Một giọt huyết dịch màu vàng kia đã rơi vào trên tay cầm của cự phủ, sau đó từng chút từng chút thấm vào trong. Thẳng đến sau mười hô hấp, huyết dịch đã hoàn toàn biến mất, bên trên lưỡi đao bén nhọn của cự phủ ngược lại mang lên màu vàng nhàn nhạt.
Khai Dương Cự Phủ lúc này thoạt nhìn ngoài huyết tinh thô bạo mới thấy còn có thêm hai phần sinh cơ, hai phần thần thánh. Nếu nói vừa rồi vẫn chỉ là một kiện tử vật phong mang tất lộ (tài năng lộ rõ), thì bây giờ dường như đã có tính mạng của mình, sinh cơ kia vừa lúc do huyết dịch mang đến.
Ninh Tiểu Nhàn cũng từng đút cho chủy thủ Răng Nanh, biết rõ đây kỳ thật là nghi thức nhận chủ của cự phủ, không khỏi có chút nhướn mày, truyền âm cho Trường Thiên nói: “Hóa ra đây là Hoàng Kim huyết mạch a?”
“Không sai.Chuôi cự phủ này tên là “Khai Dương”, lấy tên giống như một trong Bắc Đẩu Thất Tinh trên trời. Nó được Đại Mục Thủ đầu tiên của Kỳ Nam Tông tạo ra, tất nhiên cũng có thể để cho hậu duệ có được huyết thống giống Đại Mục Thủ sử dụng, đây chính là chân diện mục của Hoàng Kim huyết mạch. Giống như là Răng Nanh chuyên vì nàng lượng thân mà tạo ra, từ nay về sau chỉ có nàng cùng với … hài tử mới có thể sử dụng.”Nói đến mấy chữ sau, âm thanh của hắn đột nhiên trở nên nhu hòa lên.
Nàng và hậu đại của nàng sao? Nghĩ đến từ “hài tử” này, nàng đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Lúc đầu ta làm cho Răng Nanh nhận chủ, giống như không có phiền toái như vậy?”
Trường Thiên không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng nói: “Khai Dương Cự Phủ vốn là thần khí, một bộ hai kiện, sau khi ở trong cuộc chiến Thượng Cổ thất lạc một thanh, rơi xuống cấp bậc chuẩn thần khí. Bởi vậy yêu cầu hấp thu của nó, phải là huyết dịch cực tinh thuần. Nếu như không trải qua chiết xuất của cái phễu thủy tinh này, chính là cần tinh huyết trong tim của chủ nhân đến tưới, hơn nữa lần này cần ít nhất một chén.Lấy thể chất của người Kỳ Nam Tộc, cũng chưa chắc là chịu được.”
Nàng nhẹ nhàng nhướn mày. Xác thực, trong nghi thức kế điển của Đại Mục Thủ nếu khiến tân nhiệm thủ lĩnh gục xuống, vậy cũng trở thành trò cười rồi.
Giờ phút này vu quan nhắm chặt hai mắt, trong miệng niệm niệm, giống như là đang câu thông cùng tổ linh xung quanh, sau đó mới giương mắt, hướngĐa Mộc Cố nhẹ gật đầu. Sau đó Đa Mộc Cô duỗi tay nắm chặt tay cầm của cự phủ, chậm rãi giơ lên. Lưỡi búa xẹt qua mặt đất đá xanh, vô thanh vô tức mà cắt ra một lỗ hổng thật dài, phảng phất như là đang cắt đậu hủ.
Theo nàng nhìn ra, sức nặng của chuôi cự phủ này dù thế nào cũng đạt tới mấy vạn cân, chỉ nhìn vào mấy người Kỳ Nam Tộc vừa mới cố hết sức đem nó đặt lên sẽ hiểu, thế nhưng mà Đa Mộc Cố chỉ dùng một tay liền giơ nó lên, như không tốn sức chút nào.
Trường Thiên giống như biết rõ suy nghĩ trong nội tâm nàng, giải đáp nghi vấn nói: “Khai Dương Cự Phủ nặng chín vạn bảy ngàn cân, nhưng ở trong tay chủ nhân, ít nhất sẽ nhẹ đi một phần ba, hơn nữa búa này vốn là một cặp, cho nên tổng cộng là gần mười ba vạn cân.”
Đại Mục Thủ của Kỳ Nam Tông thời kỳ Thượng Cổ nhất định là Ngưu Nhân! Nàng biết rõ, vung vẩy một cặp bảo bối này trên chiến trường cùng với chơi cử tạ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Muốn vận dụng thần khí nặng mười ba vạn cân một cách tự nhiên, lực lượng của bản thân ít nhất phải đạt tới hơn chín mươi vạn cân, ước chừng là nặng hơn vật khoảng bảy lần. Cho dù là Kỳ Nam Tông nổi danh dùng sức lực lớn, có thể có được voi lớn có lực lượng bực này cũng không nhiều, huống chi là hình người?
“Nếu như Hoàng Kim huyết mạch trong truyền thừa đoạn tuyệt thì làm sao bây giờ?” Quãng thời gian vài vạn năm đủ để khiến rất nhiều yêu chủng bị chôn vùi trong dòng chảy mãi mãi của lịch sử, huống chi là Hoàng Kim huyết mạch nhất mạch đơn truyền?
“Khai Dương Cự Phủ sẽ một lần nữa ở trong Kỳ Nam Tông chọn chủ. Người được chọn trúng, huyết dịch sẽ dần dần biến thành màu sắc mà nàng thấy hôm nay. Nhưng nếu muốn tự nhiên mà sử dụng cự phủ, còn cần tích lũy mấy đời, mà phải là huyết mạch tinh thuần. Trên thực tế, huyết thống của Đa Mộc Cố sớm đã không phải là một chi của tổ tiên khai tông kia của Kỳ Nam Tông rồi. Nhưng mà Khai Dương Phủ là thần vật hộ tộc, cho nên mỗi thời đại người Kỳ Nam Tộc đều ủng hộ Hoàng Kim huyết mạch làm thủ lĩnh.”
Nàng hít sâu môt hơi. Đa Mộc Cố có vật ấy bên thân, thực lực càng thêm mạnh. Chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện tốt gì.
Lúc này Đa Mộc Cố cầm cự phủ trong tay giơ lên cao, sau đó chuyển búa qua lưng, tại trên Khánh Âm Thạchở phương bắc đại điện nhẹ nhàng đánh ba cái.
Mỗi một cái đánh, đều dừng lại trong thời gian ba hơi thở.
Âm thanh thanh viễn lập tức từ nơi này truyền ra, lan ra cả tòa Thành Kỳ Nam, vô số người dừng việc trong tay lại, ngay ngắn quay đầu nhìn về phía vị trí đại điện.
Âm thanh này cũng không ngừng nghỉ, tiếp tục hướng về bốn phương tám hướng truyền bá ra, sinh linh trong vòng ngàn dặm đều nghe thấy được.
Kỳ Nam Tông chiêu cáo thiên hạ, Tân Đại Mục Thủ đã ra đời!
…
Nghênh đón tiếng hoan hô trong thành truyền đến, lúc thế lực khắp nơi bắt đầu hướng tân tấn Đại Mục Thủ chúc mừng, tặng lễ vật, Ninh Tiểu Nhàn lại hỏi Trường Thiên: “Sao không động tay động chân một chút trong nghi thức kế điển của hắn?”
“Đã cân nhắc qua. Không thành. Nghi thức kế nhiệm của Kỳ Nam Tông quá ngắn gọn. Chương trình càng là đơn giản, càng không tốt ra tay, hơn nữa có tổ linh ở bên ngoài giám sát.” Hắn thản nhiên nói, “Hắc Sùng Minh vốn muốn làm ít chuyện trên cái phễu. Nhưng mà thứ này chỉ dùng để chiết tinh huyết, cho dù nó không đùng được, Đa Mộc Cố cũng có thể đâm rách ngực chắt lọc tinh huyết, nghi thức này vẫn có thể tiếp tục như cũ, lại còn đánh rắn động cỏ, nhắm trúng sự chú ý của hắn, không có lợi.”
Hắn tổng kết nói: “Muốn đối phó với Đa Mộc Cố, chỉ động chút tay chân nhỏ bé bực này còn chưa đủ.”
Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên ngưng tụ, bởi vì người thứ ba đi lên rồi trở lại, đúng là tiền đại công tử của Phủ Phụng Thiên, hôm nay đã đầu nhập vào Liên minh Phương Bắc – Thiên Hồ Khánh Kỵ! Thời gian bốn năm cũng không thể khắc ra biến hóa gì trên người đại yêu như hắn, chỉ là trên khuôn mặt tuấn mỹ càng nhiều thêm vài phần che giấu, vài phần trương giương, thần quang trong mắt sáng chói, hơn nữa tu vi cư nhiên đã đạt đến Phản Hư hậu kỳ, hiển nhiên cũng có kỳ ngộ, hơn nữa đại khái ở phương bắc trôi qua có chút thoải mái rồi.
Đa Mộc Cố và hắn giống như là cầm tay nói cười, thời gian nói chuyện với nhau cũng dài hơn so với những người khác.
Nàng vụng trộm hỏi thăm Trường Thiên: “Phân thân của Âm Cửu U có thể ở gần hắn không?”
“Không.”Hắn rất khẳng định nói, “Có tổ linh tuần vệ ở đây, phân thân của Âm Cửu U cũng không tiện tới gần, nếu không chỉ có gây phiền toái. Loại át chủ bài như hồn tu này, đoán chừng Đa Mộc Cố cũng không biết đấy.”
Đến lượt nàng.
Nàng đi ra phía trước, Đa Mộc Cố nhìn về phía ánh mắt nàng, trong đắc chí vừa lòng còn lộ ra hai phần nhu hòa đặc biệt: “Ta nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại đấy.”
Nàng chỉ có thể cười nói: “Chúc mừng! Hi vọng tình nghĩ của tiên phái Phù Diêu cùng Kỳ Nam Tông thiên trường địa cửu.”
Ý tứ tầng sâu trong lời nói của nàng nhưng lại là “mua bán không thành nghĩa tình còn đó”, Đa Mộc Cố nghe hiểu rồi, khẽ mỉm cười nói: “Nếu như thế, liền mời ngươi dừng lại ở Thành Kỳ Nam thêm hai ngày rồi đi, ta còn muốn mời ngươi…”
Lời còn chưa dứt, xa xa đột nhiên có âm thanh tiếng nổ như sấm sét, tức thì truyền khắp cả tòa Thành Kỳ Nam. Âm thanh này trầm thấp hữu lực, chính là dùng thần thông của Kỳ Nam Tộc, mỗi khi hắn có thét ra, mỗi chữ mỗi câu, tựa hồ muốn vang vọng giữa thiên địa:
“Con trai thứ tư của Mặc Ốc Nhĩ Kỳ Nam Tộc – Xích ngột Dịch, đến đây nhận tổ phản tông!”
Nội dung của những lời này, cũng giống như âm lượng của Xích Ngột Dịch, nổ vang ở trong lòng những người đang nghe. Chủ khách ở đây không cần ngưng thần tập trung tư tưởng lắng nghe, cũng cơ hồ có thể nghe được trong thành truyền đến vô số âm thanh của người người đang nghị luận, dùng một hòn sỏi kích thích ngàn sóng để hình dung hiệu quả của nó, đúng là chính xác.
Cái tên “Mặc Ốc Nhĩ” này, ở đây không người không biết, bởi vì nó chính là danh tự của lão thủ lĩnh vừa được chôn trong Thánh Sơn! Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Duy chỉ có những người quen thuộc với mọi chuyện của Kỳ Nam Tông thì ánh mắt lập lòe, ngay sau đó đã dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực.
Kỳ Nam Tông đã sớm tuyên bố, con trai thứ tư của lão thủ lĩnh đã chết non rồi. Như vậy giờ phút này ngươi ở ngoài thành đang kêu gọi là ai chứ?
Sắc mặt Đa Mộc Cố đột nhiên chìm xuống, lạnh lùng nói: “Bên ngoài thành là người phương nào đang kêu gào?”
Hắn vốn mặt mày hớn hở, bỗng chốc rơi xuống một đứa con trai khác thì như là sắc trời ngày hè thảo nguyên chuẩn bị có mưa to, Ninh Tiểu Nhàn đứng ở gần hắn, đều cảm giác được một khí thế lãnh lệ kiệt ngạo đang tản mát ra quanh thân người này.
Nàng giữ im lặng bước ra hai bước, đứng ở giữa đám người.Từ giờ trở đi, Đa Mộc Cố sẽ không còn tâm tư để ý tới những… lời chúc mừng này.
Kế hoạch mà nàng cùng Trường Thiên định ra, rốt cục đã bắt đầu.
Lúc nàyđã có một gã hộ vệ đứng trên cao nhìn ra xa, sau đó vội vàng chạy vào đám người, hướng Đa Mộc Cố và các vị trưởng lão thi lễ một cái, nói: “Ngoài thành có người tự xưng là con trai của tiền nhiệm Đại Mục Thủ Mặc Ốc Nhĩ, dưới sự vây quanh của Tam Bộ, Thất Bộ mà chạy đến cửa thành!”
Mọi người đều xôn xao. Kỳ Nam Tông lấy hình thức bộ lạc mà sinh sôi nảy nở, đem thiện chiến yêu binh đang ở độ tráng niên chia ra làm mười hai bộ, mỗi bộ có ba ngàn thành viên. Người ở bên ngoài thành cư nhiên có hai bộ tương hộ, có thể thấy được ít nhất đã được hơn sáu ngàn yêu binh ủng hộ!
Trong mắt Đa Mộc Cố có hào quang lóe lên, lập tức biến mất.
Suy nghĩ trong lòng hắn so với người Kỳ Nam Tộc bình thường thì nặng hơn rất nhiều, trước mắt tuy là nổi giận, lại đảo mắt liền nghĩ đến việc Xích Ngột Dịch một mực bị người hắn phái ra đuổi giết, hoảng sợ như chó nhà có tang, hôm nay bỗng nhiên được binh mã ủng hộ, có thể thấy được sau lưng hắn tất nhiên có thế lực làm chỗ dựa, hơn nữa chín phần là phe nhóm phản đối đông thiên trong tông đang giở trò.
Lúc này, âm thanh mượn lực thần thông của Xích Ngột Dịch lại lần nữa vang vọng toàn thành: “Xích Ngột Dịch nguyện ý tiếp nhận kiểm nghiệm huyết mạch, mời tân nhiệm Đại Mục Thủ rủ xuống lòng thương!”
Đây chính là trần trụi bức vua thoái vị rồi. Đa Mộc Cố đương nhiên biết rõ tiểu đệ sớm nên chết non này đã dám công khai lộ mặt, tất nhiên có chỗ dựa vào. Nhưng mà hiện tại người trong toàn thành cũng biết hắn muốn trở về nhận tổ quy tông, còn tự nguyện tiếp nhận kiểm nghiệm Hoàng Kim huyết mạch, chẳng lẽ thân là huynh trưởng, thân là Đại Mục Thủ, Đa Mộc Cố lại có thể ở trước mắt bao người nói “không”?
Thanh khí trên mặt hắn lóe lên, trầm giọng phân phó: “Để cho hắn đi lên!”
Mệnh lệnh này một đạo một đạo truyền xuống dưới.
Nghi thức kế điển hôm nay, vu quan, trưởng lão, khách mời khắp nơi đều đến đôngđủ.Thời cơ mà Xích Ngột Dịch tuyển chọn vô cùng tốt, đúng là muốn người trong tộc, người ngoài ở cùng một chỗ làm chứng cho mình, lại để cho Đa Mộc Cố không thể nào phủ nhận.
Mọi người ở dưới đài, kể cả Khánh Kỵ, giờ phút này trong mắt đều lộ ra vẻ tò mò, không biết trong đại điển kế nhiệm hôm nay còn có trận náo nhiệt đẹp mắt thứ hai này.
Ước chừng qua khoảng hai khắc chung, mặt đất bắt đầu chấn động, sau đó càng phát ra kịch liệt.
Mọi người biết rõ, đây là yêu binh của Tam Bộ và Thất Bộ đang tiếp cận. Ánh mắt của phần đông khách mời đều trở nên chuyên chú.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, đã có một người ở trong sự vây quanh của mấy tên yêu tướng vũ trang đầy đủ chậm rãi đi tới.
Người này một đường từ ngoài thành đến tận đây, đã sớm trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục, người Kỳ Nam Tộc đi theo phía sau là một mảnh đông nghịt, đem đường đi rộng lớn đều chiếm hết, cũng không biết cụ thể có bao nhiêu người, thoạt nhìn thanh thế thật hùng tráng.