Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Dù vậy, cư dân của Tiểu Hà Thương Trấn không chỉ trở nên đoản mệnh, còn có thể nhiễm lên bệnh hiểm nghèo mà các loại dược thạch đều không thể chữa được. Chuyện này dưới cái nhìn của nàng, chính là các loại bệnh bạch cầu cùng khối u do trường kỳ nhiễm phải phóng xạ. Những tật bệnh này nguyên bản không tồn tại ở Nam Chiem Bộ Châu, đương nhiên sẽ bị coi như là tạp chứng khó chữa.

Dưới ảnh hưởng nguyện lực của Khoát Mộc Đài, cư dân bản địa sinh dục khó khăn, hậuđại thật vất vả mới sinh hạ, có hơn phân nửa làngu dại cùngdị dạng. Bởi vậy khi thời gian càng lâu, ngườiở chỗ này ngày càngítđi, ngoại trừ những gia hỏađãđi đến bước đường cùng phải đến chỗ này mưu sinh, ví dụ như chủ tiệm thảo dược, còn có ai dám vào chiếm giữ nơiđây?

Trời không theo ý người, nếu Khoát Mộc Đài biết được sau khi mình chếtđi được ba vạn năm, di thư mới bị Ninh Tiểu Nhàn ngẫu nhiên phát hiện, đại khái cũng sẽ không phí công phu lớn như vậy đi?

Nàng tâm niệm vừa động, Phệ Hồn Tiễn đã xuất hiện trong tay nàng, kích động run rẩy một hồi, sau đó bay đến chỗ di cốt của Khoát Mộc Đài.

Đoạn đường nàng đi này đều là do Phệ Hồn Tiễn dẫn đường, chính là do vật đặc thù một tay Khoát Mộc Đài để lại.

Kết quả kiện pháp khí này xuyên qua xương sườn trống rỗng, bay vào bên trong thạch bích mà Khoát Mộc Đài dựa vào, nhìn bộ dáng đó nhẹ nhàng như là chui vào trong nước. Âm thanh “leng keng” rất nhỏ truyền đến. Nàng theo tiếng màđi, dùng Răng Nanh đào mở thạch bích, quả nhiên thấy chỗ sâu trong khuỷu tay cất giữ một chiếc hộp đen lớn cỡ bàn tay. Phệ Hồn Tiễn đang nhẹ nhàng đánh vào chiếc hộp, lộ ra vẻ hưng phấn.

Bốn phía của chiếc hộp, tài liệu chế tạo là một loại đá lửa màu đen kỳ lạ nào đó, xem tính chất thì nhìn rất quen mắt, đại khái giống với tài liệu dùng để chế tác Phệ Hồn Tiễn, cũng khó trách nó kích động như thế. Ninh Tiểu Nhàn phủi nhẹ bụi đất ở trên, phát hiện chiếc hộp không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, thoạt nhìn rất không bắt mắt, nếu như được đánh bóng hơn một chút, nói không chừng có thể lấy ra làm gương soi. Chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn biết rõ thứ này tất nhiên đã trải qua xử lý đặc thù, nếu không đã hóa hủ giống như đoản kiếm bảo giáp trên người Khoát Mộc Đài.


Trong đây có cái gì? Nàng thử hỏi thăm Phệ Hồn Tiễn, thế nhưng câu trả lời của khí linh lại là một ý niệm kích động mà mơ hồ: “Tốt, ăn ngon! Ăn ngon!”

Ăn ngon là sao? Nàng thật câm lặng, quả nhiên có dạng chủ nhân gì thì sẽ có dạng pháp khí đó, nhìn không ra gia hỏa điềmđạm nho nhã này lại tham ăn giống nàng. Chiếc hộp kín kẽ, nàng không dám sử dụng lực lớn để cường hành mở ra, bởi vì trong câu chữ mà Khoát Mộc Đài viết đã nói rất rõ ràng, nếu dùng lực mạnh, chiếc hộp sẽ tự hủy.

Nàng không biết cơ quan tự hủy hay là cấm chế có thể mất đi hiệu lực trong ba vạn năm này hay không? Trong hộp có một lỗ nhỏ, như là ổ khóa, nhưng Khoát Mộc Đài cũng không để lại bất cứ chìa khóa nào để mở ra, chỉ có một câu: “Nếu không có Phệ Hồn Tiễn trong tay, hộp đá không mở.” Cho nên hắn cũng không lo lắng đồ vật trong hộp bị người khác đánh cắp.

Hình dạng của mắt ổ khóa, thoạt nhìn theo hướng ngược lại… Nàng ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều, liền đem Phệ Hồn Tiến đang bay quanh chiếc hộp nắm ra, hơi đưa tay một chút, liền đâm nó vào chính giữa mắt khóa.

Ừ, quả nhiên rất vừa vặn. Nàng cầm lấy hai bên Phệ Hồn Tiến đang đảm nhiệm làm chìa khóa nhẹ nhàng xoay.

Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, nắp hộp mở ra.

Trong hộp có một cái chai lưu ly trong suốt, xem công nghệ đều lộ ra nét rất cổ xưa. Thời kỳ Thượng Cổ còn chưa phát minh ra công nghệ lưu ly. Lưu ly tự nhiên bình thường là từ dịch axit do núi lửa phun trào đông cứng lại mà thành, bản thân chính là bảo vật trân quý.

Trong bình có chứa thủy dịch màu vàng nhạt, thế nhưng Ninh Tiểu Nhàn nhìn kỹ vài lần cũng không thể xác định đây có phải chất lỏng không, bởi vì dưới ánh mặt trời thoạt nhìn nó thực có sóng nước nhộn nhạo, nhưng mà có khi lại hóa khí, như là biến thành sương mù bám chặt lấy thành bình. Nếu là chăm chú nhìn vào, giữa đám sương mù này tựa hồ còn có vô số mặt người mở to miệng kêu rên, hình dạng thống khổ.


“Đây là dung dịch do nước sông Vong Xuyên luyện thành để tôi luyện mũi tên sao?” Nàng không hiểu mà lo lắng thứ này liệu có đảm bảo chất lượng hay không… nhưng xem bộ dáng Phệ Hồn Tiễn kích động đến xoay quanh, a,… có lẽ là không sao a.

Sông Vong Xuyên tức là Minh Hà trong truyền thuyết, nếu linh hồn có thể vượt qua sông Vong Xuyên, tức là đã chính thức trở thành tân vong chi hồn (linh hồn mới chết). Bởi vì là ranh giới giữa sinh giới và tử giới, cho nên trong nước sông có chứa nguyện lực to lớn, đã có hình có chất, cũng là vô hình vô chất, cũng có kịch độc ăn mòn linh hồn, thậm chí còn có thể tạo thành tổn thương khó có thể khép lại cho nguyên thần của tu tiên giả.

Ở thời kỳ Thượng Cổ, Lục Đạo còn chưa chia ra, nhân gian cùng địa ngục chưa có ranh giới rõ ràng, muốn lấy được nước sông Vong Xuyên thì đơn giản hơn so với bây giờ. Đô Mạt Phục lấy ba đường nước sông làm cơ sở, điều phối ra dung dịch tôi luyện chuyên cung cấp cho Phệ Hồn Tiễn sử dụng. Dưới tư tưởng đó của hắn, Phệ Hồn Tiễn thu được sức mạnh của nước sông Vong Xuyên sẽ có thể cúi người nhập Thanh Minh, lúc này mới có năng lực truy kích Âm Cửu U.

“Hiện tại chưa thể ăn được.” Nàng vỗ nhẹ lên thân tên an ủi nó, sau đó đem hộp đá bao gồm cả bình lưu ly thu vào. Chỉ sau khi Phệ Hồn Tiễn trải qua khảo nghiệm lôi ngục thì dung dịch tôi luyện trong chai này mới có thể phát huy công dụng.

Kế tiếp, chính là “thâm tạ” mà Khoát Mộc Đài nói rồi.Tuy nói nàng không có khả năng trả lại Phệ Hồn Tiễn cho Man Tộc, nhưng đồ vật này chung quy sẽ được dùng để đối phó Âm Cửu U, cũng coi như là hoàn thành nguyện vọng của hắn. Cho nên thu thù lao của hắn, nàng vẫn cảm thấy yên tâm thoải mái.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng đã chọn một gốc cây lớn nhất trong rừng thong dong đi tới. Cái cây lớn này lớn lên cao hơn so với bất kỳ đồng loại nào, cành lá rậm rạp, tán cây cao tới mười lăm trượng (50m), thân cây thì phải cần mười bốn mười lăm người mới có thể ôm hết, càng đến gần, càng cảm thấy nó to lớn đồ sộ khó có thể nói hết.

Khoát Mộc Đài biết rõ đạo lý dưới trọng thưởng tất có dũng phu, bởi vậy kiện thù lao thứ nhất khiến cho bất kỳ ai cũng không có khả năng cự tuyệt, kể cả Ninh Tiểu Nhàn – đây chính là nguyên xá lợi của hắn.


Yêu quái cất giữ tất cả yêu lực trong nội đan, mà Man Tộc thì đem sức mạnh bao hàm bên trong nguyên xá lợi. Khoát Mộc Đài dù sao cũng là Chân Tiên chi cảnh, trước khi chết đã đem sức mạnh tinh thuần nhất của mình lưu lại trong nguyên xá lợi. Lúc ấy ở đây chỉ là một mảnh hoang vu, đừng nói là nhân loại hay yêu quái, ngay cả cây cỏ thành tinh cũng không có, thần hồn của hắn cho dù muốn đoạt xá cũng không có đối tượng phù hợp, rồi lại không muốn chôn vùi không công như vậy ở giữa thiên địa.

Trước tình huống này, hắn đành tìm một gốc ấu dong nhỏ yếu, đem nguyên xá lợi hóa thành tinh túy, đút cho nó ăn.

Hắn không biết phải cần bao lâu sau mới có người tìm được thi cốt của chính mình, mấy trăm năm thì khá tốt. Nếu là mấy ngàn năm, mấy vạn năm thì sao? Nguyên xá lợi dù sao cũng là vật chết, cũng giống như pháp khí, không có cách nào tồn tại lâu dài nếu thiếu đi sự chăm sóc ân cần.

Chỉ có một loại vật, có thể ở trong thời gian kéo dài không dứt mà trường thịnh không suy – tính mạng.

Năm đó ấu dong đạt được trợ giúp từ nguyên xá lợi của Khoát Mộc Đài, sinh sôi nảy nở thịnh vượng.Tuy rằng thời gian đã trôi qua mấy vạn năm, thế nhưng mỗi một năm đều có cây mới phát triển, cũng có cây cũ chậm rãi chết đi.Mà nguyên xá lợi sẽ bám vào trên cây dong nhiều tuổi nhất, khổng lồ nhất, chờ đến khi nó dần dần chết già, sẽ lại tìm một gốc cây khác,… Năm tháng luân phiên thay đổi, mà cây cối cần cù hấp thu chất dinh dưỡng từ mặt trời và đất đai, dưới sự ân cần chăm sóc ngày ngày của rừng dong, nguyên xá lợi mới có thể tồn tại được. Trái lại, nó cũng thúc đẩy cho rừng dong trong cốc này phát triển thịnh vượng.

Ninh Tiểu Nhàn đưa tay nhẹ chống lên thân cự mộc, vận khởi thần lực, sau đó lặng yên niệm khẩu quyết mà Khoát Mộc Đài để lại. Khắp rừng dong đột nhiên không gió mà bay, vườn hoa chiếm diện tích vài mẫu rung động, như là đang run rẩy đau đớn dưới bão lớn cấp mười. Gốc cự dong trước mắt nàng ngay cả thân cây đều run lên. Khẩu quyết của Khoát Mộc Đài, chính là phải cướp đoạt đi sức mạnh bổn nguyên mà chúng nó dựa vào để lớn mạnh vài vạn năm.

Qua một hồi lâu, nàng mới thu tay, lấy Răng Nanh ra, ở trên thân cây vẽ một chữ “thập”  sâu ba thước.

Dưới sự chú ý của mọi người, chính giữa chữ “thập” chảy ra chất lỏng màu xanh lá. Màu xanh này trong suốt mà thông thấu, như là phỉ thúy pha lê, tươi mát đáng yêu hơn cả chồi non đầu tiên được gió xuân gọi tỉnh. Ninh Tiểu Nhàn lấy ra khay ngọc dùng để chứa đan dược, sau khi mỗi giọt lục dịch rơi vào khay, đều tự ngưng tụ lại thành hạt châu màu xanh lá, tròn vo, run rẩy.

Cứ như vậy sau một khắc chung, giữa thân cây đã không còn lục dịch mới chảy ra, các hạt châu ở trong khay ngọc cũng chen chúc cùng một chỗ, nhanh chóng dung hợp lại thành một viên cầu lớn như trứng ngỗng, tỏa ra một mùi thơm ngát, ngửi được hương thơm của nó sẽ thanh tâm mắt sáng, ý nghĩ lanh lẹ.

Đây chính là nguyên xá lợi của Khoát Mộc Đài? Nàng đưa tay ra sờ thử, viên cầu giống như phỷ thúy lăn lăn trong lòng bàn tay như bạch ngọc của nàng, trông rất đẹp mắt, nhưng mà sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn lại thay đổi.


Ngay trong nháy mắt này, có một luồn sức mạnh âm tà lạnh như băng, xuyên thấu qua bàn tay truyền tới, cơ hồ khiến cho nàng nổi da gà đầy người. Luồn sức mạnh này bỗng nhiên to lớn, sau khi nhập vào cơ thể rất nhanh đã ngưng tụ thành một ấn ký hình tia chớp màu xám đậm, nó muốn khắc vào chỗ sâu nhất trong thức hải của nàng, hơn nữa một khi in dấu xuống sẽ lập tức có hiệu lực.

Nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua loại sức mạnh này, nhưng cũng ngay lập tức hiểu được bản chất của nó.

Nguyền rủa!

Nàng bỗng ngộ ra: vì sao Khoát Mộc Đài lại dám hùng hồn hào phóng mà đem tặng như thế, không sợ kẻ đến sau sẽ cầm bảo vật không làm việc sao? Hóa ra hắnđã sớm hạ xuống nguyền rủa, chỉ cần người đến chắt lọc ra nguyên xá lợi từ thân cây dong thì khi đạt được lễ vật của hắn cũng sẽ đồng thời nhận lấy nguyền rủa của hắn. Đoán chừng nội dung của nguyền rủa này chính là nếu như không đem nhược điểm của Âm Cửu U thông báo cho Man Tộc, người bị nguyền rủa sẽ chết, hoặc là chịu đủ tra tấn,…

Dù sao Khoát Mộc Đài cũng là Đại Tát mãn của Man Tộc, tất nhiên biết được Vu Hung trớ chú chi thuật, thả ra một liều độc dược giống kẹo đường như vậy chờ người đến nuốt, nguyên cũng là sở trường của hắn.

Chỉ tiếc còn chưa chờ Ninh Tiểu Nhàn cẩn thận lĩnh hội được nội dung của nguyền rủa, cũng chưa chờ nàng vận khởi thần lực làm ra chống cự, thì đã có một dòng nhiệt lưu đột nhiên dâng lên từ ngực nàng, phát sau mà tới trước, đón đầu đánh lên đạo nguyền rủa này. Trong tai nàng tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài oán muộn không cam lòng, sau đó tà lực lạnh như băng do nguyền rủa mang đến đã biếnmất không thấy gì nữa.

Hai đạo sức mạnh lại song song bị triệt tiêu đi.

Nàng còn có chút lo lắng, vận khởi thần lực kiểm tra toàn thân một lần, phát hiện quả nhiên nó đã biến mất không thấy tăm hơi, lúc này mới yên lòng.

Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn có hai phần rõ ràng, từ trong ngực lấy ra ngọc bội mà Hoàng Phủ Minh đưa tặng mà xem xét, bên trên vốn là có ba đường vân như ba đường tơ máu, bây giờ quả nhiên đã thiếu đi một đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận