Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Nàng phảng phất như không nghe thấy, cho tới khi A Hoa kêu lên vài tiếng, nàng mới từ trong trầm tư tình lại. Nàng phất tay, đưa tuyết đọng đắp cẩn thận cho hai thi thể nho nhỏ. Dưới con mắt yêu quái phía sau điều này thật sự có chút thừa thãi. Mùa xuân đã tới, thi thể rất nhanh sẽ hủ hoá, hoặc là bị chó hoang và quạ ăn hết vào trong bụng.

Lại nói, mấy chục vạn hồn phách người phàm ở đây đã bị rút đi, Thái Vu Trang sẽ không có người biến thành quỷ dữ giống như Ô Gia Độn, Ninh đại nhân tại sao lại lo lắng như vậy?

“Đi thôi” nàng đứng lên, an tĩnh nói.

Thuyền ngọc vững vàng phi hành, cho đến khi tới nơi đại quân trú đóng mọi người cũng không nói câu nào.

Loại việc tàn sát hàng loạt dân trong thành là việc ác khiến người nghe thấy đều kinh hãi, nhưng tai nghe và mắt thấy là hai chuyện khác nhau. Khi ở Tân Du nghe thấy chuyện Ẩn Lưu tàn sát hàng loạt dân trong thành, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nào biết khi tự mình tới Thái Vu Trang một chuyến, thần hồn nàng giống như bị một gậy quất vào, đau đớn dị thường.

Nàng biết đây là chuyện cần làm, nàng cũng biết nếu quân tiên phong không hạ độc thủ như vậy, chinh chiến sẽ kéo dài, phàm nhân chết còn nhiều hơn.

Nhưng lý trí hiểu là một chuyện, trên mặt tình cảm lại khó mà tiếp nhận. Những hài cốt phơi thây nơi hoang dã, bị thối hủ, bị động vật gặm cắn, đều từng là người phàm như nàng, nhìn thấy bọn họ đau đớn hèn mọn chết đi, chính nàng cũng không sao thoát khỏi cảm xúc bi thương cảm khái.

Nhưng nàng biết rõ, trong quá trình Ẩn Lưu khuếch trương thế lực, cảnh tượng như vậy sẽ tái hiện không biết bao nhiêu lần. Mỗi một tấc lãnh địa dành được, đều kèm theo vô số máu tanh.

Ba năm trước khi nàng từ Ẩn Lưu đi tới Kính Hải Vương Phủ, dọc đường thấy trời giáng đại hạn, dân sinh tiêu điều, đó là thiên tai, nhưng hôm nay, đây là nhân hoạ.


Hắc lang thấy sắc mặt nàng ưu tư, nhẹ giọng nơi “Ninh đại nhân, chiến sự khó tránh khỏi có thương vong. Các cuộc chiến trước nay ra tay đều là ác độc, nhưng trong địa giới củaẨn Lưu, phàm nhân được đối đãi không tệ” Nàng tội gì phải gì chút ít phàm nhân chết đi mà khổ sở đây? Trên thế giới này, vô luận là tu sĩ hay yêu quái, đều coi tính mạng phàm nhân như kiến hôi. Cho dù là những người phàm chết đi do mình. Nàng tội gì phải như vậy?

“Ta biết” nàng ngưng mắt nhìn cảnh trí nơi xa đáp lại “Ta biết”

Phía xa là phiến gai rừng, bảo vệ xung quanh ở giữa là chi chít doanh trướng màu đen.

......

Lúc mọi người đi tới, trời đã ngả về phía tây nhưng chưa tối hẳn. Từ trên cao nhìn xuống, dù còn cách hơn mười dặm, tu tiên giả đều có thể nhìn rõ xung quanh Hắc Phong quân là nồng đậm tử khí, bốc hơi thành xà ảnh như ẩn như hiện.

Đây là uy thế của Ẩn Lưu, khí vận của Hổ Lang chi, cùng đội quân như vậy giao thủ, thần thông của địch nhân cũng không nhất định có thể áp chế được khí thế này.

Hắc Phong quân đóng quân tại một mảnh đất rộng trống trải, địa hình chỗ này bằng phẳng, khiến người khác không có cơ hội đánh lén. Sau khi thuyền ngọc tới gần mới nhìn thấy rõ vật vây quanh nơi trú đóng, là một tường bụi gai vừa thô vừa lớn, những bụi dây leo này so với dây leo của phàm nhân thì lớn hơn rất nhiều, trên dây leo lại có đầy gai sắc nhọn, dây leo lại liên tục động đậy, nhắc nhở mọi người đó là vật sống.

Đây là Hấp Huyết Đằng, Nhục Cầu tiểu tử vẫn không muốn thừa nhận thực vật này là họ hàng xa của mình, loại cây này vốn sinh trưởng trong rừng rậm Ba Xà. Hôm nay đại quân Ẩn Lưu mang theo là mầm Hấp Huyết Đằng đã được các đan sư Tiên Thực Viên cải tạo qua. Chỉ cần bỏ xuống đất, tưới nước, trong một canh giờ những mầm cây này có thể cao gần sáu thước, độ rộng đạt tới hai trượng. Trải qua điều chế đặc biệt, sinh mệnh của những loại Hấp Huyết Đằng thần tốc này cũng rất ngắn, tuỳ theo lượng nước mà có thể sống mười hai tới ba mươi sáu canh giờ, nếu là máu tươi thì có thể kéo dài bảy ngày trở lên.


Mỗi một dây leo đều tương đối dẻo dai, Hấp Huyết Đằng cũng không sợ kỵ binh tiên phong, loại thực vật này không sợ phàm hoả, là thứ dùngđể phòng ngự tương đối tốt, chỉ cần mang theo mấy đan sư là có thể thao tác được.

Thuyền ngọc đáp xuống phía ngoài tường gai, sau đó Hắc Lang mang mọi người qua cửa kiểm soát, xuất trình thẻ bài, lại đợi kiểm tra đối chiếu, lúc này thủ vệ mới cho họ vào.

Sắc trời dần tối, đã đến thời gian dùng cơm tối, khói bếp đã sớm tắt, khắp quân doanh phiêu đãng mùi cơm chín. Trên đường đi vào có thể thấy được yêu chúng đang xếp hàng nhận bữa ăn. Tuy nói tu sĩ cùng yêu quái sớm không cần ăn giống phàm nhân, nhưng trong quân, mỗi ngày vẫn cần đảm bảo quân lính có đồ ăn, đây cũng là do hành quân luôn gấp gáp hoặc là sau đại chiến cần nhanh chóng bổ sung linh lực bị hao tổn, hơn nữa rất nhiều người bị thương sau khi ăn ngũ cốc cùng đan dược, thương thế cùng tốt lên nhanh hơn.

Trong doanh mọi người đều vội vã, bận rộn công vụ, thậm chí cũng không có người dẫn đoàn Hắc Lang đi vào.

Chủ soái Hắc Phong quân cũng là người quen cũ của nàng – Xích Tất Hổ. Hổ yêu này vốn là yêu quái dưới tay Hạc môn chủ, bởi vì tác chiến dũng mãnh, hành sự cẩn thận nên được Trường Thiên chuyển sang làm chủ soái Hắc Phong quân.

Ninh Tiểu Nhàn mới tới, đã có người trước đi thông báo, Xích Tất hổ đã sớm ra đoán, cung kính mời nàng vào doanh trướng của mình.

Hổ yêu này trị quân nghiêm khắc, tác phong sống cũng rất đơn giản, một lều lớn như vậy trừ một chiếc giường hẹp, một bộ bàn đen thì cũng không có vật dư thừa nào, bất quá trên bàn lại để một bình hoa. Ninh Tiểu Nhàn mới vào trướng, hắn cũng nói ngay “Theo tin tức ngài đưa tới cuối giờ Mùi. Nếu Tẩy Kiếm Các đã mất đi núi dựa lớn là tiên nhân độ kiếp, chúng ta cũng không cần lo lắng. Sáng sớm ngày mai toàn quân sẽ tăng tốc hành quân”

Hắn dừng một chút mới hỏi “Không biết khi nào Thần Quân đại nhân đại giá? Là do Tẩy Kiếm Các phá vỡ minh ước, lại tổn hao một gã tiên nhân đã độ kiếp, đúng là thời cơ tốt cho chúng ta. Ta nghĩ sẽ hướng Thần Quân xin ba quân chi viện, đem hang ổ Tẩy Kiếm Các tiêu diệt hết”


Ninh Tiểu Nhàn cau mày nói “Trường Thiên cùng Âm Cửu U đang trong lúc giằng co, sợ là không rảnh phân thân, hôm nay bên trong tông phái tạm thời do Hạc môn chủ làm chủ, ngươi hướng hắn yêu cầu người trợ giúp”. Hành động của Xích Tất Hổ ngay từ đầu đã nằm trong dự đoán của nàng. Không thừa dịp thắng để truy kích từ trước đến giờ không phải tác phong của Ẩn Lưu.

Xích Tất Hổ chợt nói “Khó trách được ta nhiều lần hỏi Thần Sử đại nhân, đều không nhận được tin tức, chỉ có thể biết được từ ngài. Thần Quân đại nhân thế lại đang cùng Âm Cửu U phân cao thấp sao?”

Nàng nghe vậy cảm thấy hứng thú “Thần Sử?”

Nàng cũng biết Thần Sử là cái gì, nhưng từ lúc thức tỉnh lại tới giờ đều chưa từng thấy qua trung thần trong truyền thuyết này. Quả nhiên Xích Tất Hổ chỉ vào bình hoa trên bàn nói “Thần sử bình thường đều ở trong này, nếu ta gặp vấn đề hết sức nan giải, khó mà quyết định, nó sẽ giúp ta truyền tin tới Thần Quân đại nhân”

Nàng cảm thấy tò mò, ở ngoài bình hoa gõ nhẹ hai cái, âm sắc trong vắt của đồ sứ phát ra, hết sức dễ nghe.

Sau đó, có một con rắn xanh nho nhỏ từ trong bình chui ra. Con rắn này chỉ nhỏ chừng ngón tay cái của nàng, chiều dài không tới hai thước, ánh mắt như hồng bảo thạch, cái lưỡi trong miệng phun ra nuốt vào. Nó vừa đi ra ngó chừng mặt Ninh Tiểu Nhàn liền nhẹ nhàng lắc lư thân thể, hình dáng thập phần thân mật.

Con rắn nhỏ này cũng mang đến cho nàng cảm giác thân thiết. Nàng không nhịn được đưa tay, để cho con rắng nhỏ này bò vào trong lòng bàn tay nàng, cuộn tròn lại, hình dáng như đĩnh bạc.

Đại quân xuất quân ra bên ngoài, hơn nữa quân tình thay đổi hàng ngày, nếu chờ người đưa tin về tới rừng rậm Ba Xà cũng mất hai ba tháng, chẳng phải rau cúc cũng vàng rồi? Vì vậy Trường Thiên dùng linh xà luyện ra Thần Sử này, xưa nay luôn do chủ soái mang theo, nếu gặp tình huống khẩn cấp, có thể thông qua Thần Sử tạm thời liên hệ với hắn. Dĩ nhiên tình huống liên hệ như vậy dù sao cũng rất ít, đa số quân báo đều thông qua phương thức hoả tốc để truyền về trong tông, do người chuyên trách nhận tin, sau đó mới đưa kết quả cuối cùng tới đại boss.

Nhưng lần này Trường Thiên bị nhốt trong lò luyện huyết nhục, cùng Nam Chiêm Bộ châu cách xa vô cùng, cứ như vậy, tất cả các chủ soái đều không thể sử dụng Thần Sử câu thông với hắn. Chủ soái đều là người tinh ranh, chỉ cần dùng đầu gối cũng biết tám phần là Thần Quân đại nhân gặp phải phiền toái, cái này cũng là chuyện không tốt rồi, dễ dàng dẫn tới chúng thủ lĩnh lo lắng, nếu là không cẩn thận truyền ra ngoài, chính là yếu tố làm dao động lòng quân.

Con ngươi nàng vừa chuyển, nghĩ ngợi một chút, cũng không biết Hạc môn chủ có thể đem những phiền toái này đè xuống không?


Xích Tất Hổở một bên khẽ cười khổ. Đầu ngân xà này xưa nay đối mặt với hắn đều là sắc mặt không chút thay đổi, ngay cả truyền tin tức cũng là ngửa đầu mấy vòng mới leo ra, nhất nhất dùng lỗ mũi nhìn người, kể cả khi ăn cơm, hai ngày một bữa cũng chỉ ăn gà non sáu tháng cùng cá tươi mới bắt và hai cái linh quả từ rừng rậm Ba Xà. Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng của nó, nào có nửa điểm kiêu ngạo lúc bình thường? Hắn thầm nghĩ, Ninh đại nhân quả không hổ là người Thần Quân đại nhân yêu thương, ngay cả Thần Sử cũng hướng nàng nịnh bợ lấy lòng.

Ninh Tiểu Nhàn hướng hắn nói “Hôm nay ngân xà không thể đưa tin, sợ rằng trong tông sẽ sinh biến cố, sau khi ta theo Hắc Phong quân hội ngộ cùng quân của Mịch La sẽ trở về rừng rậm Ba Xà ngay”

Hai người nghị luận mấy câu thì thân binh tới thông báo, nơi ở của Ninh Tiểu Nhàn đã thu thập xong, có thể sử dụng.

Ninh Tiểu Nhàn đã tới Hắc Phong Quân, Xích Tất Hổ tất nhiên sẽ phải thiết yến vì nàng đón gió tẩy trần trong quân. Mặc dù tâm tư nàng không tốt, lại biết có chút sự kiện nhất định phải tham gia, vì vậy cũng không từ chối, trước theo thân binh đi tới lều dành cho mình.

Nơi này so với lều trướng của Xích Tất Hổ thì thư thái hơn nhiều lắm. Từ bên ngoài nhìn vào, mành trướng không khác gì các lều khác, đồng dạng màu đen, nhưng bên trong lại có thêm da thú dày. Bên trong trướng được đốt than, trên giường trải đệm dày, cuối giường có một lư hương nhỏ đang chậm rãi phun sương. Nơi này có bày bàn gỗ đàn, bình phong điêu khắc sông núi, bàn trang điểm gỗ hoa lê, trên bàn còn bày hoa mai mới nở.

Nàng khẽ lắc đầu, đầu hổ này vì lấy lòng nàng, thật đúng là chịu bỏ thời gian.

A Hoa là giống đực, khi rời khỏi biệt trang Dung Lâm tiến vào địa bàn củaẨn Lưu, nàng đã đem A Hoa cho Hắc Lang chiếu cố. Xích Tất Hổ vốn muốn phái nữ yêu tới làm thiếp thân tỳ nữ cho nàng bị nàng nhã nhặn từ chối.

Bóng đêm dần xuống, thần lực của nàng căn bản đã khôi phục. Ninh Tiểu Nhàn hít sâu một hơi mới bắt tay rửa mặt, đem khí quanh thân tiêu trừ, suy nghĩ trong lòng cũng nhẹ nhàng tẩy đi.

Trong binh doanh đèn dầu rực rỡ, dạ tiệc được tổ chức trong chủ trướng.

Nhân vật quan trọng trong quân đã sớm tới, Ninh Tiểu Nhàn vừa đi vào đã cảm nhận được vô số ánh mắt tập trung vào mình, có kính ngưỡng, tò mò, hâm mộ cùng cảm thán. Nàng chỉ khẽ mỉm cười, theo người dẫn đường đi tới vị trí dành cho mình rồi ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận