Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Sau đó là giờ Mẹo một khắc là giờ Long Quỳ Hoa nở ra, giờ Mẹo canh ba cây thược dược, cây bồ công anh nở ra, cùng với hơn phân nửa sau giờ Thìn, thủy tiên có thể ở trong hồ nhỏ nở rộ. Thậm chí nàng còn ở trong vườn thấy được Hoa Xà Ma đến rừng rậm Ba Xà cũng chưa từng sinh trưởng. Danh tự này nghe cổ quái, thật ra thì người Hoa hẳn là đối với nó quen thuộc nhất, bởi vì nó còn có tên cá biệt, xưng là “Cây Ti Tửu Hoa”, nếu muốn khiến cho bia có cay đắng nhẹ nhàng khoan khoái cùng thơm mùi thơm, đây là tài liệu linh hồn ắt không thể thiếu a.

Nàng hướng Hương Phấn hỏi thăm, mới biết được bên trong vòng ngàn dặm, cây hoa Hoa Xà Ma ( hoa bia) chỉ sinh trưởng ở phụ cận thành Tân Du, mọi người chỉ lấy nó làm hoa cỏ tới xem xét, vì vậy trong thành Tân Du chỉ có trong vườn nhà giàu người ta mới trồng chút. Hương Phấn cũng rất cơ trí, thấy nàng đối với cây hoa Hoa Xà Ma ( hoa bia) cảm thấy hứng thú, lập tức dặn bảo người lấy chút ít giống hoa tới đây.

Ngẩng đầu nhìn trời, vẫn còn có thể thấy cây cao bên ngoài phủ tuyết trắng như tuyết, song cảnh trong vườn ngàn hoa tươi đẹp, nhìn sương mai đọng lại đang không ngừng run rẩy trên mặt cánh hoa, nàng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Chẳng qua là nàng nhớ tới tối hôm qua không khỏi cảm nhận được rung động kỳ quái, vẫn mơ hồ có chút bất an. Tựa hồ lại có Thiên Cơ bị dẫn dắt rồi, hơn nữa lần này dính líu rất rộng, làm trong lòng nàng đều sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Hơn nữa nàng tin tưởng không riêng là mình như thế, sợ rằng trên phiến đại lục này, người có tu vi thâm hậu, tất cả cũng có lần cảm ứng này, đây chính là cái gọi “Thiên nhân giao cảm”.

Sợ rằng, thế đạo này lại sắp không thái bình.

Nàng khe khẽ thở dài, Hương Phấn lập tức nhu thuận mà hỏi thăm: “Cô nương đang mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi không?”

“Không cần.” Giờ phút này các nàng vừa vặn đi tới nơi Kim Trãn Cúc nở rộ, xa hơn trước chính là một cái đường mòn thông u, cỏ cây sâu kín, nếu ở bình thời tự có hứng thú yên ắng, nhưng tại trong vườn nguyên bản không người nào viếng thăm lại có vẻ có chút vắng lạnh.

Hương Phấn đi tới nơi này, rất tự giác mà đem xe lăn đẩy chuyển. Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Làm sao không đi tới phía trước nữa?”

“Phía trước là một cái sông nhỏ bên ngoài dẫn vào, không có cảnh trí có thể xem.”

Lúc này thưởng hoa, nàng cũng nhìn đủ rồi, nghe vậy cũng không phản đối. Nhưng vào lúc này, chỗ sâu đường mòn đột nhiên truyền đến một tiếng hí bén nhọn!


âm thanh này, tựa như con mèo bị giẫm phải cái đuôi.

Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn lập tức thay đổi, bởi vì nàng đã nghe ra, đây là giọng của a Hoa.

Ngay sau đó, bên trong lại truyền tới âm thanh ti ti, giống như là có rắn hành động, thế nhưng nàng biết, đây là con mèo lúc tranh đấu trong miệng thường xuyên phát ra âm thanh ra oai.

Nàng vội vàng nói: “Đẩy ta đi qua.”

Thật ra thì không cần nàng phải nói, Hương Phấn cũng nghe đến động tĩnh trong rừng, vững vàng đem xe lăn đẩy đi qua. Mới chuyển qua một loạt hàng rào cây, các nàng đã  thấy hai con mèo ở trên cỏ đánh nhau.Chính xác mà nói, là Hắc Miêu thân hình nhỏ hơn ngược lại đem mèo da hổ vững vàng đè xuống đất, duỗi móng vỗ lên người hắn vài vết.

“A Hoa!”Nàng không nhịn được cao giọng quát lên.

Các nàng đến gần, tự nhiên không thể gạt được Hắc Miêu, nó miễn cưỡng nhìn sang một cái, buông ra móng vuốt. A Hoa như được đại xá, kêu vô cùng to một tiếng, tung mình bò dậy, mang theo cây cỏ đầy người chạy đến phía sau nàng!

Nàng vỗ vỗ tay vịn nói: “Đi lên.”

A Hoa lập tức nhảy lên, cuộn tròn làm một đoàn.Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng nâng tay vỗ về lông mèo, cảm giác được nó khi nàng phủ tay xuống từ từ ngưng run rẩy. Lông của nó sinh trưởng so với khi trộm vào Kính Hải vương phủ, đã sáng rõ rất nhiều, hiển nhiên trong khoảng thời gian này dinh dưỡng coi như đầy đủ, nhưng là bây giờ trên da lông ngổn ngang vài đườngvết máu, mặc dù không sâu, nhưng máu tươi chảy ra cũng làm ướt lôngmèo.


Nàng thay a Hoa lấy xuống hai mảnh cây cỏ trên người, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao khi dễ nó?” Hắc Miêu động động đầu ngón tay là có thể bóp chết a Hoa, lại không làm như vậy, hiển nhiên là cố ý chọc ghẹo hắn.

Hắc Miêu nện bước mèo, ưu nhã đi tới, cái đuôi kiêu ngạo dựng thẳng như cán cờ nhỏ. Nó nhảy đến một bên trên đầu lan can Bạch Ngọc, thường thường nhìn thẳng Ninh Tiểu Nhàn nói: “Nó lại có thể phá Huyết dẫn thuật của ta, ta phải hỏi kết quả cho đến cùng.”

Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra: “Trong thành nhỏ, là ngươi làm thủ đoạn truy tung ta?”

Hắc Miêu liếm liếm móng vuốt nói: “Không sai, chỉ cần nắm giữ máu của ngươi, ta liền có thể truy tung đến vị trí của ngươi. Nhưng sau khi đến thành nhỏkia, vô duyên vô cớ liền không đuổi kịp. Hừ, hẳn là Tiểu Miêu Yêu này giở trò quỷ.”

Trong tay Hoàng Phủ Minh nắm giữ máu của nàng? Thử nghĩ xem đã cảm thấy không rét mà run. Ninh Tiểu Nhàn lòng dạ biết rõ, trong thành lúc a Hoa cứu nàng lên xe ngựa, quả thật có một chút dị trạng xảy ra, nhưng nàng vẫn nói: “A Hoa pháp lực thấp kém, đến lực tự vệ cũng không có, hẳn ngươi nghĩ sai rồi.”

Hắc Miêu lắc đầu: “Nó có huyết thống yêu tộc rất pha tạp, đương nhiên là yếu ớt không chịu nổi!” A Hoa nghe nó nói như vậy, cực kỳ nhanh ngẩng đầu nhìn chằm chằm nó một cái, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu bất động, “Nhưng là hương vị máu của nó rất thơm ngon! Điều này nói rõ huyết thống trongmáu của nó, tất có một, hai chi là thuộc về Đại yêu quái!Để cho ta nếm nhiều hai phần, nói không chừng liền nếm ra.”Nó đem móng vuốt lật ra tới, Ninh Tiểu Nhàn thấy trong khe hở móng của nó, có một chút chút huyết quang chớp động.

Đó là máu a Hoa.

A Hoa nở miệng giải thích: “Ta không có a, ta ngay cả hóa hình cũng rất khó......” Bị Hắc Miêu trừng, hắn bỗng dưng run lên, mấy chữ phía sau lại nuốt đi vào trong bụng.


Hắc Miêu khinh miệt nhìn nó một cái: “Ngươi dĩ nhiên cái gì cũng không biết, đồ vô dụng!”

Ninh Tiểu Nhàn chỉ vào vết máutrên người a Hoa nói: “Đây chính là đạo đãi khách của Kính Hải vương phủ sao?” Hắc Miêu cúi đầu lầu bầu hai tiếng, Hoàng Phủ Minh quả thật đã thông báo, không cho nó tùy tiện xuất thủ, nhưng là nó nhìn con mồi này ở trước mắt vui vẻ, không đi bắt bớ còn có huyết tính sao? Aizz, chờ thiếu gia bế quan đi ra ngoài, đoán chừng lại muốn thu thập nó.

Ninh Tiểu Nhàn đã tóm lấy lông mềm trên cổ a Hoa: “Không phải đã căn dặn ngươi, trong phủ không nên chạy loạn sao? Chẳng lẽ trong phủ không có lo cơm canh cho ngươi sao?” Vừa nói, liền giương mắt đi nhìn Hương Phấn.

Hương Phấn cả kinh, vội vàng nói: “Chưa từng thiếu cái ăn, quản gia đã sớm đã thông báo, vị Miêu thiếu gia này mỗi bữa ăn tất có một con cá ngừ kho tàu, một con gà quay, ba lượng gan bò, những thứ khác cũng là chiếu vào phòng bếp phân chia đưa tới.”

Thức ăn đúng là không kém. Lúc A Hoa bị Ninh Tiểu Nhàn nhìn soi mói, chỉ đành phải cúi đầu ấp úng nói: “Chưa từng ngừng ăn, chẳng qua là sau khi ăn chán chê không có việc gì, ta chạy tới nơi này, phát hiện có con sông nhỏ chảy vào vườn, bên trong có không ít đầu cá nheo to, đang muốn bắt hai con,Hắc Miêu này đã nhào đầu về phía trước bắt bớ ta......”

Cá nheo là loại cá nước ngọt trên đại lục Nam Chiêm bộ châu sinh sôi nẩy nở được thành công nhất, gần một phần năm con sông trong hồ nước đều có bóng dáng của bọn nó, giống như trước cũng là loại cá giá tiền thấp nhất, ở thành Tân Du, một đồng tiền có thể mua ba cân cá nheo.

Giáo dưỡng tốt chính là để cho Hương Phấn cố nín cười, không có ở trên mặt lộ ra, trong lòng âm thầm thay đầu bếp trong phủ mặc niệm. Ninh Tiểu Nhàn thở dài, không biết nên giận hay nên cười, đạo hạnh a Hoa quá thấp, dã tính không bỏ, thấy thức ăn sống liền nhịn không được muốn đi bắt, vì tình có thể tha thứ. Nhưng Hắc Miêu tại sao tới bắt bớ hắn? Chẳng lẽ này Hắc Miêu cũng kềm nén không được sát tính trong lòng?

Nàng bình tĩnh nhìn hai mắt Hắc Miêu nói: “Ngươi là cái gì?” Nàng hỏi không là”Ngươi là người nào”, mà là”Cái gì”. Lấy nhãn lực của nàng,sớm xem ra tà vật trước mắt này chẳng qua túi da bên ngoài của Hắc Miêu mà thôi, dưới còn không biết là loại yêu ma quỷ quái gì.

Hắc Miêu kêu hai tiếngmeo meo, trên khuôn mặt nhân tính hóa lại lộ ra tràn đầy ác ý cùng nụ cười tà khí nói: “Còn có thể là cái gì, ta liền chẳng qua là một con mèo mà thôi! Cũng là ngươi, tiểu cô nương ——” nó nhẹ nhàng nhảy, đã nhảy đến bên trên một tay vịn khác của xe lăn, “Thiếu gia nhà ta thân phận tôn quý vô cùng, đi theo bên cạnh hắn quyết sẽ không......Ngô ngô ngô!” Nói mới nói một nửa, miệng đột nhiên mở không ra rồi, lời còn dư lại bị biến thành ô ô rung động.

Có người làm thuật pháp, đã đóng miệngcủa nó.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó một cái tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng duỗi tới đây, bắt được sau cổ Hắc Miêu trên tay vịn ghế dựa bánh xe, tùy tùy tiện tiện hướng trên đường nhỏ ném. Hắc Miêu bị văng đi ra xa bốn, năm trượng, thế nhưng lúc rơi xuống đất lại là bốn chân đáp xuống trước.


Nó âm hiểm nhìn a Hoa một cái, làm đối phương theo bản năng mà co rúm lại, trong miệng mới phát ra một loại tiếng cười như cú vọ, sau đó rất nhanh chạy mất.

Người đến tất nhiên là Hoàng Phủ Minh. Hôm nay đầu tóc hắn buộc ngân quan, bên trong mặc trung y màu trắng tay rộng, áo khoác màu trắng không có tay giao dẫn với tà áo, cổ áo cùng quần áo có thêu chỉ màu vàng, hai bên đầu vai cũng thêu hoa văn hình mây màu xanh nhạt, đai lưng hai màu vàng, đen giao nhau, thắt một cái Ngọc Hoàn Cung thao màu vàng, huy hoàng mà quý khí.

Hôm nay đã là sáng sớm giờ Tỵ, song khi hắn mỉm cười đi tới, ánh mặt trời giống như đều thu lại ở trong mắt đẹp của hắn, đến chỗ đình viện sâu thẳm này cũng hơi bị sáng ngời. Ngay cả Ninh Tiểu Nhàn thường thấy mỹ nam tử như vậy, đều không thể không thừa nhận, sắc đẹp tiểu tử này thật là cấp điện phủ, thực không nên thả ra tai họa nữ nhi gia. Nếu nói Trường Thiên là đẹp lãnh ngạo, Mịch La là nghiêng nước nghiêng thành, như vậy Hoàng Phủ Minh cót inh thần phấn chấn bừng bừng mà hai người trước cũng chưa từng có, tựa hồ vĩnh viễn là người dưới ánh mặt trời đoạt ánh mắt nhất, hết lần này tới lần khác bởi vì thân phận của hắn, chỉ ở bằng chừng ấy tuổi, trong nhất cử nhất động lại bắt đầu hiển lộ ra uy nghiêm cùng bá đạo.

Chỉ nhìn hắn một cái, Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy hôm nay hắn phá lệ khác biệt, nhưng lại nói không ra lời nơi đó có gì khác thường.

Hoàng Phủ Minh bước tới, nghiêm túc nói: “Con mèo này sống quá lâu, đầu óc có vấn đề.”

Ninh Tiểu Nhàn: “......”

Ngón tay dài nhọn của nàng vẫn khẽ vuốt ở trên người mèo da hổ, a Hoa thư thích mà nheo lại mắt, nhưng đột nhiên cảm giác được hai đạo ánh mắt lạnh như băng. Hắn đối với nguy hiểm từ trước đến giờ vẫn cực nhạy cảm, không nhịn được run lên, ngẩng đầu nhìn lại, cũng là ánh mắt Hoàng Phủ Minh từ trên người hắn nhàn nhạt quét qua, khóe miệng mặc dù cong lên, nụ cười lại không truyền tới trong mắt của hắn.

Hắn đọc đã hiểu hàm nghĩa ánh mắt này, vội vàng nhảy xuống tay vịn. Tại mái hiên bên cạnh xe lăn Hoàng Phủ Minh đã ngồi chồm hổm xuống, lấy lòng nói: “Tỷ tỷ nếu thích nuôi mèo, ta đưa ngươi một con sư tử Tuyết máu tinh khiết, màu lông thuần trắng, tính cách ôn thuần vui vẻ, trong tay lão thái quân có một con, bà cưng chìu cực kỳ.”

Lời này vừa nói ra, a Hoa lập tức khẩn trương lên, lại thấy Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: “Ta suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, làm sao có thời giờ chiếu cố?”

Con ngươi Hoàng Phủ Minh đảo một vòng, cười dài nói: “Tỷ tỷ không rảnh chiếu cố, ta sai người ở thành Trì Minh mua tòa nhà, đem mèo con nuôi ở bên trong có được hay không? Thành Trì Minh cách Rừng Ba Xà rất gần, lúc tỷ tỷ về đi trêu chọc một hồi, chơi một chút cũng đủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận