Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Mịch La nhíu nhíu mày, bởi vì hắn thấy được con mắt của người này đột nhiên quỷ dị mà đồng tử biến thành dựng thẳng. Hắn có thể khẳng định, mấy hơi thở trước người này vẫn là nhân tu thuần khiết, tu luyện cũng là tâm pháp của Quảng Thành Cung, làm sao đột nhiên lại có dị tượng này?
Thân hình Bảo Doãn Hợp khẽ động, đã nhảy ra ngoài từ hướng bên cạnh. Mịch La định ngăn đón hắn, tên phó quan này đã đứng ngay trước mặt cười lạnh nói: “Mịch La tiểu tử, chạy chỗ nào? Đối thủ của ngươi là ta!” Sự biến đổi này của hắn, ngay cả ngữ khí đều trở nên lành lạnh, nghe vào trong tai Mịch La, không ngờ lại có hai phần quen thuộc.
Ánh mắt Mịch La lóe lên, hiểu rõ nói: “Thỉnh Thần Thuật?” Đầu ngón tay thon dài vừa nhấc, một điểm hồng quang bắn ra, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai từ nơi này xuyên thẳng qua cánh tay phải của phó quan.
Tia sáng này còn mảnh hơn cả lông trâu, dù cho có đặt trong tay cũng không dễ quan sát, huống chi là chuyển động với tốc độ cao như vậy? Thế nhưng lúc cánh tay phải của tên phó quan bị thương thì Mịch La cũng buồn bực hừ một tiếng, thân hình thoáng nhoáng một cái, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên ửng hồng.
Tên phó quan gắt gao nhìn thẳng hắn, khanh khách cười một tiếng: “Hương vị của Hồng Liên Châm, chính mình nếm được có cảm giác như thế nào?”
“Đồ đạc” được mời đến trên thân không ngờ lại nhận ra hắn? Lúc này Mịch La mới nhìn kỹ tên kia một chút, màu da, đồng tử đối lập hắn, lại liên tưởng đến lần công kích quỷ dị này, đột nhiên nói: “Ngươi là Già Sa Duệ?”
Phó quan quỷ dị uốn eo, đưa tay trảo qua. Chỉ trong thời gian thoáng chốc, trên năm ngón tay của hắn dài ra những chiếc gai hình thoi nhọn hoắt, mỗi một chiếc đều đen thui hiện ra ánh sáng nhạt, hiển nhiên trên đó còn có kịch độc. Mi tâm Mịch La nhướng lên, nhưng lại không đi ngăn cản hắn, chỉ nghiêng người bước nhanh một bước.
Lúc này bên cạnh hắn lăng không xẹt qua một bóng người, một tiếng “đinh” vang lên, có vật nhọn tấn công, sau đó tên phó quan bị Già Sa Duệ nhập thân bị đánh trúng lui về phía sau hai bước, nhìn về phía người tới.
Diện mạo của người mới gia nhập cuộc chiến thoạt nhìn cũng thường thường không có gì lạ, thế nhưng Già Sa Duệ có nhãn lực thế nào, liếc nhìn là khám phá ra ngụy trang của nàng, khàn khàn nói: “Nữ nhân?” Trong mắt hắn mà xem, đối phương mắt hạnh mày liễu, trên khuôn mặt bạch ngọc phát quang, sóng mắt lưu chuyển, có vũ mị lạnh nhạt tự nhiên. Xem khuôn mặt nàng chẳng qua là bích ngọc niên hoa ( trẻ tuổi), nhưng nàng ẩn nấp một bên lại không bị hắn phát hiện, chỉ một phần công phu liễm tức này đã khiến Già Sa Duệ không dám xem thường.
Nữ tử này tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn, nàng nhẹ nhíu mày nói: “Quái vật kia trái ngược với thể tu. Ngươi đuổi theo Bảo Doãn Hợp, người này giao cho ta.”
Mới lúc nãy ở trong chủ điện, Mịch La kích động nàng đuổi theo Bảo Doãn Hợp, chỉ dùng truyền âm không đến mười chữ: “Viện quân Quảng Thành Cung do hắn chỉ huy.”
Dưới thời cuộc đôi mắt nàng nhìn thấy rất rõ ràng. Tuy Liên quân Ẩn – Phụng giết đến khiến cao tầng Tẩy Kiếm Các trở tay không kịp, thế nhưng chủ lực của đại đội nhân mã phía minh quân vẫn còn, thực tế đội ngũ do Quảng Thành Cung phái ra có chiến lực hơn xa những tông phái khác, càng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Ẩn Lưu. Phía bên mình chẳng qua chỉ là chiếm được cái ra tay trước, nếu vô ý, đợi đến khi hơn chín vạn người của minh quân trở về chủ phong, Liên quân Ẩn – Phụng sẽ gặp phải một hồi ác chiến sinh tử.
Nhưng mà chỉ cần chặn đứng được Bảo Doãn Hợp, bất luận là bắt được hay là giết chết cũng tốt, bởi vì có cái gọi là “Rắn không đầu thì không được”.Chỉ cần không có lão địa kinh nghiệm phong phú này, Kiêu Quân của Quảng Thành Cung lập tức sẽ thànhđámô hợp, còn cầnlo lắng gì nữa chứ?
Vì bên phía bản thân mà suy tính, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này!
Mịch La biết rõ bản lĩnh của nàng, cũng không cự tuyệt, lách mình đuổi theo Bảo Doãn Hợp. Già Sa Duệ muốn ra ngăn đón, Ninh Tiểu Nhàn đã cười nói: “Đối thủ của ngươi là ta.” Răng Nanh trượt ra, đâm thẳng đến chỗ hiểm trên cổ của hắn.Động tác của nàng gọn gàng dứt khoát, hết lần này tới lần khác nhanh đến dọa người. Tuy Già Sa Duệ có thể thấy rõ thân hình của nàng, cũng muốn lách qua nàng đuổi theo Mịch La, tiếc rằng tu vi của bộ thân thể này thật sự theo không kịp, muốn đến mà làm không được, cứ thế mà bị bóng dáng xinh đẹp này ngăn lại.
Lúc này truyền âm cấp bách của Mịch La trước khi đi đã vang lên bên tai nàng: “Già Sa Duệ là Động chủ của yêu tông phương bắc Huyền Minh Động, nguyên thân là yêu thú Thứ Xà, độc tính rất mãnh liệt, nhưng lại có được một loại thiên phú đáng sợ nhất đó là năng lực “Hoàn thi bỉ thân”. Đối thủ dùng năng lực gì đập lên người nó, nó có thể đem trả lại nguyên vẹn. Huyền Minh Động vốn sinh sống ở phía nam, về sau mới tiến đến phương bắc. Chỗ đó trời đông giá rét, vốn không thích hợp cho loài rắn sinh tồn, bởi vậy Già Sa Duệ hận thấu xương trận doanh phía Nam, nhất là Phủ Phụng Thiên. Nếu như không có chúng ta, Huyền Minh Động đã có thể tiến quân thần tốc, trở lại phía nam!”
“Nàng phải cẩn thận!”
Nói xong mấy câu này, bóng dáng của hắn đã biến mất ở phương xa.
Đôi lông mày của Ninh Tiểu Nhàn nhíu lại, trong nháy mắt liền đoán ra được mấy tầng hàm nghĩa trong đoạn lời nói nhanh như gió của hắn.
Đầu tiên, năng lực thiên phú của quái vật trước mắt này có vẻ hơi biến thái, lại có thể đem đòn tấn công của đối thủ phản kích trở lại. Nàng cũng dùng qua Thỉnh Thần Thuật, biết rõ môn thần thông này thật ra cũng có phiên bản cao cấp hơn, người thụ thuật cứ mỗi mười ngày phải uống một giọt tinh huyết của Già Sa Duệ, hơn nữa mỗi ngày phải dành ra một canh giờ nói lời thỉnh cầu với phương bắc để đạt tới hiệu quả “Tâm thành tắc thì linh” (trong lòng thành thật thì sẽ linh nghiệm), đồng thời phục dụng đại lượng dược vật.
Sử dụng Thỉnh Thần Thật như thế thì thời điểm “mời” Già Sa Duệ lên thân, thân thể này thậm chí có thể kế thừa một bộ phận thiên phú dị bẩm của Già Sa Duệ, mà không phải là giống như nàng chỉ có thể mời Trường Thiên hỗ trợ ra tay, lại không có cách nào vượt qua năng lực của bản thân thân thể.
Chỉ là tác hại cũng hết sức rõ ràng: từ tu vi của tên phó quan trước mắt mà xem, hắn chỉ có thể duy trì thời gian thỉnh thần trong vòng ba mươi hô hấp, hơn nữa khi kỳ hạn vừa qua, người này cũng sẽ bạo thể mà chết. Dù sao uy năng của Tiên Nhân không phải tu sĩ bình thường có thể chịu đựng được, càng không nói đến muốn thi triển ra một bộ phận thần thông của Tiên Nhân. Bởi vậy Thỉnh Thần Thuật phiên bản này, Trường Thiên sẽ không bao giờ để nàng sử dụng.
Nói cách khác, chỉ cần kéo dài qua thời gian ba mươi hô hấp, nàng không cần động thủ thì người này cũng sẽ tự chết đi.
Tiếp theo, Già Sa Duệ là thủ lĩnh của yêu tông phương bắc Huyền Minh Động, mà Bảo Doãn Hợp lại là trưởng lão của Quảng Thành Cung, giữa hai bên nên là cừu địch sinh tử, làm thế nào mà phó quan của Bảo Doãn Hợp lại có thể mời Già Sa Duệ đến nhập thân, hơn nữa còn là dùng loại Thỉnh Thần Thuật này. Có thể thấy được cả hai đã sớm cùng một giuộc, suy đoán sâu xa hơn, nói không chừng Quảng Thành Cung cùng Huyền Minh Động đều là cá mè một lứa. Chuyện này cũng giải thích vì sao mấy năm qua chống cự của Quảng Thành Cung ở Chiến tuyết phương Bắc đều là mệt mỏi tiêu cực – ngươi sẽ hạ độc thủ với cơ hữu có quan hệ mật thiết với ngươi sao?
Nàng nghĩ đến như vậy, khóe miệng đều lộ ra một tia cười lạnh.
Thân hình Già Sa Duệ mau lẹ, hơi trốn một chút đã tránh được một kích lướt qua cổ họng, lại khiến cho lưỡi dao sắc không chút lưu tình găm vào ngực trái của thân thể này. Năng lực thiên phú mà phó quan mượn được chính là “Hoàn thi bỉ thân”, cho nên khóe miệng của hắn đã lộ ra mỉm cười. Dù sao thân thể này cũng không phải của hắn, hơn nữa qua thêm mười mấy hô hấp nữa thì cũng sẽ chết đi, hắn điều khiển để ngăn địch tất nhiên là nửa điểm cũng không đau lòng, ngay sau đó dù bận vẫn ung dung chờ tự phạm sai lầm.
Nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn lại khiến cho hắn thất vọng, nàng chỉ nhíu nhíu mày, ở trên ngực của mình nhẹ nhàng ấn xuống một cái, lập tức lại động vũ khí tấn công. Xem thân hình của nàng, đều không có nửa điểm dấu vết bị thương.
Lần này, lại đến lượt Già Sa Duệ chấn động rồi. Thiên phú này của hắn đi qua chiến trường xưa nay chưa từng thất bại, Ninh Tiểu Nhàn đâm hắn một kiếm, theo lý thuyết bản thân cũng phải nhận lấy tổn thương và đau đớn tương đương mới đúng, đáng lẽ ngực nàng cũng bị Rănh Nanh đâm trúng.
Lần này Ninh Tiểu Nhàn chẳng qua chỉ muốn thăm dò, sau khi xác minh thiên phú của kẻ này quả nhiên không hề có hiệu lực đối với chính mình, lại ra tay lần nữa, lập tức trở nên vừa nhanh vừa hung ác. Già Sa Duệ chiến đấu với nàng, đã cả thấy thân hình của nữ tử này trơn trượt như cá chạch, nhiều lần đâm mà không trúng. Mặc dù không biết thiên phú của mình vì sao lại xảy ra sự cố, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, biết rõ thời gian có hạn, quyết không nên hao tổn ở chỗ này, trong miệng lập tức mặc niệm vài câu, không khí quanh thân trở nên bỗng nhiên ngưng trệ. Lúc Ninh Tiểu Nhàn đến gần hắn, đã cảm thấy thân thể đột nhiên trầm trọng dị thường, như là bị đổ chì.
Bản thân Già Sa Duệ đã là tiêu chuẩn của Tiên Nhân độ kiếp, tất nhiên có năng lực lĩnh vực của riêng mình. Lần này thông qua thân thể thi triển ra, mặc dù không lợi hại như bản tôn, nhưng thực sự đã tạo thành ảnh hưởng đối với nàng. Hắn ngăn cản hai lần, trong miệng thì thào nói nói, như là đang đọc khẩu quyết.
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, không khí chung quanh đột nhiên trở nên cực kỳ âm tà băng lãnh, nàng có thể cảm giác được phần mát mẻ kia từng chút từng chút thấm vào trong cốt tủy. Hiện tại nàng đã có tu vi Hợp Đạo Đại Viên Mãn, theo lý thuyết là không thể e ngại thần thông pháp thuật như vậy, nhưng là bây giờ trong nội tâm lại vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt, như thể là sau một khắc mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Bất luận là kẻ này dùng tới pháp thuật gì, nàng đều không muốn nếm thử. Cho nên đôi môi đỏ của Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói một chữ: “Khóc!”
Vừa dứt lời, GiàSa Duệ phát hiện ra thân thể này đột nhiên gào thét khóc lớn.
Đời này hắn đã nghe qua rất nhiều tiếng thút thít nỉ non, có thương tâm, có bi phẫn, có không cam lòng, nhưng chỉ chưa từng nghe qua loại không có cảm xúc thế này, chỉ đơn giản là cổ họng đang gào khan! Điểm chết người chính là, khẩu quyết đang đọc một nửa cứ thế bị tiếng khóc này mạnh mẽ cắt đứt!
Pháp thuật kia có uy lực âm độc, khẩu quyết đang đọc mà đứt, cổ tà lực này lập tức bắt đầu cắn trả bản thân, tạo thành thương tổn lợi hại hơn rất nhiều so với lần đâm kia của Ninh Tiểu Nhàn. Trong sự kinh hoảng, hắn khống chế thân thể này để thi triển lại thần thông, tiếc rằng nó thật sự khóc đến khàn cả giọng, nước mắt ào ạt, dù cho hắn dùng cách gì cũng không thể dừng lại được.Loại tình huống này, làm sao còn tụng niệm được thần thông pháp thuật gì nữa chứ?
Thân thể thành kính này, cư nhiên lại có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn! Trong miệng Già Sa Duệ đang đau xót khóc ra, vẫn còn dốc sức liều mạng phun ra mấy chữ, chỉ là trong tiếng gào khóc ngăn không được lộ ra âm điệu càng cổ quái, nghe như là đánh nấc: “Bích nhãn…, Kim Thiềm, thiên phú?!”
Hắn cũng không hổ là lão yêu lâu năm, ngay cả thiên phú của yêu thú hiếm thấy như Bích Nhãn Kim Thiềm cũng tinh tường. Có lẽ trước kia hắn gặp được loại quái vật này cũng chỉ có thể đi đường vòng, nhưng dù cho hắn có nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông vì sao đối thủ trước mắt rõ ràng là con người, mà lại có thể sử dụng thiên phú “Thôi lệ” (thúc đẩy để chảy nước mắt) của Bích Nhãn Kim Thiềm chứ?
Ninh Tiểu Nhàn lại cảm thấy hài lòng. Từ lúc nàng ở Tiên Thực Viên có được tinh huyết của Bích Nhãn Kim Thiềm đến nay, đều không có cơ hội vận dụng nó, giờ phút này thử một lần, quả nhiên hiệu quả bất phàm.
Già Sa Duệ bây giờ vừa sợ vừa giận, không để ý nước mắt đang chảy ra trên mặt, đưa tay hướng mặt nàng chộp tới. Nữ tử đều yêu quý dung mạo của mình, móngt ay hắn bén nhọn cong dài, trên đỉnh lại lóe lên màu đen, không biết là thêm kịch độc gì, nữ tử trước mắt này hẳn là tuyệt đối không muốn bị dính vào mặt đâu.