Edit: Hong van
Beta: Tieu tuyen
Cùng lúc đó, sáu tên Trận Pháp Sư từ mấy tòa cửa đá bên cạnh lui lại cũng chuyển đến chỗ này, nhao nhao đem tay đè trên khung cửa đá vận chuyển linh lực.
Nhiệm vụ của bọn họ, chính là tử thủ Đại Bàn Sơn Trận, mỗi khi kéo dài thời gian thêm một chút, thì minh quân có thể hướng về phía thắng lợi bước thêm một bước. Những người này nhớ kỹ cấp trên đã dặn dò nhiệm vụ: không tiếc bất cứ giá nào mà bảo vệ cửa đá, kéo dài được càng lâu, Tẩy Kiếm Các càng có khả năng từ dưới lưỡi đao củaẨn Lưu sống sót!
Nhưng đáng tiếc vào lúc này, một tên đệ tử ở phía trước bên trái hắn quỷ dị quay mũi kiếm, lại lần nữa hướng về ngực của Trận Pháp Sư đâm tới! Bản thân của hắn hô to gọi nhỏ, lại không thể khống chế động tác của mình, không thể làm chủ được thân thể!
Đã có vết xe đổ, người áođen kia nào dám chần chờ, đưa tay đánh hắn ngất xỉu, lạnh lùng nói: “Người đến, đi lên thay thế!”
Thế nhưng việc lạ liên tiếp phát sinh, lại có hai ngườiở dưới mí mắt hắn đột nhiên phát điên, đem mũi kiếm nhắm thẳng vào đồng môn sớm chiều ở chung cùng mình. Người áo đen tất nhiên không chút do dự đánh bọn họ bất tỉnh, trong nội tâm lại nổi lên hàn ý không cách nào nói hết: “Đây là thần thông gì? Kiếm Tâm Đại Trận một khi bắt đầu vận hành, sẽ tự động bảo hộ tu sĩ trong đó không bị pháp thuật Ngũ Hành và thuật hoặc mị, mê loạn công kích, những yêu quái này của Ẩn Lưu, lại dùng quỷ kế gì khống chế được đệ tử trong trận?”
Nhưng vào lúc này, ba tên Trận Pháp Sư đang duy trì một tòa đại trận đột nhiên buông lỏng tay ra, kêu to: “Coi chừng!” Lại quay người đánh một quyền, không lưu tình chút nào đánh vào bụng của đồng bạn khác, đem bọn họ đánh bay ra ngoài!
Tính cả Trận Pháp Sư lui lại, hiện tại mỗi tòa cửa đá đều có sáu tên Trận Pháp Sư trông coi, ba người này lại bị thương, lập tức ánh sáng màu lam trên tòa cửa đá đó ảmđạm xuống – Đại Bàn Sơn Trận, lại thêm một cửa bị mấtđi hiệu lực.
Dù là người áo đen có ý chí kiên định, khi gặp được sự tình quỷ dị không cách nào lý giải, mắt thấy một tòa đại trận cuối cùng cũng sắp bị phá, cũng nhịn không được mà tâm ý nguội lạnh, trên tay không khỏi chậm một nhịp. Ẩn Vệ miêu dứu (loài chồn mèo) hai đầu bắt lấy khe hở này mà đột nhập, hắn chặn một đầu, bên kia lại vươn tay đánh tới, trảo lóe ra hàn quang hung hăng đâm vào bụng đối phương, sau đó dùng sức xoắn một phát! Một kích này, đang đảo tại đan điền của đối phương, toàn thân linh lực của người áo đen chịu một chiêu, cũng nhịn không được nữa, hướng về phía sau ngã xuống. Trước khi nằm xuống, khóe mắt hắn vẫn liếc qua tòa Đại Bàn Sơn Trận cuối cùng ở bên cạnh, Trận Pháp Sưđã bị khống chế, đánh về phía đồng môn còn lại.
Ý thức của hắn cũng dần mơ hồ, trong nội tâm chỉ còn lại một ý niệm: trong trận doanh của đối phương rốt cục là có quái vật gì, đến cùng đã dùng tà pháp gì?
Kiếm Tâm Tiểu Trận cũng đã bị phá, theo sau đó là mấy tiếng kêu thảm, sau mấy hơi thở, chiến đấu chấm dứt.
Trận chiến thủ hộ Đại Bàn Sơn Trận kinh tâm động phách này, rốt cục lấy sự bại lui của minh quân mà hạ màn kết thúc.
Cầm yêu trên bầu trời phát ra từng tiếng kêu to hưng phấn cao vút, sóng âm của chúng có thể truyền đi rất xa rất xa, thậm chí xuyên thấu gợn nước,đưa đến trong tai chủ soái. Kỳ thật không cần bọn họ thông báo tin tức, mực nước ở Quỷ Khấp Thạch Lâm nhanh chóng hạ xuống, đã hướng Xích Tất Hổ cùng tất cả Hắc Phong Quân thả ra tín hiệu làm sáng tỏ.
Đại Bàn Sơn Trận đã bị phá, phản kích toàn diện mà Hắc Phong Quân đang đau khổ chờ đợi, rốt cục đã đến!
…
Tên tu sĩ áo đen kia dùng sức thở phì phò, ánh mắt cũng dần dần tan rã. Hắn nằm trên mặt đất buông lỏng thân thể, chờ những yêu quái tàn nhẫn này cho mình một kích cuối cùng, kết quả Ẩn Vệ chỉ đem hắn vây quanh, cũng không ra tay.
Một lát sau, đám yêu quái phân ra, cung kính mở đường cho một vị nữ tử. Tuổi nàng còn rất trẻ, lọn tóc vẫn còn dính nước, thần sắc trong mắt có vài phần đạm mạc. Nàng từ trên cao nhìn xuống hắn trong giọng nói có hai phần hiếu kỳ: “Ngươi không phải người chủ trì, người bố trí ra thế cục này là một người khác, hắn ở đâu?”
Tu suĩáođen ngoảnh mặt làm ngơ, khàn giọng nói: “Các ngươi đến cùng đã dùng yêu pháp gì?”
Nữ tử này tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn. Nàng mỉm cười nói: “Ta cho ngươi biết huyền bí trong đó, ngươi phải nói ra người đã bố trí trận này cho ta, như thế nào?”
Tu sĩ áo đen trừng mắt nhìn nàng nói: “Được!”
Nàng nhún vai: “Đây là thần thông thiên phú của ta, có thể khốngchế người khác, hơn nữa căn bản không bị trận pháp ảnh hưởng. Được rồi, đến lượt ngươi.”
Tu sĩ áo đen trầm thấp nói một tiếng, nàng không nghe rõ, nhịn không được cúi người nói: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn lại lầu bầu một câu, đột nhiên từ dưới đáy họng ho ra một ngụm, ngay sau đó hướng nàng nhổ ra một ngụm đàm!
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nghiêng đầu né tránh.
Không cần nàng phải phân phó, Ẩn Vệđã trùng trùngđiệp điệp tiến lên đánh hắn, lần nữađánh vào dưới bụng tên tu sĩ áo đen, đánh hắn đến nỗi co người lại như con tôm luộc. Bọn hắn rất rõ ràng phải làm thế nào để tạo ra đau đớn lớn nhất, tên tu sĩ áo đen này chỉ cảm thấy trước mắt trắng bệch, giống như là lục phủ ngũ tạng sẽ lập tức lệch vị trí.
Nàng khe khẽ thở dài nói: “Giao hắn cho các ngươi.” Sau đó không quay đầu lại nhìn mà chậm rãi đi xa.
Lúc này, nàng nghe được từ xa truyền đến tiếng hổ rít gào động trời, đó chính là tín hiệu mà XíchTất Hổ đang hướng toàn thể Hắc Phong Quân phát ra. Đại Bàn Sơn Trận đã bị phá hủy toàn bộ, mực nước bên trong Quỷ Khấp Thạch Lâm liền nhanh chóng hạ thấp, hai chân lại lần nữa không bị bó buộc mà bước lên mặt đất kiên cố, những yêu quái đã ẩn nhẫn hồi lâu rốt cục lộ ra nanh vuốt dữ tợn!
Lũ lụt qua đi, ưu thế lớn nhất của yêu quái thủy sinh trên sông Ô Lỗ Tô biến thành hoàn cảnh xấu. Bọn chúng ở trên đất bằng, xa xa không linh hoạt bằng trong nước, mà tu sĩ của minh quân cùng yêu quái, lại không dũng mãnh như yêu chúng Hắc Phong Quân, cho nên chiến đấu kế tiếp đã không có bao nhiêu lo lắng.
Hỗn loạn ở giữa Kiếm Tâm Đại Trận vừa rồi, hoàn toàn là do nàng chế tạo ra. Hôm nay trời trong xanh mà không mây, mặt trời đã mọc lên rất cao từ hướng đông, bóng của mọi người đều bị kéo thật dài trên mặt đất, đây là thiên thời.
Kiếm Tâm Đại Trận không hổ là đại trận hộ phái truyền thừa mấy ngàn năm của Tẩy Kiếm Các, hoàn toàn chính xác có thể khiến cho người ở trong trận miễn dịch với tất cả các loại hỗn loạn, mê hoặc, thần thông mê man. Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn lấy ra yêu sọ để sử dụng, nhưng lại là thiên phú dị bẩm của Thượng Cổ dị yêu Bác Trạch – thuật khống chế bóng. Loại yêu quái Bác Trạch này, chính là khống chế bóng người, để điều khiển thân thể. Tuy đại trận có thể bảo vệ tu sĩ không bị ảnh hưởng bởi ngoại lực, nhưng mà thiên phú của Bác Trạch lại khống chế cái bóng ở trên mặt đất, có thể chui vào trong khe hở đại trận.
Hơn nữa tu vi của người thực hiện thiên phú này càng thâm hậu thì lực giam cầm địch nhân càng mạnh mẽ. Ninh Tiểu Nhàn hôm nay đã là cảnh giới Hợp Đạo hậu kỳ đại viên mãn, chỉ kém một bước là có thể đi vào Độ Kiếp tiền kỳ. So với đệ tử trong trận, tu vi không biết là đã mạnh hơn bao nhiêu lần, muốn khống chế bóng của bọn họ, rồi khống chế thân thể hành động của bọn họ, chẳng lẽ không phải là chuyện quá dễ dàngư?
Chỉ tiếc dị năng này là yêu sọ từ trong huyết dịch của Bác Trạch phân ra, nàng sử dụng tất nhiên không bằng nhân vật chính đích thân tới, một lần tối đa chỉ khống chế được ba người. Đặt ở chiến dịch bình thường có đến mấy trăm, mấy ngàn người, số lượng ba người cũng không tạo nên hiệu quả quá lớn, hơn nữa nếu gặp phải trời âm u hay nhiều mây, Khống ảnh chi thuật này lập tức mất đi hiệu lực, chỉ có trong tình trạng đặc thù như hôm nay, cư nhiên một lần hành động lại ra ngoài dự tính.
Nàng đem cuộc chiến hôm nay từ đầu đến cuối suy nghĩ lại một lần, trong nội tâm cũng có hiểu ra chút ít: Trường Thiên thường nói với nàng, trên đời này không có thần thông gân gà vô dụng, chỉ xem người thi thuật sử dụng nó thế nào thôi. Qua chiến dịch này, nàng càng thấu triệt hàm nghĩa của những lời này.
Tuy đã đi xa, âm thanh đau đớn cách đó không xa nặng nề truyền đến vẫn bị thính giác nhạy cảm của nàng bắt được. Ẩn Vệ biết rõ nàng không thích nghe thấy người khác chịu khổ, bởi vậy đặc biệt chặn miệng của tu sĩ áo đen rồi mới gia hình tra tấn.
Trong só các Ẩn Vệ cũng có người là cao thủ tra tấn, chính là cái vỏ sò rơi vào trong tay bọn họ cũng sẽ há mồm, càng đừng đề cập đến một tu sĩ Luyện Hư tiền kỳ.
Quả nhiên không bao lâu, đã có một tên Ẩn Vệ huyết khí đầy ngườiđi tới, hướng nàng thi lễ một cái nói: “Ninh đại nhân, theo lời khai của hắn, trận chiến lần này do hộ pháp của Tẩy Kiếm Các chủ trì, bọn họ đều ở bên trong hậu doanh, hẳn là trú đóngở ngoài mười dặm phíađông, thông qua Tử Mẫu Kính để quan sát.” Hắn nhìn về phía ánh mắt nàng, đều mang theo kính ý giống như tất cả các Ẩn Vệ. Nếu không có vị Ninh đại nhân trước mắt này, nói không chừng giờ phút này hắn cũng đã ngã vào dưới Kiếm Tâm Đại Trận của Tẩy Kiếm Các rồi.
Nàng lắc đầu nói: “Bại cục của minh quân đã định, bọn họ không chạy mới là lạ.” Những tiên phái yêu tông này quản lý không nghiêm khắc bằng Ẩn Lưu, dù là có đại quan trên chiến trường phạm sai lầm, thất bại, sau khi trở về tông phái cũng không cần gánh chịu bao nhiêu trách nhiệm, ít nhất không giống như Xích Tất Hổ, một khi chiến bại thì sẽ gặp phải phong hiểm mất đầu. Cho nên đối phương không chạy mới là lạ.
Nàng nghĩ nghĩ, lại để cho Hắc Hào phái người đến xem: “Đi nhìn một chút có manh mối gì không, cái gọi là minh quân thật ra chỉ là một đám quân ô hợp, vì sao lại có tâm tư bố cục phức tạp như vậy được?”
***
Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, lại không ra tay giết người nữa, bởi vì kết cục của trận chiến này đã định.
Đại Bàn Sơn Trận bị phá, chiến đấuở Quỷ Khấp Thạch Lâm chính xác chỉ giằng co không đến nửa canh giờ, minh quân vừa chiến vừa trốn, để lại sau lưng hơn ba nghìn cỗ thi thể.
Sau khi nước lũ rút lui, trong Quỷ Khấp Thạch Lâm thây ngang khắp đồng, phảng phất như là địa ngục nhân gian.
Nhưng mà ít nhất thì nơi đây lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh. Lúc Ninh Tiểu Nhàn quay lại, nhìn thấy rất nhiều yêu binh trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi tiếp nhận mệnh lệnh của cấp trên, đi tới thanh lý chiến trường. Bọn họ dù sao cũng là thân thể bằng xương bằng thịt, không phải máy móc vô tri vô giác, sau trận chiến lớn như vậy cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt.
A Hoa không biết chui ra từ chỗ nào, toàn thân ướt sung, đang đứng một chỗ vung vẩy bộ lông, rồi mới nhảy lên trên một cột đá. Nàng áy náy vuốt ve bộ lông mềm của con mèo nhỏ, cuộc chiến vừa rồi quá khẩn trương, nàng cư nhiên hoàn toàn quên mất nó, may mắn tiểu gia hỏa này coi như cơ linh.
Ở những khu vực trũng đọng nước, đã bị máu tươi nhuộm đỏ, có lính của minh quân, cũng có yêu chúng của Hắc Phong Quân. Có rất nhiều người khi còn sống thì liều mạng, đến chết còn dây dưa một chỗ, căn bản không có cách nào bị tách ra, đành phải bị ném chung vào trong hầm lớn do Chấn Sơn Lôi tạo ra – thi thể đều bị ứ nước, không cách nào thiêu cháy được, đành phải chôn tại chỗ.
Chiến dịch này, Hắc Phong Quân cũng thương vong hơn một ngàn một trăm người, trong đó có hơn hai trăm người là chết dưới Kiếm Tâm Đại Trận của Tẩy Kiếm Các. Khi tất cả đều kết thúc, với tư cách là Viên trưởng của Ẩn Lưu Tiên Thực Viên, nàng từ chối ước đàm của Xích Tất Hổ, mang theo Địch Mạc và các đan sư đi đến Thương Binh Doanh cứu trị người bệnh. Trận chiến này quá đặc thù, hơn phân nửa thời gian đều xảy ra ở dưới nước, mọi người cũng chỉ có thể đợi sau khi lũ rút mới có thể đi tìm cứu thương binh.