Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Chỉ có điều cái giá này cũng lớn thật đấy. Côn lão đại cũng nghe được bên trong thân thể Ngân Cương phát ra một tiếng “rắc”. Có lẽ là dùng sức quá lớn khiến xương chân, mắt cá chân đều bị gãy. Sau trận này muốn dưỡng lại như cũ không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng mà lão Tứ phái ra tên Ngân Cương này khẳng định cũng không có ý định thu về. Ở nơi này, tổng cộng cao bảy trượng, đầu cương thi này rõ ràng có thể thừa dịp Ly Vẫn chủ quan mà nhanh chóng nhảy lên trên hai gò má của nó, dưới đáy mi mắt, mười ngón tay sắc nhọn màu đen chộp vào làn da thô ráp của Ly Vẫn, dùng sức dò tới hướng của đôi mắt.
Ly Vẫn hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, mắt thấy tên nhỏ bé này rõ ràng đã nhảy lên mặt mình mà không phải trong miệng thì nó cũng có mất hứng chút ít. Nhưng lão Tứ vẫn tính sai, bởi vì miệng của Ly Vẫn thực sự quá lớn, chỉ cần đưa đầu lưỡi dài và dày ra cuốn một cái thì liền đem Ngân Cương tiến vào trong miệng, nhấm nuốt.
Thân thể đôi cương thi này đều đã được tế luyện đến đao thương bất nhập, nhưng đối với răng nhọn của Ly Vẫn hiển nhiên vẫn là bại trận mà thôi. Nó nhai hai lần, đại khái là cảm thấy hương vị không được ngon như đã nghĩ nên phẫn nộ đến nỗi hai mũi phun ra bạch khí, sau đó nhìn về vị trí hành lang.
Hóa ra lão Tứ thừa dịp Ly Vẫnđ ang đối phó với hai con cương thi thì đã chạy trốn về phía hành lang. Trong lòng hắn đã tính toán kỹ càng, chỉ cần chạy ra khỏi thạch thất. Hình thể quái vật quá khổng lồ nên sẽ không có cách nào ngăn chặn hắn. Ngay tại thời khắc nguy cấp, Côn lão đại cùng với Viên Hậu bên cạnh đã bị hắn quên không còn một mảnh.
Chỉ tiếc, hương vị của cương thi khô quắt quả thực quá kém, Ly Vẫn chỉ nhai một miếng liền đánh chủ ý lên trên con người huyết thực tươi sống. Ngay khi lão Tứ ba bước cũng thành hai bước biến mất tại con đường nhỏ, nó cũng mặc kệ Ngân Cương đang liều mạng tấn công, dùng lại chiêu cũ, dùng miệng rộng ngăn cản lối ra của hành lang, dùng sức hít sâu.
Người trên bờ cát như đã nghe được một tiếng rú thảm thật dài, sau đó Ly Vẫn nhai nhai, lập tức không còn bất kỳ âm thanh gì. Biết rõ mấy khối thịt tươi nhỏ cũng không còn chạy thoát được nên nó rút về từ cửa hành lang, cũng không vội ăn, mà trước kéo hai con Ngân Cương trên người xuống nhai gặm. Sau đó cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại.
Nó đói đến sợ rồi, phàm là vật ăn được đều sẽ không lãng phí.
Côn lão đại giật mình đứng yên tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Đồng bọn từng người từng người chếtđi, lão Tứ trốn vào đường hành lang, k êts quả bị quái vật một lần nữa hút vào miệng ăn sống. Có lẽ hắn cũng khó trốn khỏi kết cục này a?
Đúng vào lúc này, Viên Hậu đứng phía sau hắn nói nhỏ: “Ta giúp ngươi!” Sau đó hắn cảm giác được có một đôi bàn tay nắm lấy lưng quần mình.
Hắn vui vẻ, lập tức hiểu rõ ý của Viên Hậu, định mượn lực cánh tay kinh người trực tiếp ném hắn đến bên trong đường hành lang. Quái vật trước mắt cách hành lang một khoảng cách nhỏ, hắn và lão Tứ không giống nhau. Đang ở thời điểm khỏe mạnh nên sẽ chạy nhanh hơn so với nửa lão già họm hẹm. Chỉ cần hắn đi đứng lưu loát một chút thì tỷ lệ chạy ra khỏi thạch thất là rất lớn.
Chỉ là Viên Hậu cản ở phía sau, chỉ sợ…
Côn lão đại nắm chặt tay Viên Hậu, đè thấp giọng nói: “Hảo huynh đệ, ủy khuất ngươi rồi!”
Viên Hậu nhếch nhếch miệng, vẫn như cũ, cười rất trung hậu nói: “Ta tiễn ngươi, lên đường đi a!”
Côn lão đại thấy lời nói của hắn mang điềm xấu quá rồi. Ngẫm lại thì cái người hồ đồ này cũng không nói được những lời dễ nghe. Viên Hậu đã giơ người nặng hơn một trăm cân như hắn lên như giơ hai cây rơm rạ, rồi dùng sức vung mạnh.
Lại là ném thẳng về hướng Ly Vẫn!
Ngay lập tức quái vật trong tầm mắt của mình biến lớn hơn, gan của Côn lão đại đều muốn vỡ rồi.
Hắn làm sao lại không rõ bản thân bị phản bội rồi? Chỉ là hắn càng nghĩ lại càng không ngờ được Viên Hậu lại có thể đối xử với hắn như vậy. Đây chính là một người do hắn cứu được từ một ngôi mộ lẻ loi nơi hoang dã, kẻ này mười năm nay một mực trung thành tận tâm, chưa từng phạm sai lầm, là người mà hắn có thể đem phía sau lưng của mình yên tâm phó thác cho a.
Thật đúng là vì muốn trốn chạy để thoát chết nên mới ném hắn ra để thu hút sự chú ý của Ly Vẫn sao?
Lực tay của Viên Hậu thật lớn, vung mạnh hắn ra như vậy tất nhiên là nhanh chóng như lôi điện, bay về hướng Ly Vẫn. Cự quái này không ngờ còn có đồ ăn sẽ đưa đến tận cửa. Lúc trước chịu thiệt thòi từ chỗ Ngân Cương, lần này đã nâng cao miệng rộng, chờ hắn tự nhảy vào tử lộ.
Đúng lúc này liền nhìn ra tính cách lưu manh của Côn lão đại, đã khó thoát khỏi cái chết, như vậy cũng phải kéo xuống hai khối thịt từ trên người địch nhân! Trong thời gian xảy ra sự cố, hắn còn có thể đưa tay vào ngực, lấy ra ba tiểu cầu hào quang trắng muốt. Mỗi một quả đều lớn như quả bóng chày, trong đó có vầng sáng chớp động, thoạt nhìn rất không ổn định, giống như thời thời khắc khắc đều có thể nổ tung. Dù là ai cũng đều có thể nhìn ra trong đó ẩn chứa năng lượng cường đại.
Thân thể hắn ở trên không trung không thể mượn lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem cái miệng khổng lồ tối om của Ly Vẫn rất nhanh phóng đại trong tầm mắt, răng nanh như dao găm còn đáng sợ hơn so với răng cá sấu, mỗi một cái đều lớn như ván cửa, mũi nhọn lóe ra hàn quang, gấp không thể chờ được muốn cắn ngập vào trong huyết nhục của hắn!
Sau đó, hắn chỉ nghe xoạch một tiếng, trước mắt chìm vào trong hắc ám, ngay cả một ít ánh sáng cũng không có.
Miệng rộng đang há to đã đóng lại.
Loại cảm giác này thật là quỷ dị, lúc A Cát bị nuốt có phải hay không cũng có cảm thấy khủng hoảng giống hắn lúc này? Nghĩ đến hương khói Côn gia đoạn tuyệt trong tay hắn, trong lòng hắn đột nhiên tràn đầy hận ý.
Quái vật kia nuốt chính mình, nó cũng đừng nghĩ tốt như vậy!
Côn lão đại dùng sức lực toàn thân gào thét, ngay tại lúc hai hàm răng sắc nhọn của cự thú khép lại đã bóp vỡ quang cầu trong tay!
Kỳ quái, trong khoảnh khắc này, ý niệm cuối cùng nổi lên trong đầu hắn không phải là toàn lực nguyền rủa Viên Hậu đã phản bội mình, mà là nổi lên nghi vấn nhàn nhạt: một nam một nữ đồng hành cùng bọn họ giống như đã không thấy tăm hơi từ lúc Ly Vẫn ăn tươi lão Tứ.
Bọn họ chạy đi đâu?
Ầm ầm hai tiếng nổ mạnh truyền ra, dù cho miệng rộng của Ly Vẫn khép kín, âm thanh trở nên vô cùng nặng nề nhưng vẫn trùng trùng điệp điệp vang vọng trong không gian to lớn như vậy, ngay mặt hồ đều run rẩy không thôi.
Viên Hậu chắp tay đứng trên bờ cát, thoạt nhìn bất luận là thần thái hay động tác đều có vài phần nhàn nhã. Nghe trong miệng Ly Vẫn truyền đếnâm thanh nổ lớn, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: “Ồ, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn, ít phí đi rất nhiều sức lực.”
Hắn đứng dậy, vốn là bộ dáng hèn mọn chất phác đã không thấy tăm hơi. Rõ ràng là cùng khuôn mặt, ngũ quan giống nhau, rõ ràng là một thân xiêm y vải thô, cả người thoạt nhìn lại trở nên ung dung đại khí, lạnh nhạt tự nhiên, tựa hồ mỗi chữ nói ra đều phải suy nghĩ thật lâu, phân lượng nói ra cũng rất nặng.
Đây rõ ràng là khí độ màchỉthượng vị giả mới có.
“Côn lão đại này vẫn có thể xem như là một hán tử, chết một cách oanh liệt.” Giờ phút này Ninh Tiểu Nhàn đang ẩn thân trong Thần Ma ngục cùng Trường Thiên lại cảm khái. Đột nhiên cảm nhận được Trường Thiên nắm chặt bàn tay nàng bỗng dưng siết chặt. Nhìn lại, hắn chăm chú nhìn Viên Hậu, trong kim mâu tản mát ra từng sợi hàn ý.
“Chàng đi chuyến này, lại dịch dung rồi làm bạn cùng phàm nhân chẳng lẽ là vì hắn mà đến?” Nàng như cóđiều suy nghĩ.
“Không.” Trường Thiên nở nụ cười, trong tươi cười vẫn có hai phần khát máu, “Đây là niềm vui ngoài ý muốn. Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.”
Hóa ra hai quả quang cầu này liên tiếp nổ tung ở trong miệng Ly Vẫn. Tuy nói rằng tên Long Tử này da dày thịt béo, miệng cũng rắn chắc, nhưng cái ngoài ý muốn này lại khiến nó phấn thân toái cốt, thật sự chấn động đến nỗi đầu nó cũng ông ông. Mồm há to càng là máu tươi bốn phía, đầu lưỡi mềm mại bị nổ hơn nửa đoạn, ngay cả hàm răng đều bị gãy mất vài cái, quả thực là bị thương không nhẹ.
Nàng thấy thế thè lưỡi: “Ồ, Ly Vẫn này thật ra là hữu danh vô thực a. Khổ người lớn như vậy, lại không lợi hại. Đường đường là Long Tử lại bị Côn lão đại nổ đến bị thương miệng.”
Hắn không biết nên khóc hay nên cười: “Nàng cho là nó dễ đối phó như vậy? Nàng có biết được quang cầu mà Côn lão đại mới cầm trong tay là cái gì không?”
Nàng sững sờ nói: “Cái gì vậy?”
“Nó là Sí Hồn Câu do nguyên thần của tu sĩ chế thành! Hơn nữa ít nhất cũng là tu sĩ cấp bậc ngoài Hoá Thần kỳ mới có màu sắc tinh thuần như vậy. Trải qua thủ pháp tinh luyện đặc thù, uy lực bạo tạc so với nàng tự bạo nguyên thần ở Bạch Ngọc Kinh ít nhất phải lớn hơn gấp mười lần, hơn nữa đây còn là hai lần nổ!” Trong mắt của hắn tràn ngập ý không dám cẩu thả, “Hai lần nổ này có thể so với địa lôi Khai Sơn hư mà không thực lúc nãy sao, lại thêm trực tiếp nổ trong miệng Ly Vẫn? Nơi này cách não bộ quá gần, lực phòng hộ của nó có cường thịnh trở lại thì cũng không có khả năng đem đạo hạnh đều tập trung đến miệng đi.”
Hắn thở ra thật dài: “Nói trở lại, con Ly Vẫn này cũng không biết đã bị nhốt ở đây bao lâu, đã bị sát khí nhuộm dần, thực lực của nó mười thành đã giảm tối đa chỉ còn một thành, xiềng xích trên người nó đã phong bế đại bộ phận thần thông, lúc nào cũng hấp thu sinh mệnh lực của nó.”
Thân thể khổng lồ của nó văng vào trong nước, thoáng cái tạo ra tầng tầng bọt sóng, tuôn về hướng bờ cát. Viên Hậu cũng không lùi lại, ngược lại đón đầu sóng bước một bước ra ngoài. Hắn vốn là một phàm nhân cao lớn thô kệch, nhưng bây giờ lại vững vàng đứng trên đầu sóng, đạp sóng mà đi, đi về hướng Ly Vẫn.
Ly Vẫn đột nhiên bị một con ve nhỏ làm bị thương, đang là thời điểm giận dữ không kiềm chế được, mắt thấy Viên Hậu không nhanh không chậm đi về phía mình, quyết ý coi hắn là nơi trút giận. Trong nỗi tức giận, miệng lớn dính máu mở ra, hướng hắn thét một tiếng thật dài.
Đây không phải chỉ là thị uy. Lấy thân thể của nó mà đo, sau khi lần gào thét này phát ra, sóng âm sắc bén lấy Ly Vẫn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, nước biển bị sóng âm đẩy ra phía ngoài, ầm ầm tạo thành một cơn cự triều, đánh ra bốn phương tám hướng.
Mà trước đó, sóng âm đã đi đầu đến vách tường hắc thạch san hô ngầm, chỉ nghe thấy từng đợt nổ mạnh dày đặc, tầng nham thạch ven bờ hồ bị chấn đến lung lay sắp đổ, bên ngoài thạch bích vang lên tiếng vỡ vụn, rồi sụp đổ thành vô số khối đá nhỏ rơi xuống, lăn vào trong nước. Nếu không có thạch bích ở đây vì để chống cự lại tiếng Long Tử rít gào đã được gia cố qua thì hồ nước dưới mặt đất này đã sớm chảy khô theo khe nứt rồi.
Nếu như đứng trong phạm vi sóng âm công kích của Ly Vẫn thì sẽ cảm nhận được âm thanh này trầm thấp, cuồng dã, rồi lại uy nghiêm, rõ ràng là ở tần số thấp mà tai không thể nghe được nhưng lại chấn tâm động phổi, khiến người ta nhịn không được muốn quỳ xuống. Cho dù là tu tiên giả gặp phải uy lực như vậy cũng không thể chống cự được loại xâm nhập thần hồn mà không khác biệt lắm với sự công kích thính giác trong phạm vi lớn, thường thường sẽ phun một ngụm máu tươi.
Nếu là tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống bỗng nhiên nghe được, chỉ sợ ngay cả thần hồn đều hóa thành huyết vụ rồi.