụ bận rộn, có ở trong tầm tay ta sao? Trừ phi chàng cũng ném ta vào trong Thần Ma ngục…” Lời còn chưa dứt, nàng đã muốn cắn lưỡi mình rồi.

Tại sao nàng lại đề nghị với hắn nhốt mình lại chứ? Ninh Tiểu Nhàn, ngươi thật là ngốc mà.

Hiện tại  Thần Ma ngục chính xác là đang ở trong tay hắn, hơn nữa với tiểu tính tình của khí linh trong cái ngục giam này, chiếc nhẫn mở cửa ở trong tay ai thì nó sẽ nghe lời người đó, …chỉ có Trường Thiên là ngoại lệ. Nàng chỉ là chủ nhân “tiền nhiệm”, không biết khí linh có nhận ra nàng hay không?

Quả nhiên lông mày Trường Thiên nhướn lên, kim mâu lộ ra vẻ đăm chiêu: “Đúng vậy, làm sao lại quên nó đi chứ?” Thấy nàng nhìn mình với vẻ mặt đầy đề phòng, hắn nhịn không được cười nói: “Đừng sợ, sau này ta khắc chế một chút là được.” Mục đích của hắn không phải là dọa cho nàng sợ bỏ chạy.

“Chỉ khắc chế một chút?” Nàng trừng lớn mắt, “A, chàng muốn làm gì?” Người này ôm lấy nàng đi nhanh vào trong phòng.


“Nàng đã muốn ta khắc chế một chút, ta cũng nên nhận được chút ít ban thưởng chứ?”

Nguy cơ phủ xuống, tròng mắt nàng chuyển không ngừng: “Chàng không phải là muốn tự mình đi Xích Quỷ Sơn sao?”

Hắn làm sao dễ đuổi như vậy, bắt được hai tay nàng rồi giữ chặt sau lưng, cúi đầu tới cắn lỗ tai nàng: “Không gấp. Ngọn núi kia sẽ không chạy trốn, nhưng chúng ta lại khiến bản thân bận rộn đấy. Ngoan nào, chân đừng kẹp nhanh như vậy.”

Nguyệt hắc phong cao.

Cú vọ đậu trên cành cây kêu ùng ục, âm thanh lớn dần giống như tiếng mèo kêu thảm thiết.

Tiếng kêu này cũng đã gọi Thu Nương tỉnh dậy từ trong hôn mê. Nàng vừa mở mắt, cảm giác có bọt nước rơi vào trong mắt nàng, mang lại cảm giác đau đớn khiến nàng phải nhắm mắt lại.

Nước ở nơi nào? Nàng ngây ngây ngốc ngốc đưa tay sờ, vô ý thức mà nhìn tới trước mắt.

Ánh trăng tuy yếu ớt, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chiếu sáng, đó đâu phải là nước. Rõ ràng là vết máu đỏ au!

Nàng bỗng giật mình, thần trí cuối cùng cũng thanh tỉnh. Nàng dùng khuỷu tay chống xuống đất muốn đứng dậy, kết quả kêu lên một tiếng rồi ngã lại trên mặt đất. Lúc này nàng mới cảm giác được toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn như chia năm xẻ bảy, như là vừa bị xe ngựa đè qua.

Đúng rồi, xe ngựa! Đường núi gần đây được xưng là quỷ nha lộ (đường răng quỷ), đặc biệt gập ghềnh. Nàng nhớ rõ mình cùng trượng phu cưỡi xe trâu chạy đi, kết quả xe bị lật, nàng bị văng ra thật xa, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.

Quan nhân đâu rồi, quan nhân ở đâu? Nàng gian nan ngẩng đầu lên nhìn quanh, phát hiện mình nằm trong một khe nước nhỏ. Thời tiết đầu xuân nên nước trong mương đã sớm đóng băng rồi, nàng ngã xuống, thân mình đâm vào mặt băng, lại không bị ngã chết. (“quan nhân” là cách người vợ gọi chồng của mình)

“Quan nhân, quan nhân!” Nàng cao giọng kêu gọi, tiếng nói lanh lảnh mà lo lắng truyền đi rất xa trong bầu trờiđêm.

Tựa hồ cú vọ cũng không còn kêu, gần đó thoáng cái yên tĩnh đến dọa người.

Quan nhân không trả lời.

Nàng phải đi tìm hắn. Thu Nương thở hổn hển mấy hơi, rồi chậm rãi xoay người ngồi xuống, cố nén đau đớn để chuyển động chân tay.

Cũng may, trừ cánh tay, cổ và mặt bị trầy da nghiêm trọng ra thì cũng không có bị nội thương. Nàng ngẩng đầu đánh giá một lát, đáy của con mương cách mặt đất cũng hơn một trượng. Nàng từ trên xe đang chạy nhanh ngã xuống tận đáy mương mà cũng không bị gãy cổ hay sao? Thật sự là ông trời phù hộ, thế nhưng quan nhân có thể may mắn như mình hay không?

Nghĩ tới điều này, nội tâm nàng nổi lên lo lắng, trên người dường như cũng đã có chút sức lực. Nhưng nước của con mương đã đóng băng nên trơn trượt, nàng thử mấy lần vẫn không thể trèo lên. Thu Nương gấp đến nỗi nhìn xung quanh, tại đáy mương phát hiện một cây gậy chắc chắn, vì vậy cầm nó đâm vào băng. Vậy mà chiêu này thật có tác dụng, có lẽ là dưới tình thế cấp bách nên khí lực cũng tăng lên nhiều. Cố gắng đập vài lần, tầng băng cuối cùng cũng bị phá vỡ, lộ ra đoạn rễ của gốc cây già ở dưới đáy.

Một khắc sau, rốt cục nàng cũng thành công trèo lên, đưa mắt nhìn ra bốn phía, lại thoáng ngây ngẩn cả người.

Đây là một mảnh băng nguyên mênh mông, tuyết trên mặt đất phản xạ ra ánh sáng nhạt của ánh trăng. Cho nên nàng có thể nhìn ra rất xa, ít nhất cũng nhìn ra được trong phạm vi của tầm mắt đều là một mảnh vắng vẻ, chỉ có mấy bụi cây nhỏ bé, không có người, không có sinh vật, không có bất kỳ thứ gì chuyển động, cũng không có xe trâu! Tự nhiên cũng không có bóng dáng của quan nhân.

Lúc này nàng lẻ loi một mình!

Thu Nương mờ mịt: “Đây là đã xảy ra chuyện gì?” Vùng quê trống trải khiến cho nàng cảm thấy rét lạnh, nàng co quắp người lại rồi đứng lên, thổi ra một luồng khí ngưng tụ thành khối không khí màu trắng. Kỳ thật nàng mặc rất ấm, áo bông bao người dày đến ba lớp, gió lạnh cứ chui vào trong cổ áo nàng, lại bị ngăn cản ở bên ngoài.

Có lẽ là do quần áo dày và co dãn này cứu nàng một mạng? Nàng cũng không chắc lắm, sau đó bước chân di chuyển, bắt đầu tìm kiếm.

Ở đây không có.

Ở đây cũng không có.

Đằng sau một bụi cây thấp cũng là mặt tuyết bằng phẳng, không có khe rãnh, cuối cùng là quan nhân đã đi đâu, vì sao nàng tìm mãi cũng không ra?

…………..


Một canh giờ sau, Thu Nương toàn thân đã chết lặng cuối cùng cũng buông tha, tê liệt ngồi trên mặt tuyết mềm mại. Tại nơi hoang dã trong trời đông giá rét như vậy chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Nàng vừa khóc là đã khóc đến thiên hôn địa ám.

Cũng không biết đã khóc bao lâu, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng xe, như là có người đang đến gần.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy, âm thanh lộc cộc của cỗ xe luân phiên lăn trên mặt tuyết cùng với bước chân của súc vật lại sinh động dễ nghe như vậy! Thu Nương nhảy dựng lên, lung tung xoa vệt nước mắt trên mặt, chạy vội về phía âm thanh truyền đến.

Trên đường chân trời, quả nhiên xuất hiện bóng dáng một đoàn xe.

Được cứu rồi! Thu Nương vui mừng quá đỗi, vung làn váy lên xông về phía trước, cản đường hô to: “Cứu mạng a!”

Mấy thớt ngựa trước mắt đang tới gần, càng lúc càng gần…

Nàng có thể thấy được trong đoàn xe này phần lớn là xe trâu, chỉ có mấy chiếc xe ngựa đi đầu, xem ra là thương đội hành tẩu giữa các thị trấn. Tốc độ của nó rất nhanh, trên mặt các kỵ sĩ dẫn đầu các cỗ xe ngựa đều bôi một lớp dày dầu chống lạnh, nhưng cũng đều bị băng phong cắt ra vệt máu nhỏ. Trong mắt họ tràn ngập vẻ lo lắng, nếu không băn khoăn về những xe trâu chậm chạp đi phía sau, có lẽ họ cũng muốn giục ngựa chạy nhanh đi.

Sắc mặt Thu Nương thay đổi, bởi vì đoàn xe này không có nửa điểm ý muốn dừng lại, ngược lại chạy càng nhanh.

Nàng có thể thấy rõ trong mũi con ngựa phun ra bạch khí, nếu không dừng lại, nàng sẽ bị nghiền nát.

Nỗi sợ tử vong vẫn chiến thắng tất cả. Nàng hét lên một tiếng rồi nghiêng qua né tránh. Đoàn xe chạy nhanh mang theo một cỗ kình phong đập vào mặt, thổi vào người nàng khiến tóc và váy lộn xộn.

Người trong đoàn xe này sao lại tàn nhẫn như vậy?

Nàng còn chưa kịp phát ra âm thanh trách mắng, trong màn che của mấy chiếc xe đằng sau vang lên tiếng nói như là của đứa trẻ đang bú hô lên: “Mẫu thân, mau nhìn, đằng sau có thật nhiều đèn lồng nhỏ!”

Trên xe lại có một giọng nữ khác mang theo tiếng nức nở vội vàng nói: “Huy Nhi đừng nhìn, đừng quay đầu lại!”

Đèn lồng nhỏ?

Thu Nương ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía sau đoàn xe.

Cách hơn ngàn trượng, quả nhiên có mấy trăm chiếc đèn lồng nhỏ màu xanh biếc đang phiêu trên mặt đất, tiến đến sát đoàn xe, bộ dạng quỷ dị nói không nên lời.

Thu Nương sống lâu trong sơn thôn nên biết rõ đây là cái gì, cho nên lập tức thay đổi sắc mặt.

Đàn sói!

Đoàn xe này rõ ràng là xui xẻo gặp phải đàn sói ở trên cánh đồng tuyết, không ngờ còn là một quần thể hàng trăm hàng ngàn con.

Sau khi bắt đầu mùa đông, sói ở trong cánh đồng tuyết cũng không có đồ để ăn. Đến đầu xuân thì bụng của chúng đã đói đến nỗi xẹp xuống, vóc người gầy đi hai vòng, màu lông đều khô héo hết. Thế nhưng sói lúc này lại hung tàn nhất, giảo hoạt nhất, quả nhiên là dám vây bắt bất kỳ đồ vật nào có thể chuyển động. Trong đoàn xe này nếu chỉ nhìn xe ngựa thì cũng có đến mấy chục chiếc, bình thường đâu có đàn sói nào dám trêu chọc? Nhưng mà bây giờ là đầu xuân, đàn sói vì miếng ăn mà dám bỏ mạng, quả nhiên là cận kề cái chết cũng muốn cắn xuống một miếng thịt mỡ trên người con mồi!

Một đàn sói bình thường có tầm mười con, đoàn xe này không biết đã chạy bao nhiêu dặm mới có thể hấp dẫn được bầy sói tụ tập với quy mô như thế này, bám sát phía sau!

Thu Nương kết kết thực thực hít một hơi lạnh. Lấy nàng thân thể nhỏ bé, chỉ cần rơi xuống đó, trong vòng năm mươi hơi thở sẽ bị gặm thành một cỗ bạch cốt. Nói không chừng bầy sói hoang đói muốn bất tỉnh còn có thể nhai luôn xương a. Nàng còn chưa tìm được quan nhân, không thể chết được!

Cho nên nàng không do dự nữa, thấy mấy chiếc xe ngựa cuối cùng của đoàn sắp chạy qua, nàng cắn răng, mạo hiểm nhào tới, thành công mà nhảy lên xe.

Trong xe này chứa đầy hàng hóa, sờ khắp nơi chỉ thấy rương hòm cấn đến hoảng. Nàng chẳng quan tâm được nhiều, tranh thủ thời gian tránh trong một góc tối, cuộn mình thành một quả cầu nhỏ. Bởi vì âm thanh của người đánh xe ngựa phía trước đã truyền tới.


Người trong đoàn xe này thoạt nhìn đều không có tình người, vạn nhất phát hiện ra nàng lén lút đi nhờ xe, nói không chừng còn ngại nàng khiến tốc độ xe chậm lại, sẽ đuổi nàng xuống dưới đó?

“Một đám cẩu này là giống gì mà hơn sáu mươi dặm rồi vẫn không tán đi chứ?”

Một âm thanh già nua vang lên: “Chưa đến đầu xuân, đám súc sinh này đã đói đến xanh mắt rồi, sẽ không bao giờ bỏ qua bữa ăn ngon đã đưa đến tận tay. Hiện tại chúng theo sát phía sau để từ từ làm hao tổn sức lực của trâu ngựa trong đoàn chúng ta. A, tường rào gần đây nhất cách đây hơn bốn mươi dặm, ta thấy chúng ta không trốn được quá lâu đâu.”

Mũi nàng ngửi được một chút mùi thuốc lá, xem ra lão đầu phía trước đang lấy thuốc lá ra.

Một người phía trước lập tức tuyệt vọng: “Ngài cũng nói như vậy! Chẳng lẽ hôm nay một người gần trăm mười cân như ta vô duyên vô cớ phải làm mồi cho sói? Ta còn chưa cưới vợđâu, còn chưa mở được quán ăn nữa.”

Lão đầu tử nói: “Sói hoang thích gặm loại gà đồng tử như ngươi! Hai mươi năm trước ta lên núi cùng với Lục Nhi đầu thôn Đông, cũng gặp phải sói. Con sói kia liều mạng truy đuổi hắn cũng bởi vì hắn là gà đồng tử!”

Người kia khóc thét nói: “Ngài đừng dọa ta…”

Phía trước truyền đến ba tiếng cười dài ngắn khác nhau, sắc lạnh, ngắn ngủi, thoáng cái đã cắt ngang lời nói của hắn.

Mỗi một đoàn xe đều có ám hiệu riêng của họ để dùng liên lạc trong khoảng cách xa. Quả nhiên sau khi lão đầu tử nghe được tiếng cười, tranh thủ thời gian hét lên: “Chuyển sang hướng đông, nhanh chuyển sang hướng đông!”

Thu Nương co lại trên xe, quả nhiên cảm giác được thân thể nghiêng qua bên phải, xe trâu đang nhanh chóng chuyển hướng.

Sau khi thân xe bình ổn trở lại, có người nghi ngờ nói: “Chuyển sang hướng đông? Nhưng hướng đông không phải là…?”

Lão đầu tử dùng sức “Hư” một tiếng, giận dữ nói: “Xui xẻo, không được nói ra!”

“Có hiểu ý của đầu lĩnh không? Người muốn đi đến đâu thì không có khả năng đến đó được.”

Lão đầu tử cười lạnh nói: “Không đi vào trong đó, thì chỉ nữa canh giờ nữa thôi ta và ngươi đều phải bỏ mạng, đi về phía này, nói không chừng còn có chút cơ hội.”

Hắn xoạch xoạch hút vài hơi thuốc, cho thấy được nội tâm không bình tĩnh được như trên mặt: “Ngươi chưa từng nghe nói một câu sao? Đuổi hổ nuốt sói! Ở đây không có hổ, cho dù có thì súc sinh ở phía sau nhiều như vậy cũng có thể ăn tươi được nó. Dù sao đằng nào cũng chết, cho nên đầu lĩnh mới dẫn chúng ta qua hướng bên này, nói không chừng có thể tránh được một kiếp.”

Bọn hắn nói đúng chỗ nào chứ? Nàng thầm nghĩ tranh thủ thời gian đi đến nơi có người, rồi tìm người đi cứu quan nhân a. Thu Nương kinh nghi bất định, nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ đườngđi.

Hình như là chạy vội hơn nửa canh giờ, nàng đã phát hiện ra đoàn xe bắt đầu chạy chậm lại

Gia súc kéo xe vừa sợ vừa đuối sức đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Sau đó đàn sói đã gặp được hi vọng nên tinh thần vô cùng phấn chấn, khoảng cách càng ngày càng gần. Loại sinh vật như sói có tính nhẫn nại rất cao, am hiểu nhất là từ từ mài chết con mồi đang còn sống.

Đúng lúc này, lão đầu tử ở phía trước nhẹ hô một tiếng: “Đến rồi!” Trong giọng nói có xen lẫn sợ hãi lại thêm vài phần hi vọng.

Nàng vụng trộm xốc lên rèm che cửa sổ bằng vải bông. Dưới ánh trăng u ám, ngay trước dãy núi có hình dáng âm trầm, ở giữa khe núi tựa hồ có một thôn nhỏ đang dần hiện ra trong tầm mắt nàng. Thời gian cuối năm vừa qua khỏi, cửa ra vào của từng nhà còn treo đèn lồngđỏ rực. Trên tảng đá lớn ở cửa thôn có khắc ba chữ ta ngay ngắn:

Ô Gia Độn.

Thu Nương cơ hồ vui đến phát khóc, nơi có thôn tự nhiên là có người, quan nhân được cứu rồi.

Thấy được cái thôn này, tinh thần cả đoàn xe chấn động, tăng tốc chạy tới. Cùng lúc đó, đàn sói hoang sau lưng thả chậm bước chân, tựa hồ có chút do dự.

Lão đầu tử vui vẻ nói: “Quả nhiên là hữu hiệu, linh quang của lũ súc sinh này rất nhạy, cũng có sự kiêng kị đối với nơi này.”

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, vị đầu lĩnh kia dường như có điều suy nghĩ, không có chạy nhanh vào thôn mà rẽ sang một bên, có ý định đi vòng qua cạnh thôn.

Phía sau thôn là đường núi gập ghềnh, chỉ có thể chứa năm người cùng lúc đi song song, nhưng trong mắt đoàn xe nó lại giống như con đường thông thiên bằng phẳng. Mấy người ra hiệu phía trước lại gõ xuống dưới, nhưng âm thanh lại ép tới rất nhỏ, như là sợ hù đến cái gì đó.

Lão đầu tử cũng lên tiếng nói nhỏ: “Giảm tốc độ lại, không được chạy, chậm rãi đi qua là được.”

Đàn sói một đường vĩ hành rốt cục dừng bước. Phía sau hướng về trước xông tới, phía trước lại dừng lại không dám tiến tới, nôn nóng bất an, tựa hồ kiêng kị một lực lượng nào đó không nhìn thấy được.

Chúng đứng cách Ô Gia Độn ba trăm trượng, giống như là trên mặt đất xuất hiện một giới tuyến vô hình ngăn cản chúng lại.

Thu Nương hiện tại muốn lùi lại nhưng đoàn xe còn muốn đi lên phía trước, không có ý định dừng lại. Nếu là như thế, nàng cũng muốn đi vào thôn cầu cứu.


Nàng không ngốc, ở đây đủ loại dị tượng, vô luận là người hay sói đều có vẻ kiêng kỵ. Thế nhưng người mà nàng tâm tâm niệm niệm còn chưa được cứu, cho dù nàng có phải mạo hiểm cũng muốn xông vào trong thôn.

Thu Nương lặng lẽ lăn đến đuôi xe, thả người nhảy xuống.

Thân thể nàng rất nhẹ, nhưng lại ăn mặc quá dầy nên nhìn có vẻ mập mạp, nhưng bánh xe kêu lộc cộc, hai người đánh xe rõ ràng là không nghe thấy âm thanh nàng phát ra.

Dưới mấy trăm ngọn “đèn lồng” màu xanh lá nhìn chằm chằm, nàng nhanh chóng trốn vào khu vực của Ô Gia Độn, vượt qua tảng đá lớn trước cửa thôn.

Nếu nàng nhớ không lầm thì hôm nay là mùng ba đầu năm.

Ở tiểu sơn thôn loại này, đại khái là không có cái gì có thể vui đùa trong đêm. Cho nên mọi người cơ bản đều ở trong nhà. Nàng có thể chứng kiến đèn vẫn đang sáng trong chừng trăm ngôi nhà, lờ mờ có người đi lại.

Thôn này thoạt nhìn giống như sơn thôn mà nàng thường đi qua. Trước nhà trống trơn hơn phân nửa là sân phơi ngũ cốc, trong sân nhà nông hơn phân nửa là có trồng cây, chó sủa mèo kêu liên tục. Nàng có thể nghe được tiếng người nho nhỏ truyền ra từ trong phòng.

Có người thật tốt. Thu Nương thở phào một hơi, đang nghĩ phải làm thế nào để tìm người cầu cứu mới tốt. Chuyển mắt một cái, chợt nhìn thấy ở cửa thôn có hai hài tử đang chơi đùa, mặc đồ màu đỏ điểm thêm màu xanh, một thân quần áo mới.

Lá gan của thôn dân ở đây thật quá lớn đi? Bên ngoài có sói hoang mà còn dám để cho tiểu hài tử chạy ra chơi sao?

Nàng cảm thấy thật kì quái, nam hài tử đá một cước vào trên pháo đốt. Cái gì đó vừa bay lên, vừa vặn rơi xuống người Thu Nương, một tiếng “bốp” nổ vang, rồi đốt ra một cái lỗ trên áo bông của nàng.

Nếu là bình thường nàng sẽ hét to hai câu: “Tiểu hài tử đừng nghịch.” Thế nhưng lúc này không đợi được, nàng làm sao rảnh mà so đo mấy chuyện này, cúi người xuống nói với một tiểu cô nương: “Niếp Niếp, cha mẹ con có ở nhà không?”

Tiểu cô nương này có đôi mắt rất lớn, da lại trắng như tuyết, cẩn thận nhìn nàng vài lần. Sau khi nghe xong lời của nàng thì gật gật đầu, quay lại lớn tiếng goi: “Cha ơi, mẹ ơi!”

Thu Nương bị tiếng kêu đột ngột của tiểu quỷ này làm cho hoảng sợ, chỉ cảm thấy sắc lạnh. Giọng nói trẻ con the thé vang vọng ở trong vùng đất hoang vu, xuất hiện một cỗ kinh hãi nói không nên lời.

Một tiếng “Két” vang lên, nàng thấy phiến cửa củi mở ra, một gã nam tử đi tới, thân hình cao tráng, các đốt ngón tay vừa thô vừa to, hiển nhiên là xưa nay đã quen làm việc nặng nhọc. Phía sau hắn còn có một thiếu phụ ăn mặc theo kiểu nhà nông, tướng mạo ước chừng hơn ba mươi.

Cuối cùng cũng gặp được người bình thường. Thu Nương nhẹ nhàng thở ra, tiến lên phía trước nghênh đón nói: “Vị đại ca này, xin hãy giúp đỡ ta!”

Nam tử nhìn thấy nàng, hơi hơi giật mình, xem xét cao thấp tường tận. Nữ tử phía sau hắn cũng đang đánh giá nàng, giờ phút này như là nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên lông mày dựng thẳng, âm thanh cả kinh nói: “Ca, chính là nàng! Nàng đến rồi.”

Giọng nói của nàng cũng không nhỏ, truyền đi xa xa.

“Nàng đến rồi.”

Ba chữ này phiêu đãng trong bầu trời đêm tại tiểu sơn thôn, không ngớt không dứt, như là quanh quẩn ba vòng mới tan đi. Cùng lúc đó, lời xì xào bàn tán trong tất cả ngôi nhà đều biến mất không nghe thấy nữa.

Ô Gia Độn đột nhiên lâm vào yên lặng như ở nghĩa địa, chỉ có từng cơn gió lạnh gào thét thổi qua.

Nàng đến rồi, có cái gì đáng để ngạc nhiên như vậy sao? Người bên trong thôn này làm sao lại hô to gọi nhỏ như vậy? Thu Nương nhíu nhíu mày rồi nói tiếp: “Ta cùng quan nhân từ trên xe ngựa rơi xuống, ta tìm hắn không được, muốn mời các ngươi đến giúp đỡ cứu hắn về.”

Nam nhân trước mặt đột nhiên cười lớn; “Nên cứu, tất nhiên là nên cứu người.” Hắn tiến lên hai bước, năm ngón tay mở rộng, đưa tay ra là sẽ bắt được nàng.

Ngũ quan của hắn trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn tràn ngập ác độc nói không nên lời. Thu Nương rùng mình, lui về sau hai bước, không tự chủ được mà né qua một bên, kinh sợ nói: “Ngươi, ngươi làm cái gì?”

“Ngươi không phải đã sớm biết sao?” Trong mũi hắn hừ ra một ngụm bạch khí, bước nhanh đuổi theo.

Thu Nương không chần chừ quay người bỏ chạy. Thế nhưng khi nàng mới chạy được hai bước lại tuyệt vọng phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, bốn phương tám hướng đều có thôn dân vây quanh. Bọn hắn chăm chú nhìn nàng, thần sắc đó giống như là chó săn trong hậu viện thấy được miếng thịt.

Loại thần sắc này, tuyệt đối không thể thân thiện hơn bao nhiêu so với đại hán sau lưng! Người trong thôn này có tật xấu gì vậy? Thu Nương vừa kinh vừa sợ, ngay khi đám người này còn chưa hoàn toàn vây quanh mình liền quay người chạy trốn ra ngoài, lại bị đại hán sau lưng giữ chặt tay.

Hắn dùng sức rất lớn, Thu Nương lập tức cảm thấy đau đớn đến sâu trong tâm, nhịn không được dùng sức cắn lên tay hắn một cái.

“A!” Đại hán không đề phòng nàng đột nhiên tấn công, tay liền buông lỏng. Tuy nội tâm Thu Nương kinh hoảng nhưng động tác lại không chậm, thân thể tăng thêm uyển chuyển, lập tức chui ra ngoài qua một khe chưa có người vây lại.

“Chính là nàng! Nhanh bắt lấy nàng!” Sau lưng vang lên tiếng nam tử hét to, hơn nữa tiếng bước chân bắt đầu dồn dập. Hiển nhiên là những người muốn bắt nàng cũng bắt đầu chạy.

Trốn, mau chạy! Bản năng của nàng biết rõ, sau khi bị đám người này bắt được thì kết cục cực kỳ đáng sợ. Bàn chân Thu Nương phát lực, thở hồng hộc mà xông về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận