Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

Mặt Nhược Bình có chút đỏ, không dám nhìn nhiều tiến lên hầu hạ nàng thay quần áo.

Ninh Tiểu Nhàn giơ tay lên mới phát hiện chân thân Ba Xà không biết từ lúc nào đã lại quấn trên cổ tay nàng, nguỵ trang thành vòng tay. Nàng vô cùng ảo não, tối hôm qua rõ ràng nàng đã trói được Trường Thiên, kết quả chuyện tốt sắp thành, chân thân Ba Xà lại bơi vào cởi dây trói.

Có thể tưởng tượng, sau đó Trường Thiên trả thù mãnh liệt thế nào. Khi hắn đem nàng ôm trở về Dật Tiên Cư, nàng ngay cả sức mở mắt cũng không có.

Phun, lần sau nhất định phải tìm pháp bảo bền chắc hơn nữa. Nhưng, cõi đời này còn có cái gì có thể khoá được thần thú đây? Thật nhức đầu.

Nàng ngơ ngẩn trong chốc lát mới nói “Trường Thiên đâu?”

“Thần Quân đại nhân sáng sớm đã đi tới cung điện trong rừng” Nhược Bình đáp. Sáng nay trời còn chưa sáng, đại nhân đột nhiên ôm nữ chủ nhân xuất hiện khiến thị vệ cùng thị nữ Dật Tiên Cư giật nảy mình. Có thể thấy được hai người tình thâm bao nhiêu, người vừa xuất quan đã tới tìm nàng.

Cũng đúng, hiện tại là thời gian quan trọng của Ẩn Lưu, hắn đã trở lại sẽ phải bận rộn công sự.


Nàng đối với chính vụ vốn không nhanh nhạy, mỗi lần vào cung điện trong rừng nghị sự, chỉ là do mọi người nghĩ tới thân phận của nàng, kiên trì xin nàng dự thính tham gia. Nghe mấy vòng, cảm giác thấy đầu óc choáng váng, não trướng lên mới biết trong tông phái có bao nhiêu chuyện loạn thất bát táo cần xử lý. Trường Thiên trở lại, nàng được giải thoát, không cần phải đi cung điện trong rừng.

Sau khi nàng rửa mặt trực tiếp đi Ngoại Sự Đường.

Địa giới hôm nay của Ẩn Lưu so với thời điểm nàng mới tới rộng hơn gấp mấy lần, sự vụ cũng tăng lên không biết bao nhiêu, tỷ như các châu có bao nhiêu sản vật, hàng hoá phong phú thế nào, đâu là trọng địa then chốt từ nam tới bắc, nhập gia tuỳ tục chế định tiên ngân tiến cống. Người phàm trong mắt người tu tiên mặc dù chỉ như con kiến hôi, nhưng tông phái để có chỗ ổn định cũng không dám đặt sưu cao thuế nặng, kể cả những tông phái mạnh như Triều Vân Tông hay Quảng Thành Cung.

Sau khi thâu tóm lãnh địa của Tẩy Kiếm Các, địa hạt của Ẩn Lưu khuếch trương lên ba mươi hai đại châu, năm mươi bảy thành lớn, huyện hương hơn tám trăm, thuế ít nhất tăng lên một cấp, đây cũng là một công việc cực kỳ phiền hà và phức tạp. Trì Hành trong thời gian ngắn ngủi một tháng góp nhặt được một phần năm tư liệu về lãnh địa đã làm nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cộng thêm việc sưu thuế của Tẩy Kiếm Các cũ thu thập được đầy đủ, chân chính là văn thư tinh thâm tài cao.

Hết lần này tới lần khác những chuyện về tiền hơn phân nửa đều liên quan tới nàng, cho nên việc cũng cần được xử lý tỉ mỉ, sau khi làm xong cũng đã quá trưa. Hi Lăng đi tới vừa lúc thấy nàng xoa huyệt thái dương, thần sắc lộ mấy phần mệt mỏi.

Còn chưa chờ nàng mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn đã cười nói “Đã lâu không gặp, thương thế của lệnh đệ đã tốt hơn chưa?” Bào đệ của Hi Lăng trong cuộc chiến với quỷ khấp Thạch Lâm bị trọng thương, Ninh Tiểu Nhàn đã sai Hắc Lang đưa linh đan tới.

“Có thể đi lại được, tạm thời không được ra chiến trường. Vừa vặn gần đây Già Lăng tộc không cần theo quân xuất chiến, cho nên hắn có thể nghỉ ngơi”. Hắc Phong quân vốn là sẽ chi viện cho chiến tuyến Đông Bắc. Nhưng thế cục thay đổi, Ẩn Lưu, Triều Vân Tông cùng Phủ Phụng Thiên chuẩn bị chiến tranh, liên hiệp vây đánh Quảng Thành Cung. Kinh nghiệm qua mấy năm, Ẩn Lưu đã không có ý định tác chiến nhiều hơn nữa rồi, vì vậy chiến cuộc Đông Bắc chỉ duy trì nguyên trạng, phải đợi sau khi chiến dịch với Quảng Thành Cung giải quyết xong. Vì vậy Hắc Phong Quân hiện ở lại rừng rậm Ba Xà chỉnh đốn lại, không có đi phía bắc.

Thấy Hi Lăng không nói tiếp nữa, Ninh Tiểu Nhàn cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi “Hi Lăng tới đây có việc?”

Một Hi Lăng không sợ trời không sợ đất lại lộ ra vẻ gò bó.


Nơi này không còn là quân doanh Hắc Phong Quân mà nàng quen thuộc nữa, đây là trung tâm quyền lực của Ẩn Lưu, người ngồi sau bàn đọc sách rộng rãi trước mặt nàng cũng không phải là Ninh Tiểu Nhàn khách nhân theo quân nữa mà là nữ chủ nhân nắm quyền sinh quyền sát của đa số tính mạng yêu chúng trong rừng rậm Ba Xà. Lúc này nàng mới lo lắng, Ninh Tiểu Nhàn có phải tính toán trả thù nàngđã vô lễ khi ở trong Hắc Phong quân hay không?

Giờ phút này nàng quy củ ngồi xuống, hít sâu một hơi mới nói “Sáu ngày trước Già Lăng tộc nhận hạn ngạch phân phát hàng tháng, lại thiếu đi nửa thành so với hai tháng trước. Các huynh đệ trong tộc đang thắc mắc”

Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc nói “Đợi một chút, có chuyện này cũng nên là lệnh tôn ra mặt, thế nào lại là ngươi tới?”

Hi Lăng mấp máy môi, không nói gì. Ninh Tiểu Nhàn thấy bộ dạng này của nàng, chợt hiểu ra, mỉm cười nói “A, thì ra ngươi cho rằng chuyện này là ta đụng tay đụng chân?”

Hi Lăng nhỏ giọng nói “Không dám, nhưng mà trong Hắc Phong quân ta đã đắc tội với ngài, kính xin ngài lượng thứ”

Cô gái nhỏ này là nhận định nàng muốn trả thù chuyện hơn  một tháng trước Hi Lăng trong Hắc Phong quân đối với nàng bất kính? Ninh Tiểu Nhàn nhăn mày, chậm rãi để bút xuống nói “Ngươi ở trong quân và trong tộc nghe người ta nói, hạn ngạch bị giảm bớt là do ngươi đối với ta bất kính?”

Hi Lăng trừng lớn mắt, trong mắt hiện lên một tia do dự “Không có”

Ninh Tiểu Nhàn yên lặng nhìn nàng nói “Nhân số gia tộc Già Lăng vốn không nhiều, lần này trong chiến dịch Tẩy Kiếm Các hao tổn mười hai thành viên. Mỗi một thành viên chết trận của gia tộc, Ẩn Lưu cũng đã ban cho hậu nhân đồ đạc phong phú, đều có danh sách ghi lại. Nhưng mà tộc nhân giảm bớt thì hạn ngạch đương nhiên cũng giảm theo, không thể tồn tại chuyện người chết vẫn cần đồ. Đạo lý đơn giản như vậy còn cần nhiều lời? Ngươi chỉ nghe trong quân nghị luận, cũng không biết trước nên hỏi qua lệnh tôn rồi hãy tới đây tìm ta sao?”

Hi Lăng nói quanh co một tiếng, mặt từ từ đỏ lên. Thật sự nàng nghe được tộc nhân nghị luận trong lòng có chút tức giận, lại không nghĩ nhiều, cũng không báo phụ thân đã tới đây xin gặp mặt.


Lúc này thị vệ ngoài cửa đột nhiêu cúi người, cung kính nói “Thần Quân đại nhân”

Giọng nam trầm thấp nhàn nhạt vang lên “Tất cả lui ra”

Trong lòng Hi Lăng đột nhiên như có con hươu chạy qua. Quả nhiên ánh sáng nơi cửa tối lại, sau đó một thân ảnh cao lớn bước vào, rõ ràng ngũ quan tuấn mỹ như thần tiên, nhưng lại uy nghiêm lạnh lùng như băng tuyết, làm cho người ta chỉ có thể kính sợ vô hạn từ đáy lòng, không dám nhìn thẳng.

Đúng, chính là Trường Thiên đại nhân. Trong miệng Hi Lăng đột nhiên khô khốc, nuốt nước miếng mấy lần mới run giọng nói “Thần Quân đại nhân … mạnh khoẻ”

Trường Thiên trước nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, mới nhìn tới Hi Lăng “Ngươi là Hi Lăng?” Hắn đối với tiểu báo yêu này có chút ấn tượng. Trong một lần hội chúng mừng, hắn từng đích thân trao thiết diệp lệnh cho nàng.

Thần Quân đại nhân cách nàng không quá hai thước. Trước đây khi được ban Thiết diệp lệnh, nàng cũng từng ở gần người như vậy, hơn nữa, người còn nhớ rõ tên nàng. Gương mặt Hi Lăng đỏ bừng, lại bị hàn khí lạnh thấu xương của hắn ép tới hai chân như nhũn ra, cố nén vọng động muốn quỳ xuống “Dạ”

“Nữ yêu tác chiến dũng mãnh như thế, xác thực hiếm thấy’ Trường Thiên đại nhân khích lệ nàng. Nghe được một câu này sắc mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng, lại nghe Trường Thiên nói tiếp “Có điều hữu dũng vô mưu lại là chuyện không tốt. Ngươi tuỳ tiện nghe tộc nhân nghị luận, bảo sao hay vậy, cũng không suy nghĩ sâu xa, là lỗ mãng” hắn chỉ chỉ Ninh Tiểu Nhàn “Nàng là người đứngđầu rừng rậm Ba Xà, ngươi lại chạy tới chất vấn nàng, đây là dĩ hạ phạm thượng; cho là nàng ghi hận ngươi trong Hắc Phong quân bất kính với nàng sau lưng khấu trừ hạn hạch của Già Lăng tộc, là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, lại tản ra lời đồn, dao động tộc nhân, là dao động quân tâm”

Mỗi một câu hắn nói, hồng nhuận trên mặt Hi Lăng từ từ rút đi, cuối cùng hắn nói “Lại nói chi phí quân dụng, là chuyên khoản, độc lập hạch toán, không nằm trong phạm vi quản hạt của Ngoại Sự Đường, cho dù nàng muốn khấu trừ hạn ngạch của Già Lăng tộc cũng không có năng lực như vậy. Ta thấy là nàng không muốn so đo với ngươi, hơn nữa phụ thân ngươi đối với ta trung tâm không đổi, cho nên hiện tại ngươi có thể đi. Nếu ta biết trong quân một lần nữa xuất hiện chuyện này, ngươi cũng không cần mệnh ở đây nói chuyện. Lời ta nói …, ngươi đã nghe rõ chưa?”

Hắn nói chuyện từ đầu đến cuối đều bình thản như tự sự, nhưng sắc mặt Hi Lăng trước sau đã trắng bệch.

Hắn đối với người yêu bảo hộ như vậy! Hi Lăng chỉ có thể cung kính run rẩy đáp một tiếng, sau đó mạnh mẽ chốngđ ỡ thân thể rời đi.


Vừa ra ngoài khoảng hơn bốn trường, nàng nghe được bên trong truyền tới tiếng nói của Thần Quân, lần này chứa đựng ôn nhu vui vẻ, phảng phất như gió xuân thổi qua “nàng mệt mỏi sao?’ Trong giọng nói có chút mùi vị đắc ý khó nhận thấy.

Nàng tất nhiên biết đối tượng trong lời của hắn là ai, cũng nghe thấy Ninh Tiểu Nhàn hừ nhẹ một tiếng, trong thanh âm yếu ớt kia có chút ngọt ngào, cáu giận, chính là tiểu cô nương hướng tình lang làm nũng.

Hi Lăng trừng mắt nhìn, đột nhiên có cảm giác trong lòng rách thành vô số mảnh, một khắc này nàng nhận thấy rõ ràng, đó là người yêu của người khác. Nàng bất quá chỉ tìm Ninh Tiểu Nhàn bồi tội, Thần Quân đại nhân đã muốn giết nàng thay người mình yêu.

Biết rõ hai người là đạo lữ, biết rõ Trường Thiên đại nhân vì nàng mà tàn sát vô số sinh linh, nàng còn đang hi vọng xa vời cái gì? Hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không ôn nhu như vậy, cẩn thận như vậy đối đãi với nàng. Vô luận nàng có yêu quý hắn cỡ nào, khát vọng ra sao, hắn đối với nàng mà nói cũng chỉ như sao băng loé sáng một cái trên trời đêm, chói mắt nhưng cách xa vạn dặm, nàng chỉ có thể nhìn lên, vĩnh viễn không với tới.

Nàng ôm ngực. Nơi này đột nhiên trống rỗng, đau đến khó chịu. Nàng không muốn nghe tiếng vang từ bên trong nữa, bước nhanh vội vã rời đi.

Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy cước bộ nàng lảo đảo, khẽ hừ một tiếng nói “Tiểu cô nương này một lòng thương chàng, chàng lại bỏ được mắng cho nàng chạy luôn?”

Mùi dấm hương thật là nồng đậm. Hắn hôm nay đã nghe rõ, lời nói này bên trong bố trí đầy bom đạn, tốt nhất không nên tra cứu thêm. Hắn tất nhiên không biết tiểu báo nữ bên ngoài cửa suy nghĩ cái gì, mặc dù biết cũng sẽ không để ý tới, cho nên hiện tại chẳng qua là đi qua phía sau bàn đọc, ôm lấy eo nhỏ của nàng, mình chiếm lấy ghế đem nàng vững vàng thả lên chân.

Nàng nhăn mày, khép đôi mắt thu hút lại, trên  mặt toát ra hai phần mệt mỏi. Hắn biết tại sao, từ tối hôm qua tới sáng nay, hắn chỉ để nàng ngủ chưa tới một canh giờ. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tối qua hắn giống như đêm hôm bị tâm ma đột kích không thể kiểm soát, náng la hét cùng cầu khẩn giống như kích thích hắn, thúc giục hắn cướp đoạt nhanh hơn. Chỉ ngắn ngủi hơn một tháng, mị hoặc của nàng đối với hắn trở nên kinh người.

Hăn đem mặt chôn trong mái tóc giai nhân, lẩm bẩm nói “Đang suy nghĩ cái gì?”

Ninh Tiểu Nhàn mở mắt, lười biếng nói “Đang nghĩ tới phong tình vạn chủng tối hôm qua của chàng”. Mặt của tên này lúc bị trói mùi vị tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận