Khâu mẫu theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, nhưng người phàm này lại qua lại giữa kẽ nứt hai lần cũng không gặp vấn đề gì, cho nên nó cũng tâm đầy nghi ngờ ngọ nguậy đi tới. Còn thủ hạ của nó còn năm sáu con Chẩn Khâu đi theo, bản thân nó cũng đã tới đây, nhưng mấy tiểu tử này đã thử mấy lần vô luận thế nào cũng không thể đi qua thông đạo đó.
Khe nứt này mang tới cho Khâu mẫu cảm giác hết sức bất an, vì vậy nó bỏ qua mấy con Chẩn Khâu, ngậm người này đi qua. Mới đi ra hơn mười trượng nó chợt nhận ra, khe nứt đã đóng lại.
Khâu mẫu cũng không cảm thấy khổ sở, bởi vì tại đó nó khuếch tán cảm giác phát hiện, nơi này mặc dù cũng là một mảnh băng tuyết, song trong rừng và khắp nơi đều có động vật sinh sống, so với trước kia thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Trường Thiên nghe đến đó trầm giọng nói “Nó vốn ở thế giới thiên ngoại?”
“Chỉ sợ là như vậy. Khe nứt kia nghe ra rất quen thuộc, có thể chính là khe hở không gian. Không nghĩ tới trong vài ngày ngắn ngủi chúng ta lại có thể gặp gỡ hai tốp người từ thiên ngoại tới”. Nàng chuyển hướng Khâu mẫu hỏi thăm hai câu mới hướng Trường Thiên nói “Nó nói mụn mủ trên người là do phản bội chủ nhân mà ra”
Trường Thiên cau mày nói “Đây là Quỷ Diện chú thuật mà Man tộc am hiểu nhất, chuyên hạ trên người tôi tớ. Kẻ bị hạ chú thuật nếu phản bội lại chủ nhân trên người sẽ bị mụn mủ giống như mặt quỷ, trừ tạo ra đau đớn, chút thuật cũng khiến tôi tớ bị hấp thu sinh mệnh lực, do đó làm cho họ suy kiệt mà chết. Chẳng qua là sinh mệnh lực của Khâu mẫu vượt xa yêu quái tầm tường, nên đến hiện tại vẫn chưa hao tổn mà chết đi”
Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói “Xem ra, Man tộc thật không còn sống ở thế giới thiên ngoại” Trước đây mặc dù biết thế giới thiên ngoại có tồn tại, nhưng dù sao nàng cũng cảm thấy may mắn chưa từng tận mắt thấy Man tộc với nước da màu lục.
Bây giờ nhìn lại, chuyện hay lo lắng lại thường thành sự thực. Trong lòng nàng trầm thêm mấy phần.
Khi nàng còn chìm trong suy nghĩ, Trường Thiên cũng cùng Khâu mẫu nói qua chóc lát “Nó chịu quy hàng, ta trước giải trừ chú thuật trên người nó” Đang muốn tiến lên, Ninh Tiểu Nhàn lại lắc đầu cản hắn “Hay để ta thử một chút”
Trường Thiên tuy hiểu rõ chú thuật Man tộc, nhưng nếu muốn phá giải tám chín phần cần dùng thần lực mạnh mẽ bài trừ, nàng không nỡ, lập tức từ trong ngực móc ra một ngọc bội chất liệu thượng thừa, lấy chuỷ thủ làm sạch vết thương của Khâu mẫu, sau khi gạt hết mụn mủ, nàng đem ngọc bội nhấn vào.
Thấy vật này Trường Thiên giận tái mặt, hiển nhiên cảm thấy mấy phần chói mắt. Nàng uốn ba tấc lưỡi mà nói “Cái này là Hoàng Phủ Minh đưa, có thể bài trừ nguyền rủa chú thuật”. Trong tay nàng chính là ngọc bội hộ thân Hoàng Phủ Minh đưa cho nàng, tổng cộng có thể sử dụng ba lần. Ngoại trừ việc tự phát huy tác dụng, miễn dịch với nguyền rủa của man tộc thì còn lại hai lần sử dụng.
Hắn hừ một tiếng, không nói tiếp, nhưng thanh khí trên mặt loé lên.
Mặt ngọc bội khảm vào vết thương, giống như khối sắt đỏ in dấu trong da thịt, bên tai nghe thấy âm thanh xèo xèo không dứt, Khâu mẫu đột nhiên giãy dụa, thân thể giống như núi thịt nện bùm bùm trên đất, hiển nhiên là đau tới không thể chịu nổi.
Trường Thiên thấy thế liền đưa tay đặt trên thân thể Khâu mẫu. Vừa ra tay, thân thể khổng lồ nhất thời cứng đờ, ngay cả nhúc nhích cũng không thể. Chỉ có da thịt cả người không ngừng run rẩy, giống như đao thép bị mài giũa.
Hắn mới không nghĩ tới cảm thụ của Khâu mẫu, chỉ muốn nó ngừng giãy dụa để Ninh Tiểu Nhàn trị liệu bớt phiền.
Máu của Khâu mẫu màu xanh nhạt. Lúc này hai người liền thấy trên miệng vết thương ngoài huyết nhục bắt đầu xuất hiện khói đen dày đặc, như sợi tơ bị ngọc bội hấp thu, bên miệng vết thương càng ngày càng tụ nhiều, từ từ tạo thành hình dáng giống như mặt quỷ, há to miệng muốn nhào tới ngọc bội.
Trên ngọc bội xuất hiện hình dáng như sợi tơ, hoạt động tựa như có sự sống, từ trong ngọc bội chui vào da thịt Khâu mẫu, sau đó biến thành hình tượng quái thú nho nhỏ, bộ dáng có điểm giống dê, nhưng lại có bốn tai chín đuôi. Nó cùng mặt quỷ vừa chạm vào nhau liền mở miệng rộng nuốt mặt quỷ vào, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc thoả mãn, lúc này mới dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy toàn bộ quá trình hiệu lực của ngọc bội hộ thân. Trường Thiên thấp giọng nói “Tiểu tử Hoàng Phủ Minh cũng lười biếng, sử dụng bí thuật Di chi huyết”
“Di chi huyết?” tên quái vật này nghe rất quen tai, hơn nữa nàng nghe thấy Trường Thiên nhắc tới tên Hoàng Phủ Minh, cảm giác hắn đang nghiến răng mà nói.
“Mới vừa rồi nàng đã mơ hồ hấy hình ảnh của nó. Vật này so với dê lớn hơn một chút, trời sinh nhát gan, nhưng máu của nó cùng với thần chú nhất định có thể giải nguyền rủa cùng mê loạn” Trường Thiên lạnh lùng nói “Ngọc bội này cũng không có gì kỳ quái, chẳng qua là máu Di chi làm ra tác dụng mà thôi”
Hiện tại trên mặt ngọc bội này chỉ còn một sợi tơ hồng cuối cùng. Ninh Tiểu Nhàn tiện tay phóng thuật vệ sinh, đem nó thu vào tay.
Như vậy, chỉ còn một cái cuối cùng. Nàng thở phào một hơi, hướng Khâu mẫu hỏi “Ngươi sống ở thiên ngoại, tất không có người biết cách nói chuyện như thế này. Người nọ làm sao nói chuyện với ngươi?”
#####
Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn trở lại trên núi, hỗn loạn tại đây cũng đã đi tới hồi kết.
Hơn sáu mươi Chẩn Khâu còn sống sót đột nhiên buông tha việc chống cự, tập thể triệt để thoái lui, giống như một bầy cừu chen chúc tụ tập lại, tạo thành một núi thịt hoa tròn tròn.
Phệ Yêu Đằng còn chưa từ bỏ ý định, nhân cơ hội giết thêm vài tên, nào biết Chẩn Khâu khi tụ tập ở cùng một chỗ lại có thể ứng chiến lẫn nhau, một khi Phệ Yêu Đằng xông vào, lại bị vài con Chẩn Khâu tấn công biến thành thức ăn.
Cái này đương nhiên là kết quả sau khi Khâu mẫu quy hàng, chỉ huy thủ hạ dừng hành động. Những con Chẩn Khâu này là đời sau do nó sinh hạ, sao cho phép chúng hi sinh vô ích trong miệng Phệ Yêu Đằng?
Cho nên trận chiến đột nhiên an tĩnh lại, quái thú hai phe nhìn nhau chằm chằm, mà gần hai trăm nhân mạng lại cẩn thận canh giữ trước cửa khách sạn, chỉ sợ bọn chúng nổi điên gây loạn. Hai loại quái vật kinh khủng như vậy, người phàm không chọc nổi nha.
Hai người đi tới, ngay cả nửa tiếng động cũng không có, duy chỉ có Dương chưởng quỹ cảm nhận được, xoay đầu nhìn bọn họ, mừng rỡ nói “Đông gia, người đã trở lại”
Đám người lập tức từ giữa tách ra, xuất hiện một lối đi.
Thành viên thương đội Thanh Dao lần đầu nhìn thấy đông gia thần bí của thương đội Phù Diêu, ánh mắt nhìn về phía hai người mang theo tò mò cùng tính toán. Ninh Tiểu Nhàn đi phía sau Trường Thiên, hướng Nhục Cầu vẫy tay, nó liền ngoan ngoãn nhảy trở lại, nằm dưới chân nàng. Tên này đại khái ăn đến khoé miệng chảy mỡ, mỗi con Phệ Yêu Đằng đều căng phồng lên, cũng không biết bao nhiêu đầu Chẩn Khâu chết trong tay nó.
Được nó ra lệnh, đại quân Phệ Yêu Đằng rối rít thối lui, một lần nữa biến thành những hạt mầm nhỏ gắn trên Nhục Cầu, được nó vươn dây ra thu thập.
Mọi người không khỏi biến sắc. Phệ Yêu Đằng kết thúc công việc, thu hồi lại, đám quái vật trước mắt ai chống đỡ? Dương chưởng quỹ gấp giọng nói “Đông gia, những thứ đại trùng này …”
Trường Thiên lắc đầu nói “Không sao. Chúng ta ở vách núi bắt được thủ lĩnh của chúng, bọn chúng đã không tạo nên uy hiếp gì” Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đã đi tới, hướng về phía Chẩn Khâu quát một tiếng “Tránh ra”
Cuộn một đoàn Chẩn Khâu đang ôm lấy nhau như sưởi ấm bắt đầu lười biếng hoạt động, lại thật sự dẹp ra thành một đường xuống núi.
Đây tất nhiên là do Khâu mẫu hạ lệnh, nhưng trong mắt người khác lại giống như nghe theo khẩu lệnh của nàng. Loại quái vật đáng sợ như thế lại có thể dễ dàng thu phục, trong mắt mọi người lúc này nàng lập tức trở nên bí hiểm.
Ninh Tiểu Nhàn biết suy nghĩ của họ, nhưng lại không đi đính chính. Thành viên thương đội đối với nàng càng cung kính, hành động về sau càng dễ triển khai.
Lúc này Vương đầu lĩnh của thương đội Thanh Dao tiến lên tạ ơn. Dương chưởng quỹ ngoài cười nhưng trong không cười nói “Vương huynh đệ, hiện tại không vội đi sao?”
Vương đầu lĩnh ho nhẹ một tiếng, biết chủ ý của mình đã bị đối phương xem thấu, vội vàng nói “Hiểu lầm, hiểu lầm, cũng là Vương mỗ có lỗi, kính xin Dương huynh cùng đông gia bao dung”
Người này đầu óc cũng không ngốc, nhìn đông gia thương đội Phù Diêu dễ dàng thuần phục quái vật ăn thịt người, liền hiểu bản lĩnh người này bực nào, chưa chắc đã để ý tới hàng hoá của mình, thấp thỏm trong lòng vơi đi. Hiện tại sắc trời vẫn tối, quái vật vừa trừ, biện pháp tốt nhất là nhặt lại hàng hoá trở về khách sạn, nghỉ tới ban ngày lại đi.
Trường Thiên cười cười nói “Không sao”. Trước khi Vương đầu lĩnh xoay người Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên bổ sung thêm một câu “Quý thương đội tổn thất nhiều người như vậy, chẳng lẽ không muốn tìm ra thủ phạm?”
Đám Vương đầu lĩnh ánh mắt nhất thời biến đỏ. Hắn lần này ra ngoài, nhân thủ mười phần mất đến bảy tám, có thể nói lực lượng thương đội đã bị những thứ mập mạp như voi nuốt hơn phân nửa, sau này muốn đông sơn tái khởi cơ hồ đã vô vọng. Hiện tại chỉ có mười sáu, mười bảy người sống sót, ngay cả nhân thủ đánh xe cũng không đủ, không biết còn có thể đem hàng hoá vận chuyển bình an tới đích hay không.
Ninh Tiểu Nhàn nhắc nhở một câu, ánh mắt hắn nhất thời âm trầm, trong đám người tìm tòi, chỉ chốc lát đã khoáánh mắt tại một người, lạnh lùng nói “Đem hắn bắt tới”
Hắn chỉ vào người đang lặng lẽ muốn xoay người, đang muốn từ phía sau đám người chạy trốn, Từ Cảnh Minh.
Mắt thấy mọi người đều quay lại nhìn thẳng hắn, lưng Từ Cảnh Minh phát lạnh, cười khan nói “Vương đầu lĩnh, lúc ấy ta chỉ nói ra đề nghị, ngươi hao binh tổn tướng cũng không thể toàn bộ trách trên đầu ta” Mấy bước chân liền chạy tới bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, hướng nàng khom lưng cúi đầu nói “Ta tới thương đội Phù Diêu, cũng là hướng hai vị đề nghị rút lui, nhưng nàng lại không tiếp nhận đề nghị của ta. Cuối cùng quyết định vẫn là của người dẫn đầu, không thể đổ lỗi lên người ta nha”
Vương đầu lĩnh nghiến răng ken két. Thương đội Thanh Dao lần đầu tiên tổn thất nhiều nhân thủ, Từ Cảnh Minh đúng là đề nghị mọi người cả đêm chạy trốn, nhưng chân chính hạ quyết định là hắn.
Ninh Tiểu Nhàn cười như không cười, đôi mắt đẹp hướng Từ Cảnh Minh liếc một cái. Người này theo bản băng trong lòng lộp bộp báo động, chỉ nghe nàng từ từ nói “Nói như vậy những thứ Chẩn Khâu này xuất hiện hoàn toàn không có liên quan tới ngươi?”