Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Nhưng ứng với việc này là phòng ở trong nội thành cũng cao lớn đến dọa người, so với phòng ốc của Man nhân mà Trường Thiên thấy được bên trong Huyết Nhục Dung Lô thì còn lớn hơn hai vòng. Đa số cửa lớn của các căn nhà chỉ có khung cửa trống rỗng, thoạt nhìn tựa như lần lượt từng cái miệng rộng của mỗi người chờ ăn.
Nếu bàn về diện mạo của thành thị thì cũng vượt qua dự kiến của nàng.Nội thành khắp nơi đều là cây xanh râm mát, đường đi cũng tương đối sạch sẽ.Nàng vốn tưởng rằng người Kỳ Nam tông không giống nhân loại, lúc gió lớn thổi qua, nội thành có lẽ phải là cát bay đá chạy khắp nơi mới đúng.
Dương chưởng quỹ ở chung cùng Ninh Tiểu Nhàn mấy ngày nay, đã sơ lược hiểu rõ tính tình của nàng, hiểu được lòng hiếu kỳ của vị nữ chủ nhân này nặng, vì vậy tranh thủ thời gian đuổi ngựa chạy lại giải thích: “Ở Kỳ Nam Thành, thú thân cũng là một trong những thành viên trọng yếu của gia đình, cùng người Kỳ Nam Tông cùng ăn cùng ở. Bọn họ có tiếng là quyết không dùng cửa ngăn cản huynh đệ của mình ở bên ngoài, cho nên nhà ở tại đây tất cả đều không có ván cửa.
Nàng ngạc nhiên nói: “Không có ván cửa, vậy trong nhà bị trộm thì làm sao?” Đổ mồ hôi a, còn may là không có cùng ngủ, bằng không thì lấy hình thể của Kỳ Nam cự tượng, chỉ cần trở mình một cái, nói đè chết ai là có thể đè chết đó. Nàng tùy ý đảo qua vài lần, phát hiện trong thành này thì thương nhân phần đông. Thành thị buôn bán chủ yếu càng dồi dào thì hành vi trộm cướp càng hung hăng ngang ngược, ở đây chẳng lẽ là ngoại lệ?
Dương chưởng quỹ cười nói: “Trong nhà mỗi một hộ đều trồng tử hoa linh. Loại thực vật này nếu ngửi thấy khí tức của người ngoài có trong nhà, lập tức sẽ phát ra cảnh báo.Người Kỳ Nam Tông rất đoàn kết, tử hoa linh của một nhà vang lên, hàng xóm ở gần đó đều sẽ qua hỗ trợ.Trong nội thành này nếu có tiểu tặc từ nơi khác đến mò cá, kết quả cuối cùng đều là bị bắt rồi đánh cho gần chết.”
Số lượng người Kỳ Nam Tộc cùng voi lớn đi trên đường không nhiều lắm, ngược lại là nhân loại cùng yêu quái bình thường thì đi lại trên đường lớn. Kỳ Nam Tông có bốn yêu tộc phụ thuộc, ở trong nội thành này sinh sôi nảy nở rất hưng thịnh.
Thiết Ngạc dẫn thương đội Phù Diêu đi vào thương dịch quán chuyên chuẩn bị cho thương gia vãng lai, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, vì thế cáo từ trở về phục mệnh.
Thương đội vội vàng dỡ hàng hóa xuống, sắp xếp.Lúc này cách ngày thủ lĩnh tiền nhiệm của Kỳ Nam Tông qua đời đã có sáu ngày, ngày mai sẽ là ngàyđưa tang.Chỗ Kỳ Nam Tông phản hồi lại tin tức nói rằng, người phụ trách gặp người ngoài là Hắc Sùng Minh sự vụ bận rộn, chỉ sợ phải đến khi đêm xuống mới có thể có thời gian đến gặp mặt.
Nàng cũng lơ đễnh, ngược lại có ý định thừa dịp có thời gian, đi lại nơi nơi.
“Chỉ sợ nàng phải thất vọng rồi.” Trường Thiên biết rõ nàng mỗi khi đến nơi nào đó đều an bài nhiệm vụ cho mình chính là “đi dạo – ăn – đi dạo – ăn”. Nhưng mà hôm nay, bên trong thành là thời kỳ bất thường, nhiệm vụ này của nàng chỉ sợ sẽ kết thúc không thành rồi.
***
Bên trong thương dịch quán, thương đội bình thường đến từ thiên nam địa bắc cũng sẽ lấy hàng hóa của mình ra để trao đổi mua bán.Nhưng mà lúc này thời cơ không tốt lắm, thương đội ở chỗ này cũng có hai, ba chi, nhưng lại không có hàng tốt, Ninh Tiểu Nhàn nhìn không đến một khắc chung thì không còn hứng thú.
Lúc này, Kỳ Nam Tông phái người đưa cơm canh tới, nhưng lại là bánh rán, dương sỉ làm dưa muối. Vừa hỏi phía dưới mới biết được, đây là lễ ngộ đặc thù cho khách từ bên ngoài đến, trong bảy ngày đầu sau khi lão thủ lĩnh qua đời, trong Kỳ Nam Thành ngoại trừ trẻ em cùng voi con, tất cả mọi người đều phải nhịn ăn cho đến khi tân Mục thủ nhậm chức, để bảy tỏ thương tiếc.
Nàng thật phiền muộn a!
Đối với người đã đi qua rất nhiều thành thị như nàng mà nói, Kỳ Nam Thành thoạt nhìn thì thô ráp, nhưng bố cục hợp lý, kể cả vấn đề cấp thoát nước hay giao thông vận chuyển làm phức tạp rất nhiều thành thị, ở chỗ này đều lộ ra sự đầy đủ hoàn mỹ, hiển nhiên đã có đủ công năng cơ bản của một tòa thành thị. Nhưng dưới sự quan sát của nàng, phương tiện giải trí ở đây ít đến thương cảm, ngay cả cái tương tự như hội quán chuyên mở cho giới quý tộc đều không có.
Đại khái bởi vì tin tức Kỳ Nam Tông chuẩn bị di chuyển về phía đông đã truyền ra, phần đông thương hộ nhao nhao ở vài ngày cuối cùng bán tháo hàng tồn, bởi vậy thoạt nhìn giống như bộ dáng một vùng buôn bán thịnh vượng may mắn, dòng người mua sắm trên đường cái cũng không ít.
Địa phương đi đến kế tiếp, còn có một chỗ mua bán đặc biệt phồn vinh, lúc nàng đi ngang qua còn nghe thấy tiếng hét to cùng âm thanh kêu khóc liên tiếp truyền đến.
Đây là chợ nô.
Trên thảo nguyên chiến loạn nhiều lần, số lượng ví dụ cho việc, hôm nay là người trên người, ngày mai lại trở thành tù nhân cũng không ít, cho nên buôn bán nô lệ trên thực tế cũng thịnh vượng.Lúc nàng đi ngang qua đây, chứng kiến một gã voi yêu níu lấy một mèo yêu giống cái quần áo rách tả tơi đi ra. Đầu mèo yêu kia lớn lên tướng mạo đẹp đẽ, quần áo bị rách mấy chỗ lớn không che được thân thể uyển chuyển. Thời tiết trên thảo nguyên vẫn còn lạnh, nàng bị đông lạnh đến phát run, lại biết đại khái tao ngộ của bản thân khi bị mua về, nước mắt đều muốn chảy thành sông nhỏ, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Ninh Tiểu Nhàn chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ đi, bước chân đều chưa từng dừng lại.
Trong hội mua bán ở Bạch Ngọc Kinh cũng có vô số nô lệ bị bán như thế. Thế đạo như vậy, nàng một người có thể làm được gì?
Kỳ Nam Thành có diện tích không nhỏ, nàng đi dạo hơn một canh giờ cũng chỉ đi được một phần ba.Thậm chí nàng ở trong phiên chợ tự phát thấy được cảnh lấy vật đổi vật nguyên thủy nhất.
Loại chợ phiên này rất bẩn, rất loạn, nàng còn tận mắt thấy một gã khách nhân vừa ngồi xổm xuống lựa hàng bên vỉa hè thì một quả thanh ngọc bội bên hông đã bị người mượn gió bẻ măng đi mất.Tầm mắt nàng cũng cao, dưới tình huống bình thường sẽ không dừng chân.
Nhưng sau khi nàng lơ đãng liếc qua, đồng tử đột nhiên hơi co lại, ngay cả bước chân cũng dừng lại.
Ở bên ngoài chợ phiên, tới gầnđườngđi, có một hàng vỉa hè nho nhỏ, bày quầy bán hàng là một nam hài gần tám, chín tuổi, quầy hàng này dùng một tấm da sói đã bị thủng lỗ chỗ trải thành, bên trên bày bán đồ vật tất nhiên không có gì đáng giá. Cho nên mắt thấy đã sau giờ Ngọ, đồ vật được trưng bày bên trên da sói cũng còn không ít.
Trong đó có một kiện, làm cho mi tâm nàng nhịn không được hơi vặn lên.
Trường Thiên phát giác được dị trạng của nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Ninh Tiểu Nhàn đi đến quầy hàng nho nhỏ trước mặt, ngồi xổm xuống lựa chọn trong chốc lát, chọn được hai bức tượng gỗ điêu khắc.Tượng gỗ chỉ dùng Hồ Dương Mộc cùng Hạnh Mộc điêu khắc ra bộ dáng của Kỳ Nam cự tượng, chạm trổ thô ráp. Nàng lấy hai tượng gỗ này cầm trong tay, lại trở mình lấy một khối có nước sơn màu đen, nhìn như là một phiến gỗ bị đốt qua nói: “Ta muốn hai pho tượng, cái này tặng thêm cho ta đi.”
Tiểu tử chủ quán nhỏ này lại cực kỳ nhanh đè phiến gỗkia xuống, trừng lớn mắt nói: “Không được, cái này bán riêng!”
Trường Thiên nhướn mày, Cùng Kỳđã thốt ra nói: “Sao lạiở chỗ này! Đây là Lôi Kích Mộc mà nữ chủ nhân đã từng đưa ra ngoài mà!”
Không sai, mới liếc nàngđã nhận ra, đây chính là Lôi Kích Mộc mà Tiền chưởng môn của Quảng Thành Cung Nam Cung Chân trước khi chết lúc độ kiếp đặc biệt đưa cho nàng. Nam Cung Chân dùng nó chống cự qua vài trọng Thiên Kiếp, hơn nữa sinh mệnh lực cực ương ngạnh, bị đánh đến chỉ còn một đoạn thụ tâm còn sinh cơ yếu ớt, có thể nói là sau lôi kiếp vẫn còn sống sót.
Nhưng vẫn đề ở chỗ, nàng đã đem vật này đưa cho đầu lĩnh tiên phỉ Phó Vân Trường, dùng để trị liệu chứng bệnh không con của vợ chồng Lăng Quan Nam, hơn nữa nhờ có đoạn Lôi Kích Mộc này mà ngay cả đạo lữ Thanh Nhi của Phó Vân Trường đều thuận lợi mang thai. Giờ phút này làm sao lại xuất hiện ở trên quầy hàng vỉa hè của một tiểu hài tử người phàm?
“Tốt.”Sắc mặt nàng chuyển thành nghiêm túc, từ trong lòng lấy ra hai lượng bạc vụn, “Thứ này ngươi có được từ đâu? Trung thực nói cho ta biết, bạc này sẽ là của ngươi.”
Đứa bé kia tuy nhỏ tuổi, cũng đã hiểu được sự quan trọng của tiền bạc, giờ phút này mặt mày hớn hở đưa tay đến đón, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại đem ngón trở và ngón cái hợp lại, đem bạc vo lại thành ngân châu (hạt châu bằng bạc): “Nếu có một chữ giả dối, ta sẽ cho ngươi trở thành tròn như đồng bạc này.”
Tiểu quỷ này rùng mình một cái, tranh thủ thời gian nói: “Hôm trước ta lấy ở bên cạnh Hồng Nê Khanh (vũng bùn hồng) ở thành đông, còn được cái túi gấm dính đầy máu đen bao bọc lại. Ta đoán bên trong là thứ tốt, nào biết được lại là một khối gỗ hỏng.” Sau khi hắn cầm về nhà xem thử, xác định không phải bảo bối gì, lại là một khối cọc gỗ hư hỏng, mới lấy ra bán.
“A? Ngươi nhặt được?”Nàng thản nhiên nói, “Gần vũng bùn thành đông, còn có cái gì?”
Hắn ngập ngừng cả buổi mới nói: “Còn có mấy thi thể, đã bị ngâm trong vũng lầy đến nát nở rồi. Ta không dám đi kiếm, chỉ lấy cái túi gấm thôi. Chuyện này, người ở ven thành đông cũng biết. Hai ngày nay có lẽ thi thể cũngđã được vớt lên đi?”
“Dã thi (thi thể ở nơi hoang dã) được để ở đâu?”
“Ở linh ốc bên ngoài thành, từ Cửa Đông đi ra khoảng bảy trăm bước.” Linh ốc là nghĩa trang theo như lời của người nội địa, chỗ dừng của thi thể.
Nàng im lặng trong chốc lát, vứt lại ngân lượng, đứng lên bước đi.
Hồng Nê Khanh ở bên ngoài thành có vài thi thể, tiểu hài tử này lạiở gầnđó nhặt được khối Lôi Kích Mộc này, có thể thấy được tiên phỉ tám phần là đã gặp phải bất trắc, nói không chừng ngay cả bản thân Phó Vân Trường đều không may mắn thoát khỏi.
Ninh Tiểu Nhàn buồn bã nói: “Không biết hắn đã chết rồi, hay là bị mang đi? Chàng có thể liên hệ với Hòa lão tứ không?”
Hòa lão tứ là một kẻ lão luyện trong tiên phỉ, bị Trường Thiên gieo xuống Tâm Minh Huyết Thệ. Nếu hắn ở gần đây, Trường Thiên có thể thông qua ấn ký Huyết Thệ tìm đến hắn.
Kết quả Trường Thiên yên lặng tìm kiếm trong chốc lát mới nói: “Tìm không được người này. Hoặc là không ở, hoặc là đã chết.”
Nàng khẽ thở dài một hơi, vuốt vuốt phiến gỗ trong tay. Vượt qua dự kiến của nàng chính là, thụ tâm sâu bên trong đoạn Lôi Kích Mộc, cư nhiên còn bảo tồn mộttia sinh cơ mơ hồ!
Phải biết, lúcấy đánh xuống chính là Thiên Lôi. Ba năm qua đi, ý muốn cầu sinh của cây đại thụ này vẫn cường hãn y như cũ.
Chỉ là một điểm này, nàng nên cứu sống nó.
Ninh Tiểu Nhàn đem nó đặt trong lòng bàn tay, sau đó yên lặng thúc dục thần lực.
Lúc nàng tấn chức Độ Kiếp tiền kỳ, đã từng đem một cây hoa vô danh thúc phát ra, giờ phút này thần lực mang theo ý ôn nhu an ủi độ tới, bên trong Lôi Kích Mộc lập tức có phản ứng. Sinh cơ nguyên vốn được giấu ở chỗ sâu nhất của phiến gỗ, cơ hồ muốn nhạt nhòa, như là bó củi gặp phải hỏa tinh, khát khao cướp lấy thần lực. Mỗi khi hấp thụ một phần, sinh cơ lại mở rộng ra thêm một phần.
Lôi Kích Mộc truyền đến cảm xúc vui sướng.Thần niệm nàng đảo qua, đều có thể thấy được chính giữa phiến gỗ này nổi lên biến hóa kịch liệt.
Đợi sau khi nàng đi được ba mươi bước, phiến gỗ cuối cùng cư nhiên còn sinh trưởng ra hai cái rễ cây nhút nhát e lệ, song lại thật non mềm trắng mảnh! Khỏi cần nói, gốc thực vật này sống lại rồi, hơn nữa nếu có thể trải qua chăm sóc cẩn thận, nói không chừng về sau còn có thể khôi phục lại sự nguy nga oai hùng ngày xưa.
Nhìn vật nhớ người, hai người cầm qua khối Lôi Kích Mộc này đều không có kết cục tốt. Nam Cung Chân thì không cần phải nói rồi, Phó Vân Trường hôm nay sinh tử không biết.Thế đạo này, nhân mạng còn không ngoan cường bằng một cành cây.
Mấy ngày trước lúc Hồ Hỏa Nhi đến rừng rậm Ba Xà, còn nói chuyện Phó Vân Trường vui mừng khi có lân nhi (con trai), hôm nay cũng đã ba tuổi.