Edit: Thu Hang
Beta: Tiểu Tuyền
Hắn cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ mơ hồ nói “Tất nhiên là không có. Tiểu nhân bất quá chỉ là người phàm tục, làm sao lại có quan hệ cùng những con giun khổng lồ này?” Mới vừa rồi khi Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên trở lại là hắn biết việc lớn không tốt. Hai người này nếu đã thu phục được Khâu mẫu tất nhiên sẽ biết được hành động của hắn.
Hắn vừa nói như vậy người khác cũng cảm thấy không sai. Chẩn Khâu hung tàn thành tính, hắn là một người bình thường sao có thểđiều động?
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói “Hiện tại đang đầu mùa xuân, Nam Chiêm Bộ Châu diện tích rộng lớn, tin tức truyền bá rất chậm. Những thứ sâu này ở đây cũng hơn hai tháng, bên ngoài còn chưa có chút tiếng gió nào, ngoại trừ tin tức khó đưa ra ngoài thì công sức của ngươi cũng không nhỏ”
Nàng quay người từ trong khách sạn lấy ra một vật đặt trong lòng bàn tay. Mọi người có thể nhìn rõ đây là một chiếc gương đồng, phía trên khảm mấy khối bảo thạch, phẩm chất không gì tốt bằng “Vương đầu lĩnh có nhận ra vật này?”
Vương đầu lĩnh gật đầu “Là thủ hạ trong đội từ trong cự thạch giữa sườn núi lấy tới” Gương đồng vẫn ở đây nhưng thủ hạ đã táng thân trong miệng Chẩn Khâu. Nghĩ tới đây sắc mặt hắn không khỏi buồn bã.
Nàng đem gương lật lên dọc theo gương có vết cháy ‘Các vị thấy vết dọc màu xanh không?”
Trước khách sạnđènđuốcđã giảm, mọi người nhìn thẳng chỉ có mầy người nhãn lực tốt mới thấy “Quả nhiên có đường dọc rất nhỏ màu xanh, gương này đã bị gì?”
Sắc mặt Từ Cảnh Minh đột nhiên trở nên trắng bệch.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn cười nói “Nếu đúng như lời ngươi nói, nếu thương đội tối qua mới lên núi, tại sao gương đồng lại bị gỉ? Trong núi nước mưa không nhiều, điều này tuyệt đối không thể. Có thể thấy được cái này là do thương đội trước đó đã gặp nạn để lại, thời gian ít nhất bốn tháng trước”
Đôi môi Từ Cảnh Minh mấp máy lại không thể nói ra nửa chữ.
“Ta đoán đại khái đây là của cải phi nghĩa từ lần đầu tiên hành động của ngươi? Ngươi bị Khâu mẫu nắm được mạng sống, đã phát thệ đảm bảo sau này nó nhất định sẽ được ăn no. Nhưng thời điểm ngươi dẫn nó tới đây căn bản còn chưa nghĩ ra biện pháp, trong lòng cũng gấp muốn chết, cho nên đúng dịp gặp một thương đội mới thình lình nghĩ ra biện pháp”
“Đó chính là — để Khâu mẫu ẩn nấp phục kích các thương đội” Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói “Nơi này địa thế hiểm yếu, song muốn đi tới hướng bắc hơn phân nửa thương đội phải đi qua nơi này, cho nên thức ăn cho Khâu mẫu đích thực là đầy đủ. Không thành đã thái bình nhiều năm như vậy, hầu như không ai ôm lòng phòng bị nơi này, ngươi chỉ cần cẩn thận giúp đỡ Khâu mẫu mà thôi. Tin tức thương đội gặp nạn cũng không truyền ra bên ngoài”
“Đầu bếp hai thương đội không phải oán trách củi gạo trong khách sạn không còn sao? Đây không phải thương đội lui tới không hiền hậu, mà là ….bọn họ căn bản chưa từng có cơ hội rời đi, làm sao có thể tiếp thêm đồ?”
Trong mắt mọi người lộ ra thần sắc khó có thể tin. Trong lời nói của Ninh Tiểu Nhàn, hẳn tên họ Từ trước mắt đem không biết bao tính mạng đồng bào bán cho dị thú.
Từ Cảnh Minh đột nhiên cười khanh khách nói “Vị cô nương này, ngài tuy là đông gia thương đội Phù Diêu, nhưng lời này cũng quá khó tin rồi. Những con giun khổng lồ này nghe hiểu được tiếng người sao? Ta làm sao cùng chúng lên kế hoạch đánh lén các thương đội?”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói “Bản thân Chẩn Khâu thính giác rất yếu, toàn dựa vào lớp lông cứng bên ngoài cảm thụ chấn động bên ngoài. Đừng nói tiếng người, kể cả tiếng yêu quái hay ma quỷ nó nghe cũng không hiểu”. Nàng nói tới đấy thấy ánh mắt Từ Cảnh Minh loé lên liền nói “Trước đó thương đội Thanh Dao tính toán chạy trốn cả đêm, Vương đầu lĩnh tuy có chút hơn người, nhưng tính đi tính lại lại tính thiếu ngươi. Hắn còn phái người đi tìm ngươi, nhưng từ trên xuống dưới tìm một lần, lại chưa từng thấy qua bóng dáng ngươi, bọn họ đợi thêm không được, lúc đó mới dẫn đội rời đi. Ta nóiđúng không?”
Những lời sau cùng là nàng nói với Vương đầu lĩnh, hắn theo bản năng gật gật đầu.
“Ngươi đại khái không biết, ta có thể cảm giác được động tĩnh của các ngươi trên lầu, nên biết ngươi rõ ràng đã ở phòng trong cùng trên lầu hai, nhưng thương đội Thanh Dao tìm khắp các gian phòng, sao có thể không thấy một người sống sờ sờ? Lý do duy nhất chính là ngươi sử dụng ẩn thân phù, hơn nữa thời điểm sử dụng còn phát ra chút linh lực. Theo ta được biết, vẽ ẩn thân phù là sở trường của thiên sư, nếu không làm sao có thể dễ dàng bắt quỷ, hàng ma”
“Thiên sư mặc dù cũng chỉ là người phàm, nhưng kiến thức lại vượt qua phàm nhân, vì vậy sau khi gặp Khâu Mẫu, trong tình huống biết rõ mình phải chết, ngươi đã đưa ra phương pháp xử lý duy nhất … dân lên một hồn một phách của mình, nhận Khâu Mẫu làm chủ. Chỉ cần nhận thức nó làm chủ, cho dù khoảng cách bao xa vẫn có thể liên hệ, không cần ngôn ngữ” Cái này cũng không có gì mới lạ, ví dụ như Trường Thiên cùng Đồ Tẫn, cho dù ở khoảng cách xa … hoàn toàn có thể thông quan Tâm Minh Huyết Thệ nhắn nhủ, so với truyền âm còn mau lẹ dễ dàng hơn nhiều.
Khâu mẫu cũng từng làm nô, đối với trình tự nhận chủ này cũng không xa lạ, vì vậy hớn hở tiếp nhận.
Từ Cảnh Minh há to miệng, khó có thể tin nói “Ta là thiên sư, còn nhận thức Khâu Mẫu làm chủ? Cô nương, ý nghĩ của cô thật kỳ lạ”
Thành viên thương đội Thanh Dao đang có mặt cũng lộ ra thần sắc cổ quái, hiển nhiên trong lòng cũng không tin. Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý, chỉ gằn từng chữ nói “Ngươi chống chế cũng không sao. Ta chỉ hỏi ngươi, nếu nơi này có rất nhiều thương đội từng gặp nạn, vì sao trong thành không có hàng hoá hay đồ dùng gì, chỉ sợ nửa thứ đáng giá cũng không có, mọi người có từng thấy qua chưa? Chẩn Khâu chỉ ăn thịt, nhưng đối với hàng hoá của con người không có hứng thú, cũng không thể nào dời những thứ ấy đi. Làm việc này, cũng chỉ có con người …”
Nàng cười nói “Ngươi cũng tính toán khá tốt. Chẩn Khâu đánh lén ăn hết người, ngươi thì đem đồ giá trị của thương đội bán đi lấy tiền. Quả là song phương kết hợp, chỉ tiếc cho nhân loại đồng bào đã chết đi, thực rất oan uổng”
Sắc mặt mọi người thay đổi. Có hứng thú với hàng hoá của thương đội dĩ nhiên là con người rồi, hoặc chỉ có chút ít yêu quái lỡ đường. Song tối nay trong thành trừ hai thương đội, cũng chỉ có Từ Cảnh Minh này đáng nghi, lại nghĩ tới hành động của hắn, quả nhiên luôn muốn dẫn mọi người vào mai phục của Chẩn Khâu. Lúc này Ninh Tiểu Nhàn lại nói “Ngươi cảm thấy ta vu khống ngươi. Những thứ này một mình ngươi muốn xử lý sợ là có chút khó khăn. Vì vậy ta đoán ở ngoài huyện Thạch Nam cách đây bảy mươi dặm, nhất định có người nhận ra ngươi, nhận ra được ngươi bán đồ đạc cho họ. Ta nói có đúng không?”
Chuyện này thực không khó. Rốt cuộc sắc mặt Từ Cảnh Minh như tro tàn, cũng không chống chế nữa.
Ánh mắt thành viên thương đội Thanh Dao đỏ lên, hơi thở cũng dồn dập. Chính kẻ tiểu nhân trước mặt này làm hại huynh đệ của mình chết không có chỗ chôn. Càng vô xỉ chính là, hắn lại giúp đỡ dị thú tàn sát đồng bào của mình, so với phản đồ trong loài người thì còn đáng xấu hổ hơn gấp trăm lần, điển hình của gian nhân.
Vương đầu lĩnh bước tới trước một bước, túm cổ áo Từ Cảnh Minh nhe răng cười nói “Chúng ta phải từ từ tính sổ một chút”
Từ Cảnh Minh cầu khẩn nói “Vương đầu lĩnh, hạ thủ lưu tình, ta …” Tiến nói tới đây, cỏ áo hắn đột nhiên bốc cháy. Vương đầu lĩnh không phòng ngừa trên tay lập tức truyền đến cảm giác nóng bỏng, không nhịn được buông lỏng.
Thân thủ Từ Cảnh Minh linh hoạt, ngăn trở lại điểm yếu, thân thể như cá lượn ra ngoài, không tốn nhiều thời gian đã vọt xa hơn mười trượng.
Phía sau tựa hồ không người nào đuổi theo, hắn thở phào nhẹ nhõm, dưới chân đột nhiên căng thẳng, như có vật gì đó ngăn trở hắn. Không đợi hắn ngã xuống đất, vật này lại dùng lực, kéo hắn trở lại, không chút lưu tình đập trên sàn nhà trước mặt thương đội Thanh Dao.
Lúc này, Nhục Cầu không chút hoang mang thu hồi dây leo.
Vương đầu lĩnh túm lại hắn, nhấc lên giống như con gà chết. Dương chưởng quỹ ho nhẹ một tiếng “Đã trễ thế này, đông gia chúng ta từ trước đều ưa thanh tĩnh”
Khoé miệng Vươngđầu lĩnh loé ra nụ cười dữ tợn nói “Đã hiểu” Sau đó, thương đội Thanh Dao mang theo Từ Cảnh Minh trở lại khách sạn của mình.
Thời gian sau đó, khách sạn đối diện quả nhiên im ắng, không phát ra chút tiếng động.
......
Trường Thiên xuống đáy vực một chuyến, đem Khâu Mẫu thu vào Thần Ma Ngục, sau đó chặn đường xuống núi đem Chẩn Khâu thu hết.
Thật ra thì đối với khe hở không gian đưa Khâu Mẫu tới Nam Chiêm Bộ Châu, Ninh Tiểu Nhàn vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng Trường Thiên giải thích cũng hợp tình hợp lý, thân thể Khâu Mẫu mập mạp như vậy, nếu không tinh thông độn thổ thuật, đi lại sẽ khó khăn, hơn nữa hoạt động yếu, không có năng lực tự săn thức ăn, vì vậy n óđem kẽ hở không gian coi là lực lượng siêu nhiên cũng không kỳ quái.
Cũng cùng nguyên do, lý giải vì sao Chẩn Khâu không thông qua kẽ hở không gian, sử dụng đồ ăn nên khiến bản thân tăng cấp thành yêu quái Hoá hình kỳ, vì nếu như vậy nó sẽ không thể vượt qua không gian.
Hiểu rõđiểm này, tâm tư Ninh Tiểu Nhàn càng thêm trầm trọng. Rõ ràng là, suy đoán ban đầu của nàng quá lạc quan rồi, cho là sinh vật thực lực quá cường đại không thể thông qua kẽ hở không gian tới Nam Chiêm Bộ Châu. Nhưng khi gặp đàn Chẩn Khâu này đã thay đổi suy nghĩ của nàng. Bản thân Chẩn Khâu đúng là không cách nào vượt qua, nhưng Khâu Mẫu lại biết lợi dụng kẽ hở, bản thân nó cơ hồ vô hại, có thể thông hành qua hai thế giới, song khi tới Nam Chiêm Bộ Châu sinh ra Chẩn Khâu lại ăn thịt người trong nháy mắt.
Điều này nói rõ, quy tắc không gian chi lực không phải không có vấn đề, vẫn có kẽ hở. Dùng phương pháp suy luận, thế giới thiên ngoại còn có bao nhiêu loại có thể thông qua phương pháp này tới Nam Chiêm Bộ Châu?
Nàng theo bản năng nhìn về phía Trường Thiên, lại thấy đôi mắt phượng của hắn kim quang chớp động, rạng rỡ sáng ngời. Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được hỏi “Chàng đang nghĩ gì?”
“Ta đang suy nghĩ …” hắn khẽ mở mắt, lời nói lại làm cho nàng sợ hãi cả kinh “Chúng ta có thể dùng phương thức này, đi thế giới thiên ngoại hay không?”
Miệng nhỏ của nàng khẽ nhếch, hồi lâu sau mới khép lại.
Được rồi, cái nàng lo lắng chính là man nhân hoặc yêu vật thế giới thiên ngoại đến Nam Chiêm Bộ Châu, kết quả vấn đề nam nhân này nghĩ đến lại là làm sao để đi qua bên đó.
Rốt cuộc là não người nào lớn đây?
Nàng chần chờ nói “Chúng ta … đi qua?”