Trong mắt nàng lóe lên hào quang lạnh như băng, chậm rãi nói: “Nếu như đợi chỉ thị từ cung điện trong rừng rậm, một lần một hồi ít nhất cũng phải mất mười ngày, khi đó chiến cơ đã sớm lỡ. Ta ở trong quân cũng không có chức vụ và quân hàm, không thể chi phối quyết định của ngươi, nhưng xin ngươi… cẩn thận cân nhắc thỉnh cầu của ta.” Dứt lời, quay người rời khỏi, lưu lại Xích Tất Hổ trầm mặc.
Lấy kiến thức của hắn, tất nhiên biết rõ đề nghị của Ninh Tiểu Nhàn là chính xác. Nhưng người gặp phải nan đề là hắn, hắn muốn bảo trụ quân công, bảo trụ đầu, và làm ra một lựa chọn cần thiết cho chiến lược của Ẩn Lưu.
Hai loại tỷ lệ, đều là số lượng 5-5, Ninh Tiểu Nhàn tự nói với chính mình. Xích Tất Hổ trời sinh tính tình cẩn thận, nhưng bảy Đại Tướng quân cùng Ẩn Lưu cũng là quan hệ nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*. Nếu Ẩn Lưu bị tước mặt mũi, bị phá hủy thần thoại, như vậy thân là một trong mấy trụ cột vững vàng của yêu quân, cuộc sống của Xích Tất Hổ sau này chắc chắn sẽ không khá giả. Nàng không nói ra miệng, nếu Trường Thiên biết được Xích Tất Hổ đối với đại cục trước mắt có năng lực bắt được Tẩy Kiếm Các nhưng lại không chấp hành thì,… chờ hắn trở về sẽ đối đãi với Xích Tất Hổ như thế nào? Hắn muốn, chưa bao giờ là tài trí bình thường.
Nàng không nói, chưa hẳn Xích Tất Hổ không thể nghĩ ra được.
Thời gian Xích Tất Hổ cân nhắc cũng không dài. Trong đêm hôm nay, hắn đem kim tiên (giấy viết thư màu vàng) cầu hòa của Tẩy Kiếm Các đưa tới đốt sạch sẽ trước mặt sứ giả, cười to nói: “Nói cho Các chủ nhà của ngươi biết, rửa sạch cổ chờ xem!”
Đàm phán sụp đổ, đến bây giờ hai phe đã không còn chỗ để quay đầu. Đối với Xích Tất Hổ mà nói, trong thời gian hạn định không thể đánh bại Tẩy Kiếm Các thì chính là đến lượt hắn rửa sạch cổ, chờ Trường Thiên tới chém; đối với Tẩy Kiếm Cac mà nói, không phải mở cửa sơn môn đầu hàng thì chính là huyết chiến đến người cuối cùng.
Lúc tin tức này rơi vào trong tai nàng, Ninh Tiểu Nhàn đang chải gọn lại một đầu tóc đen, đầu ngón tay nắm lược đều biến trắng.
Điều nàng muốn đã đạt được, vì sao trong nội tâm lại trầm trọng như vậy?
A Hoa đến tìm nàng chơi đùa nhảy lên bàn trang điểm kêu meo meo, nàng nhìn gương soi một hồi lâu, mới dùng bạch ngọc trâm tùy ý vấn tóc lên, cười khổ nói với nói: “Nhân quả đeo trên lưng ta không biết lại tăng thêm bao nhiêu đây.” Không biết có bao nhiêu người sẽ chết trong trận chiến kế tiếp, nói không chừng thảm kịch Thai Vu Trang còn có thể diễn ra nhiều lần nữa. Đây hết thảy, bất quá là bởi vì mấy câu bay bổng của nàng, nhưng nàng còn biện pháp nào sao?
Trên đời này, mỗi người đều có lí do bất đắcdĩ.
A Hoa không đành lòng nói: “Không bằng ân chủ cú như vậy rời đi thôi, cần gì phải tham dự trận chiến kế tiếp?”
“Nợ nhiều hơn cũng không còn lo lắng rồi. Nói cho cùng trận chiến này là do ta khơi mào, lúc này ta làm sao có thể không đếm xỉa tới?” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói: “Lại nói, trong âm u ta đã có cảm giác, thấy rằng đại chiến lần này đối với ta mà nói, rất trọng yếu.” Tu tiên giả tâm huyết dâng trào cũng không phải là không có bằng chứng, A Hoa nghe đến đó, cũng không dám khuyên nữa.
Kế tiếp, Hắc Phong Quân chuyển xuống mặt đất hành quân gấp. Lúc nàyđã có thể nhìn ra tiềm năng cực lớn của yêu quân, tu sĩ bình thường muốn tiến lên với tốc độ nhanh hơn, hơn phân nửa là hao phí linh lực để điều khiển pháp khí phi hành. Nhưng đối với đa số yêu binh trong Hắc Phong Quân mà nói, bọn họ nguyên vốn là cương cân thiết cốt*, chỉ cần biến ra chân thân, cho dù là yêu chủng lười biếng như gấu yêu, chạy đường dài đều sẽ tiết kiệm sức lực nhiều hơn so với con người.
*cương cân thiết cốt: cơ bắp cứng rắn, xương cốt như sắt thép
Đại quân khi ở trên phi toa vẫn là hình người, nhưng sau khi xuống đất thì nhao nhao biến thành phi cầm tẩu thú (chim bay thú chạy), một đường trèo núi vượt dốc, dung mãnh đi về phía trước, sau lưng lưu lại đất bụi cuồn cuộn. Thời gian Ninh Tiểu Nhàn ở Ẩn Lưu mặc dù dài, nhưng theo quân xuất chiến lại giống như đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu, thấy được sự rầm rộ giống như thời đại hồng hoang này cũng không khỏi trợn mắt há mồm, dù sao kiếp trước nhìn thấy quân đội là cường điệu quân kỷ, cường điệu chiến lực, thậm chí cường điệu tính thống nhất cân đối, nhưng tuyệt đối không có bộ quân nào trở thành kỵ binh để sử dụng như vậy.
Lúc này, nàng mới hiểu rõ, yêu quân của Nam Chiêm Bộ Chậu có bao nhiêu khác biệt so với nhận thức của bản thân.
Lúc tim nàng đang đập mạnh và loạn nhịp, cách bên ngưòi không xa phóng qua một đầu kim báo cực lớn, đối với nàng liếc mắt nhe răng, bên trên còn ngồi một giai nhân xinh đẹp dáng người nóng bỏng.
Hi Lăng lườm nàng một cái, khu động kim báo, lẩn tránh mấy cái đến gầnrồi chạy nhanh về trước.
Nàng đang cảm thấy buồn cười, sau lưng đã vang lên âm thanh trầm thấp của Hắc Hào: “Ninh đại nhân, ta chở ngài một đoạn đường.” Hắn đã biến ra nguyên thân cự lang, da lông màu đen bóng loáng trơn trượt, không có nửa sợi lông tạp.
Thân hình của cự lang có thể so với con voi nhỏ, hiển nhiên đạo hạnh đã tinh thâm rất nhiều so với khi nàng nhập tông khảo thí. Hắn có chút cúi người, lại để cho nàng ngồi trên lưng mình, mở rộng bốn chân chạy nhanh, quả nhiên chạy vừa nhanh vừa lạiổn, nhanh như chớp không biết đã bỏ lại bao nhiêu yêu binh ở sau lưng.
Ninh Tiểu Nhàn mới đưa con mèo nhỏ A Hoa đặt trên lưng Hắc Hào, ra lệnh cho nó quấn chặt bốn chân, chợt nghe được bên người mơ hồ truyền đến một tiếng mỉa mai, giống như là giọng nói của Hi Lăng: “Hừ, nịnh hót.”
Nàng nói người nào? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, không biết nàng nói ai, Hắc Lang dưới thân run rẩy da lông, bỏ mặc bàng quang.
Ba ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng. Tuy xung quanh Hắc Phong Quân thường xuyên có thân ảnh tu sĩ qua lại, nhưng chính diện giao phong lại không phát sinh lần nào.
Đối mặt với tình huống như vậy, sắc mặt Xích Tất Hổ ngược lại trở nên ngưng trọng. Nếu không phải là đối phương buông tha chống cự, chính là đang đào một cái hố to ở phía trước, chờ Hắc Phong Quân đi đến rồi nhảy vào, tất nhiên là khuynh hướng sau có khả năng hơn.
Lúc này Hắc Phong Quân hành quân không giống như kiểu công thành chiếm đất ở trong Đồ Thanh Châu, mà là lao thẳng đến sơn môn của Tẩy Kiếm Các, ý định trực đảo Hoàng Long, bởi vậy ven đường cũng không trải qua nơi người ở. Có điều hiện tại đại quân cũng đang dừng lại đóng quân ở bên ngoài một trấn tên là Tiểu Hà Thương. Lý do rất đơn giản: đại quân đã trải qua ba ngày ba đêm hành quân cấp tốc, yêu binh cần dừng lại khôi phục thể lực; tiếp theo, hai trăm dặm phía trước, chính là Quỷ Khấp Thạch Lâm nổi danh.
Nghe xong báo cáo của thám tử, chúng tướng đều cho rằng, vòng công kích thứ nhất của Tẩy Kiếm Các, hoặc nói là phục kích, có khả năng sẽ diễn ra tại Quỷ Khấp Thạch Lâm. Địa hình ở đây thật sự quá tốt, nếu không động tay động chân chút ít thì thực xin lỗi với địch nhân.
Địa thế của Quỷ Khấp Thạch Lâm có nhiều chỗ trũng, được gọi là Thạch Lâm (đá nhiều như rừng). Hình dạng mặt đất cơ bản ở đây vốn là mặt đất bằng phẳng khoángđạt, bị các cột đá cực lớn như răng nanh giăng khắp nơi. Hành quân ở địa phương này, căn bản không có khả năng bảo trì đội hình vốn có, hơn nữa địa phương như vậy cũng không biết có bao nhiêu chỗ ẩn thân, rất thích hợp để mai phục chiến đấu. Cái gì, ngươi nói bay qua không trung? Toàn bộ Quỷ Khấp Thạch Lâm rộng hơn một trăm trượng, tông phái kiếm tu như Tẩy Kiếm Các nguyên bản chính là thiên về đả kích từ xa, cảm giác bị bọn hắn coi thành bia ngắm sống đánh rớt xuống nhất định không tốt lắm.
Vấn đề hiện tại đang đến gần, một trận này phải đánh thế nào, đối phương sẽ bố trí loại tiên thủ gì?
Doanh trướng mới vừa được dựng tốt, Xích Tất Hổ đã triệu tập chúng tướng đến họp, NinhTiểu Nhàn nghe trong chốc lát cảm thấy không có đầu mối gì, lại tự biết trong phương diện quân sự bản thân không có thiên phú gì. Ở trong hội nghị quân tình bực này cũng không đưa ra được kiến sách hữu dụng nào, vì vậy sớm cáo từ lui ra.
Nàng mới ở trong doanh đi dạo được mấy khắc chung, đã có người tới tìm nàng. Người nọ là đan sư theo quân, bình thường ngoại trừ luyện chế đan dược, thì ở trong quân chịu trách nhiệm chữa trị. Hắn cũng là đan sư của Tiên Thực Viên, tên là Địch Mạc. Ninh Tiểu Nhàn là viên trưởng của Tiên Thực Viên, ngày hôm sau khi tiến vào Hắc Phong Quân, Địch Mạc đã mang theo vài đan sư khác đến nhận nàng là lãnh đạo trực tiếp rồi. Mấy ngày nay lúc hành quân đã trao đổi tâm đắc trong đan đạo, vài vị đan sư thu được lợi ích không nhỏ, nàng cũng học được không ít môn đạo cấp cứu trên chiến trường.
Địch Mạc cung kính thi lễ một cái, sau đó đưa tới một cây Toản Địa Đằng, còn có một cây Hồng Đan Tham: “Ninh đại nhân, người xem.”
Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy hai mắt nhìn, cười nói: “Bảo quản không tệ a, Đằng Diệp còn rất hoạt bát, ngay cả bùn đất đều nghe được mùi tươi mới vô cùng.” Toản Địa Đằng là tài liệu luyện chế Thanh Hư Đan chuyên giải bách độc, nhưng tỳ khí lại rất lớn, yêu cầu đối với bùn đất là không thấp, Địch Mạc này khó được khi theo quân vội vàng còn có thể phân thần chiếu cố nó.
Địch Mạc ho nhẹ một tiếng nói: “Đây không phải do ta bảo tồn, mà là mới mua ở Tiểu Hà Thương Trấn đây.”
Nàng che dấu dáng tươi cười nói: “Cái gì?”
“Thiên chân vạn xác.” Địch Mạc nó, “Ta nào dám lừa gạt ngài? Lúc đại quân hạ trại, ta tranh thủ một chút thời gian đi một chuyến đến Tiểu Hà Thương Trấn, quả nhiên thấy rất nhiều quán xá bán linh thảo. Ta tùy ý lựa chọn một nhà rồi vào mua mấy thứ, chủ quán biết được ta là đan sư, lại lấy gốc Toản Địa Đằng này cho ta. Hắn cũng hiểu giá, mở miệng là đòi hai ngàn linh thạch.”
Một thị trấn nhỏ bình thường không có gì lạ, cư nhiên có thể trồng được linh thảo của Tiên gia? Nàng nhíu mày, hứng thú đến rồi: “Chúng ta vừa đến nơi này, ngươi lại chạy đến Tiểu Hà Thương Trấn làm cái gì?”
Địch Mạc tranh thủ thời gian nói: “Lúc thuộc hạ còn chưa gia nhập Ẩn Lưu, từng nghe bạn tốt ngẫu nhiên nói đến bên trong Địch Vân Châu có một thôn trấn tên là Tiểu Hà Thương chuyên sản xuất các loại linh thảo hiệu lực cực tốt. Lúc ấy ta cũng định tìmẨn Lưu làm nơi nương tựa, trong rừng rậm Ba Xà loại thiên tài địa bảo gì mà không có? Cho nên nghe vào tai cũng không để trong lòng. Lúc nàyđại quân vừa vặnđóng quân ở đây, ta liền nhớ lại chuyện này, kết quả đi vào xem xét, quả nhiên nơi này có không ít linh thảo thế gian khó gặp. Ngài nhìn lại gốc Chu Đan Tham này đi.”
Nàng nâng Chu Đan Tham trong lòng bàn tay ngửi ngửi, lại dùng móng tay nhẹ nhàng véo mở một miệng nhỏ trên thân cây, hai mắt quan sát, nhịn không được động dung nói: “Đây là Chu Đan Tham chỉ sinh trưởng được mười năm, nhưng lại có hiệu lực năm mươi năm? Ừ, đây là Chu Đan Tham thượng phẩm.” Nàng tinh thông đan đạo, tất nhiên cũng rất lành nghề ở phương diện thảo dược, ngửi thấy mùi vị, phân biệt hình dáng, xem xét trong đó, lập tức cảm giác được không đúng.
“Đúng vậy, thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ quái. Ngoại trừ tức nhưỡng bên trong Tiên Thực Viên của chúng ta, ngoại trừ lực lượng Ba Xà của Thần Quân đại nhân, không nghe nói có sự việc là còn loại nào khác có thể thôi phát linh dược sinh trưởng.”
“Gốc Chu Đan Tham này, lão bản cửa hàng đó chào giá bao nhiêu?”
Địch Mạc nói: “Hai trăm linh thạch. Cái này có giá trị không xê xích bao nhiêu so với Chu Đan Tham thượng phẩm năm mươi năm ở Tu Tiên giới.”
Nói đúng là, người nơi này trường kỳ trồng và bán dược thảo, cũng rất thạo nghề đi? Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút nói: “Đi thôi, đi xem một chút.” Dù sao đại quân còn ít nhất hai canh giờ nữa mới khởi hành, vị trí đóng quân được lựa chọn sử dụng có địa thế khoáng đạt, nhìn ra được ngàn dặm, Tẩy Kiếm Các cũng không có khả năng đến đánh lén.
Quỷ tắt của Hắc Phong Quân rất nghiêm, yêu binh bình thường không được tự ý rời xa nơi đóng quân, nếu không dùng mất đầu luận xử. Cũng không phải Xích Tất Hổ sợ hãi những … yêu quái hung lệ thành tính này chạy đến nơi cư trú của nhân loại ăn thịt người, mà là điều cần thiết để ngăn địch. Nhưng đối với đan sư và tướng lĩnh mà nói, lại có thểđi ra ngoài từng nhóm, cho nên Địch Mạc mới dám đến Tiểu Hà Thương đào bảo.