Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Xích Ngột Dịch đại khái cũng chưa bao giờ nghĩ qua, chính mình lại trở về Kỳ Nam Tông dưới cục diện như vậy.
Trên đường đến thảo nguyên Hi Thụ, Trường Thiên đã vì hắn mà mà thực hiện thuật hoán huyết (thay máu), loại bỏ đi huyết thống nhân loại, chỉ để lại huyết mạch Kỳ Nam Tộc thuần khiết. Cho nên tiêu chí khi là bán yêu là mũi to, tai như quạt hương bồ đã không thấy, Xích Ngột Dịch của hôm nay mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, ngược lại càng giống con người. Đôi mắt sắc kia, nhìn hắn một cái, lại nhìn Đa Mộc Cố, lập tức có cảm giác hình dáng diện mạo của hai người có vài phần tương tự, không cần phải thử máu đều thấy giống như là anh em ruột.
Đợi đến khi Xích Ngột Dịch đi đến trước mặt Đa Mộc Cố, tất cả mọi người không khỏi nín thở.
Trên mặt tượng yêu trẻ tuổi này giống như biến ảo ra vô số thần sắc, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Đại ca…”
Đa Mộc Cố hừ một tiếng: “Ta không biết gia hỏa ngươi đột nhiên xuất hiện là ai! Ấu đệ của ta đã chết non từ ba mươi hai năm trước rồi, nếu ngươi muốn được ta thừa nhận, gọi ta đại ca, chi bằng trước tiên hãy kiểm nghiệm huyết mạch đi.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt mà lại không mất phong độ, cũng chỉ có Xích Ngột Dịch đang đưa mắt nhìn về phía hắn mới nhìn đến sắc thái giận dữ trong mắt hắn.
Hắn làm sao mà nhìn không ra, tiểu gia hỏa sớm nên chết này đã thoát khỏi thân bán yêu, đúng là muốn mượn thế cục hôm nay để chính danh cho mình. Chỉ cần toàn tộc biết rõ “con trai thứ tư của lão thủ lĩnh” còn sống, Đa Mộc Cố không thể giống như trước, tùy tiện phái người đuổi giết hắn. Gia hỏa gây trở ngại này vốn lại được hai bộ thủ hộ, từ nay về sau có thể danh chính ngôn thuận mà sống ở Kỳ Nam Tông.
Dòng máu bán yêu của hắn, rốt cục là do ai tẩy đi chứ? Người này tất nhiên cũng là độc thủ phía sau màn thần không biết quỷ không hay thuyết phục được Tam Bộ và Thất Bộ ủng hộ hắn. Đa Mộc Cố nghĩ tới đây, tim bỗng giật thót.
Xích Ngột Dịch cũng không để ý trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ bước đến trước mặt vu quan, cung kính thi lễ một cái nói: “Làm phiền rồi!”
Hắn tất nhiên biết rõ nghi thức nhận tổ nên đi theo trình tự thế nào, không đợi đối phương phân phó đã tự lấy ra chủy thủ cắt vào mạch môn của mình, máu tươi cuồn cuộn không dứt, chảy vào trong phễu thủy tinh vu quan dâng lên. Đạo hạnh của hắn không thâm hậu bằng Đa Mộc Cố, máu tươi lúc này dâng ra cũng đã biến đổi.
Ánh mắt mọi người, đều tập trung phía trên pháp khí nho nhỏ này.
Chỉ thấy huyết dịch vẫn đang ở trong cái phễu chậm rãi từ từ thấm xuống quản kính, càng đi xuống, số lượng càng ít.
Thật lâu, nơi miệng phễu rốt cục có một giọt huyết dịch màu vàng chảy ra, tí tách một tiếng rơi vào trong khay bạc. Cùng lúc đó, hai đầu tổ linh đang bay quanh đại điện đột nhiên nhẹ đâm vào trong huyết châu màu vàng này.
Đây cũng là thời khắc mấu chốt nhất rồi. Ngay cả Xích Ngột Dịch cũng vô ý thức mà nín thở chờ đợi, mặc dù hắn đối với thuật hoán huyết của Trường Thiên có lòng tin cực kỳ, giờ phút này cũng nhịn không được mà tâm như cổ lôi (tim đập như đánh trên lôi đài).
Lại qua mười nhịp thở, hai đầu tổ linh mới từ trong kim châu xông ra, ở bên tai vu quan xì xào bàn tán, rồi lại bay đi.
Dưới sự chú mục của mọi người, vu quan hắng giọng một tiếng nói: “Trải qua chứng nhận của tổ linh, Xích Ngột Dịch có huyết thống thuần khiết, đương thời chính là thành viên thứ ba trong Hoàng Kim huyết mạch gia tộc!”
Trong âm thanh của hắn trộn lẫn thần thông, lúc ẩn lúc hiện mịt mù truyền ra ngoài, chí ít là hơn phân nửa Thành Kỳ Nam đều nghe thấy. Kết quả nghiệm chứng ra ở nơi nhiều công chúng bực này, sớm muộn cũng truyền ra ngoài, hắn ngược lại không ngại bị Đại Mục Thủ chỉ trích.
Hoàng Kim huyết mạch do tổ linh nghiệm chứng, căn bản không phải giả vờ! Cho nên âm thanh này vừa truyền đi, như là nước vào chảo dầu, trong Thành Kỳ Nam nhất thời ồn ào náo động.
Trong tông vốn chỉ có Đa Mộc Cố cùng con trai độc nhất mới có được Hoàng Kim huyết mạch. Bào đệ thú thân của Đa Mộc Cố mặc dù cùng hắn huyết mạch tương liên, nhưng bởi vì mang hình dáng voi lớn, cho nên không tính vào, hôm nay thêm một gã nữa, đa số mọi người đều muốn chuyện này coi như là trời ban điềm lành. Dù sao thì Hoàng Kim huyết mạch gia tộc càng thịnh vượng, Kỳ Nam Tông càng thêm phồn vinh. Hơn nữa thời cơ Xích Ngột Dịch tuyển chọn cũng tinh chuẩn, ngay sau khi Đa Mộc Cố đã kế thừa ngôi vị Đại Mục Thủ. Hắn đến, cũng sẽ không gây ra phong ba cạnh tranh đại vị.
Đương nhiên người sáng suốt cũng hiểu rõ, Đa Mộc Cố ở Kỳ Nam Tộc có uy vọng sâu nặng, hơn nữa lại có được sự ủng hộ của mười bộ, đột nhiên xuất hiện Xích Ngột Dịch vốn là không thể cùng hắn cạnh tranh. Đã như vậy, hắn cứ dứt khoát xuất hiện sau khi huynh trưởng đã kế vị đi, đúng là tránh hiềm nghi lại gặp may, cơ hồ là hướng tất cả mọi người cho thấy: ta không có dã tâm, ta chỉ là muốn trở về nhận tổ quy tông thôi.
Vu quan vừa tuyên bố kết quả, Đa Mộc Cố đã hô một tiếng: “Quả nhiên là tứ đệ!” Giọng nói của hắn bao hàm cuồng hỉ, bi thương cùng khó có thể tin, sau đó đi nhanh về trước, đem Xích Ngột Dịch ôm chặt không buông.
Xích Ngột Dịch cũng kêu lên: “Đại ca!”
Hai huynh đệ rốt cục ôm nhau một chỗ, cất tiếng khóc rống.
Ninh Tiểu Nhàn một mực bất động thanh sắc mà đứng ngoài quan sát, lúc này đây nhịn không được mà nói với Trường Thiên: “Đa Mộc Cố này thật đúng là một chất liệu tốt để làm lãnh đạo! Hiển nhiên chuyện Xích Ngột Dịch nhận tổ quy tông đã thành sự thật, lập tức thay đổi một bộ diện mạo, biến thành huynh trưởng có tình có nghĩa rồi.”
Trường Thiên đồng ý nói: “Người này biết xem xét thời thế, không bị cảm xúc chi phối. Luận rắp tâm, quyền mưu, hoàn toàn là vượt qua người Kỳ Nam Tộc bình thường.” Dứt lời thì thở dài một hơi.
Ninh Tiểu Nhàn biết rõ nguyên nhân hắn thở dài: chính là bởi vì Đa Mộc Cố là người như vậy, Trường Thiên mới không thể không giết chết hắn, nếu không dưới sự lãnh đạo của hắn, Kỳ Nam Tông lại có thể quy tâm với Ẩn Lưu sao?
Phần đông trưởng lão đều có khóe mắt hơi ẩm ướt, tiết mục nhận thân trên đài vẫn đang tiếp tục, thẳng đến khi có người tiến lên khuyên bảo, Đa Mộc Cố mới buông Xích Ngột Dịch ra, lau nước mắt nói: “Ta vừa tiếp nhận chức Đại Mục Thủ, tứ đệ lại bình an mà trở lại tông, trong tông song ỷ lâm môn. Truyền lệnh xuống, đêm nay mở yến tiệc, toàn tộc cùng vui!”
Mệnh lệnh này một tầng một tầng tuyên bố xuống, quả nhiên đến cuối, một mảnh hoan hô như sấm động. Kỳ Nam Tộc trước đây đoạn thực mười ngày, sáng sớm hôm nay vừa mở ăn mặn, buổi tối lại có thể hưởng thụ thịnh yến cuồng hoan, làm sao không đem trùng thèm trong người lôi ra được chứ?
Một đạo mệnh lệnh vô cùng đơn giản của Đa Mộc Cố hạ xuống, liền đem lực chú ý của tộc nhân dời đi, Xích Ngột Dịch lập tức danh tiếng đại giảm, không còn là tiêu điểm cho mọi người chú mục. Trước tiên hắn phát ra lời mời cho dạ yến với các khách mời, sau đó cười ha ha, lộ ra tâm tình cực kỳ khoan khoái dễ chịu: “Thật hiếm khi Dịch đệ mới về nhà, chư vị tha thứ cho ta xin được cáo lui trước!” Tiến lên nắm vai Xích Ngột Dịch, hai người cười cười nói nói một mạch đi xa.
Người Kỳ Nam Tộc trước nay nổi tiếng với tính cách hào phóng, mọi người sẽ không trách bọn họ thất lễ.
Từ đầu tới cuối, Xích Ngột Dịch cũng không quay đầu liếc nhìn Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng bất động thanh sắc mà tránh đi Khánh Kỵ, nhanh chóng ra khỏi đại điện.
Bước đi thong thả quay trở lại Kỳ Nam nội thành, mới thấy trên mặt mỗi người đều mang vẻ hưng phấn. Người biết chuyện, không biết chuyện đan xen một chỗ, rất nhanh câu chuyện này đã sinh sôi nảy nở ra ba, bốn phiên bản. Hôm qua mới qua phát tang kỳ, hôm nay đã có thịnh yến rồi. Nàng không khỏi lắc đầu, chủng tộc này thật đúng là trôi qua không tim không phổi.
Từ lòng hiếu kỳ mà nói, yêu quái cũng không khác nhân loại bao nhiêu. Nàng lắc đầu, lúc này phố ăn uống trong nội thành toàn bộ mở ra, mùi hương đồ ăn bay ra từng đợt, giống như là muốn đem lợi nhuận của mười ngày trước toàn bộ tìm về. Nàng tùy tiện tìm một cửa hàng, ngồi xuống chọn ra thịt dê, toan mã nãi (sữa ngựa chua), lại thêm một món súp trứng gà, từ từ ngồi ăn.
Giờ phút này đối với thảo nguyên Hi Thụ mà nói vẫn là đầu xuân, vật tư không phong phú, thực tế vẫn là rất thiếu, món súp trứng gà cuối cùng kia bởi vì có thêm trứng gà, cà rốt, mộc nhĩ nên giá cả cũng cao hơn các món trước cộng lại.
Nàng mới uống được nửa chén, bên ngoài đi tới một người, thản nhiên ngồi ở vị trí bên người nàng.
Nàng ngoài ý muốn nói: “Ngươi cư nhiên đến nhanh như vậy!”
“Hai ngày trước ta đã đến, một mực đi theo bên người Xích Ngột Dịch!”
Người này thân hình cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, nói chuyện chữ chữ như đinh, đúng là Đồ Tận.
Sau khi Trường Thiên đổi kế hoạch, hắn đã gấp rút từ trong đại quân đang đông chinh chạy đến giúp đỡ. Lấy năng lực của hồn tu, ở trong quân làm việc đúng là như cá gặp nước.
Từ sau khi lão thủ lĩnh chết bệnh, Hắc Sùng Minh ở trong Kỳ Nam Tông hoạt động nhiều mặt. Trong tộc nhân âm thanh phản đối đầu nhập vào Liên minh Phương Bắc rất lớn. Bọn họ ở thảo nguyên Hi Thụ cắm rễ đã lâu, sau khi Ẩn Lưu hứa hẹn giải quyết vấn đề Hồng Nê, thực tế thì yêu chúng tầng dưới chót càng là cực kỳ bất mãn đối với ý đồ buông tha lãnh địa tổ tiên, cố ý đông thiên của Đa Mộc Cố. Loại tình huống này, Hắc Sùng Minh không uổng phí bao nhiêu sức lực đã thuyết phục được du kỵ Lĩnh trường của Tam Bộ và Thất Bộ, thì sau đó quân đầu của hai bộ này đã đảo hướng sang Ẩn Lưu.
Sau khi Ninh Tiểu Nhàn đưa Xích Ngột Dịch vào thảo nguyên, đã có chuyên gia dẫn hắn đến Tam Bộ cùng Thất Bộ bí mật gặp yêu tướng. Trường Thiên lại gọi Đồ Tận từ trong đại quân đông chinh trở về, thiếp thân bảo vệ an toàn của Xích Ngột Dịch.
“Thuận lợi hay không? Người của Tam Bộ cùng Thất Bộ, còn có thể phản không?”Nhân tâm khó lường, dù sao cũng là ngoài tầm với, không dễ khống chế.
Đồ Tận hắc hắc cười lạnh một tiếng nói: “Cùng ngày chúng ta đến, Tam Bộ của Kỳ Nam Tông có hai tên Dặc trường muốn đưa tin cho Đa Mộc Cố, bị ta thuận tay giết chết. Du Kỵ phó Lĩnh trường của Thất Bộ có dao động chút ít, ta dùng hồn phách phân thân chiếm được nhục thể của hắn, tin tức Xích Ngột Dịch đến thảo nguyên mới không bị rò rỉ ra ngoài.”
Tại trong kế hoạch mà bọn họ sớm định ra, tác dụng của Xích Ngột Dịch cũng không phải là để đoạt quyền. Có thể nhận tổ phản tông, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành một nửa.
“Danh tiếng của Xích Ngột Dịch ở nội thành đang lớn mạnh, Đa Mộc Cố sẽ không lập tức giết chết hắn, hắn hiện tại coi như an toàn.” Nàng uống hết một ngụm súp cuối cùng, “Chẳng qua là nếu Xích Ngột Dịch đã thuận lợi thông qua kiểm nghiệm huyết mạch, Đa Mộc Cố cũng nên chết rồi. Đi thôi!”
***
Đêm nay, trong Kỳ Nam Tông quả nhiên tổ chức yến hội, mời tân khách cùng vui.
Nhân vật chính đương nhiên là huynh đệ Đa Mộc Cố, Ninh Tiểu Nhàn ngồi ở trong góc, chờ qua ba tuần rượu, mới thấy Xích Ngột Dịch đi đến phía trước, vì vậy miễn cưỡng nâng chén về phía trước, hướng Xích Ngột Dịch kính chén rượu nói: “Chúc mừng!”
Xích Ngột Dịch đáp lễ, đem chén của mình uống hết, vụng trộm truyền âm nói: “Đa Mộc Cố phân cho ta một đại trạch, miệng cũng không đề cập tới chuyện phân quyền. Đúng rồi, hắn còn một mực nói bóng nói gió, muốn hỏi người giúp ta thay máu là ai.”
Hai người nhìn nhau cười cười, không tiện nhiều lời nữa. Xích Ngột Dịch bước chân rời khỏi, nàng ngay lập tức nhấc mép váy ngồi lại chỗ cũ.
Lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh căng thẳng vang lên sau lưng: “Đứng lại!” Sau đó cư nhiên có người đưa tay tới, bắt lấy đầu vai nàng.
Ninh Tiểu Nhàn nghe ra chủ nhân của âm thanh này là ai, thân hình xoay tròn, nhẹ nhàng tránh khỏi một trảo này, sau đó quay đầu nhìn lại.