Vừa dứt lời, không gian phía sau hắn đột nhiên vặn vẹo, vỡ tan, sau đó nhanh chóng sụp đổ. Ở trong phiến hư không vừa mới hình thành này, một đại môn to lớn chậm rãi từ hư biến thực, sau đó từ từ mở ra, gió lớn âm trầm thổi ra từ đó, phất động một góc áo bào của Trường Thiên.
Phiến đại môn này vừa mở ra, cả tòa Huyết Nhục Dung Lô đều chấn động kịch liệt, phảng phất như trong ngục xuất hiện một cơn địa chấn cấp mười.
Đúng rồi, hắn như thế nào lại quên, thứ này ở trong tay hắn! Sắc mặt Âm Cửu U đột biến, bên tai truyền đến âm thanh bình tĩnh của đối thủ một mất một còn vạn năm: “Ngươi xem, cũng không chỉ có một mình ngươi sở hữu ngục giam Thượng Cổ.”
***
Ba canh giờ sau khi Ninh Tiểu Nhàn rời khỏi cung điện dưới mặt đất.
Lối vào cung điện dưới mặt đất ở núi Xích Quỷ lại nghênh đón một đoàn khách không mời mà đến.
Tốc độ nhóm người này tiến vào trong cung điện nhanh hơn rất nhiều lần so với nhóm người Côn lão đại, hơn nữa ở nơi sát khí không chỗ nào không có này không tạo thành ảnh hưởng gì đối với họ. Ngược lại có cảm giác như cá gặp nước, tựa hồ ở trong đó còn hết sức thoải mái.
Quái vật bên trong cung điện dưới mặt đất đều không ngăn được bọn hắn. Thậm chí lúc gặp phải một đầu thằn lằn biến dị có thể tích hơn mười trượng, có người nhẹ nhàng phất phất tay, trong không khí tựa như truyền đi một vòng chấn động nhỏ tinh tế, phảng phất như có một gợn sóng lan rộng nhìn không thấy bắn ra, đầu thằn lằn đó trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy. Thân thể nó bị cắt thành nhiều khối thịt cân xứng, mỗi khối có cân nặng không vượt quá năm cân, hơn nữa mỗi khối đều được cắt dọc theo vân da xuống, cuối cùng còn lưu lại một đống xương trắng um tùm.
Bọn hắn di chuyển trong địa cung tìm kiếm, đại khái hơn hai canh giờ sau mới mò đến chỗ thạch thất Nang Huỳnh, gặp được “Minh Châu” bên trong tịnh thủy, có chút kinh ngạc, một người trong đó trầm giọng nói: “Không tốt, đây là trứng Nanh Huỳnh. Theo lý thuyết, trứng còn chưa ấp xong thì thân trùng cũng sẽ không rời khỏi gian thạch thất này quá xa, nhưng tại sao trong thạch thất này đến nửa chỉ Nang Huỳnh cũng không thấy?”
Bọn hắn cơ hồ cũng là thấy được cửa nhỏ ở nơi hẻo lánh, đi vào chứng kiến được thạch bích của hành lang bị thần hỏa của Trường Thiên đốt cháy, đưa tay sờ một mảnh đá đã hóa thành nước, người lúc trước mới nói: “Đốt mà không đen, hóa mà không ngưng, đây đã là Tam Muội Chân Hỏa ở cấp bậc cực cao rồi, nơi nàyđã bị người khác nhanh chân đến trước.”
Mọi người bướcđi nhanh hơn, theo đường hành lang đi ra ngoài, chợt thấy được bãi cát đã bị phá hư hầu như không còn, cũng với thân ảnh cực lớn nằm trên đó.
Ly Vẫn tất nhiên đã chết rồi, tướng mạo kỳ dị của nói làm cho mọi người kinh y một tiếng, không ngờở chỗ này lại thấy được Long Tử trong truyền thuyết, hơn nữa vẫn là đã chết rồi.
Chẳng qua bọn hắn lập tức phục hồi lại tinh thần, có một ngườiđi ra phía trước, kiểm tra thi thể Ly Vẫn. Những người còn lại, ngoại trừ hắc y nhân cầm đầu, đều tứ tán ra, lặn vào trong nước tìm kiếm.
Diện tích của phiến hồ nước này có phần rộng, cho nên mấy người kia cũng phải mất một khắc chung mới tìm hiểu tất cae. Lúc bọn hắn quay trở lại, người phụ trách kiểm tra thi thể cũng vừa chấm dứt công tác trong tay, đang hướng thủ lĩnh báo cáo: “Đây là Ly Vẫn, con trai thứ chín của Rồng trong truyền thuyết. Từ hàm răng của nó mà phán đoán, đầu Long Tử này có tuổi đại khái là ba vạn lẻ hai trăm tuổi, độ chênh lệch không cao hơn một trăm năm. Từ thủ pháp chế tác phù văn tỏa trên người nó, đại khái chín là tạo vật của Man Tộc cách đây hơn ba vạn ba nghìn năm trước, còn lớn hơn tuổi thọ của Ly Vẫn.”
“Miệng của Ly Vẫn giống như là bị nổ dẫn đến bị thương, miệng vết thương vẫn còn hở, ngay cả răng Rồng cũng bị mất hai cái. Trên người nó còn nhiều chỗ nội thương, bị che ở dưới da nhìn không thấy, nhưng ta vừa dùng Huyền Phong Châm để thử thì phát hiện hai bên huyệt Thái Dương của nó, cùng với khóe miệng, hàm dưới, phần cổ đều có dấu vết bị một sức lực lớn đập qua, hơn nữa hai cái răng trong miệng, đoán chừng là cũng là bị đánh gãy.” Người này cung kính nói: “Nhưng vết thương trí mệnh chính thức vẫn là ở sau sọ não, miệng vết thương lớn chừng một người ôm, đoán chừng là có vật sắc bén đâm vào bên trong, trực tiếp xuyên qua não bộ của Ly Vẫn. Tiểu nhân khí lực chưa đủ, vật này lại nhập sâu vào trong não của Ly Vẫn, không nhổ ra được.”
Người lúc trước phách trảm thằn lằn khổng lồ cũng mở miệng nói: “Nhuận Thất quá yếu, không bằng để ta đến thử xem?”
Thủ lĩnh nhẹ gật đầu, người nọ đã nhảy lên lưng Ly Vẫn, đưa tay ra tìm kiếm. Thế nhưng kim xử đã nhập qúa sâu, cho dù hai tay của hắn dài hơn người bình thường thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng sờ đến mặt ngoài bóng loáng của kim xử, lại nói kim xử dính đầy óc và máu, trơn trượt không thể cầm, hắn làm sao có thể nhổ ra chứ?
Thủ lĩnh thở dài nói: “Đồ đần, thật là ngu ngốc. Ta như thế nào lại mang một lũ ngốc ra ngoài? Đã không thể nhổ, vậy liền dứt khoát khiến nó chọc ra ngoài, điều này cũng không biết?”
Người này nhếch miệng cười nói: “Vẫn là ngài lợi hại.” Bình bình ném ra một quyền, vừa vặn đánh lên điểm cuối cùng của kim xử.
Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” như xé lụa, phần đầu bén nhọn của kim xử đã thẳng tắp đâm ra từ mắt của Long Tử!
“Chính là thứ này đã giết Long Tử trông coi cung điện dưới mặt đất?” Thủ lĩnh trầm ngâm trong chốc lát, quay người đối mặt với mấy người khác nói: “Có thể tìm được cửa vào nội lăng không?”
Mọi người đều lắc đầu, chỉ có một người nói: “Chưa từng thấy, ở đây chỉ có một đường nước chảy vào nhỏ hẹp, phía bên ta mới lặn vào thăm dò, bên trên có ánh sáng, bơi ra ngoài là sẽ ra đến mặt đất.”
Đến nơi này, cung điện dưới mặt đất lại im lặng mà dừng lại rồi sao? Không hợp với lẽ thường a. Lại nói bọn họ đều biết người được chôn cất ở đây là ai, Man Vương Âm Vô Thương làm việc, chưa bao giờ sẽ bỏ dở giữa chừng. Thực tế đây là một đầu Địa Sát Tuyệt Mạch cực hiếm, Âm Vô Thương không xây tẩm lăng ở nơi phong thủy bảo địa như thế này thì còn muốn xâyở nơi nào?
Lúc này Nhuận Thất phụ trách khám nghiệm tử thi lúng túng nói: “Cái này, trên bụng của Ly Vẫn còn khắc một trận pháp cực kỳ tinh tế, chỉ là cái này không phải sở trường của tiểu nhân, nhìn không ra nó có tác dụng gì…”
Thủ lĩnh cúi người xuống quan sát, ừ một tiếng nói: “Ngược lại không trách ngươi. Đây là Tụ Linh Trận bảy mưoi hai cửa, dẫn tất cả sát khí của địa mạch đến. Khó trách trước khi cung điện dưới mặt đất chưa bị đánh ra, toàn bộ núi Xích Quỷ đều chưa từng có sát khí tràn ra, hóa ra là bị hút đến đây. Nhưng vì sao Âm Vô Thương lại sai người khác khắc Tụ Linh Trận lên trên bụng thứ này, mà không phải là địa phương khác, hẳn là …. nội lăng được sắp đặt trong thân thể Long Tử?” Lời còn chưa dứt, trên người đã ẩn ẩn nổi lên khí tức thô bạo, hiển nhiên đã nghĩ tới hậu quả hỏng bét.
Những người khác tranh thủ thời gian cúi đầu.
Không trách hắn là tốt rồi, Nhuận Thất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng cả giận nói: “Những người này dám đột nhập tẩm lăng của Man Vương, quả nhiên là to gan!”
Thủ lĩnh như cười mà không cười liếc hắn, Nhuận Thất chỉ cảm thấy lạnh lẽo như điện, như bị dòm phá tâm tư, tranh thủ thời gian im miệng.
Thủ lĩnh lắc đầu nói: “Nếu như nội lăng ở trong thân thể Ly Vẫn, chỉ mong người tới trước không lỗ mãng mà trực tiếp giết chết nó. Nếu không lối vào lăng coi như đứt mất rồi. Nếu bọn hắn lấy đi bảo vật vậy thì ngược lại không sao, chúng ta lại truy tìm rồi lấy lại là được.” Hắn đưa ta sờ sờ thi thể Long Tử, đột nhiên nói: “Đầu yêu quái này chết bao lâu rồi?”
Nhuận Thất nói: “Chưa đầy bốn canh giờ.” Tài nghệ của hắn thành thạo, đối với thời gian tử vong của Ly Vẫn phánđoán cực kỳ tinh chuẩn.
“Rất tốt, vẫn chưa hơn mười canh giờ.” Thủ lĩnh thỏa mãn nói, từ trong lòng ngực lấy ra một cây bút lông sói, sai người lấy đến một chậu nước. Cây bút lông trong tay hắn cũng không có gì đặc biệt, người yêu thích văn phòng tứ bảo* đều có thể nhận ra, đây là bút lông do Sấu Vân Hiên sản xuất, tất cả đều dùng lông sói thượng hạng. Nghe nói mỗi sợi lông ở dưới ánh sáng mặt trời đều chiếu ra ánh sáng tím. Còn chậu nước, đám người này tiện tay lấy ra một cái chậu, chính là dùng vàng ròng chế thành, ở đáy bồn thân bồn đều có điêu khắc hoa văn tinh mỹ.
Thủ lĩnh vươn tay xuống, nước trong chậu liền bất động, như làđã lắng đọng hồi lâu. Sau đó hắn lầy ra một hộp thuốc màu từ trong người, màu sắc như chu sa, chấp bút chấm một ít thuốc màu, rồi bắt đầu viết hoa lên mặt nước.
Nhắc tới cũng lạ, thuốc màu này rõ ràng sau khi vào trong nước không di chuyển, không thay đổi, không tiêu tan cũng không chìm xuống, như là trực tiếp khắc sâu lên mặt nước. Hắn vẽ phác thảo rất nhanh, bất qua hai mươi tức sau đã hoàn thành, xem ra là một trận pháp cực kỳ phức tạp. Nếu như Trường Thiên hoặc Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này, chắc chắn sẽ nhận ra trong trận pháp này có một loại văn tự xuất hiện nhiều lần, chính là Thượng Cổ Man văn!
Sau khi trận pháp này hoàn thành, có người lấy xuống một ít óc và huyết dịch của Ly Vẫn từ trên kim xử. Thủ lĩnh nhận lấy, cẩn thận từng ly từng tí nhỏ lên trên khe hởở trung tâm trận pháp.
Hai loại đồ vật này vào trong nước, không hề lo lắng chúng nhanh chóng nhuộm vào nhau. Quỷ dị chính là, trận pháp vốn được khắc trên mặt nước như là một rtăm năm cũng sẽ không dao động, nhưng rõ ràng sau khi hai giọt chất lỏng được nhỏ vào thì bắt đầu khuếch tán ra, sau đó trận pháp phát lực. Trong chậu bắt đầu kích phát ra một vòng xoáy nho nhỏ, đem tất cả nguyên liệu cũng với vật trên người Ly Vẫn đều hút vào.
Đợi đến lúc đã hút sạch khô, mặt nước đột nhiên trở nên trơn nhẵn như gương, sau đó một loạt hình ảnh bắt đầu trình diễn từng cái một trên mặt thủy kính này.
Từ lúc bọn người A Cát quấy nhiều Ly Vẫn đang hôn mê, Côn lão đại bị ăn sạch rồi lập tức cho nổ Sí Hồn Cầu, lại đến Viên Hậu trước sau triệu hồi ra “Nha Ba Lạp”, Băng Hùng cùng Hải Yêu đối phó Ly Vẫn. Mãi cho đến khi Ninh Tiểu Nhàn đánh đập giày vò đầu cự quái này, sau đó giúp nó nhổ ra kim xử sau đầu,lại cho nó ăn no.
Cuối cùng, Ninh Tiểu Nhàn từ trong miệng Ly Vẫn đi ra, sau đó không lâu, hìnhảnh bên trong thủy kính biến mất toàn bộ.
Những hình ảnh này, đều là trí nhớ của Ly Vẫn khi còn sống! Loại Khuy Hồn chi pháp này, toàn bộ đều dùng thị giác Ly Vẫn để thu lại từng đoạn trí nhớ, bởi vì Trường Thiên chưa bao giờ xuất hiện tại thời điểm Ly Vẫn thanh tỉnh cho nên những… hình ảnh này, tất nhiên cũng không xuất hiện thân ảnh của Trường Thiên.
Mọi người thấy những ký ức như là đèn kéo quân, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không nghe được âm thanh, lại có thể đem tiền căn hậu qua ra suy đoán được đại khái. Lúc Viên Hậu xuất hiện rồi triệu hồi ra đủ loại yêu vật, tất cả mọi người đều có chút kỳ quái, phàm nhân làm sao lại có bổn sự như vậy. Cổ quái nhất là, trong bức hình kế tiếp, Viên Hậu người này lại chưa từng được nhìn thấy, trái lại Ninh Tiểu Nhàn không biết từ chỗ nào xông ra.
Ninh Tiểu Nhàn vừa lộ mặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía thủ lĩnh, quả nhiên nhìn thấy khóe miệng hắn cười nói: “Hóa ra là nàng.” Thần sắc trên mặt lập tức nhu hòa xuống, đâu còn nửa điểm bộ dáng lệ nộ lức trước?
Đợi đến lúc Ninh Tiểu Nhàn đi ra từ trong miệng Ly Vẫn, mọi người đều biết, bảo vật mà bọn họ truy tìm, tám chín phần mười rơi xuống tay nàng. Sau đó chỉ thấy Ly Vẫn nhổ ra Long Châu cho nàng, lại cúi đầu dán lại trên bờ cát, một bộ dáng nghểnh cổ chờ hy sinh, chính là rõ ràng bản thân Ly Vẫn đã muốn chết. Thủ lĩnh thở dài nói: “Nàng đánh người mặc dù hung ác, nhưng kỳ thực đều một mực nhân từ nương tay.”
Nàng lại nhân từ nương tay, ngài còn không phải là vẫn ưa thích như cũ a? Mọi người cùng nhau trao đổi một cái ánh mắt, ai cũng không dám lên tiếng.
Chỉ qua bốn canh giờ, vẫn có khả năng đuổi đến bên người nàng.Thủ lĩnh nghĩ nghĩ, từ trong người lấy ra một tượng gỗ điêu khắc nho nhỏ.