Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Phần tin tức này chính là dùng phương thức khẩn cấp truyền tới, song từ phía dưới đưa tới nơi nàng, trọn vẹn dung thời gian hai mươi ngày. Nguyên nhân rất đơn giản —— mỗi ngày tin tức nhiều vô số kể, nàng không thể nào xem xong toàn bộ, bình thường do thuộc hạ đi sàng chọn trước, sau nữa quyết định có phải đưa cho nàng hay không? Nếu không cho dù ngày thường nàng ba đầu sáu tay, cũng không cách nào một người ứng phó công vụ như tuyết rơi này.
Không riêng là nàng, Trường Thiên cũng giống vậy.
Cho nên phần tin tức này đến từ gia tộc địa mãng, rất tự nhiên đã bị giữ lại. Cho đến Địa Mãng trú đóng ở trong Nhược Thủy chờ không được, liền phát hai phần tin tức, cũng ở trong trình báo đặc biệt đánh dấu chữ trình cho Ninh Tiểu Nhàn, lúc này mới trằn trọc nhiều ngày sau đưa đến trong tay nàng.
Tin tức phía trên rất đơn giản: ước chừng ở nửa tháng trước, sức nổi của Nhược Thủy đột nhiên xảy ra thay đổi.
Ninh Tiểu Nhàn biết, sông Nhược Thủy là một mảnh thủy vực rất đặc thù.Sức nổi những con sông khác cũng là thẳng đứng hướng về phía trên, chỉ có nó vừa lúc ngược lại, chính là thẳng đứng xuống phía dưới, cùng hướng với trọng lực, cho nên đồ bình thường rơi vào chỉ có chìm vào đáy nước. Năm đó sau khi Tế Thế Lâu phát hiện bí mật Nhược Thủy, đốn trúc núi Đồng lại rót vào chì tím, chế thành bè nặng đạt ba nghìn bảy trăm năm mươi cân, lúc này mới có thể đủ lơ lửng ở trên mặt nước Nhược Thủy, do Địa Mãng kéo động làm phần làm ăn đưa đò độc nhất.
Nhưng bây giờ, sức nổi Nhược Thủy đột nhiên gia tăng.Địa Mãng tỏ vẻ, ngay cả mình muốn ở nơi mảnh thủy vực vô cùng quen thuộc này tiếp tục hoạt động, so sánh với trước kia cố hết sức nhiều lắm. Điều này cũng có nghĩa, bè trúc đặc chế vốn có thể lơ lửng ở trên mặt nước, hiện tại giống như trước muốn chìm xuống đáy.
Làm ăn đưa đò ở sông Nhược Thủy, làm không nổi nữa.Thủ lĩnh tộc Địa Mãng cùng Ninh Tiểu Nhàn có hiệp nghị ở phía trước, biết hôm nay thân phận địa vị nàng đã bất đồng, mơ hồ là nữ chủ nhân rừng Ba Xà rồi, vì vậy phát tới tin tức lần này, xin nàng định đoạt.
Đây vốn là sự kiện cô lập, song thời gian phát sinh ý vị sâu xa.Phải biết rằng,khe hở không gian ở Hồng Vân Đài, cơ hồ cũng là tại lúc đó mở ra. So sánh giữa hai bên như vậy, dễ dàng làm cho người ta sinh ra liên tưởng, hơn nữa Trường Thiên từng nói cho nàng biết bí mật sức nổi của Nhược Thủy, vị trí tiếp xúc mảnh thủy vực này, vừa lúc”Là nơi tu hợp chỗ yếu ớt trên phiến đại lục này, tất cả địa điểm như vậy, chắc chắn sẽ có xảy ra chuyện khác thường”.
Miêu tả thế này, chẳng lẽ không phải rất tương tự cùng với khe hở không gian? Chẳng lẽ rất lâu lúc trước, Nhược Thủy chính là nơi giao tiếp của Nam Chiêm bộ châu cùng với thế giới thiên ngoại?
Nàng suy nghĩ một chút, đề bút viết một phong tin tức cho Địa Mãng Vương, để cho hắn buôn bỏ làm ăn ở độ khẩu Nhược Thủy, chỉ để lại ba con Địa Mãng giám thị biến hóa của thủy vực, các thành viên khác ngược lại tìm nơi nương tựa rừng Ba Xà, nơi này kênh rạch chằng chịt phát triển ngang dọc, thích hợp cho gia tộc của nó sinh sôi, hơn nữa thủy quân Ẩn Lưu cũng có thể hơi mở rộng một chút đội hình.
Lệnh Thảo hịch phát ra ngày thứ hai, bốn quân Ẩn Lưu tổng cộng hai mươi chín vạn yêu binh tuyên thệ trước khi xuất quân, yêu khí đột nhiên to lớn cùng tiếng thét dài của lũ yêu, kích lên rừng Ba Xà gió mây biến sắc, nổ ra hơn mười tiếng sấm.
Sau đó, đại quy mô của chi đội ngũ này, bước lên hành trình. Phi Toa khổng lồ lơ lửng bay lên, cơ hồ đem trọn màn trời chiếm hết.
Chiến tranh danh nghĩa chinh phạt Phong Văn Bá chưởng giáo Quảng Thành Cung, bắt đầu.
#####
Núi Khố Lặc, cửa khẩu huyện Phượng.
Trời mênh mông phát sáng, đến gà trống cũng còn không có gáy sáng, Thân Cố cũng đã đem nước đổ đầy trong chum bên ngoài phòng bếp, đến bó củi trong phòng chứa củi đều đã chẻ tốt, xếp được thật chỉnh tề, chất đống làm núi nhỏ.
Chỉ trong thời gian hai khắc chuông, hắn đã nhanh nhẹn mà làm xong việc của ba, bốn Đại nam nhân phải hao tổn một canh giờ mới có thể làm xong.
Thời tiết Bắc Địa còn lạnh, hắn lại ra một thân mồ hôi nóng, gió tây thổi, lạnh như băng rất không thoải mái. Hắn đứng ở bên cạnh bể cá tiện tay múc nửa thùng nước trong, dứt khoát cởi áo, cầm miếng vải nhỏ lau.
Thân Cố thân cao gần bảy thước, thân thể cũng cường tráng như Thanh Nham, hắn khẽ cúi người, từng khối cơ bắp bị phát họa ra đường cong cường tráng, ranh giới rõ ràng, thoạt nhìn tràn đầy khí lực dương cương và xinh đẹp.
Rất nhiều cô nương thấy bóng lưng của hắn, cũng sẽ vì hắn cường tráng chậc chậc tán thưởng không dứt, song quay tới thấy chính diện, tám phần sẽ phải bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, lảo đảo chạy đi. Mặc dù ánh mắt của hắn rất sáng rất có thần, đường viền bộ mặt cũng rất Man, nhưng là, nhưng là...... Mũi của hắn quá lớn, cơ hồ kéo dài qua hai phần ba bộ mặt! Trừ chó sư tử, loại sinh vật nào trên mặt lỗ mũi lớn như vậy, cũng nhìn không được tới đâu, huống chi lỗ tai của hắn cũng so sánh với người thường lớn hơn nữa, giống như quạt hương bồ nhỏ, trong huyện thì hùng hài tử chê cười hắn mọc ra một đôi lỗ tai heo.
Phía đông sương phòng chi nha một tiếng mở ra, bên trong thân ảnh thướt tha đi ra. Người này bộ dáng khoảng chừng hai mươi, mặc dù chỉ xiêm y vải thô, mặt mày thanh tú, vòng eo mềm nhỏ, đi lên đường như liễu đưa trong gió, sáu phần phong tư cũng biến thành chín phần.
Nàng nhìn đến Thân Cố trong viện cánh tay để trần, sắc mặt đỏ lên, vội vàng nghiêng mặt đi.
Thân Cố ha hả cười một tiếng, cầm lên quần áo mấy lần đã mặc tốt: “Mẫn tẩu tử hôm nay thật sớm.” Đây là Đông gia hiện tại của hắn, chủ nhân của xưởng nhuộm Tố Hồng. Chồng của nàng hai năm trước đã mất, nàng vẫn chưa tới hai mươi tuổi đã là quả phụ.
Trong nhà này không có nam nhân, hắn đến nơi này làm người hầu hơn ba tháng, một mực ở nhà nàng làm việc.
Nghe được tiếng động hắn đi đi lại lại, nàng mới quay tới, trên mặt còn nhuộm đỏ ửng: “Ngươi đã quên hôm nay có phiên chợ, ta muốn dậy sớm lấy vải bố đi bán sao?”
“Nhớ được.” Hắn chỉ chỉ chuồng nuôi gia súc, “Vải vóc đã để lên xe, con La cũng cho ăn xong, một lát dẫn lên xe đi là được.”
Hắn mặc áo bông cũ rách, sáng sớm ở nơi này lạnh lẽo còn mở cổ áo —— phía trên cổ áo sớm bị mài rách, không thể khép lại. Mẫn Ngọc Nhi nhìn cổ hắn cường tráng lại đỏ mặt, quay người trở về trong phòng lấy một bộ quần áo mới may đi ra ngoài, đưa cho hắn nói: “Đi mặc vào thử.”
Hắn ngẩn người, cũng không khước từ: “Đưa cho ta?”
“Ừ.” Con ngươi nàng có hai phần sáng trong, “Ta không có cầm thước đo cho ngươi, nhưng nghĩ đến hẳn là...... Hẳn là vừa người.”
Thân Cố cười nói: “Bà chủ của xưởng nhuộm Tố Hồng, y phục làm được tất nhiên là vừa người.”Cầm y phục trở về phòng nhỏ mình sống nhờ đổi lại, quả nhiên hết sức vừa vặn.Người dựa vào quần áo, diện mạo hắn mặc dù xấu xí, nhưng mặc vào như vậy cũng hiện ra hơn hai phần tinh thần.
Kế tiếp, hắn nhanh tay nhanh chân cột con La vào, Mẫn Nhi ở một bên nhìn, câu được câu không mà cùng hắn hàn huyên nói: ” Trên huyện tối hôm qua tới một thương đội rất lớn, nhìn một hàng xe ngựa dài, sợ có tới bốn, năm mươi cỗ xe, không hiểu được chở hàng hóaq uý trọng gì.”
“Aizz.Mọi người trên xe là quần áo mới, xem ra không thiếu thợ may.” Nàng khe khẽ thở dài, “Hai năm qua phía Nam chiến loạn không nghỉ, các thần tiên ba ngày hai bên đánh nhau, thậm chí ảnh hưởng đến thành nhỏ này, làm ăn không tốt lắm.” Nếu là có thể xong vài vụ mua bán, trong nhà cũng sẽ không túng quẫn như vậy rồi.
Thân Cố cười cười, không nói chuyện.
Người nam nhân này thường xuyên như thế, trầm mặc như nham thạch. Mẫn Ngọc Nhi ở trong lòng thầm thở dài một hơi.Lúc mới nhận hắn vào làm công, nàng cũng không dám nhìn, nhưng chung đụng hai tháng có thừa, lại phát hiện nam nhân này là một người làm công rất tốt, trên người có một loại khí độ làm nàng say mê, chẳng qua là thỉnh thoảng ánh mắt dừng ở trên người nàng không đi. Nàng cũng không phải là cô gái khuê nữ, tất nhiên biết đây là ánh mắt nam nhân đối đãi nữ nhân, nhưng không có để ý nhiều —— trên huyện cũng không biết có bao nhiêu nam nhân dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
Xe đã chuẩn bị tốt, hắn tự tay muốn đem nàng nâng lên. Mẫn Ngọc Nhi hàng năm làm việc, lòng bàn tay so sánh với cô nương gia không được mềm mại, hắn nắm ở trong tay, nhưng trong lòng thì rung động.
Đang lúc này, con La nhìn thấy trên mặt đất phía trước còn rơi lả tả hai cây cỏ khô, cho nên đi hai bước, cúi đầu đi gặm.Mẫn Ngọc Nhi mới lên một nửa, xe đã động, nàng đặt chân không vững, chỉ kêu nhẹ một tiếng, thân thể liền hướng phía sau ngã.
Thân Cố đưa tay, một cái chặn ngang nàng.
Thể trọng của nữ nhân đối với hắn mà nói, so với một bó rơm rạ lại càng nhẹ. Song rơm rạ không có thơm như nàng vậy, cũng không có mềm như nàng vậy. Hắn phản xạ mà đem nàng ôm ở trong ngực, trong mũi đã ngửi được một chút xíu mùi thơm thảo dược thiên nhiên, hòa với mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể chỉ có trên người cô gái.
Mẫn Ngọc Nhi hoảng sợ chưa hết, đã cảm thấy mình đụng vào bức tường.
Thân thể nam nhân này so với nàng tưởng tượng còn cường tráng hơn, cứng rắn hơn, cũng càng cực nóng, nóng đến giữa hai người cho dù cách hai tầng áo bông, cũng làm nàng bắt đầu mặt đỏ tới mang tai. Nàng đã thủ tiết hơn hai năm rồi, giờ phút này bị một đại nam nhân huyết khí ôm vào trong ngực lay động, thân thể trước ý thức một bước mềm nhũn đi xuống.
Huống chi, người này nàng cũng không chán ghét.
Nàng lấy lại bình tĩnh, cắn môi nói: “Ngươi, ngươi mau buông ra!”
Thân Cố thoạt nhìn tính buông tay, nhưng tiếp theo trong nháy mắt thế nhưng dùng sức đem nàng ôm chặc trong lòng hơn. Mẫn Nhi dùng sức giãy giãy, nhưng một ít sức lực như gà của nàng, sao có thể rung chuyển hắn chút nào, lúc này nàng mới sợ nói: “Ngươi làm cái gì?” Vậy mà nàng còn đối với hắn có chút hảo cảm, nam nhân này chẳng lẽ cùng rất nhiều đăng đồ tử bên ngoài giống nhau, cũng là không đáng tin cậy?
Thân Cố không để ý nàng, đột nhiên nhảy lên.
Hắn nhảy vừa nhanh vừa vội, Mẫn Ngọc Nhi chỉ cảm thấy gió bên tai vù vù rung động, cảnh vật trước mắt hoa lên, hắn lại đã ôm nàng lướt đến chân tường.
“Ầm”, một tiếng nổ vang.
Nàng gục ở đầu vai hắn, cho nên giờ phút này rõ ràng không có lầm mà thấy được,xe hai người mới vừa ngồi đã bị sức lực đáng sợ đập thành phấn vụn, con La đáng thương đến kêu to một tiếng cũng không kịp, đã bị nện ở trên mặt đất, biến thành một đống máu thịt mơ hồ.
Cảnh tượng này đập vào mi mắt, đầu óc của nàng chậm chạp vài hơi mới làm ra phản ứng: lại có người muốn giết bọn họ!
Trong viện quả nhiên có thêm ba người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu thiếu gia thật là phong lưu, chết đến nơi còn muốn ôm mỹ nhân.”
Mẫn Ngọc Nhi trừng mắt nhìn.Tiểu thiếu gia, mấy người này chỉ chính là người nào? Lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Thân Cố: “Đây là ân oán của ta và ngươi, không liên quan đến nàng, không nên lôi nàng vào vũng nước đục này.”
Người nọ đầu tiên cười, lộ ra một hàm răng nhọn: “Chuyện này phải do chúng ta định đoạt.” Lời còn chưa dứt đã nhào tới, thân thể ở giữa không trung đột nhiên biến hình, đợi đến nhảy đến trước mặt Thân Cố, nơi nào là loài người, rõ ràng là một đầu Hắc Báo khổng lồ, trên hai tay trước móng nhọn bắn ra, hàn quang lòe lòe, trong miệng răng như dao, nhắm đến cổ họng của Thân Cố.