Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Cho dù bọn họ có nóng vội cũng không có khả năng ra ngoài cướp người, Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận cũng sẽ không khách khí với bọn họ. Nhưng mà tay đứt ruột xót, trong đám tù binh có bao nhiêu người là cùng tông, đồng môn, thậm chí là anh em kết nghĩa chặt qua đầu gà với những tu sĩ ở trong trận. Hết lần này tới lần khác tốc độ xua đuổi tù binh của Ẩn Lưu lại chậm chạp khiến cho người khác tức lộn ruột, rõ ràng là muốn cho bọn hắn trơ mắt nhìn một hồi trò hay huyết nhục bay tứ tung.Vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, tiếng hô yêu cầu đình chỉ vận hành đại trận ở giữa đám tu tiên giả dần dần lớn lên.
Thanh đồng kính đặt giữa chủ điện Tẩy Kiếm Các tất nhiên cũng trung thực màthu lại những hình ảnh này. Vài tên trưởng lãođau lòng nói: “Các chủ, đó dù sao cũng là tinh anh trong môn, cũng có đệ tử của các tông phái các đến đây viện thủ, nếu như cứ trơ mắt đứng nhìn bọn họ…”
Sắc mặt Từ Viễn Chí tái nhợt, ngắt lời nói: “Thu đại trận, sau đó để cho Ẩn Lưu chạy đến đánh nhau chính diện với chúng ta sao? Nhỏ không nhẫn sẽ loạn kế lớn. Người được phái ra chiến đấu ở Quỷ Khấp Thạch Lâm, cứ cho là bọn họ đã chết hết rồi.Truyền lệnh xuống, tất cả đệ tử phân trận phải bảo vệ tốt kiếm trận, không có phép hành động một mình!” Trong số tù binh, đệ tử của Tẩy Kiếm Các cũng chiếm tối đa, đạo mệnh lệnh này của hắn, chính là muốn phòng ngừa đệ tử thủ trận không nhẫn tâm, dừng phân trận lại. Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận động một phần sẽ ảnh hưởng đến toàn trận, không được phép có sai lầm như vậy.
Bảo Doãn Hợp cũng nói: “Trước mắt chỉ cần chúng ta giữ vững vị trí đại trận, liền xem như chúng ta thắng, lúc này không nên sinh thêm sự cố.”
Những người còn lại đều hơi cúi đầu xuống, thầm nghĩ trong chiến dịch ở Quỷ Khấp Thạch Lâm, Quảng Thành Cung lại không phái nửa tên đệ tử nào đến, tất nhiên không có tù binh nằm trong tay đối phương, giờ phút này đúng là đứng đấy nói chuyện cũng không đau thắt lưng.
Vì vậy Kiếm Trận tất nhiên sẽ không dừng lại, mà đám tù binh cho dù đi thật chậm, cuối cùng cũng sẽ đi hết đoạn lộ trình ngắn ngủi này. Bọn họ bị dược vật làm cho mất đi phương hướng tri giác, nhưng khi phi kiếm tới người, trong khoảnh khắc phanh thây xé xác đó, vẫn cảm thấy sợ hãi cùng đau đớn.
Tiếng kêu thảm chỉ kéo dài không đến nửa giây, một tính mạng lại bỗng nhiên biến mất. Chúng tu tiên giả trong trận nhắm mắt lại, không đành lòng thấy cảnh đồng môn chết đi, nghe được tiếng kêu thảm ngắn ngủi đó, không ít người trong mắt đều là nước mắt chảy ròng. Trong nội tâm bọn họ lại hận lên Tẩy Kiếm Các: nếu không chạy đến trung bộ trợ giúp Tẩy Kiếm Các, bạn bè, đồng môn, cơ hữu của mình, làm sao có thể chết tha hương? Ngay cả nguyên thân cũng bị Kiếm Trận tru diệt, không bảo tồn được nửa điểm.
Có đôi khi, con người là kỳ quái như thế, thích giận chó đánh mèo cùng dời hận.
Cho đến khi nhóm tù binh này hóa thành một đám huyết vụ, Liên quân Ẩn – Phụng cũng không còn động tác nào khác, ngược lại chậm rãi lùi về phía sau. Lúc này, người trong Kiếm Trận mới phát hiện, hóa ra yêu quân số lượng to lớn, không biết từ lúc nào nhân số đã giảm chỉ còn hơn phân nửa.
Bảo Doãn Hợp đang cùng Từ Viễn Chí thương nghị bên trong Tẩy Kiếm Các một mực nhìn chằm chằm vào thanh đồng kính, đột nhiên nói: “Phi toa đâu rồi, chạy đi đâu rồi?”
Được hắn nhắc nhở, lúc này mọi người mới để ý tới, mấy chiếc phi toa hình dáng cổ quái vốn đứng sau yêu quân Ẩn Lưu không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Lúc này, có người kinh hô một tiếng: “Đại Bàn Sơn Trận!”
Mọi người tập trung nhìn lại, mới phát hiện phía sau yêu quân, năm tòa Đại Bàn Sơn Trận không biết đã mở ra từ lúc nào.Đám yêu binh xếp hàng bước nhanh đi vào, dù gấp rút nhưng không loạn.Năm tòa trận pháp này xuất ra từ Quảng Thành Cung, Bảo Doãn Hợp tự nhiên hiểu rõ cách dùng của nó.Biết rõ món bảo vật truyền thừa từ Thượng Cổ này có thể vận chuyển binh lính ra ngoài ngàn dặm. Mắt thấy trong trận pháp có màn sáng chớp động, một lần có thể nuốt vào mấy trăm yêu binh, hiển nhiên năng lực truyền tống cực kỳưu tú. Trong nội tâm tất cả mọi người chỉ có mộtý niệm: “Địch nhân buông tha công kích Ngưng Vụ Phong là muốn đi đếnđâu?”
Tốc độ yêu quân lui lại nhanh hơn, lúc bọn họ đến chen chúc như thủy triều, bây giờ rút lui cũng như thủy triều đang xuống, trong khoảnh khắc đã biến mất sạch sẽ, sau một khắc chỉ để lại mặt đất trống rỗng lại càng lộ ra vẻ đột ngột.
Sắc trời đã tối, bên ngoài kiếm trận yên tĩnh không một chút tiếng động, giống như Quỷ Vực, chỉ có bầu trời và cầm yêu bay quanh. Chúng tiên phái yêu tông đứng ở trong Kiếm Trận tại Ngưng Vụ Phong đều cảm thấy quỷ dị.Liên quân Ẩn – Phụng bỏ ra khí lực lớn như vậy để công kích Ngưng Vụ Phong, hao tốn thời gian nửa ngày, hao tốn mấy trăm vạn linh thạch, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha, chẳng lẽ Tẩy Kiếm Các cứ như vậy mà an toàn? Sự yên tĩnh không hợp với lẽ thường này, đều không thể trấn an nhân tâm, mà ngược lại khiến người khác cảm thấy sởn gai ốc, giống như là đang có một sự chuẩn bị càng thêm đáng sợ ở phía sau.
Trong nội tâm Bảo Doãn Hợp bất an, dũng mãnh đứng lên nói: “Ta đi Ngưng Vụ Phong nhìn xem!”
Địa vị của hắn cao quý, vốn không cần ngồi chờ ở tuyến đầu chiến trường như tướng lĩnh, nhưng mà giờ phút này cảm giác điềm xấu trong nội tâm hắn càng phát ra mạnh mẽ, nên bất chấp nhiều thứ như vậy.Từ Viễn Chí cũng không lưu hắn, còn muốn phái người hộ tống hắn đến đó, Bảo Doãn Hợp khoát khoát tay, cáo từ một tiếng, lại mang theo hai thân tín của mình ra khỏi đạiđiện.
Sau khi hắn rời đi khoảng nửa khắc thì người thủ kinh của Tàng Thư Lâu vội vàng ôm án lịch đi cầu kiến Các chủ. Trong Tẩy Kiếm Các, các loại thần thông bí lục cùng với lịch sử tông phái đều được lưu giữ bên trong Tàng Thư Lâu.
Sự kiện xảy ra ở tiên phái ngày mùng ba tháng bảy sáu mươi lăm năm trước, tự nhiên cũng bị bút son tôđỏ, thuận tiện để Các chủ nhìn xem.
Ghi chép của ngày hôm đó rất ngắn, từ góc độ của Trì Học Văn nhìn sang, chỉ có rải rác mấy hàng chữ. Nhưng mà hắn thấy sau khi Từ Viễn Chí đọc hết án lịch thì sắc mặt kỳ dị, nhịn không được hỏi: “Ngày đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngày ấy toàn bộ môn phái đều bình thường, chỉ có một chuyện phát sinh, Lão Phủ chủ của Phủ Phụng Thiên mang theo hai người con trai tới thăm hỏi, hơn nữa cũng đi đến ngọn núi chính này, Cúc Ưu có chút nóng nảy.” Từ Viễn Chí truyền âm cho hắn, ánh mắt chớp động nói, “Nhìn án lịch này, ta cũng nhớ tới, ngày ấy Lão Phủ chủ còn cười nói, hóa ra Tề Vân Sơn mạch cũng có lúc rung động. Ta lúc ấy nói hai lời khách sáo để bưng bít cho qua.”
Trì Học Văn cả kinh nói: “Cúc Ưu vốn là bảo vật của tộc Thiên Hồ, lúc ấy có lẽ đã cảm ứng được huyết mạch Thiên Hồ nên mới xao động bất an như vậy. Thế thì hôm nay, chẳng lẽ…” Hai người liếc nhau, đều biết được vế sau của hắn là, “Chẳng lẽ hôm nay cũng có huyết mạch Thiên Hồ đến gần chỗ đó sao?”
Trình tự kiểm tra nhập núi cho dù có nghiêm mật đi nữa cũng không thể nào hoàn toàn ngăn được bước chân của Thiên Hồ có sở trườngẩn giấu tung tích. Sắc mặt Từ Viễn Chí lạnh như băng: “Tiền nhiệm phủ chủ của Phủ PhụngThiên đã không còn, huyết mạch Thiên Hồ bây giờ chỉ còn lại hai chi, chính là nguyên đại công tử Khánh Kỵ cùng với Mịch La Phủ chủ hôm nay. Người lẻn vào, hẳn là một trong hai người này.”Hôm nay đại quân của Phủ Phụng Thiên giúp đỡẨn Lưu, cho nên đáy lòng hắn càng có khuynh hướng thiên về bên phía Mịch La.
Nếu là Mịch La đích thân tới, như vậy mục tiêu hiển nhiên chỉ có một – Cúc Ưu thần kiếm!
Liên tưởng đến đại yêu Thiên Hồ này bất luận là thủ đoạn hay phẩm tính đều không giống người thường, hai người đều cảm thấy kinh hãi. Từ Viễn Chí lập tức hạ lệnh cho đệ tử điều tra núi chủ, ngay cả mỗi tấc đất đều không thể buông tha, đồng thời điều khiển pháp khí, tự mình đi đến núi chủ tọa trấn Dưỡng Kiếm Lâu.Nếu thanh kiếm này có sơ xuất gì, Đại Diễn Kiếm Trận sẽ tự sụp đổ.
***
Ngưng Vụ Phong, một mảnh yên tĩnh.
Trong sự trầm mặc của mọi người, ngoài trận đột nhiên có một đầu cầm yêu bay lên giữa trời, xoay quanh hai vòng, sau đó dồn hết yêu lực toàn thân, phát ra từng tiếng kêu “réc réc”
Con cầm yêu này có màu tro nhạt, thân hình cũng không lớn, chỉ có phần lông đuôi sau lưng dựng đứng lên như chim hạc, có người nhận ra, đây là cầm điểu, có chất giọng rất lớn, nổi tiếng với sở trường về mô phỏng. Quả nhiên một tiếng kêu “réc réc” này, mặc dù không chói tai, thậm chí còn có vài phần êm tai, nhưng lại lan truyền kéo dài, rung động từng cơn từng đợt khuếch tán ra ngoài xa, tiếng kêu to vang ra xa mấy ngàn dặm, sau ba mươi nhịp thở, cơ hồ ngay cả những ngườiở bên kia Tề Vân Sơn mạch đều có thể nghe thấy.
Đây là thiên phú của cầm điểu, có thể khiến cho âm thanh vang ra ngoài cực xa.
Không còn nghi ngờ gì, đầu cầm yêu này đang kêu to để báo tin.Nếu là như vậy, thì người nhận tin là ai?
Minh quân nghe thấy âm thanh “réc réc” như thế, trong nội tâm đều nổi lên dự cảm bất thường.
Quả nhiên tiếng kêu của cầm điểu vừa dừng lại thì ngay sau đó có một m thanh cực lớn mà nặng nề từ phương Bắc truyền tới – ầm ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt. Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, phiến kim quang tráo không gì phá nổi trước mắt đột nhiên lóe lên rồi tắt, không còn tồn tại.
Bọn họ cùng ngoại giới, rốt cục không còn bất kỳ thứ gì ngăn cách.
Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận được xưng không thể phá vỡ mấy ngàn năm qua, cứ vô thanh vô tức mà bị phá như vậy sao?Tất cả chúng tiên tông đều hoảng sợ, không biết phía bắc đã xảy ra chuyện gì.Thế nhưng âm thanh kia nghe cực kỳ xa xôi, bọn họ thân ở Ngưng Vụ Phong sao lại có thể thoáng cái mà đã xác minh được dị thường ở ngoài mấy ngàn dặm chứ?
Có người thất thanh nói: “Khó trách bọn họ dùng cả Đại Bàn Sơn Trận, hóa ra là muốn truyền tống đến phương bắc!”
Liên quân Ẩn – Phụng ngay cả Ngưng Vụ Phong yếu kém nhất cũng không đánh hạ, làm thế nào ở trong khoảnh khắc đánh vỡ được một phân trận khác chứ?
Ngay sau đó, tiếng chuông hoảng loạn vang vọng cả dãy núi, đó chính là cảnh báo đến từ phân trận bị phá.Mọi người dưới đỉnh Ngưng Vụ Phong đều cảm thấy trong miệng đắng chát, khó có thể nói nên lời. Chỉ cần lại thủ vững thêm một buổi nữa là sẽ đến thời điểm có được phần thắng, chỉ cần chưa đến nửa ngày nữa là được!
Tất cả trưởng lão tiên phái đang canh giữ tại nơi này đều cắn răng nói: “Ngự kiếm, lập tức đi đến cứu viện núi chủ!” Chưởng môn, tông chủ của chúng phái phần lớn đều đang tọa trấn ở Tẩy Kiếm Các. Nếu Đại Diễn Kiếm Trận bị phá đi, Liên quân Ẩn – Phụng lại tiến quân thần tốc, mà phần lớn đại đội nhân mã đều ở dưới đỉnh Ngưng Vụ Phong! Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cho dù dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được.
Đã đến lúc sinh tử tồn vong bực này, ai còn cố kỵ quy định không được ngự kiếm ở Tề Vân Sơn mạch nữa chứ?
Ra lệnh một tiếng, dưới chân Ngưng Vụ Phong lập tức bay lên vô số luồng sáng, vội vã chạy về hướng núi chủ của Tẩy Kiếm Các. Bầu trời ở đây nhất thời sáng lên, giống như pháo hoa trước lúc yên lặng bộc phát một lần cuối cùng.
…
Phương bắc của núi Tề Vân, Lãm Thắng Phong.
Vốn là nơi đây quanh năm sương mù che mặt, ngẫu nhiên có thời điểm nhìn thấy ánh sáng xé tan màn đêm, xuân có thể xem hạnh hoa, hạ có thể nghe ve kêu, thu có thể ngắm rừng phong, cho đến khi thời tiết rét đậm lại có chằng chịt từ cây tùng xanh, phong quang khắp núi nói không hết.
Nhưng mà, tất cả đều đã trở thành lịch sử.
Sau khi mấy tiếng nổ vang như là thiên băng địa liệt vang lên, Lãm Thắng Phong đã sụp đổ trong khoảnh khắc, tính cả kiếm trận trên đỉnh, tu sĩ, cỏ cây không một chút may mắn thoát khỏi. Mấy ngàn vạn tấn đất đá bùn khối mang theo tiếng rít gào phóng tới bốn phương tám hướng, giống như có thiên quân vạn mã đang tiến lên, thoáng cái Lãm Thắng Phong đã biến mất trên thế giới này.
Uy lực của Chấn Sơn Cổ, quả nhiên không giống bình thường.
Song, lần bạo tạc kịch liệt này cũng không ảnh hưởng đến bầu trời.Trên bầu trời của Lãm Thắng Phong sớm đã có mấy chiếc phi toa đỗ lại. Kim quang của Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận vừa biến mất, chúng lập tức khai mở mã lực vọt vào.
Trăng vừa lên, ánh trăng nhàn nhạt đem bóng dáng hình thoi lớn kia chiếu lên mặt đất của Tề Vân Sơn mạch.