Nguyền rủa của Khoát Mộc Đài, cư nhiên bị ngọc bội hộ thân của Hoàng Phủ Minh tiêu trừ. Cái này thật đúng là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương. Nếu Khoát Mộc Đài ở dưới suối vàng biết được, không biết có thể tức giận đến nổi trận lôi đình hay không?
Nàng lắc đầu cảm thán đồng thời cũng âm thầm kinh hãi: lấy bổn sự của Khoát Mộc Đài, nguyền rủa do hắn thiết hạ, cư nhiên có thể bị Hoàng Phủ Minh giải? Nàng có phải nên xem trọng Hoàng Phủ Minh thêm vài phần không? Nghĩ tới Ô Lễ đều không hiểu thấu mà chết trong tay Kính Hải Vương Phủ, nàng đã cảm thấy nội tâm âm thầm có chút áp lực.
Nguyền rủa đã qua, nàng có thể cảm nhận được nguyên xá lợi nằm ở trong tay, luôn luôn truyền ra khí tức sinh sinh bất diệt, thịnh vượng phồn vinh. Khoát Mộc Đài có sở trường thiên phú Mộc hệ, nguyên xá lợi của hắn cũng có chứa tính chất đặc biệt này. Theo lý thuyết, Khoát Mộc Đài là một trong những đại thủ lĩnh của Man Tộc, cả đời đều liên hệ với sát khí, nhưng nguyên xá lợi rời khỏi cơ thể nhiều năm như vậy, một mực sống trong cơ thể thực vật được tẩm bổ, được tẩm nhuận. Dù là trong đó có bao hàm sát khí, thì cũng đã bị tiêu trừ sạch sẽ trong thời gian mấy vạn năm, còn lại bây giờ, chỉ có sức mạnh Mộc hệ tinh thuần nhất, bổn nguyên nhất.
Nếu như trong tay nàng cầm lấy chính là nguyên xá lợi của một Man tướng khác, thì sẽ không có khả năng ngay thẳng bình ổn như của Khoát mộc Đài. Đối với Ninh Tiểu Nhàn mà nói, càng là cảm thấy thân thiết lạ thường, nàng cũng không biết loại cảm giác này từ đâu mà có, tựa hồ từ lúc mới bước vào nông trường, nguyện lực của Khoát Mộc Đài đã không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với nàng.
Nhưng mà kẻ này đã chết được mấy vạn năm rồi, cư nhiên còn không quên tính toán hại người, trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm thấy không cam lòng, nghĩ nghĩ, đem di hài của Khoát Mộc Đài cũng thu vào trong túi Hải Nạp. Thứ mà Chân Tiên lưu lại đều là bảo bối, khung xương cũng không ngoại lệ, Chẳng qua chỉ là sức nặng hai vạn cân, túi Hải Nạp vẫn có thể thu được.
Chỉ có điều khi khung xương trắng của Khoát Mộc Đài biến mất tại chỗ, thì nguyện lực vốn là không chỗ nào không có cũng biến mất không thấy.Ba gã Ẩn Vệ hít vào một hơi thật dài, lập tức cảm thấy thoải mái. Phệ Yêu Đằng lớn lên ở trong cốc đối với thứ này rất mẫn cảm, nhịn không được bắt đầu xao động, phẫn nộ mà vung vẩy dây leo xông tới.
Hắc Hào thấp giọng nói: “Những thứ này rất thông minh, cư nhiên nhìn ra được nguyện lực biến mất là do ngài lấy đi hài cốt.”
Nàng nhếch miệng nói: “Chuyện ở đây đã xong, lấy thuyền ngọc ra, chúng ta đi thôi.” Bảo vật đã vào tay, lúc này không đi thì chờ đến lúc nào?
Thế nhưng Hắc Hào mới thả thuyền ngọc ra thì Nhục Cầu kéo Ninh Tiểu Nhàn lại, truyền đến từngđạoý niệm, khẩn cầu nàng dừng lại trong giây lát. Nàng biết rõ tiểu gia hỏa này mới chỉ trở thành Sơn Đại vương trong giây lát, chỉ sợ còn chưa đã nghiền, đành phải an ủi nó: “Ta không muốn sinh thêm chuyện, nên rời đi trước, ngày sau chúng ta lại đến.”
Nhưng Nhục Cầu lại gắt gao nắm chặt cánh tay của nàng không cho nàng đi, đại khái là đang ban bố mệnh lệnh cho đám Phệ Yêu Đằng đang xúm lại. Những sinh vật cơ hồ muốn bạo tẩu này đột nhiên ngừng lại, như là đang suy tư.
“Diễn thuyết” của Nhục Cầu đại khái vẫn còn tiếp tục. Chỉ một lúc sau, đột nhiên có chỉ Phệ Yêu Đằng màu đen co dây leo lại, co thân thể, trước mắt bao người, thân thể to như vậy giống như là khí cầu thả hết hơi, cũng không biết như thế nào đem chính mình xếp lại, cuối cùng cư nhiên co lại trở thành một hạt giống màu đen hình bầu dục, lớn cỡ quả sơn trà.
Nhục Cầu duỗi dây leo cuốn lại, đem nó nhấc lên, bỏ vào trong tay Ninh Tiểu Nhàn. Dưới cảm giác của nàng, sinh mệnh lực của hạt giống này trở nên cực kỳ yếu ớt, lại nhanh chóng tiến vào trạng thái hôn mê sâu.
Đây là? Nàng thử thăm dò: “Ngươi muốn ra thu hồi nói?”
Thấy nữ chủ nhân lĩnh hội được ý đồ của mình, Nhục Cầu hưng phấn quơ quơ dây leo. Đã có đồng bạn làm gương dẫn đầu, Phệ Yêu Đằng còn lại cũng rất nhanh co lại, từng cây từng cây từ còn nguyên tiến vào trạng thái hạt giống.Mặt đất vốn là bị đại lượng Phệ Yêu Đằng tụ tập mà lộ ra vẻchen chúc, lập tức chỉ còn lại từng hạt giống lẳng lặng nằm ở giữa cây cỏ.
Một trận gió cuốn qua, hưu…
Vật còn sống ở đây giống như chỉ còn lại bốn người họ, không đúng, còn một Nhục Cầu.
Nàng nhìn qua Nhục Cầu: “Giải thích đi?”
Sơn Đại Vương tân nhiệm hưng phấn truyền tới từng đạoý niệm, nàng thử phân tích: “Ở đây không tốt, dứt khoát đi theo chủ nhân sao?”
Nhục Cầu dương dương đắcý duỗi dây leo ra, đem đám tiểu đệ mới thu một hạt một hạt cuốn qua chỗ chân nàng, động tác vô cùng nhanh chóng.
“… Ngươi còn cùng chúng nói, nhà mới rất lớn, linh khí rất đầy đủ?”
Nhục Cầu nịnh nọtôm lấy tay nàng.
“… Ngươi còn nói với chúng, đi theo ta, có thịt ăn?”
Bọn người Hắc Hào đang giúp Nhục Cầu thu thập hạt giống hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm đây là giọng điệu của thổ phỉ mà. Ngay sau đó lại chứng kiến Ninh Tiểu Nhàn nắm Nhục Cầu lên hung hăng hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “Hảo hài tử, ăn nói thật tài giỏi!”
Nàng tốn không ít thời gian mới đem toàn bộ mấy ngàn hạt giống Phệ Yêu Đằng thu vào trong túi Hải Nạp. Túi này vốn là không thể chứa được vật sống, chỉ là sau khi Phệ Yêu Đằng biến thành hạt giống, tính mạng chỉ còn gần bằng không, không kém bao nhiêu so với hạt giống của lương thực linh thảo, lúc này mới có thể cho vào. Kỳ thật đứng ở trong sơn cốc này, đối với tộc quần Phệ Yêu Đằng mà nói cũng là thiếu ăn thiếu mặc, chỉ có nguyện lực của Khoát Mộc Đài tẩm bổ, con mồi ít đến đáng thương, ngay cả cơ hội để ăn huyết thực đến no nê cũng không có. Đa số Phệ Yêu Đằng bình thường đều sẽ hóa thành hạt giống để giảm sự hao tổn thân thể, cho nên Nhục Cầu vừa nói “có thịt ăn”, lập tức đả động được trái tim của bọn nó.
Ninh Tiểu Nhàn sẽ không để ý thu thêm đám Phệ Yêu Đằng này. Diện tích của rừng rậm Ba Xà quá rộng lớn, chính là ném mấy ngàn chỉ Phệ Yêu Đằng này vào trong đó, ngay cả tiếng nước chảy đều không nghe thấy. Ngược lại là thiên phú đặc thù của những thứ này, có lẽ trong chiến sự sau này có thể đem đến kinh hỉ cho Ẩn Lưu, dù sao danh tiếng “phệ yêu” cũng không phải là nói suông.
Làm xong những chuyện này, cuối cùng Hắc Hào cũng có thể lấy thuyền ngọc ra, đưa nữ chủ nhân trở về. Lúc đến bỏ ra hơn một canh giờ, bay trở về chỉ cần chưa đến nửa khắc chung là đến.
Trên đường, Hắc Hào vẫn là không nhịn được hiếu kỳ nói: “Chỗ tốt thứ hai theo ý của Khoát Mộc Đài là cái gì?”
Ninh Tiểu Nhàn đưat ay ra duỗi người, cười nói: “Một tòa mỏ đồng Xích Văn Ma, hơn nữa là một mỏ lớn!” Thấy trên mặt vài tên Ẩn Vệ có vẻ mờ mịt, biết rõ bọn họ chỉ chuyên tâm chiến đấu, đối với mấy chuyện hậu cần vặt vãnh như kinh thương, luyện khí, luyện đan cũng không hiểu rõ lắm, vì vậy mới giải thích, “Trong Hắc Phong Quân, mỗi đội có năm mươi binh lính, như vậy chức vụ và quân hàm từ đội trưởng trở lên, cùng với binh chủng đặc thù sẽ có tư cách nhận được một kiện chiến giáp lúc luyện chế có trộn lẫn đồng Xích Văn Ma! Trên người các ngươi đang mặc, cũng là loại chiến giáp này. Từ bản thân đồng Xích Văn Ma mà xem xét, nó có tính chất mềm nhẹ, ngay cả độ cứng của kim loại bình thường đều không bằng, nhưng nó là tài liệu thiết yếu để luyện chế chiến giáp biến hình.”
Nàng thấy ánh mắt của bọn người Hắc Hào lộ ra thần sắc giật mình, nói tiếp: “Sau khi các ngươi biến trở về yêu thân, hình thể đều sẽ lớn hơn nhiều, mấy ngày trước đây hành quân gấp ta có thấy được cự tượng yêu, thân cao đến sáu trượng (20m), nếu như là chiến giáp bình thường, sớm đã bị nứt vỡ rồi. Lúc luyện khí nếu có trộn lẫn đồng Xích Văn Ma, độ kéo dài vào dát mỏng của chiến giáp có thể tăng lên rất nhiều, là công năng vô cùng thực dụng.”
“Thứ này sản sinh nhiều ở địa khu Phương Bắc, vốn là trong giao dịch của Thiên Lăng Các cùng Ẩn Lưu, đồng Xích Văn Ma vẫn chiếm phần lớn.” Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới Tiểu Các chủ của Thiên Lăng Các Yến Linh Tuyết, nhớ đến nữ nhân này một mực ngấp nghé tới Trường Thiên của nàng, tâm tình thoáng cái có chút khó chịu.
Hắc Hào nhẹ gật đầu, hỏi ra một vấn đề rất mấu chốt: “Đó là cách đây ba vạn năm, Khoát Mộc Đài làm sao có thể đảm bảo tòa mỏ quặng này không bị người ta khai thác mất?”
Ánh mặt trời lúc giờ Mùi (ba giờ chiều) đã nghiêng, nàng nhìn về phía tây, tròng mắt đen tỏa ra kim quang nhỏ vụn: “Bởi vì, tòa mạch khoáng này ở trong biển, hơn nữa nằm trong vùng biển cách sơn mạch Ba Xà năm mươi dặm về phía tây.”
Chủng tộc ở trên đất liền rất ít khi chạy ra biển để khai thác mỏ, thứ nhất là vị trí mạch khoáng khó có thể xác minh, thứ hai là không có công cụ tiện tay để khai thác lâu dài. Phải biết, trên đất bằng, việc phụ trách khai thác các loại mạch khoáng khổ cực này, cũng không phải là các tu sĩ hoặc các yêu quái lão gia có địa vị tôn quý để cho người cóđịa vị thấp hơn đến thực hiện, mà là phàm nhân!
Cho dù ra đáy biển có mỏ, phàm nhân có thể lặn sâu xuống dưới nước mấy ngàn mét để khai thác hay sao?
Cho dù thỏa mãn được hai điều kiện này, không biết có bao nhiêu quái vật ẩn nấp dưới đáy biển, làm sao mà đảm bảo được an toàn của người khai thác mỏ?
Thế nhưng bản thân đồng Xích Văn Ma là kim loại hiếm, hơn nữa lượng tiêu hao của loại tài nguyên chuẩn bị cho chiến tranh như chiến giáp rất lớn, cho nên đồng Xích Văn Ma từ trước đến nay là cung không đủ cầu, giá cả trên thị trường đã là chín ngàn linh thạch một cân. Lấy bình quân một kiện chiến giáp cần dùng đến nửa lượng đồng Xích Văn Ma mà tính toán, Ẩn Lưu cần phải dùng ít nhất năm ngàn vạn linh thạch để mua đồng Xích Văn Ma mới có thể thỏa mãn nhu cầu của đại quân, hơn nữa đây chỉ là giá của tài liệu! Cho nên Thiên Lăng Các nếu giải ước với Ẩn Lưu thì sẽ ít đi một khách hàng lớn, khoản sổ sách này tính ra cũng không biết thế nào.
So với các hạng mục chi tiêu lớn trong quân đội, số tiền mà năm đó Ninh Tiểu Nhàn dùng để mua Nam Minh Ly Hỏa kiếm quả thực là không đáng nhắc tới. Hôm nay Ẩn Lưu chiến sự dồn dập, nếu có thể tiết kiệm được số tiền kia cũng là vô cùng tốt đấy, lại thêm việc chỗ đồng Xích Văn Ma này không chỉ phong phú, đầyđủ khai thác trên trăm năm, mà vùng biểnđó cũng gần sát bờ, cách Ẩn Lưu rất gần, dù cho có Hải Tộc đến quấy rầy, cũng chưa chắc là không tìm được phương pháp xử lý.
Lễ vật trời ban như vậy mà không nhận lấy, nàng đều cảm thấy thực xin lỗi bản thân.
Năm đó lúc Khoát Mộc Đài ngoài ý muốnđạt được tin tức này, Man Tộc đã giống như cao ốc sắp sập, bản thân đã khó bảo toàn, còn có tâm tư nào đi khai thác mỏ quặng này. Mà sau khi cuộc chiến Thượng Cổ kết thúc, mảnh rừng rậm cực lớn này lại bị Ẩn Lưu chiếm cứ, cuối cùng thậm chí còn đổi tên thành rừng rậm Ba Xà, có tông phái nào có thể lại gần chỗ này? Bởi vậy, mỏ đồng Xích Văn Ma này vẫn yên tĩnh nằm dưới đáy nước, không bị quấy rầy.
***
Đáng tiếc tâm tình tốt của nàng không kéo dài được lâu.
Mới vừa trở về nơi đóng quân của Hắc Phong Quân, nàng lại nhận được tin tức từ Địa Âm tín sứ mà hai gã Ẩn Vệ được phái đến Dung Lâm Biệt Uyển ở Tân Du Thành phát ra, tin tức là như thế này: “Mười một tháng giêng, tức là ba ngày sau khi ngài rời khỏi, Dung Lâm Biệt Uyển đột nhiên cháy lớn, cả tòa trang viện bị đốt sạch, cháy đến nỗi chỉ còn lại đống hoang tàn đổ nát. Đám người Hoàng Phủ Minh không biết tung tích.” Ngữ khí chính là ngữ điệu xin lỗi, nhưng nàng biết rõ, Hoàng Phủ Minh khiến cho người khác càng ngày càng không đoán được chi tiết, nếu như hắn rắp tâm muốn biến mất, cho dù Ẩn Vệ nhìn chằm chằm cũng không được gì.
Hiển nhiên sau khi nàng rời khỏi, Kính Hải Vương Phủ ngay cả biệt uyển này cũng không cần, một mồi lửa thiêu sạch tất cả manh mối.