Trong lúc hắn chó chút biến sắc, Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm hắn, “Ta và ngươi xác thực đã mấy năm không gặp rồi, chẳng qua là địa điểm trước khi tách ra không phải ở Đại Tuyết Sơn, mà là ở ngoại ô Thành Trì Minh a?”Nàng gằn từng chữ, “Ta nói có sai không, hóa thân của Âm Cửu U?”
Phó Vân Trường mờ mịt nói: “Ngươi đây là có ý gì?”
Nụ cười của nàng trong ánh hoàng hôn ở đây lộ ra vẻ trong trẻo lạnh lùng: “Khánh Kỵ cùng ngươi cướp giết tiên phỉ, sau đó ngươi chiếm cứ thân thể của Phó Vân Trường, đi theo hoạt động bên người Khánh Kỵ. Một chuyến này, là hắn để ngươi đến dò xét ta? Xem ra phương pháp che giấu hồn phách ta dùng vẫn là chưa hoàn thiện a, vẫn bị nhận ra rồi. Đồ Tận, ngươi nói đi?”
Ở đây không có người thứ ba, nàng đang hỏi thăm ai? Đồng tử “Phó Vân Trường” đột nhiên co rụt lại, ngay sau đó hắn đã thấy sau lưng nàng hiện ra một phiến hư không, sau đó có người sải bước đi ra, ngang nhiên đứng thẳng sau lưng nàng.
Người này mặt không biểu tình, sống lưng thẳng tắp, xem ra giống như một khối đá hoa cương đông cứng.
Khỏi cần nói, đây chính là Đồ Tận.
Hắn chăm chú nhìn Phó Vân Trường, trong ánh mắt vốn lạnh lùng lộ ra sự cuồng nhiệt, tựa như Lão Thao thấy được Tiệc Phong Yến, quỷ trong sắc quỷ thấy được mỹ nhân khuynh thành: “Ngươi giấu diếm được người khác, nhưng không giấu được ta. Túi da này tất nhiên là Phó Vân Trường, nhưng bên trong lại là một hồn phách khác, đã sớm không phải là đồ lúc trước rồi.”
Ninh Tiểu Nhàn hít sâu một hơi nói: “Khánh Kỵ quả nhiên vẫn còn nghi kỵ thân phận thật của ta.” Nếu là phân thân của Âm Cửu U bám vào trên thân thể của Phó Vân Trường, khẳng định đã nắm rõ qua lại của Phó Vân Trường và Ninh Tiểu Nhàn trong lòng bàn tay. Nếu như không phải nàng trùng hợp mua được Lôi Kích Mộc ở trên quầy hàng vỉa hè tại chợ phiên, chưa từng tìm hiểu nguồn gốc rồi phát hiện ra thi thể bọn người Hòa lão tứ cho nên biết rõ tiên phỉ gặp bất trắc. Bỗng nhiên gặp được Phó Vân Trường xuất hiện ở ngoài thương dịch quán, có lẽ thực sẽ mời hắn vào uống một chén, trò chuyện hai câu đấy.
Cũng tức là nói, chân trước Phó Vân Trường tiến vào cửa thương dịch quán, Khánh Kỵ tất nhiên sẽ biết chuyện Cận Hạnh Nhi chính là Ninh Tiểu Nhàn.
“Phó Vân Trường” không đáp lời, giống như là đem lực chú ý hạng nặng đều đặt ở trên người Đồ Tận, đột nhiên nói: “Hóa ra là ngươi!”
“Hồn phách thu thập được trong mấy lần đại chiến, số lượng đều ít hơn mong muốn rất nhiều. Ta sớm phỏng đoán, ngoại trừ Công Thâu Chiêu, trong Ẩn Lưu tất nhiên còn có giấu một người, cũng có năng lực thu thập hồn phách. Chậc chậc, hôm nay mới gặp được ngươi, vận khí của ta coi như không tệ.”
Đồ Tận có chút mỉm cười một cái. Với tư cách là một trong những con át chủ bài của Ẩn Lưu, trong đại chiến hắn rất ít tự mình ra tay, bình thường cũng là dùng phương pháp che giấu thần hồn tự nghiên cứu chế tạo. Tại chiến trường lộn xộn khó phân, phân thân của Âm Cửu U một mực không phát hiện sự hiện hữu của hắn.Thế nhưng sau nhiều lần đại chiến, số lượng hồn phách thu được đều ít đi, những … phân thân này cho dù có đần hơn nữa, cũng cảm thấy không đúng.
“Vận khí không tệ đấy, nên ta mới đúng.” Đồ Tận lạnh lùng nói, “Tu vi của ta đình trệ quá lâu, luôn thiếu một bước lâm môn. Hôm nay nuốt ngươi, nói không chừng có thể công đức viên mãn rồi.”
“Phó Vân Trường” nhìn qua hắn, đột nhiên quỷ bí cười cười: “Tương tiên hà thái cấp (sắc thuốc vì sao phải gấp)? Trên đời này có lẽ chưa từng có hồn tu thứ hai, ta và ngươi cần gì phải tự giết lẫn nhau?”
Đồ Tận mặt không biểu tình nói: “Ta nuốt qua hai phân thân của Âm Cửu U, chuyện này ta đã biết rồi, ngươi muốn dùng cái này dao động ta sao? Buồn cười!”
Đã đến giờ rồi. Ninh Tiểu Nhàn quan sát sắc trời, nói với Đồ Tận: “Ta còn có chút nghi vấn, nhưng mà cứ chờ ngươi thu thập hắn đã, tự nhiên tất cả đều có thể biết được.” Vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Khục, ở đây giao cho ngươi rồi, ta đi đến gia yến của Đa Mộc Cố đây.”Thân hình chớp lên, đã từ lầu hai biến mất không thấy nữa.
Ánh mắt “Phó Vân Trường” lập lòe, thân hình khẽ động, Đồ Tận đã tiến lên trước một bước, “Muốn đi chỗ nào?Đối thủ của ngươi là ta.”
…
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Hóa thân của Âm Cửu U, tựa hồ có nhiều loại tính cách nhỉ?”
Đây không phải tính cách, đây là bản năng. Hóa thân khác nhau, rất có thể phân thân sẽ đem một đặc điểm nào đó trong tính cách bản thân của Âm Cửu U phóng đại. Như Đoan Mộc Ngạn giao dịch cùng Lang Gia, cho thấy đúng là một mặt tự đại cùng háo sắc, mà hóa thân chiếm cứ túi da Biện trưởng lão ở Bạch Ngọc Kinh, rất rõ ràng đã kế tục tính cách sợ chết của Âm Cửu U. Người đã chính thức tự thức tỉnh, giống như Công Thâu Chiêu, có thể tuân theo ý nguyện của mình làm việc, mà không chịu làm khôi lỗi của Âm Cửu U, để mặc hắn ra lệnh.”
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Vừa rồi cái phân thân kia nói, trên đời này cũng chưa từng có hồn tu thứ hai, ngữ khí kia của hắn không giống nói dối… Như vậy Đồ Tận tính là cái gì?”
Lần này Trường Thiên đã trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi nàng đều cho rằng hắn sẽ không trả lời, giọng nói của hắn mới sâu kín vang lên: “Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Đồ Tận, ta đã có một suy đoán, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua với hắn. Nhưng mà ta không đề cập tới, không có nghĩa là hắn sẽ không biết.Hắn nuốt được hai phân thân của Âm Cửu U, được hơn phân nửa trí nhớ của hắn, có lẽ cũng đã ý thức được việc này.”
“Là cái gì?” Có bát quái có thể nghe! Nàng dựng hai lỗ tai, chỉ e sẽ bỏ sót nửa chữ, “Nói mau, nói mau!”
“Âm Cửu U chưa bao giờ lưu lại truyền thừa của hồn tu, đây là trí nhớ mà Đồ Tận sau khi cắn nuốt hai phân thân lấy được, tuyệt không thể sai.Nếu vậy một thân thần thông hồn tu của Đồ Tận lại từ đâu mà đến?”
Nàng liện tục gật đầu: “Đúng a, chuyện này ta đã biết từ lâu rồi,… trăm mối vẫn không có cách giải. Chàng làm sao mà giải thích a?”
“Rất đơn giản.” Trường Thiên một chữ một chữ nói, “Theo như chính lời nói của Âm Cửu U, trên đời này vốn không có hồn tu thứ hai, hồn tu nàng đã thấy, chẳng lẽ không phải đều là phân thân của Âm Cửu U, nghiêm khắc mà nói, hoàn toàn không thể coi là một người độc lập.”
Đây là ý gì? Nàng mờ mịt nói: “Nhưng mà cá tính của Đồ Tận tươi sáng rõ nét như thế…, đợi một tí ý của chàng là, hắn, hắn cũng là phân thân của Âm Cửu U?”
Trong giọng nói của nàng tràn đầy khó có thể tin.
Nếu như Đồ Tận cũng là phân thân của Âm Cửu U, tại sao lại có trí nhớ từ nhỏ đến lớn chứ? Tại sao lại bị nhốt ở trong bí cảnh?Rồi tại sao lại có thể ở cùng một chỗ với bọn họ, đối phó với Âm Cửu U?
“Nha đầu ngốc, nếu như nói hắn “vốn là” phân thân của Âm Cửu U, vậy thì thông rồi.”Trường Thiên thản nhiên nói, “Công Thâu Chiêu là phân thân đầu tiên phản bội Âm Cửu U, làm sao biết được sau đó không có kẻ thứ hai?Sau khi Công Thâu Chiêu đã tự thức tỉnh, tâm tâm niệm niệm đều là giết chết Âm Cửu U, thoát ly khống chế của hắn. Nhưng muốn thoát ly khống chế của Âm Cửu U, kỳ thật còn có con đường thứ hai có thể chọn.”
Trong đầu nàng hiện lên một đạo linh quang, nhưng mà tốc độ quá nhanh, vô luận như thế nào cũng với tay không tới, chỉ có thể nhíu mày nói: “Cái gì?”
“Nàng còn nhớ rõ phương pháp lúc trước Lang Gia đã chọn dùng khi muốn thoát khỏi khống chế của Ba Xà chi lực sao?”
“Nhớ rõ.” Chuyện này ký của nàng hãy còn mới mẻ, “Hắn muốn dùng hạt giống của Long Tượng Quả, hướng về một trong những phân thân của Âm Cửu U là Đoan Mộc Ngạn đổi lấy Canh Mạnh Bà. Ta còn nhớ rõ chính miệng Đoan Mộc Ngạn còn từng nói qua, sau khi uống chén canh này, không chỉ có hỉ nộ ái ố đều mất hết, ngay cả hồn phách cũng được tẩy trừ như mới! Đừng nói là ấn ký do Ất Mộc chi lực lưu lại, cho dù là đại năng đắc đạo sau khi bị tưới chén nước này, hồn phách cũng muốn bị tẩy trừ một lần nữa, triệt triệt để để mà làm một kết thúc với kiếp trước.”
“Hồn phách bị tẩy trừ một lần nữa sao?Tẩy trừ một lần nữa?”Nàng thì thào niệm vài câu, chợt nói, “Hẳn là một phân thân của Âm Cửu U uống xong Mê Hồn Thang, sau đó từ nay về sau thoát khỏi khống chế của hắn?”
“Có lẽ là Mê Hồn Thang, có lẽ là một loại biện pháp khác càng thêm triệt để.”Trường Thiên lắc đầu, “Nàng đã quên, trong số những phân thân của Âm Cửu U, từng có một cái đã vĩnh viễn mất đi tin tức ở Đông Hải sao? Ta hoài nghi, phân thân kia đại khái là tự ngã vào Hoàng Tuyền, rơi vào trong Luân Hồi. Kể từ đó, Âm Cửu U cho dù có thiên đại bổn sự muốn tìm được phân thân này, cũng là nói chuyện hoang đường viển vông!”
Đầu óc nàng thật loạn, quả nhiên là chỉ số thông minh không đủ dùng sao?
Ninh Tiểu Nhàn nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng nói: “Sau khi phân thân kia chuyển thế đầu thai rốt cục cũng trở thành Đồ Tận sau này?”
“Không sai.” Thấy nàng rốt cục làm rõ mạch suy nghĩ, Trường Thiên mỉm cười nói, “Trước khi phân thân này tiến nhập Luân Hồi, có lẽ đã nghĩ ra biện pháp, để cho bản thân sau khi chuyển thế có thể có được cơ duyên nào đó đạt được pháp môn tu vi kiếp trước. Bởi như vậy, hắn vừa có lại được công pháp, rồi lại có một thân tự do, từ nay về sau không còn liên quan đến Âm Cửu U. Đúng là thiên hạ to lớn, nơi nào mà không thể đi được? Hắn đại khái cũng không thể suy tính được, sau khi Đồ Tận bị vây ở Bí Cảnh thì nhận ta làm chủ, từ nay về sau lại cùng Âm Cửu U đánh lên quan hệ.”
Đây thật đúng là … oan nghiệt.Ninh Tiểu Nhàn giận dữ nói: “Đồ Tận thật đáng thương.”
“Nàng vì sao lại thay người ta xuân thương thu buồn? Việc này đừng nói với hắn.”Trường Thiên buồn cười nói, “Hắn cũng không cần ta và nàng thương cảm.”
Đang khi nói chuyện thì đã đến nhà của Đa Mộc Cố.
Giống như quý tộc của Thành Kỳ Nam, nhà của hắn cũng được xây thành hình mái vòm, trông giống lều trướng, chỉ là độ cao ít nhất cũng đạt đến ba mươi trượng, là một trong những tòa kiến trúc có khí phái cao lớn nhất trong nội thành.Chẳng qua là tường viện cao lớn vẫn giống như những dinh thự khác, là màu vàng đất đơn điệu.
Lúc dưới đáy lòng nàng yên lặng mắng chửi loại màu sắc “tường viện cặn bã” này, sớm có thị nữ đứng ở sau cửa nhìn xung quanh, vừa thấy nàng đi tới thì cung kính ra đón. Thị nữ này ngày thường tư thái yểu điệu, vũ mị nhiều vẻ, lại không phải người Kỳ Nam Tộc, mà là Phong Ly Tộc, rất có đặc điểm của hồ nữ.
Đêm nay Đa Mộc Cố thoạt nhìn không vội, đã ở trong nhà chờ nàng.Nàng vừa mới bước vào, tiểu bất điểm đã giống như một làn gió chạy đến, nãi thanh nãi khí kêu lên:
“Tỷ tỷ, ôm!” Vẫn là rõ ràng, lần này là ba chữ, hiển nhiên còn nhớ rõ nàng, sau đó còn mở tay ra muốn nàng đến ôm.
Đa Mộc Cố mỉm cười nhìn sang, Ninh Tiểu Nhàn chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi trong lòng, giơ cánh tay bế tiểu địa lôi này lên. Tiểu Bác Cổ Nhĩ còn chưa lớn thành hình dáng của người Kỳ Nam Tộc, vẫn là khuôn mặt tròn tròn, làn da non mềm, con mắt lớn mà ngăm đen, tràn đầy hồn nhiên mà người trưởng thành không cách nào có được.
Trong nội tâm nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Tiểu Bác Cổ Nhĩ ghé vào cổ nàng hít hà, đột nhiên nói: “Thơm thơm!” Tuổi của hắn tương đương với hài tử nhân loại hai tuổi, đã có thể nói không ít lời rồi.
Nàng hơi đỏ mặt, Đa Mộc Cố vội vàng tiếp lấy nhi tử, giao cho thị nữ đứng ở một bên nói: “Dẫn đi chơi đùa đi.”
Trong sảnh không còn người ngoài, nhất thời an tĩnh lại.
Đa Mộc Cố nhìn qua nàng, trong mắt có ánh sáng nhu hòa.
Hắn chỉ chỉ bàn gỗ tượng nói: “Mời lên bàn, thảo nguyên Hi Thụ vẫn còn có chút mỹ vị đấy, nhưng cũng không thể so với đại bàng nướng của ngươi a.” Hắn khó được cười đến ôn hòa như vậy.