Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Hắn mỉm cười “Nơi đó là thế giới hoàn toàn mới, nàng không muốn đi mạo hiểm một phen sao? Nếu nàng không tò mò, cũng không phải là Ninh Tiểu Nhàn nữa.”

Quả nhiên mắt nàng lập tức mở to mắt, giọng nói thanh thuý vang lên “Muốn, chúng ta lúc nào thì đi?”

Hắn sủng nịch ngắt chóp mũi nàng “Sau chiến dịch với Quảng Thành Cung, hoặc khi có cơ hội. Điều này còn cần xem sự tiến triển tu vi của nàng, nếu tiến bộ nhanh, ta liền sớm dẫn nàng đi” nhân cơ hội dạy dỗ nàng.

Nàng đang muốn trả lời, lỗ tai hơi động, sau đó đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu không động. Trường Thiên không khỏi ngạc nhiên “Sao vậy?”

Đối diện truyền đến tiếng kêu thảm thiết yếu ớt, nhưng vẫn rơi vào trong tai nàng. Nàng cắn cắn môi dưới nói “Chàng có cảm thấy ta già mồm cãi láo không, không nên đưa Từ Cảnh Minh cho thương đội Thanh Dao xử lý? Nếu đổi lại là chàng, nói không chừng sẽ dùng một tay trực tiếp bóp chết hắn. Chỉ là từ trước tới giờ với loại người này …”

“Ta không làm chuyện vô dụng” Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Trường Thiên vuốt tóc nàng nói tiếp “Song ta không làm chưa hẳn nàng không làm. Nàng phải nhớ, mục đích cuối cùng của việc bước lên con đường tu tiên, đơn giản cũng là vì tuỳ tâm sở dục, muốn tiêu dao tự tại. Ít nhất hiện tại nàng đã có tư cách này, nhưng vì sao vẫn không thể giống ta, giống như Mịch La tuỳ tâm sở dục?”

Nàng khẽ nhắm mắt, như có điều suy nghĩ. Đã tới Nam Chiêm Bộ Châu bảy năm rồi, sâu trong nội tâm nàng vẫn in dấu quy củ lễ nghĩa thế giới khác, thường xuyên nhắc nhở nàng cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, còn phải nhớ rõ nơi này tiên, yêu người không cách nào hiểu cái gọi là ‘chính nghĩa’ của nàng.

Nàng cũng không phải không biết tốt xấu, nhưng nếu đem những thứ này hoàn toàn từ bỏ, nàng có lẽ sẽ không phải Ninh Tiểu Nhàn tới từ Hoa Hạ nữa.

Trường Thiên thấy thế cũng lặng lẽ thối lui, không quấy rầy nàng nữa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới từ trong trầm tư hồi phục lại tinh thần trở về trong sảnh, vừa trở lại gặp một địa âm mang tin tức chui xuống dưới đất, biến mất không thấy đâu nữa.

Ẩn Lưu truyền tới tin tức? Sắc mặt Trường Thiên thoạt nhìn có ba phần âm trầm.

“Đại quân gặp chuyện không thuận lợi?”


“Không, không liên quan tới đại quân” Hắn chậm rãi lắc đầu, vươn tay ra với nàng “Lại đây”

Nàng ngoan ngoãn đi tới, lại bị hắn ôm chặt vào lòng, tựa như muốn đem nàng hoà vào mình.

…. Người này cũng không phải khỉ, sao lại thất thố như vậy. Nàng cố gắng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tách ra khỏi ngực hắn, ngửa mặt nói “Xảy ra chuyện gì. … Ngô” Trường Thiên một tay nắm được cằm nàng, dùng môi chặn miệng nàng lại.

Nụ hôn này cấp bách vội vã, hắn dùng sức gặm cắn, chỉ chốc lát đã khiến nàng không thở nổi.

Là tin tức Mịch La đưa tới.

Hắn đã xác nhận, Hoàng Phủ Minh trước đã mất tích từ hai tháng, ngay cả thám tử và thủ hạ của Mịch La đều không dò la ra tin tức. Mà Kính Hải Vương phủ trong hai năm qua liên tục xử lý sản nghiệp, ngay cả hành cung ngoại ô Tây Sơn chỗ lão thái quân thích nhất cũng đã bán đi nửa năm trước.

Bán của cải đổi lấy tiền bạc hay linh thạch thì cũng là một khoản tài phú kinh người, Mịch La lén dò la, ngay cả người Thiên Đô nghe thấy mi tâm cũng nhảy lên. Ẩn Lưu chinh chiến quanh năm, tài phú có vị trí thế nào với tông phái, hắn cũng rất rõ ràng.

Kính Hải vương phủ tích luỹ mấy trăm năm, vẫn luôn phú quý khiến người phàm hay giới tu tiên hâm mộ không ngừng, đến hiện tại là cảnh tượng mặt trời giữa ban trưa, tại sao lại lén lút bán đi nhiều sản nghiệp như vậy? Tiền bạc linh thạch thu được đi về đâu?

Mỗi lần nghĩ tới Hoàng Phủ Minh, tiểu tử chưa dứt sữa này lại mang tới cho hắn cảm giác khó chịu. Với đạo hạnh tâm cảnh của Trường Thiên, tất nhiên hiểu ý nghĩa của loại giác quan thứ sáu này.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng. Nàng bị hắn hôn tới mặt đỏ bừng, trong mắt mơ hồ, xinh đẹp động lòng người nói không ra lời.

Giai nhân trong ngực ôn nhu của hắn, chính là người Hoàng Phủ Minh điên cuồng mê luyến từ khi còn thiếu niên, loại tình cảm này cùng Mịch La bất đồng, tràn đầy ý chí cùng chấp niệm, hắn quyết không để cho tiểu tử cổ quái này có chút cơ hội tổn thương nàng. Thật ra lần này hắn vừa phá hỡ hư không trở lại Nam Chiêm Bộ Châu liền phái ẩn vệ đi tìm tung tích của Hoàng Phủ Minh, nhưng không có kết quả. Nếu hiện tại người ở trước mặt hắn …


Ninh Tiểu Nhàn bị sát khí lạnh như băng đột nhiên toả ra từ trên người hắn làm cho rùng mình, không khỏi giận dỗi nói “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Không sao”

Vậy sao hắn làm như rút gân? Nàng hồ nghi nhìn hắn, Trường Thiên lại ôn nhu hôn mặt nàng, một đường xuống dưới “Không cần lo lắng, hết thảy có ta”

Có thể làm cho hắn không bình tĩnh như vậy, sao có thể là chuyện nhỏ? Nhưng Trường Thiên không muốn nói, nàng cũng không có cách nào cạy miệng hắn.

Nàng tức giận cắn cằm hắn.

Cách đó không xa trong bóng tối, lò luyệnđan Cùng Kỳ núp trong góc, có khí cũng không dám lên tiếng. Có phải nó quá không có cảm giác tồn tại hay không? Hai vị chủ nhân thật không coi ai ra gì, nó vẫn ở chỗ này.

#####

Sau khi cùng thương đội Thanh Dao mỗi người một ngả, thương đội Phù Diêu chạy một ngày, rốt cuộc đã qua những ngọn núi liên miên không dứt, gần tới đích.

Từ đó lên phía bắc chính là những bãi cỏ mênh mông vô bờ, cố hương kỳ nam, thảo nguyên to lớn.

Người lần đầu tiên thấy thảo nguyên to lớn như vậy sẽ bị thảo nguyên bát ngát vạn dặm này làm cho khiếp sợ. Cái này giống như trước đầm lầy không tận cùng, nhưng trong không khí lại tản ra mùi hương cỏ xanh làm say lòng người, hương từ xa đưa tới, mang tới cảm giác tươi mới dễ chịu.


Đã trải qua khoảnh khắc trờiđông giá rét, yêu quái nơi này nghe thấy bão tuyết mặt đều biến sắc. Tuy nhiên lúc này đã là tháng ba cuối xuân, thời tiết mát mẻ, trên thảo nguyên là từng chồi cây đang phá đất sinh trưởng đi ra, màu xanh non lan tràn khắp nơi.

Giờ phút này hiện ra trước mắt Ninh Tiểu Nhàn chính là một biển hoa đang bừng tỉnh lại, mặc dù mới chỉ lộ ra chút sinh khí, nhưng vẫn bừng bừng sức sống. Nụ hoa chớm nở màu tím nhạt, cây có màu xanh non, nở trong nắng sớm vô cùng tươi đẹp.

Cánh hoa tinh tế như tơ, tựa như bánh quai chèo chưa nở rộ, tuy thế nhưng cảnh đã rất đẹp. Đương nhiên, trên thảo nguyên rộng lớn này, làm sao lại thiếu Bồ Công Anh?

Thương đội thẳng tiến tới thảo nguyên, vừa vặn một trận gió thổi qua, hoa bồ công anh bay đi, phảng phất như tuyết rơi cuối xuân, vương trên tóc, trên vạt áo mỗi người đều nhuộm một tầng màu trắng.

Nàng từ trên tóc gỡ xuống một đoá bồ công anh, để trong lòng bàn tay, đưa lên đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng thổi, khiến vật nhỏ mềm mại này bay lên, tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy nỗi buồn nho nhỏ trong lòng theo cảnh đẹp trước mắt tan đi.

Dương chưởng quỹ nhìn cây cổ thụ trước mặt, xác định nói “Địa điểm gặp mặt, chính là chỗ này”. Cây này giống như đã từng bị sét đánh, chết héo một lần, vỏ cây khô bong ra, chồi non một lần nữa sinh trưởng, rất đặc biệt, vừa lúc làm dấu hiệu phân biệt nơi gặp mặt.

Ninh Tiểu Nhàn gật đầu, thương đội liền dừng bước, ở chỗ này an tĩnh chờ đợi.

Giờ phút này bên cạnh nàng đã không thấy Trường Thiên. Nàng vuôt ve ngón áp út bên tay trái, chiếc nhẫn quen thuộc đã được đeo ở đây.

Thần Ma Ngục lại một lần nữa nhận thức nàng là chủ nhân.

Điều này là do tin tức nhận được đêm khuya ngày hôm qua. Quả nhiên kế hoạch luôn có biến hoá, mật thám Ẩn Lưu phái tới Kỳ Nam Tông hồi báo tin tức chỉ bốn chữ ‘Khánh Kị đã tới’

Một câu này khiến cho Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn hai mặt nhìn nhau.

Đại công tử phủ Phụng Thiên – Khánh Kị – sau khi thất bại trong việc đoạt vị với Mịch La đã đi phương bắc, gia nhập trận doanh phương bắc. Nếu hắn xuất hiện ở Kỳ Nam Tông, ít nhất nói rõ Kỳ Nam Tông có liên hệ với tiên tông phương bắc. Còn đối với Trường Thiên mà nói, đây cũng không phải tin tức tốt, bởi vì Khánh Kị thường xuyên đi theo phân thân của Âm Cửu U.

Hắn với Âm Cửu U quen biết đã lâu, vô luận nguỵ trang thế nào, giơ tay nhấc chân, lời nói cử chỉ sợ rằng không thể gạt được đối phương. Tuy đã dùng thần thông cải trang, nhưng không ai dám khinh thường giác quan thứ sáu.


Song hành trình đi Kỳ Nam Tông không thể huỷ.

Ninh Tiểu Nhàn vỗ về khuôn mặt hắn, một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói “Lần này để ta đi” Đề nghị của nàng là đổi kế hoạch, nhiệm vụ còn lại để Ninh Tiểu Nhàn hoàn thành, Trường Thiên thì tránh vào Thần Ma Ngục, tránh cho phân thân của Âm Cửu U nhận ra.

Lần này, hắn chỉ có thể chờ đợi cơ hội, tự mình một kích giết chết phân thân.

Nàng và Âm Cửu U bất quá chỉ gặp mặt một lần, người này đối với nàng ấn tượng không sâu, lại dùng các phương pháp thay đổi thần hồn mà Đồ Tẫn nghiên cứu, khả năng thành công giấu diếm thân phận với phân thân của Âm Cửu U có tỷ lệ thành công tới tám phần.

Về phần thành viên thương đội, đông gia trên đường tuỳ hứng rời đi, đem sự vụ cho Dương chưởng quỹ cùng thị nữ xử lý có gì đáng chú ý? Mục đích của chuyến đi vẫn thế, có người ăn no rỗi việc đi quan tâm hướng đi của đại boss?

Trường Thiên do dự thật lâu, lúc này mới đồng ý.

Bộ dáng trong Thần Ma Ngục hiện giờ cũng đã thay đổi, nàng đi vào một lúc lâu vẫn có cảm giác không thích ứng. Vốn không tính tới tầng chót nơi nhốt Trường Thiên …, nơi này tổng cộng có năm tầng, bốn tầng đầu là lao ngục, chỉ có tầng thứ năm thả tức nhưỡng, nàng cũng ở đây dựng nên ngôi nhà nho nhỏ.

Nhưng bây giờ, tầng thứ tư không thấy phòng giam, thay vàođó là rừng rậm vô cùng rộng lớn.

Gió thổi qua, tiếp cây lao xao.

Lúc mới đi vào nàng dụi mắt, cho rằng mình đi nhầm chỗ. Nhưng nơi này xác thực là rừng rậm, hơn nữa thoạt nhìn có chút quen mắt.

Nàng đưa tay phủ tới cây khô trước mắt, cánh lá lại như bị run sợ, chạy trốn cực nhanh … tới chỗ một cây khác.

“Đây là … rừng rậm Ba Xà” quá rung động, chỉ có trong rừng rậm Ba Xà, mới có thể xuất hiện cự mộc cao hơn hai trăm trượng. Nhưng nơi này là Thần Ma Ngục, sao lại liên thông với rừng rậm Ba Xà?

Trường Thiên thấy bộ dáng trợn mắt cả kinh của nàng, không nhịn được hôn một cái lên gò má “Nàng chưa từng trải qua trong lò luyện huyết nhục nên không biết. Âm Vô Thương vì để cho kẻ trộm mắc câu, đem nơi đó hoá thành bộ dáng doanh địa của Man Tộc”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận