Chỉ một lần này, hắn đã rõ ràng tu vi địch ta kém nhau quá lớn, hôm nay là không thể sống nổi nữa rồi. Đa Mộc Cố đột nhiên chỉ lên trời há miệng, trùng trùng điệp điệp giận dữ hét một tiếng! Trước lúc hắn há miệng, yết hầu đã phồng lên, nhìn xem có vài phần giống cóc, thế nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại không thấy buồn cười, bởi vì uy lực của tiếng kêu này quá lớn.
Trong đêm tối lờ mờ, sóng âm cường đại hướng về sáu phương bão táp đột tiến, quả nhiên là gặp tường hủy tường, gặp cửa phá cửa. Trong sảnh này còn mấy căn trụ lớn, vốn là đã bị quái lực của hắn tàn sát bừa bãi đến nỗi che kín vết rạn nứt, hiện nay dứt khoát răng rắc vài tiếng rồi đứt gãy toàn bộ.
Từ lúc hắn ngửa đầu, Ninh Tiểu Nhàn đã nhận thấy không ổn, lách mình trốn vào Thần Ma Ngục. Đợi đến khi công kích trong phạm vi lớn này đi qua, nàng cũng không khỏi mà tặc lưỡi. Hóa ra cả tòa phòng ốc đã biến thành phế tích, chỉ có một mảnh tường viện là còn miễn cưỡng bảo trì được hoàn hảo.
Phương hướng thị nữ ôm tiểu Bác Cổ Nhĩ chạy trốn.
Một tiếng rống to hung mãnh này, chính là một trong những thiên phú thần thông của Kỳ Nam Tộc “Long Tượng hống”.
Trong huyện Phượng Phụ Ninh Tiểu Nhàn đã nhìn thấy Xích Ngột Dịch thi triển qua, chẳng qua là lúc đó tên kia chỉ là bán yêu, uy lực làm sao có thể so sánh với Đa Mộc Cố? Hơn nữa tiếng hô này của Đa Mộc Cố còn có thể khống chế được phương hướng sóng âm đánh tới, khiến cho hắn có thể khống chế được không làm tổn thương đến nhi tử còn chưa trốn xa. Chỉ là tiêu chuẩn của phần khống chế này, đã khiến người xem thấy thế là đủ rồi.
Một tiếng thét giận dữ này xa xa truyền bá ra ngoài, ít nhất bao trùm toàn bộ Kỳ Nam Thành, ngoại trừ kẻ điếc thì ai cũng có thể nghe được.
Trường Thiên biết rõ, Đa Mộc Cố đang muốn cảnh báo.
Lúc này, mặt đất cũng truyền đến chấn động kịch liệt. Người Kỳ Nam Tộc từ trước đến này sống chung cùng thú thân, Đa Mộc Cố đương nhiên cũng không ngoại lệ. Một khi hắn gặp phải nguy hiểm, bào đệ voi lớn ở ngoại viện tự nhiên sẽ chạy như điên đến.
Lần xâm nhập này, thời gian lưu lại cho Trường Thiên rất gấp gáp. Hắn và Đa Mộc Cố giao thủ vài lần, cũng có thể nói là động tác mau lẹ, trước sau vẫn chưa tới năm lần hô hấp. Còn chưa chờ tiếng thét dài của Đa Mộc Cố hoàn tất, trường tiên mà Trường Thiên dùng thần lực huyễn hóa thành đột nhiên lăng không đánh gãy, kim châm hóa thành mãn thiên phi vũ, lúc mỗi một căn bay qua trên người Đa Mộc Cố, đều nhập vào làn da ăn mòn thật sâu, lưa lại một đạo dấu vết màu xanh đen.
Lấy thể chất của người Kỳ Nam Tộc, thần thông có thể ăn mòn da thịt của bọn họ cũng ít khi nhìn thấy.
Chỉ trong nháy mắt, làn da lỏa lồ của Đa Mộc Cố đã thủng lỗ chỗ.
Ánh sáng màu đỏ trong tay Trường Thiên lóe lên, Nam Minh Ly Hỏa Kiếm đã gác lên cổ Đa Mộc Cố. Nhưng mà hắn lại mơ hồ như là không phát giác ra, chỉ là dốc sức liều mạng nghiêng đầu lại trừng Trường Thiên, đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngày sau, xin, xin ngươi đối xử tốt với bọn họ!” Hắn nói chuyện như là trong miệng có gió, đọc nhấn từng chữ gian nan, hiển nhiên là đã bị thần thông của Trường Thiên làm tổn thương yết hầu cùng thanh quản, đồng thời lại có thịt băm cùng máu tươi theo lời nói phun ra từ trong miệng.
Nội tạng của hắn đều đã bị thần thông xâm nhập, còn sử dụng Long Tượng hống khiến cho phổi phải gánh nặng thật lớn, đúng là thương thế liên hồi gây ra chuyển biến xấu.
Ninh Tiểu Nhàn im lặng nhắm mắt, không đành lòng nhìn nữa.
“Ta biết rồi.” Trường Thiên trịnh trọng nói, ánh sáng màu đỏ trong tay xẹt qua, phần cổ tráng kiện của Đa Mộc Cố lúc này nhiều hơn một đạo chỉ đỏ rất nhỏ rất nhỏ.
Ánh mắt của hắn ngưng trệ, có từng sợi kim khí từ chỗ miệng mũi tràn ra, muốn hội tụ cùng một chỗ, đúng là nguyên thần của Đa Mộc Cố, kết quả bị Trường Thiên thuận tay trảo một trảo, lập tức tiêu tán trong vô hình.
Quanh thân hắn đột nhiên lóe ra kim quang, lập tức đem bãi phế tích này chiếu sáng.
Tiếng phẫn nộ đinh tai nhức óc phẫn nộ vang lên truyền đến, bóng dáng của Kỳ Nam cự tượng đã xuất hiện ở phía sau phòng khách chưa sụp xuống. Chấn động do kịch liệt chạy lại mang đến cơ hồ muốn đem những thứ hoang tàn đổ nát này đánh ngã.
Tâm huyết cảm ứng giữa song bào thai rất vi diệu, khiến cho nó biết rõ anh ruột đã lâm nạn.
“Đi!” Trường Thiên vọt đến bên người Ninh Tiểu Nhàn, cầm tay nàng.
Ngay một khắc Kỳ Nam cự tượng nhảy vào phế tích, bóng dáng của hai người đã biến mất tại chỗ.
…
Sau khi thị nữ Phong Ly Tộc ôm lấy tiểu Bác Cổ Nhĩ ra cửa, chạy được mười trượng dọc theo đường nhỏ, sau lưng đã truyền đến tiếng hô kinh thiên động địa.
Đó là chủ nhân mà nàng quen thuộc, chỉ là nàng chưa từng nghe qua âm thanh của hắn bi thương mà tuyệt vọng như vậy, tựa hồ như đang cáo biệt thế gian.
Địch nhân đáng sợ như vậy, ngay cả Đại Mục Thủ cũng đánh không lại sao?
Sau đó, âm thanh phòng ốc sụp đổ ầm ầm cũng truyền tới, trên tay thị nữ xiết chặt, ôm tiểu chủ nhân chạy trốn nhanh hơn.
Chạy mãi chạy mãi, đại khái đến khi chạy được hơn trăm trượng, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một bóng dáng.
Nàng kinh hô một tiếng, mới nhìn rõ lão giả đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại là trưởng lão Hắc Sùng Minh gần đây hòa ái dễ gần.
Trong ban đêm đáng sợ này, trong lúc nàng đang hoảng sợ, bỗng nhiên gặp được vị trưởng lão đức cao vọng trọng này, hơn nữa dáng tươi cười trên mặt hắn vẫn ôn hòa như vậy.
Khối đá lớn bên ngực trái nàng lập tức rơi xuống, chỉ cảm thấy đã tìm được người tâm phúc, nói năng lộn xộn nói: “Trưởng lão, có người xâm nhập, Đại Mục Thủ lệnh cho ta đem tiểu chủ nhân chạy đi, ta, ta không biết nên tìm ai…”
Hắc Sùng Minh ôn nhu nói: “Đừng nóng vội, đưa hài tử đáng thương này cho ta ôm.” Dứt lời, vươn tay ra.
Thị nữ vội vàng đem tiểu Bác Cổ Nhĩ giao cho hắn.
Hắc Sùng Minh đưa tay vỗ vỗ tiểu tượng yêu đang nóng nảy bất an, nói với thị nữ: “Không nên gấp, từ từ nói. Trừ ngươi ra, còn có người nào cũng ở chỗ đó chạy ra không?”
Dáng tươi cười trên mặt hắn mang theo lực trấn an, thị nữ chỉ cảm thấy tim đập chậm rãi bình phục, lúc này mới rơi lệ nói: “Ngài vừa hỏi như vậy, ta, ta mới nhớ tới, trong chỗ chủ nhân còn có mấy người, sợ là, sợ là không ra được rồi!” Một tiếng gào thét vừa rồi đã tận lực tránh đi phương hướng của nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngực bốc lên, cơ hồ muốn phun ra máu.
Hắc Sùng Minh trịnh trọng nói: “Ngươi có thấy được là ai đã hành hung giết người không?”
“Thấy được.” Nàng vội vàng nói, “Là một nam nhân mặc hắc y lớn lên tuấn mỹ dị thường, bên cạnh hắn còn có một nữ khách mà đêm nay Đại Mục Thủ mở tiệc chiêu đãi…”
“Sai rồi!” Hắc Sùng Minh đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời nàng, “Ngươi nhìn thấy, là công tử Khánh Kỵ thường tới nơi này làm khách, đột nhiên hạ độc thủ đánh lén Đại Mục Thủ! Sự tình sau đó, ngươi đã trốn thoát, một mực không biết gì cả! Nhớ kỹ, lúc ngươi chạy trốn thì không có ôm tiểu thiếu gia!”
Hai câu nói về sau, ngữ khí của hắn đột nhiên chuyển thành nghiêm túc.
Chuyện này, đây là ý gì?
Thị nữ hơi mở miệng nhỏ, đầy mặt mờ mịt: “Nhưng mà, trưởng lão…”
“Không có thế nhưng mà.” Hắc Sùng Minh vỗ nhẹ vai nàng, “Đây chính là chuyện đêm nay ngươi nhìn thấy! Mặc cho ai hỏi, cũng phải trả lời như vậy, ngươi có rõ không?”
Lúc này trong bóng tối đột nhiên đi ra một người, Hắc Sùng Minh quay người, giao tiểu Bác Cổ Nhĩ cho người này.
Trưởng lão lại để cho nàng giả mạo chứng cứ, đi giá họa lên thân Khánh Kỵ sao? Qua hai nhịp thở, trong mắt thị nữ rốt cục lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Hắc trưởng lão, cùng hai người kia là một đám a.
Nàng nhịn không được lui hai bước, đôi mắt bắt đầu xoay vòng.
“Ngươi lại không muốn sao?” Dáng tươi cười của Hắc Sùng Minh vẫn ôn hòa như trước, hàn quang trong mắt lại đâm tới khiến nàng run rẩy một chút.
Hắn trầm mặc một lát lại nói: “Ta nhớ được, nhà của ngươi tựa hồ đã ở trong nội Thành Kỳ Nam phải không?”
Trên lưng thị nữ đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, đột nhiên quỳ xuống: “Trưởng lão, ngươi buông tha ta đi!”
“Làm chứng cho tốt, ngươi tất nhiên không có chuyện gì.” Hắc Sùng Minh đưa tay đỡ nàng lên, cảm thấy được thị nữ này toàn thân đều đang phát run, lúc này nhẹ lời an ủi nói, “Đa Mộc Cố một mực muốn đông thiên, một khi rời đi, Kỳ Nam Tộc cũng sẽ không đưa các ngươi đi cùng, những… phụ dong tộc như các ngươi chỉ có thể bị Thổ Luân Tộc làm nhục.”
Phát giác thị nữ bỗng nhiên run lên, hiển nhiên cũng đoán được tương lai bi thảm. Hắc Sùng Minh mỉm cười, biết rõ lời khuyên của mình tạo ra tác dụng: “Hôm nay Đa Mộc Cố đã chết, tất nhiên là Xích Ngột Dịch sẽ thuận lý thành chương kế vị, hắn chủ trương là lưu lại thảo nguyên Hi Thụ, đối với các ngươi trái lại là tin vui. Phong Ly Tộc từ nay về sau có thể tiếp tục nấp dưới cánh chim của Kỳ Nam Tộc an hưởng thái bình, đây có gì là không tốt? Ngươi nói, Đa Mộc Cố còn sống tốt, hay chết đi thì sẽ tốt hơn?”
Với tư cách là một thành viên của Phong Ly Tộc, thị nữ hiển nhiên cũng không hi vọng Kỳ Nam Tông rời đi, thế nhưng mà đây vốn là quyết định của Đa Mộc Cố, ngay cả nguyên lão trong tộc đều vô kế khả thi, nàng chỉ là một tiểu yêu hèn mọn, lại có quyền gì mà lên tiếng chứ?
Nhưng nghe Hắc Sùng Minh vừa nói như vậy, trong lòng nàng lập tức có âm thanh phụ họa theo, đúng vậy a, tuy là Đại Mục Thủ đức cao vọng trọng, nhưng mà vốn đối với với đám hạ nhân chúng ta cũng không thấy tốt lắm, hơn nữa còn cố ý đông thiên, vì sao ta không thể không thay hắn bán mạng? Lại nói, nếu Kỳ Nam Tông có thể ở lại thảo nguyên Hi Thụ, vậy đối với ta, đối với mẹ cùng đệ đệ, còn có Phong Ly Tộc mà nói, đó mới là thiên đại tin vui!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nàng nuốt nước bọt, mới nhút nhát e lệ nhìn Hắc Sùng Minh nói: “Nếu như ta nói theo trưởng lão, trưởng lão sẽ tha cho ta một mạng sao?”
Hắc Sùng Minh cười nói: “Đó là tất nhiên. Ngươi làm chứng thật tốt, vô duyên vô cớ vì sao ta phải lấy mạng ngươi chứ?”
Người bên cạnh hắn đang ôm Bác Cổ Nhĩ, vốn là không nói một lời, giờ phút này cũng bước ra một bước nói: “Ngươi yên tâm, ngươi sẽ được sống. Nhưng mà bây giờ phải chịu một ít thương tổn, nếu không lát nữa sẽ không tiện khai báo.” Âm thanh của hắn có chút nguội lạnh, lại kỳ dị mà khiến người có cảm giác nói là làm.
Hắc Sùng Minh bất mãn trừng mắt nhìn người này, thầm nghĩ: “Ngươi ngược lại thật biết đánh cược. Tiểu hồ nữ này cuối cùng vẫn là giết để diệt khẩu thì tốt hơn.”
Người này giống như là biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn, quay đầu về phía hắn mỉm cười.
Nụ cười này ở trong bóng đêm càng lộ ra âm lãnh, khiến người sợ hãi nói không nên lời, ngay cả Hắc Sùng Minh đều phải rùng mình, hắn thấy thị nữ lộ ra vẻ sợ hãi, tranh thủ thời gian trấn an nói: “Đừng vội, chỉ là một chưởng nhẹ nhàng, chấn tổn thương phế phủ của ngươi mà thôi, ta có linh đan có thể trị.”
Tiếng rống to của Đa Mộc Cố cùng âm thanh phòng sập ở trong đêm yên tĩnh truyền đi thật xa, giờ phút này đã có người chạy đến đây, hơn nữa tổ linh còn hướng bãi phế tích này bay lại.
Đêm nay, nhất định không bình tĩnh.
…
Trưởng lão Hắc Sùng Minh mang theo thị nữ đợi trong ngõ tối hai khắc chung, rồi mới trở lại dinh thự của Đa Mộc Cố.
Lúc này, thi thể bên trong phế tích đều được lấy ra. Ngoại trừ Đa Mộc Cố, trong phủ đệ này vốn còn hai gã nô bộc, một gã đầu bếp, hai người thị nữ, kết quả đều là vẻ mặt thống khổ, thất khiếu chảy máu mà chết. Liên tưởng với sự kiện trước đó, không khó để nhận ra những… kẻ xui xẻo này toàn bộ là do Long Tượng hống của Đa Mộc Cố mà mất mạng.
Về phần cự thú có quan hệ huyết thống với Đa Mộc Cố thì đứng tại chỗ nôn nóng bất an mà ngưỡng mũi lên, đạp trên mặt đất thân ngâm đến chấn động, đem một mảnh tường còn sót lại đánh ngã, lúc này đang có người phụ trách tới trấn an. Theo như nó nói, lúc chạy tới nới này, huynh trưởng cũng đã mất mạng, hắn cũng không thấy được bộ dạng hung thủ đã tổn thương huynh trưởng.