Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Phệ Hồn Tiễn ở trong Bạch Ngọc Kinh được nàng dùng để đối phó với Âm Cửu U, sau đó nàng vào Thần Ma Ngục phóng thích Trường Thiên, trình độ phù hợp của bảo vật này với nàng vẫn là trên cả Răng Nanh, rõ ràng trong lúc suýt xảy ra tai nạn đã theo nàng trở lại Thần Ma Ngục, chỉ là sau khi nàng chết cũng đã rơi ra ngoài. Lúc nàng tỉnh lại từ trong Hải Nhãn, Trường Thiên mới một lần nữa đem Phệ Hồn Tiễn trả lại cho nàng.
Pháp khí thượng đẳng đều có tính tình của mình, so với Răng Nanh hiếu động hoạt bát, Phệ Hồn Tiễn lại ôn hòa yên tĩnh, bình thường chưa từng có dị động. Cũng bởi vì thế, Ninh Tiểu Nhàn mới càng hứng thú với núi nhỏ sau Tiểu Hà Thương, bởi vì Phệ Hồn Tiễn giờ phút này rõ ràng trở nên đặc biệt hoạt bát, phát ra từng cơn chấn động nhỏ thân thiết. Lần cuối mà nó “kích động” như vậy, chính là do đuôi tên của Phệ Hồn Tiễn mà A Hoa lén lấy ra từ Kính Hải Vương Phủ.
Cho nên, lần này dù thời gian cấp bách, nàng cũng muốn đi dò xét đến cùng.
Hắc Hào rõ ràng chức trách của mình, lập tức không nhiều lời, cùng hai gã Ẩn Vệ khác một trước một sau, đem Ninh Tiểu Nhàn bảo vệ ở giữa.
Càngđi lên núi, loại uy nghiêm vô hình trong không khí lại càng dày đặc nồng hậu, núi rừng càng yên tĩnh, ngay cả một con chim nóng nảy lắm miệng quát đều không có, tựa hồ không có loại sinh vật nào có can dảm đánh vỡ loại yên tĩnh này, nhưng ở trong cảm giác của con người, lại quỷ dị nói không nên lời.
Cỏ cây trước mắt lại càng nhiều thêm, phàm nhân đến nơi này, đại khái đều là nửa bước khó đi, cần phải dùng đại khảm đao để vung chặt cỏ mới có thể miễn cưỡng đi về trước, nhưng cái này không thể làm khó đám yêu quái Ẩn Lưu, đám bọn họ vẫn có thể bước đi như bay giống như cũ. Chuyện này phi thường quỷ dị, bởi vì đang là đầu xuân, bên ngoài vẫn là một mảnh băng thiên tuyết địa.
Chẳng qua sau khi đi hơn một khắc chung thì Địch Mạc đột nhiên cười khổ một tiếng nói: “Ninh đại nhân, ta không thể đi xa hơn nữa.”
Nàng quay đầu, thấy sắc mặt Địch Mạc đều có chút xanh trắng, cương khí hộ thân cũng lung lay sắp đổ, trong lòng biết rõ hắn không đỡ nổi uy áp ở đây, cũng không miễn cưỡng, chỉ gật đầu nói: “Vậy ngươi trở về đi, đem chuyện của Tiểu Hà Thương từ đầu đến cuối nói cho tướng quân Xích Tất Hổ.”
Địch Mạc cung kính hướng nàng thi lễ một cái, rút lui hai bước rồi quay người đi.Hắn là đan sư chuyên trách của Ẩn Lưu, đạo hạnh tu vi xa xa không tinh thâm bằng Ninh Tiểu Nhàn cùng các Ẩn Vệ, giờ phút này không thể chịu được mà bại trận. Có thể thấy đằng trước đối với tu tiên giả mà nói, cũng không phải tốt lành gì.
Nhưng đối với Ninh Tiểu Nhàn đã trải qua sát khí ở cung điện dưới mặt đất mà nói, một ít áp lực này cũng không tính là đại trận gì.
Càng đi sâu vào trong rừng, cây cối càng rậm rạp che khuất mặt trời, lộ ra sự u lãnh không thôi trong rừng, nhìn ra được chí ít có hơn mười năm đã không có người đặt chân đến, tất nhiên cũng không có đường để đi. Ẩn Vệ lấy Hắc Hào cầm đầu cũng không biết phải đi về hướng nào, nhưng Ninh Tiểu Nhàn cứ đi được vài chục trượng thì dừng lại, như có điều suy nghĩ, sau đó chỉ rõ ra hướng đi tiếp theo.
CácẨn Vệ đều cảm thấy kỳ quái, không biết nàng làm sao mà định vị được phương hướng.
Kỳ thật đến nơi này, nàng đã không cần dẫn đường, Phệ Hồn Tiễn đã hưng phấn nhảy lên chỉ rõ phương hướng cho nàng. Đáng tiếc vật nhỏ này không biết nói chuyện, nếu không nó có thể mở miệng nói rõ vật phía trước là cái gì, nàng cũng có thể ít phí đi rất nhiều công sức.
Đi đến nơi này, các loại thảo dược trong núi có thể tùy ý thấy được, nhân sâm, tây hồng hoa, hoàng kỳ, … Thực tế ở đây địa khí ẩm thấp, có rất nhiều dược vật không nên sinh trưởng ở đây, cư nhiên lại có thể tươi tốt mạnh mẽ, số năm trưởng thành, càng khiến nàng cảm thấy tặc lưỡi. Nàng càng biết rõ, hiệu lực chân thật của những thảo dược này còn kinh người hơn nữa, nếu không phải thời gian có hạn, thật muốn mang hết trở về.
Chỉ một lúc sau, phía trước đã xuất hiện cửa ải nhỏ hẹp, chỉ để cho ba, bốn người đồng thời đi qua. Hắc Hào chui vào trong trước, ước chừng qua hơn mười nhịp thở, hắn cũng trở lại bẩm báo: “Bên trong là một sơn cốc, trống trải không người, cũng không có dã thú hay yêu vật khác.”
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, cẩn thận quan sát bốn phía, mới phát hiện vị trí này, lại là một sơn cốc hình bầu dục cực lớn, vách núi bốn phía xúm lại hình thùng gỗ, trọn vẹn bao bọc nơi này, nơi có thể để người ra vào, chỉ có con đường phía sau thôi.
Sau khi tiến vào đây, uy áp vô hình càng thêm nồng hậu dày đặc, ngay cả Ẩn Vệ đều có chút chống đỡ không nổi. Sắc mặt Hắc Hào trướng hồng, tình huống của hai tên Ẩn Vệ khác càng hỏng bét, ngay cả thân thể đều phát run, nhưng mà ba người vẫn đứng nghiêm như cũ.
Ninh Tiểu Nhàn muốn để bọn họ trở lại trông coi lối vào, kết quả khuyên can mãi, ba người cũng không chịu rời đi nửa bước. Sự trung thành của Ẩn Vệ gần như là bướng bỉnh, nàng cũng không kiên trì nữa.
Nếu nói bên ngoài còn có dấu vết băng hàn tàn sát bừa bãi, như vậy bên trong sơn cốc này lại như là tiết trời đầu hạ, trăm hoa đua nở, một mảnh hồng cam tím, nở rộ phồn thịnh vô cùng, thảm hoa cực lớn phủ kín cả sơn cốc, lại để cho người không đành lòng giẫm lên.
Nhưng những thứ này cũng không phải trọng yếu, ai tiến nhập tòa sơn cốc này, điều đầu tiên chứng kiến, sẽ chỉ là một mảnh cây rừng vô cùng tươi tốt ở đáy cốc, cây cao ít nhất mười trượng, vóc người thô to bằng một cây đại thụ, phải hơn mười ngườiôm mới hết. Mọi người xưa nay sinh hoạtở rừng rậm Ba Xà, chỉ cần vài lần là có thể nhìn ra, cánh rừng rộng lớn chiếm diện tích ít nhất năm mẫu này, rõ ràng chỉ do một thân cây hình thành!
Một cây thành rừng.
Đây là một cây cổ dong, không biết đã sống bao nhiêu năm, nhưng mà cành lá xum xuê, tán cây khổng lồ dệt thành lưới, chặn đi gió lạnh đầu mùa xuân mang theo bông tuyết. Hằng năm, các nhánh cây của nó đều sinh trưởng rễ phụ, chui vào trong đất, sau đó diễn sinh ra rễ cây, thân cành, lá non, cho đến khi hình thành đại thụ… Nó lại lấy phương thức đó không ngừng mở rộng ra bốn phương tám hướng, chiếm hơn nửa diện tích sơn cốc. Nếu có tu sĩ từ trên cao bay qua, cũng sẽ bị cành lá rậm rạp che mắt, thấy không rõ cảnh tượng trong sơn cốc.
Trong rừng rậm Ba Xà cũng có cây dong, nhưng mà ở đó không gian sinh tồn bị cạnh tranh kịch liệt, lại không có một gốc cây nào có thể sinh trưởng không kiêng nể gì như vậy.
Chẳng lẽ lại giống với rừng rậm Ba Xà, thực vật đều là sinh trưởng trái mùa sao? Chỉ có điều khi đến càng gần, nàng càng cảm giác được trong không khí chấn động ẩn ẩn lộ ra ý tứ bá đạo hung hoành, xa xa không tinh khiết bằng sinh trưởng chi lực của Ba Xà, nhưng hiển nhiên loại sức lực này cũng có tính cực hạn. Hơn nữa cách sơn cốc càng gần thì càng lộ rõ, mà càng rời xa, ví dụ như ở Tiểu Hà Thương Trấn, như vậy đối với tu sĩ cấp thấp đều không tạo thành bao nhiêu nguy hại.
Bởi vậy phạm vi bao phủ của nó kỳ thật không lớn.
Nhìn đến đây, trong nội tâm nàng đều âm thầm cảm thán, Tẩy Kiếm Các quản lý mọi chuyện trong cảnh nội thật là sơ sài. Nếu không thì chỗ dị thường như vậy, làm sao lại phủ đầy bụi đến lúc này cũng không có người dò hỏi? Nam Chiêm Bộ Châu cũng thật sự quá rộng lớn, không biết có biết bao di tích cổ còn sót lại ở những nơi hẻo lánh không người biết đến. Nếu như ở trên địa cầu chật chội, địa phương như vậy đã sớm bị khai quật ra, cẩn thận nghiên cứu.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh. Tất cả mọi người chú ý tới, tuy sơn cốc này xinh đẹp vô cùng, nhưng tất cả đều bất động, khô khan giống như phong cảnh bên trong một bức tranh. Nói một cách khác, ở đây ứ đọng áp lực như bãi tha ma, ngoại trừ cỏ cây thì không có đến nửa vật sống, cũng quá quỷ dị rồi.
Nàng nhìn chung quanh một chút, lại nhận ra một phương hướng rồi cất bước đi đến, vật khiến cho Phệ Hồn Tiễn tung tăng như chim sẻ, ở tại chỗ sâu nhất của sơn cốc.
Đi qua dốc thoải khoáng đạt, nàng mới nhìn thấy phía sau của rừng cây lớn, cơ hồ thẳng đứng ở vách núi đá, có một điều kỳ quái là một ụ đất khổng lồ gồ lên, như là một đống đất lớn, lại như là núi nhỏ, ở trong sơn cốc nhẹ nhàng này, thoạt nhìn vô cùng đột ngột. Hết lần này đến lần khác thảm hoa ở khắp đồi núi lại phủ dày đặc lên đống đất, không lộ ra nửa điểm mánh khóe ở dưới đáy.
Bước chân nàng đều đã nâng lên, một bước này lại không bước ra, mà là cẩn thận buông xuống lần nữa, ngừng ngay tại chỗ. Ẩn Vệ không rõ ràng lắm, nhưng bản năng lại cảm giác không ổn, lập tức tản ra xung quanh nàng, cảnh giác nhìn bốn phía.
Ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn đến rừng cây lớn trước mắt, chậm rãi nói: “Quả nhiên có mai phục.”
Vừa dứt lời, cánh rừng một mực im ắng này đột nhiên sống lại.
Kỳ thật nói sống lại cũng không khỏi có chút không ổn, bốn người đang trông xem thế nào, liền phát hiện vô số dây leo quấn trên thân cây lớn kia đột nhiên giống như linh xà vặn vẹo lên. Những dây leo này có màu sắc đậm nhạt khác nhau, phẩm chất khác nhau, lại như đang tuân thủ mệnh lệnh im ắng nào đó, từ trên cây uốn lượn xuống dưới, từ bốn phương tám hướng bò đến chỗ bốn người, số lượng lên đến ngàn vạn.
Hắc Hào thay đổi sắc mặt, âm thanh trầm thấp kinh hô: “Phệ Yêu Đằng!”
Tòa sơn cốc này, rõ ràng đã bị đồng loại của Nhục Cầu chiếm cứ, biến thành đại bản doanh. Bốn người tiến vào đây, đã lâm vào cạm bẫy đã bố trí tốt của những thực vật này.
Khó trách ở đây yên tĩnh như bãi tha ma. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm cười khổ, hoàn cảnh ở đây chính xác là bãi tha ma, đại khái sinh vật ngộ nhập nơi này có lẽ đều bị chôn cất trong bụng của Phệ Yêu Đằng rồi? Loại thực vật trời sinh tham lam này, từ vật nhỏ sống trong đất như là bọ cánh cứng, cho đến chim bay đậu trên cây đều sẽ không bỏ qua.
Phệ Yêu Đằng là sinh vật đặc biệt, trời sinh tinh thông ẩn nấp phục kích, bản thân không phải là yêu quái, vừa rồi không có yêukhí, cho nên bốn người sau khi đi vào cũng chỉ chú ý đến ở đâu có động vật hay yêu quái không, lại không để ý đến loại đồ chơi cổ quái nằm giữa thực vật và động vật.
Giờ phút này lại có mấy dây leo thăm dò mà phát động công kích, như là xúc tu của bạch tuột đột nhiên duỗi ra, từ phía sau lưng nhắm thẳng đến hạ bàn của Ẩn Vệ. Hắc Hào có chút nghiêng đầu, Răng Sói trong tay đã lóe lên hàn quang, chặt đứt vài căn dây leo đánh lén, trên thân đao lập tức dính đầy chất nhầy màu xanh lá, ngay sau đó, thứ này như là trực tiếp hóa khí trong không khí, phát ra hương vị khó nghe.
Hắn liếc qua, trong mắt che kín sương lạnh: “Thứ này có tính ăn mòn.” Nếu không phải món vũ khí này là pháp bảo bổn mạng của hắn, chỉ sợ cũng bị chất lỏng mà dây leo thấm ra ăn mòn sạch sẽ.
Một gã Ẩn Vệ khác nghe xong, ngược lại đem binh khí cất kỹ. Vừa thực hiện xong động tác này, lại có một đầu dây leo nhắm chuẩn vị trí, từ sau lưng hắn xuyên vào, dây leo bén nhọn hơn so với mâu trực tiếp đâm ra khỏi ngực.
Có điều sắc mặt của những người khác cũng không biến chút nào, như là không thấy được đồng bạn chết thảm. Mà Ẩn Vệ này lại càng không nhìnđoạn dây leo thoát ra từ ngực mình, trực tiếp hóa thành bản thể – nguyên thân của hắn rất đặc biệt, chính là trùng nhân.
Loại yêu chủng kỳ lạ này, chính là do ngàn vạn chỉ côn trùng hợp lại mà tạo thành thân thể hình người, cũng giống như ong mật, Vương Trùng phụ trách ra lệnh chỉ có một, có tác dụng thành lập đầu mối đại não, các côn trùng khác đều nghe lệnh nó mà làm, không giết được Vương Trùng này, trùng nhân sẽ không chết đi. Hắn bình thường hành động không giống nhân loại khác, Ninh Tiểu Nhàn gặp nó lần đầu là lúc đi săn Ôn Yêu cùng Mịch La ở ngoại ô Trì Minh Thành, về sau thì thường xuyên thấy nó ở Ẩn Lưu.