Kiếm trận đã phá, thần kiếm đã ra, nàng đã không cần Tẩy Kiếm Các quy hàng.
Trong đỉnh đã không còn ánh sáng, khống ảnh chi thuật của nàng dưới ánh sánh yếu ớt rốt cục không có cách nào duy trì hiệu lực, vì vậy cùng Mịch La rút lui. Trước khi đi lại nhìn thấy Từ Viễn Chí ở trên mặt đất thất hồn lạc phách, không còn nửa điểm ý chí chiến đấu.
Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, lịch sử của tiên phái này đã chấp nhận kết cục.
Yêu binh bên người giống như thủy triều tuôn vào, hơn trăm bóng dáng bị vây lại nhìn càng lộ ra đơn bạc, tựa hồ trong nháy mắt sẽ bị bao phủ.
Hai người đi một hồi lâu, nàng quay lại nhìn Mịch La một cái, mới phát hiện hai tay hắn trống trơn, Cúc Ưu Thần Kiếm không biết từ lúc nào đã bị hắn thu vào. Nàng thở dài một hơi nói: “Chúc mừng!”
Mắt phượng của Mịch La thầm liếc, cười nói: “Ta cũng nên chúc mừng nàng mới đúng, nắm được Tẩy Kiếm Các, danh vọng của Ẩn Lưu càng lớn, ai còn dám đến tìm xui xẻo chứ?”
Ninh Tiểu Nhàn lại không quan tâm hắn tâng bốc, trầm thấp hừ một tiếng nói: “Cúc Ưu có tốt, chẳng qua cũng chỉ là một thanh thần kiếm. Trong Phủ Phụng Thiên dạng kỳ trân dị bảo gì mà không có, ngươi cần phải đợi đến lúc sắp độ kiếp lại đến đây diệt phái lấy kiếm chứ?”
Giờ phút này, tuệ quang trong đôi mắt của nàng lưu chuyển còn sáng hơn sao trên bầu trởi. Mịch La liếc mắt nhìn, đã rõ ràng nàng lại khám phá ra bản tính của chính mình, sờ lên mũi nói: “Đây là bảo vật tổ tiên truyền thừa, không lấy về làm sao được?”
Nàng nhàn nhạt “a” một tiếng, cất bướcđi về phía trước, từ chối cho ý kiến. Mịch La biết nàng tức giận, nhanh chóng đuổi theo, ho nhẹ nói: “Được rồi, được rồi, ta nói thật. Vị tiền bối có thiên tư ưu tú nhất trong Thiên Hồ Nhất Tộc của ta lúc vẫn lạc trong cuộc chiến Thượng Cổ, để lại bội kiếm tùy thân của hắn tức là thanh Cúc Ưu Thần Kiếm này. Trước khi chết, hắn dùng bí pháp đem di ngôn cuối cùng truyền lại trong tộc, chúng ta mới biết được lúc ấy hắn hẳn phải chết, cho nên đem nội đan dung hợp thành hồ nguyên, quán chú vào trong yêu kiếm, chỉ có huyết mạch Thiên Hồ thuần khiết mới có thể khiến Cúc Ưu nhận chủ, từ đó kế thừa một thân đạo hạnh cùng bí pháp của hắn.”
“Tẩy Kiếm Các có cơ duyên trùng hợp lấy được thần kiếm, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ là dùng bí thuật trấn áp nó, lại không thể khiến nó khuất phục nhận chủ.Trong huyết dịch của hai đầu tiểu yêu để uy kiếm mà chúng ta mang tới có gia nhập máu tươi của ta, Cúc Ưu tất nhiên có thể phân biệt được huyết khí của ta, giãy giụa càng lợi hại hơn. Cho nên lão đầu tử họ Tề kia muốn điều khiển kiếm trận phải cố sức cực độ.”
“Bí mật này đời đời tương truyền, chỉ có lịch đại Phủ chủ của Phủ Phụng Thiên mới biết được.Lão đầu tử lãnh huyết nhà ta, trước khi chết mới nói cho ta biết. Chỉ có điều muốn lấy được Cúc Ưu Thần Kiếm, trước tiên phải phá được Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận của Tẩy Kiếm Các, quá phí khí lực. Với ta mà nói, nếu không phải sắp đến Thiên Lôi đại kiếp nạn, cũng không nhớ nổi đến việc phải lấy thanh thần kiếm này.”
Quả nhiên lại bị tên hồ ly này sắp đặt một đường! Nàng chỉ cảm thấy ngực ngăn một hơi khó chịu.
Mịch La thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nàng, đi đến cười nói: “Dù sao Cúc Ưu Thần Kiếm cũng là phải rơi vào trong tay ta, vì sao nàng lại tức giận? Chẳng lẽ muốn nhìn ta bị Thiên Lôi đánh cho hồn phi pháchtán mới vui vẻ sao?”
Ninh Tiểu Nhàn nặn một chữ lại một chữ từ trong kẽ răng: “Đúng vậy, loại người yêu nghiệt như ngươi nên bị trời giáng ngũ lôi mới đúng!”
Mịch La cũng nhịn không được nữa, cất tiếng cười to. Hắn đạt được thần kiếm, lại kế thừa được yêu nguyên của tiền bố Tộc Thiên Hồ, lập tức hi vọng độ kiếp thành công sẽ tăng nhiều, đúng là thời điểm xuân phong đắc ý nhất. Tiếng cười kia tràn đầy bừa bãi vô tận, hân hoan vô tận, buông lỏng vô tận!
Chỉ là ngày thường hắn tuấn mỹ, cười rộ lên là âm chất leng keng, phong phú từ tính.Ninh Tiểu Nhàn chưa từng nghe qua hắn cười như vậy, đang muốn nói móc hai câu, sau lưng đột nhiên lóe lên một mảnh bạch quang như thiêu đốt, sau đó là một tiếng nổ mạnh kịch liệt: “Oanh ——”
Cho dù hai người cách xa gần trăm trượng (300m) vẫn cảm thấy được uy lực bạo tạc này chấn động khiến mặt đất rung lên, từng đợt sóng theo đó bay tới nhấc lên góc áo, khiến đầu tóc mất trật tự, ngay cả thần hồn của hai người đều cảm thấy có chút phiêu diêu bất định.
Xem uy lực này –“Từ Viễn Chí tự bạo nguyên thần?”
Nàng không cần nhìn cũngđoán được Kiếm Tâm Đại Trận tất nhiên đã bị phá vỡ. Lúc trước chúng môn đồ của Tẩy Kiếm Các còn có thể ương ngạnh chống cự, chỗ dựa ngoại trừ địa hình của Dưỡng Kiếm Lâu còn có viện quân sắp đến, Tẩy Kiếm Các còn có hi vọng ngày sau trọng chấn uy phong. Hôm nay ngay cả Tiểu Tiếu Kiếm Trận mà tiên phái lưu lại sau cùng cũng bị phá vỡ, thần kiếm trấn phái còn bị Phủ Phụng Thiên cướp ngay trước mặt.Đả kích trầm trọng như vậy, lập tức dập tắt hi vọng trong nội tâm của rất nhiều người.
Nhân tâm thay đổi, Kiếm Tâm Đại Trận cho dù có vận hành cũng không có hiệu suất cao bằng lúc trước rồi, tất nhiên là bị yêu binh nắm lấy cơ hội, tấn công phá hủy.
Người mà không còn hi vọng thì cũng chỉ có thể chờ chết, Từ Viễn Chí cũng giống vậy.Tuy hắn đã có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, dù sao cũng không phải Chân Tiên, Thần Cảnh, không có khả năng phất phất tay là có thểđào tẩu từ trong thiên quân vạn mã; nhưng mà cho dù hắn có thể toàn thân trở ra thì thế nào? Đệ tử đã chết hết ngay trước mắt, thời điểm hắn phải cô đơn chiếc bóng đối diện với mấy vạn yêu binh, địch nhân như thủy triều chém không hết, giết không dứt, khiến cho người không nhìn tới được nửa điểm hi vọng.Hơn nữa đừng quên, đại trận thủ phái của Tẩy Kiếm Các là bị phá trong tay hắn đấy, mà thần kiếm trấn phái truyền thừa mấy vạn năm, cũng là bị cướp đi trong tay hắn, chuyện này bảo hắn làm sao mà còn mặt mũi sống tiếp, làm sao để không phải dùng chết tạ tội?
Nhờ có nguyên thần của Từ Viễn Chí tự bạo trong Dưỡng Kiếm Lâu, tạo thành tổn thương khiến cho chín thành của Dưỡng Kiếm Lâu bị triệt tiêu.Bản thân nó là một kiện pháp khí, ngay cả đám cầm yêu của Ẩn Lưu liên thủ đều không thể hoàn toàn đánh vỡ nó. Lần này ở bên trong dẫn phát vụ nổ kịch liệt, Dưỡng Kiếm Lâu cũng bị chấn động đến lung lay sắp đổ, nhưng lại chưa sụp đổ xuống.
Đến khi Ninh Tiểu Nhàn và Mịch La trở về Dưỡng Kiếm Lâu, yêu binh đã bắt tay vào thanh lý chiến trường. Trong tiểu lâu thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, đệ tử của Tẩy Kiếm Các chiếm đa số, đám yêu binh thương vong hơn trăm người, đều là do Từ Viễn Chí tự bạo nguyên thần mà thành.
Một mảnh huyết nhục mơ hồ, đại đỉnh đồng thau kia vẫn sừng sững đứng trong tiểu lâu, toàn thân phát ra ánh sáng xanh, không dính nhuộm nửa điểm vết máu, hiển nhiên cũng là một kiện bảo vật. Mịch la nhìn đại đỉnh đồng thau trầm ngâm trong chốc lát, mới hỏi: “Ngoại trừ lão đầu tử họ Tề này, còn có người nào khác biết được khẩu quyết của Tiểu Tiếu Kiếm Trận không?”
Lưu Vũ Châu vung kiếm chém xuống đầu của Tề sư thúc tổ không biết chui ra từ chỗ nào, giọng nói cung kính đáp lại: “Tuy đoạn khẩu quyết này chỉ có một mình Tề lão đầu tử nhớ nằm lòng, nhưng còn một phần khác được ghi trong ngọc giản, lưu lại trong Dưỡng Kiếm Lâu, để phòng ngừa người thủ kiếm bất ngờ bỏ mình, khẩu quyết thất truyền.” Miệng mũi hắn đổ máu, sắc mặt tái nhợt, có vài phần chật vật, hai tay đưa ra, lòng bàn tay quả nhiên có một ngọc giản màu xanh!
Đánh giá của Ninh Tiểu Nhàn đối với người này lặp tức cao thêm vài phần. Mấy chục năm trước Lưu Vũ Châu đã tín vào đây làm gian tế rồi, phần công sức ẩn nhẫn này còn không tính lợi hại, dùsao tu vi của hắn thâm hậu, được Tẩy Kiếm Các trong dụng dẫn dắt làm trưởng lão cũng không kỳ quái, nhưng mà hắn vì nhiệm vụ do Phủ Phụng Thiên bố trí, vài chục năm nay đều giao hảo cùng Tề sư thúc tổ, hơn nữa còn tìm được đến nơi cất giấu ngọc giản, đây là chuyện mà không phải người thường có khả năng làm được.
Tên Tề sư thúc tổ kia cũng không ngu ngốc, Tiểu Tiếu Kiếm Trận đã là chỗ dựa cuối cùng của Tẩy Kiếm Các, hắn làm sao có thể tùy tiện tiết lộ nơi cất giấu khẩu quyết cho người khác biết chứ? Còn nữa, thời điểm Từ Viễn Chí tự bạo nguyên thần, tên Lưu Vũ Châu này vẫn còn ở trong Dưỡng Kiếm Lâu. Có thể giữ được tính mạng từ trong một vụ tự bạo của tu sĩ Đại Thừa kỳ, đây cũng không phải là người thường có thể làm được.
Trong Phủ Phụng Thiên, quả nhiên nhân tài đôngđúc. Nếu so sánh, Ẩn Lưu chính là thiếu những người như vậy để sử dụng.
Mịch La cầm ngọc giản trong tay, dùng thần niệm thăm dò vài lần mới mở mắt ra, nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Ta đưa thêm cho nàng một phần đại lễ, dùng để bảy tỏ thành ý kết minh, có được không?”
Có thể được hắn gọi là “đại lễ”, giá trị của nó tất nhiên là xa xỉ.Thấy trong đôi mắt hồng ngọc của hắn hào quang chớp động, hiển nhiên lại có ý xấu, nàng chỉ nói: “Mỏi mắt mong chờ.”
***
Một lúc lâu sau, minh quân cuối cùng cũng chạy từ đỉnh Ngưng Vụ Phong về đến núi chủ của Tẩy Kiếm Các.
Trên Dưỡng Kiếm Lâu sau núi không biết từ lúc nào đã bay lên một luồng hào quang màu đỏ, thẳng hướng trời xanh.
Đêm nay ánh trăng ảm đạm, trời lại nhiều mây. Cột sáng màu đỏ này vừa lên, cơ hồ ngay cả trăng tròn cùng đám mây, đều trở thành màu hồng đẹp đẽ chói mắt!
Màu sắc của kiếm nhãn quang trụ này sao lại thay đổi? Rất nhiều người chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, đã bị tình huống bi thảm trên núi chủ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Không cần phải lên núi, rất nhiều người ngay khi ở trên đường đã biết rõ bản thân đã đến chậm, bởi vì ngọc giản truyền thư phát về núi chủ cũng không có bất luận tin tức gì. Nhưng mà lúc tận mắt nhìn thấy trên núi chủ thây ngang khắp đồng, thảm trạng thềm ngọc nhuốm máu, đội ngũ chín vạn người đột nhiên im lặng, trên không trung chỉ có tiếng gió gào thét, lại không nghe thấy một câu tiếng người.
Bọn họ còn chưa vuốt được một sợi tóc gáy của yêu binh Ẩn Lưu, đối phương cũng đã hạ được núi chủ của Tẩy Kiếm Các, chuyện này thật sự là… vô cùng nhục nhã!
Rất nhiều người cắn răng đến ken két, thực tế môn hạ tu sĩ của Tẩy Kiếm Các trong minh quân nhìn thấy cảnh trí ưu mỹ quen thuộc trước kia đều bị hủy, bạn tốt đồng môn chết không nhắm mắt, cũng nhịn không được nhào tới, cất tiếng khóc lớn!
Trên Tẩy Kiếm Phong yên tĩnh như bãi tha ma, ngoại trừ minh quân, tựa hồ ngay cả một nửa người sống cũng không có.
Yêu quân của Ẩn Lưu và Phủ Phụng Thiên có lẽ đã lui lại. Mấy trưởng lão dẫn đội của các tông phái nhìn chăm chú, mang theo nhân mã của mình lặng lẽ quay người đi ra.
Lịch sử của Tẩy Kiếm Các đến đây là kết thúc, bọn họ là những người chạy đến trợ quyền, cũng không cần phải ở lại chỗ này.
Đến tận bây giờ, trên Tẩy Kiếm Phong chỉ còn lại môn hạ của Tẩy Kiếm Các, tu sĩ Quảng Thành Cung, cùng với hai tông phái xưa nay giao hảo tốt với Tẩy Kiếm Các. Đúng lúc này, mấy tên tu sĩ của Quảng Thành Cung đột nhiên kinh hô một tiếng, chạy nhanh đến cửa điện.
Chỗ đó, trên cao treo một quả thủ cấp. Người chết sắc mặt an tường, khóe miệng vẫn còn vẻ mỉm cười. Nhưng mà tu sĩ Quảng Thành Cung thấy hắn, lại đều xông đếnđây, khóc rống rơi lệ.
Cái đầu người này, đương nhiên là của Bảo Doãn Hợp.
Hắn dẫn binh đầu tiên của Quảng Thành Cung thành lập nên Kiêu Quân đã lâu, môn hạ kính nể quân công cùng thủ đoạn của hắn, giờ phút này thấy hắn chịu khổ đột tử, nhất thời bi phẫn khó tả, lập tức có người trớ chú phát thệ, nhất định phải khiến Ẩn Lưu và Phủ Phụng Thiên nợ máu trả bằng máu!
Nhưng mà lời của bọn họ còn chưa dứt thì đã có một âm thanh vang dội vang vọng khắp núi chủ: “Đã không nỡ sư môn, không nỡ Bảo trưởng lão như vậy, để các ngươi cũng đi theo bọn hắn có được không?”
Giọng nói này trong trẻo nhưng lại có ba phần mỉa mai, đúng là giọng nói của Mịch La!
Môn hạ của Tẩy Kiếm Các và Quảng Thành Cung ngây người, không hiểu được sau khi Liên quân Ẩn – Phụng rút lui, tại sao giọng nói của Phủ chủ Phủ Phụng Thiên còn có thể vang lên vào lúc này. Có vài tên tu sĩ Tẩy Kiếm Các cẩn thận phân biệt trong chốc lát, hô to: “Người đang ở sau núi!”