Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ nắm chặt tay.
Đây quả nhiên là tin tức tốt. Từ khi chạy khỏi cấm chế của Kính Hải Vương phủ, nàng mới truyền tin tức đi, phương hướng lại không phải Tùng Giang thành cùng Tiểu Trúc, mà là nơi đóng quân của đại quân Ẩn Lưu! Vì vậy yêu quái Ẩn Lưu mới có thể nhanh như vậy tiếp ứng nàng.
Mấy ngày qua, nàng thật là sống một ngày dài bằng một năm. Từ trong biệt thự Vinh Hoa Cẩm Tú Lâm gia, theo Hoàng Phủ Minh, mỗi thời khắc nàng đều cảm thấy nguy hiểm cùng bất an. Chỉ có thể làm cho mình khôi phục thực lực, chỉ có đợi ẩn vệ tới bên người nàng, nàng mới có thể một lần nữa nắm trong tay vận mệnh của mình.
Trước thời điểm đó, nàng không nên kích thích hắn.
“Ta biết rồi” Ninh Tiểu Nhàn khẩu khí chậm lại “Đa tạ”
Hoàng Phủ Minh nhạy cảm thấy được nàng mềm lòng liền mở miệng nói “Ô Lễ đã chết, Tẩy Kiếm Các đối với tỷ và Ẩn Lưu không còn tính uy hiếp nữa, tỷ tỷ có thể yên tâm, vậy … đừng nên tức giận với ta” Âm thanh của hắn bình hoà, không mang vẻ cợt nhả như vừa rồi, lại có uy thế nhàn nhạt khiến người ta khó mà cự tuyệt.
Lần này, bên trong phòng yên lặng. Hắn cẩn thận lắng nghe, Ninh Tiểu Nhàn liền hít hơi thật lâu mới nói “Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi. Ngày mai gặp lại” giọng nói mềm đi không ít.
Khoé miệng hắn cong lên, lộ ra vẻ hài lòng, lúc này mới đáp lời “Được”. Sau đó quả nhiên xoay người rời đi.
Đợi tiếng bước chân rời đi hồi lâu, Ninh Tiểu Nhàn mới thở ra một hơi dài.
May là hiện tại đạo tâm của nàng càng ngày càng kiên định, nhưng chợt nghe tin tức này cũng không nhịn được mà dao động. Ô Lễ thật đã chết? Hoàng Phủ Minh rốt cuộc dùng phương pháp gì giết chết hắn?
Trọng yếu hơn, Tẩy Kiếm Các mất đi một gã độ kiếp kỳ, núi dựa lớn nhất cũng đã mất, Ẩn Lưu còn cần tiến quân khách khí nữa sao? Là do Tẩy Kiếm Các tự tìm đường chết khi tận dụng lực lượng độ kiếp tu sĩ. Nếu Ẩn Lưu vốn chỉ cần một châu này của Tẩy Kiếm Các, hiện tại không thừa dịp thu hết địa bàn của họ cũng là không duyên cớ bỏ đi một cơ hội tốt.
Nàng chưa bao giờ hoài nghi khả năng chống lại Tẩy Kiếm Các của Ẩn Lưu, kết quả cuối cùng không cần hoài nghi, song có thể gia tăng tốc độ, sao nàng lại không vui. Dù sao Trường Thiên muốn tàn sát đủ mười vạn tu sĩ, cần đem các tu sĩ của Tẩy Kiếm Các ghi danh vào.
Đêm nay nàng trằn trọc một lúc lâu, suy nghĩ nhiều lần. Thân thể cuối cùng vẫn là chưa khôi phục, khi mặt trăng lên chính giữa bầu trời liền mơ màng ngủ.
#####
Đêm tối như mực, trăng mùng sáu cong cong như cung, như nước trắng rơi vãi trên nhân gian.
Chỉ một lúc sau, chân trời bay tới mây đen nồng đậm, đem trăng non che phủ hoàn toàn.
Lần nữa trăng xuất hiện, trong phòng Ninh Tiểu Nhàn đã lặng yên không tiếng động xuất hiện một thân ảnh thon dài đang đứng nghiêm.
Hắn nhẹ nhàng đi tới đầu giường, hướng người ngủ mê man trên giường hạ chú thuật, sau đó sát khí nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng, Phệ Đằng yêu nhục cầu đứng mũi chịu sào, kìm lòng không được phát run, nhưng vẫn cố gắng vươn dây gai ra ngăn cản hắn.
Ánh trăng yếu ớt chiếu vào trên mặt hắn, mờ mờ sáng tỏ vờn quanh khuôn mặt tuấn mỹ như bức tượng điêu khắc, con mắt sáng rõ tinh quang, sáng hơn cả ánh trăng, không phải Hoàng Phủ Minh thì ai?
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nhục cầu một cái, truyền âm nói “Tránh ra, ta sẽ không đả thương nàng”
Nhục cầu lại không chút do dự quơ dây gai, như cũ thủ vững cương vị. Nói giỡn, Trường Thiên đại nhân nếu biết nó bị địch nhân doạ nạt lui đi, nhất định sẽ đem nó làm củi thiêu.
Vật này cũng là trung thành với nàng. Hoàng Phủ Minh lắc đầu, tay phải đột nhiên lộ ra, một pháp bắt được Phệ đằng yêu. Động tác của hắn quá nhanh, làm nhục cầu sợ hết hồn, bất quá nó vốn là yêu quái thiên về bắt trói, thấy tình thế không đúng, liền chuyển hướng, vươn dây quấn lấy cánh tay Hoàng Phủ Minh.
Trải qua mấy lần lên cấp, đằng mạn đã biến thân ngoài thành màu vàng xinh đẹp, gai nhọn sắc bén không thua gì thần binh lợi khí, trong gai lại cất dấu kịch độc, chỉ cần qua da thịt con mồi là có thể hút lấy tinh khíđịch nhân. Ở trong huyện thành, ba người Dương Mạt Nhi không có ý tốt với nàng đã bị nó ăn hết.
Nhưng lần này lại không có hiệu quả. Đằng mạn như rắc, hung hăng đâm vào da thịt của Hoàng Phủ Minh. Nhưng hắn lại không trốn không tránh, chẳng qua da thịt trên tay đột nhiên căng lên, trở nên cứng rắn như sắt, gai nhọn lại không thể đâm vào da thịt.
Nhục Cầu thất kinh. Nó ở Ẩn Lưu đãđánh bại phòng ngự của không ít yêu quái, bọn chúng đều nổi tiếng là da dày thịt béo a. Vậy mà hôm nay lại đâm không qua da thịt non mềm của một thiếu niên?
Hoàng Phủ Minh lại không cho nó thêm cơ hội, dùng sức kéo nó từ trước người Ninh Tiểu Nhàn lôi xuống, ngay sau đó hàn khí cùng cực từ trong lòng bàn tay truyền tói. So với Thiên Ngô châu hôm nay Ninh Tiểu Nhàn cho hắn ăn thì cũng chẳng là gì.
Nhục cầu cảm nhận được cái lạnh đến đông lạnh cả linh thức, hoảng sợ rút lui về phía sau, nhưng khí lực Hoàng Phủ Minh thật lớn, nắm chắc lấy nó. Dưới tình huống cấp bách, đầu dây leo liền lộp bộp gãy lìa.
Còn có chuyện Phệ Đằng yêu có thể từ cắt đuôi chạy trốn giống thằn lằn? Hoàng Phủ Minh nhướng mày, cảm thấy thú vị. Nhưng mà Nhục Cầu lại không cảm thấy thú vị, từ sau khi nó lên cấp, mặc dù không sợ lửa đốt nhưng nhiệt độ thấp lại là khắc tinh của nó. Mặc dù nó đã tự đoạn một cánh tay, nhưng nhiệt độ thấp vẫn truyền tới, không tới thời gian hai hơi thở liền xâm lấn tới yêu hạch của nó.
Lại qua mấy hơi thở, cả gốc Phệ Đằng yêu đã bị đông lạnh thành tượng đá, cả người toát ra những tia hàn khí, nhánh dây vẫn duy trì tư thế giương nanh múa vuốt.
Đang ngủ say, Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy băng hàn thấu xương bên cạnh nên khẽ nhíu mày. Hoàng Phủ Minh thuận tay đem cây tượng đá này chuyển đến trên bàn, lúc này mới quay người ngồi trở lại bên giường, vươn tay nắm lấy tóc nàng điều hoà nhiệt lưu, rất thanh toàn thân nàng cảm thấy ấm áp, không còn lạnh lẽo, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại.
Than trong lò sưởi được đốt rất lớn, khiến cả phòng ấm áp, nàng cũng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, cơ hồ không che khuất được đường cong xinh đẹp. Mới vừa rồi Nhục Cầu lại nhảy từ trong chăn ra, vô tình khiến chăn tuột xuống dưới bụng nàng.
Nàng ngủ rất sâu, lồng ngực đẫy đà nhẹ nhàng lên xuống theo hô hấp, cổáo vàng nhạt mở ra, lộ ra một mảng tuyết trắng. Hai mắt Hoàng Phủ Minh yên lặng nhìn, sau đóđưa tay giúp nàng đắp kín chăn lại.
“Tỷ tỷ, ta thay đổi chủý, không muốn thả người đi, làm sao bây giờ?” Hắn cúi đầu sát nàng, ngưng mắt nhìn nàng nhẹ nhàng nói.
Ninh Tiểu Nhàn không biết mơ thấy gì, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng đôi môi khẽ cong lên, giọng nói mềm mại mơ hồ. Hoàng Phủ Minh chưa từng thấy bộ dáng ngây thơ đó, trong bụng mềm nhũn, cười khẽ nói “Vậy một lời đã định?”
Nàng đang ngủ say, tất nhiên sẽ không nói lời phản đối. Hoàng Phủ Minh đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nàng, hưởng thụ xúc cảm trơn mịn trên đầu ngón tay, không nhịn được nheo mắt lại “Tỷ tỷ tốt, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không? Từ sau khi tỷ dẫn ta đi tìm Cực Lạc hoa, ta liền thích tỷ rồi, nhưng khi đó tỷ chỉ xem ta như một hài tử mà thôi”. Ngón tay thọn dài dọc theo hai gò má trượt xuống cái cằm thanh tú, nơi này da thịt trơn mềm. Hắn nắm cầm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói “Hiện tại, hai mắt tỷ cũng không nguyện liếc ta một cái, trong lòng chỉ nhớ tới Ba Xà kia, có đúng hay không? Ta đã thăm dò tình huống trong Bạch Ngọc Kinh, thậm chí tỷ còn nguyện ý vì hắn mà chết”
“Nếu ta ra đời sớm hơn vài năm thì tốt rồi, tỷ nhất định sẽ thích ta” Hắn trầm ngâm nói “Nhưng bây giờ cũng không muộn. Ta còn chưa đánh lại đại xà kia, nhưng mà tỷ tỷ, ta biết một địa phương không ai có thể tìm ra, ngay cả Hám Thiên Thần Quân cũng không thể. Ta đem tỷ giấu ở nơi đó, có được hay không? Chờ sau khi ở cùng ta vài tháng, cùng lắm là mấy năm, tỷ sẽ đem lão đầu tử kia vứt ra sau đầu, chỉ thích mình ta”
Hắn nhẹ vỗ về, đầu ngón ty chầm chậm rời đi, nhẹ nhàng vẽ lên viền môi đỏ mọng của nàng, lại không cẩn thận chạm vào môi nàng, dính chút gì đó ẩm ướt.
Hoàng Phủ Minh thở dốc kinh ngạc, vội thu tay lại, nhìn nàng ngẩn người một lúc lâu, cúi người cười ra tiếng, trong âm thanh tràn đầy buồn giận cùng khổ sở.
Thời cơ chưa đến, bây giờ hắn còn không đủ mạnh để có thể đem nàng đoạt từ trong tay Hám Thiên Thần Quân. Trước mắt lý trí mách bảo, chính là để nàng rời đi, sau đó hắn chú tâm vào nghiệp lớn.
Hắn còn cần nhiều thời gian, nhưng nàng mùa thu này sẽ phải gả cho người khác. Dù không cam tâm, hắn lại có thể làm gì?
“Tỷ tỷ, vì sao phải gả cho người khác? Ta chỉ cần thêm chút thời gian, một chút thời gian nữa thôi” Hắn khe khẽ thở dà, vuốt ve mái tóc nàng.
Đáy lòng có giọng cười khẩy nói “Ngươi toan tính chính là thiên hạ này, nhưng bây giờ ngay cả một nữ nhân cũng không dám đụng?”
Hắn nhíu mày. Tiếng nói này tiếp tục vang lên “Tộc ta chinh chiến, từ trước tới nay đều là dũng cảm tiến tới. Giống như ngươi sợ đầu sợ đuôi, làm sao có thể dẫn dắt chúng ta khôi phục lại vinh quang ngày cũ?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Minh loé lên, có chút tức giận, lại có chút do dự.
“Bắt nữ nhân này lại cũng không phải hoàn toàn không tốt. Thể chất của nàng đặc thù, có thể làm tu vi của người tiến triển tăng nhanh ba phần. Nếu muốn vượt qua thượng cổ thần yêu kia, đây chẳng phải biện pháp nhanh nhất tiện nhất hay sao? Còn chưa nói tới thể chất Lịch Trung kim, có thể khiến ngươi hưởng thụ cực lạc nhân gian. Tư vị vi diệu như vậy, những nữ nhân khác đều kém xa, ngươi chưa từng hưởng thụ qua, không biết cảm giác đó tiêu hồn cỡ nào. Chỉ có loài người mới có thể sinh ra thể chất nữ Lịch Trung kim, lại chỉ là người phàm bình thường, thể chất yếu ớt, thời thượng cổ căn bản không thể chịu nổi man nhân cùng cự yêu. Tỷ tỷ này của ngươi rất nhanh lại đạt tới tu vi Độ Kiếp kỳ, diệu, thật là kỳ diệu”
Hoàng Phủ Minh cúi đầu không nói.
Giọng nói này chờ một lúc lâu, thấy hắn không nói gì, không thể làm gì khác hơn nói “Được rồi, ta hiểu được nàng trong lòng ngươi phá lệ bất đồng, ngươi không muốn miễn cưỡng nàng. Nhưng sau này gặp mặt, nói không chừng nàng đã danh chính ngôn thuận thành vợ người khác, ngươi muốn thân cận nàng sẽ rất khó khăn. Khụ, bản lãnh ngươi theo đuổi nữ nhân thật kém cỏi, ta xem ra một trăm năm nữa nàng cũng không liếc mắt nhìn ngươi.”
Lời này nói trúng chỗ yếu của hắn, trong lòng Hoàng Phủ Minh đè nén rất sâu, khẽ thở dài. Dưới ánh trăng, tóc nàng tản trên gối, dung nhan tinh khiết an tường ngủ, hiển nhiên không biết tới phiền não của hắn.
Lần tiếp theo có thể gần nàng như vậy, không biết là bao lâu sau.
“Tỷ tỷ, ngươi thật đáng ghét. Ta trước tặng tỷ cho xà yêu kia, không có biện pháp, hiện tại ra còn không cóđánh lại hắn” Hắn tự lẩm bẩm nói.