Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

“Chuyện gì?” Giọng nói và ánh mắt của hắn cũng lạnh lùng như hạt mưa rơi, giống như không mang theo nửa điểm lửa khói nhân gian.

Hắn thoạt nhìn lãnh đạm giống như lúc hai người mới quen, lời nói nàng chuẩn bị tốt ban đầu đột nhiên một câu cũng nói không nói ra lời. Ninh Tiểu Nhàn nuốt một chút nước miếng, ánh mắt lưu luyến trên người hắn hai cái, mới ngập ngừng nói: “Không có chuyện gì, qua đây xem chàng một chút có phải hay không…. Có phải hay không….?” Có phải hay không cái gì? Bị theo dõi? Nàng con ngươi quay tròn cứ chuyển động liên tục, đột nhiên không nói tiếp nữa.

Trường Thiên thấy đôi mắt đẹp của nàng cứ nhìn liếc mắt nhìn trái nhìn phải trong phòng hắn, ngay cả góc tối trên trần nhà cũng không bỏ qua, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười. Đã trễ thế này, ai còn có thể ẩn giấu ở trong phòng hắn, hái hoa đạo tặc trong truyền thuyết kia sao? Ý niệm đó vừa hiện lên trong đầu, ngay cả chính hắn cũng không rét mà run. Quả nhiên, hắn bị nha đầu này làm cho có suy nghĩ sai lệch ah!

Đúng tại lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ. Trong đêm mưa không hề nổi bật, song ở trong tai hai người đạo hạnh tinh thâm lại rõ ràng như trống chiều chuông sớm! Có người tới, hơn nữa còn là lén lén lút lút.Ninh Tiểu Nhàn mừng rỡ, mượn cơ hội thân hình chợt lóe tiến vào trong phòng Trường Thiên, rồi lập tức xoay người đóng kỹ cửa. Cánh cửa này rốt cục ra sức một hồi, lại không phát ra tiếng động.

Trường Thiên mắt lạnh im lặng nhìn nàng. Nàng vào cửa, đóng cửa, ghé vào cạnh cửa như vậy, động tác làm một mạch nước chảy mây trôi, so với tên bên ngoài kia cũng không biết ai càng giống tiểu tặc hơn?

Hắn ngồi yên không độn gnhưng Ninh Tiểu Nhàn lại cảm thấy một đôi mắt vàng trong suốt sáng quắc như xem thấu tâm sự của nàng, nhất thời trên mặt nóng rần lên. Đúng vào lúc này, người nọ ngoài viện lại có động tĩnh, tựa hồ đang do dự một chút, sau đó tiếng bước chân lần nữa vang lên, hẳn đi sang sân nhà bên.

Trộm gió không trộm trăng, trộm mưa không trộm tuyết, tên trộm này cũng có kinh nghiệm lão luyện. Nhưng mà, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác hắn lại chọn tiểu ca ở viện hàng xóm chứ? Tên trộm này không có ánh mắt tốt, rõ ràng gương mặt Trường Thiên nhà nàng xinh đẹp hơn, vóc người khỏe hơn, tiền vốn cũng càng hùng hậu….Ah….. phi phi, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì vậy! Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên tỉnh táo lại, cảm giác được người nọ mò vào sân nhỏ nhà bên, sau đó….

Không có kinh hô, không có đánh đấu. Ngược lại phòng ở sân nhỏ cách vách truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, giọng nói nhỏ gần như đã bị tiếng mưa rơi che dấu đi. Cũng tức là nói, thiếu niên xinh đẹp kia lại biết hái hoa tặc, hay là nói hắn quyết định biết điều một chút mặc người ta hái?Tình cảnh này càng ngày thú vị rồi, nàng vừa cúi đầu suy nghĩ, vừa ngắm Trường Thiên một cái, quyết định chuyện hai người để đó trở về rồi lại nói sau. Vì vậy nàng tung người nhảy ra ngoài từ cửa sổ, như chim yến xẹt qua đầu tường cao cao.


Nàng cứ như vậy không hề xấu hổ leo qua tường, đường đường Độ Kiếp kỳ….. Trong bóng tối, Trường Thiên che mặt, thở dài một hơi.

......

Nàng chạy tới sân nhà bên. Kết cấu phòng ốc nơi này giống tiểu viện chữ “Cát” cho nên nàng không tốn sức chút nào đã tìm được phòng ngủ, lặng lẽ ẩn nấp bên cửa sổ của người ta.

Tiếng người ở bên trong lập tức truyền vào trong tai nàng, lúc này tiếng rất rõ ràng: “Sư huynh, huynh vẫn đi thôi, sao ta còn có mặt mũi nữa trở về sơn trang Vô Niệm?”

Nàng nghe ra đây là giọng nói thiếu niêntuấn mỹkia, trong sáng dễ nghe nhưng bao hàm thống khổ và mất mát.

Một giọng nam khác vang lên: “Chớ có nói bậy! Chuyện ngày đó cũng không có mấy người biết, cũng đều là trưởng bối nên sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài. Lần này Vân Mộng Trạch sắp mở ra, trang chủ đã nói qua đệ tử tìm được xích long thảo có thể nói một yêu cầu với sơn trang. Ta chắc chắn tìm được cỏ đó, sau đó cầu xin trang chủ cho đệ trở lại.”

Giọng nói này, trước kia nàng đã được nghe qua.

Thiếu niên tuấn mỹ trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, làm sao huynh phải khổ như vậy?”

Vị sư huynh trấn an nói: “Nếu vì đệ, như thế nào cũng đáng giá!” Kế tiếp lại nói liên miên mấy câu tình tứ nóng bỏng, ngay cả nàng nghe thấy đều cảm thấy đỏ mặt. Như vậy chỉ một lúc sau, đại khái hai người đều động tình, bên trong nhà bắt đầu truyền ra tiếng động khả nghi.


Đại khái do tiếng mưa rơi bên ngoài quá to nên hai người này cũng không thiết kết giới, cứ như vậy bắt đầu thân mật. Liên tưởng tới lần trước bọn họ làm việc cũng như thế, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ hai người này không có thói quen bố trí kết giới? Cũng quá phóng khoáng tùy ý rồi. Nghe được trong nhà xuân tình đang nùng, nàng len lén lấy tay đâm hai lỗ để nhìn nhỏ vào trong. Quả nhiên thấy hai thân thể trắng trẻo dây dưa ở chung một chỗ. Người đàn ông kia mày kiếm mắt sáng, có chút dương cương tuấn lãng, quả nhiên cũng rất có khí chất tiểu công. Tu vi của nàng tinh thâm hơn hai người bên trong, bọn họ lại chuyên chú làm việc đó, tất nhiên không phát hiện được nàng.

Sách, như vậy xem ra, đàn ông làm việc và nam nữ cùng vui vẻ nghiêm khắc mà nói cũng không có cái gì khác nhau nha. Chẳng qua là tràn ngập cảm giác cực kì không khỏe, việc kia xa không vui sướng như nàng đoán. Khụ, quả nhiên sự thật đều tàn khốc.Hơn nữa thiếu niên tuấn mỹ kia không phải phụ nữ, da thịt bền chắc, hoàn toàn không bằng thân thể mềm mại của phụ nữ. Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy hai bên mất thăng bằng đều sẽ cộm đến xương cốt sao? Nàng vừa nhìn, vừa âm thầm xoi mói.

Lúc này bên trong đã đánh giáp lá cà. Nàng thấy được ngược lại hít một ngụm khí lạnh, trong lòng đồng tình: Mẹ nó! Lần này khẳng định rất đau.Quả nhiên tiểu thụ tuấn mỹ kia thống khổ kêu một tiếng, thở dốc liên tục. Giọng hắn vốn dễ nghe, lần này kêu to mang theo ba phần quyến rũ, nghe còn muốn tiêu hồn hơn so với phụ nữ khẽ ngâm. Quả thật là kêu được một hơi là giường động, không khác mấy với ngày đó nàng nghe được ở ngoại ô Tùng Giang.

Sau đó nữa......

Sau đó nữa thì giọng nói trầm thấp tức giận vang lên bên tai nàng: “Đẹp mắt không?”

“Cũng được.” Nàng nhìn không chớp mắt.

“Còn chưa nhìn đủ?” Lời này vừa mới nói xong, bàn tay ấm áp đã che chặn lại ánh mắt nàng.

“Mau lấy ra!” Nghe thấy bên trong tình hình chiến đấu càng kịch liệt, nàng gấp đến độ tránh trái tránh phải, lại duỗi móng vuốt nhỏ đẩy đi bàn tay chặn mắt. Vừa mới thấy bộ phận đặc sắc đâu, tại sao có thể hô “CUT”như vậy!


Động tác của hắn vẫn nhanh hơn một bước so với nàng. Nàng chỉ cảm thấy eo nhỏ xiết chặt thì người đã bị ôm vào trong lồng ngực dày rộng, sau đó chính là một trận cưỡi mây mất trọng lượng. Tiếng hoan ái trong phòng bị tiếng mưa rơi áp đảo, nháy mắt đã không nghe được nữa.

Ô ô ô ô, hiện trường gốc nhìn rõ ràng của nàng ah! Nàng rất muốn biết phía sau chuyện như thế nào? Nhưng lúc nào mới có thể một lần nữanhìn thấy rõ như vậy ah?

Trở lại tiểu viện chữ “Cát” cửa phòng tự mở, Trường Thiên nắm cả nàng đi vào. Hai người đã nhiều ngày chưa từng thân cận, hắn ôm nàngnhư vậy, không nhịn được cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng, mùi thơm trầm tĩnh nhàn nhạt quen thuộc kia trực tiếp chui trong mũi hắn.Hắn lấy lại bình tĩnh, không chút khách khí một tay ném nàng tới trên giường, lại tiện tay bố trí kết giới cách âm. Cái này, bọn họ đều không nghe đến bất kỳ tiếng động nào của viện hàng xóm rồi.

Trường Thiên đứng ở bên giường cúi người ngưng mắt nhìn nàng, hai người chỉ kém cách không tới một xích (0,33m). Ánh sáng yếu ớt làm tôn lên bóng dáng của hắn càng có vẻ cao lớn hơn, càng có tính xâm lược.

Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được co đầu lại vào giữa giường.

Đây là ý gì, nàng cứ như vậy không thích hắn đụng chạm nàng? Trường Thiên giận tái mặt, ra lệnh: “Ngủ, hoặc điều tức, tùy nàng.”

Nàng con ngươi đảo một vòng: “Ta muốn trở về phòng.”

Hắn lạnh lùng nói: “Không được! Tối nay ngốc ở chỗ này, chỗ nào cũng không cho đi!” Không trông chừng nàng, nàng chín phần lại muốn leo tường đi rình coi. Phải biết âm dương điều hòa mới là lẽ phải của trời đất, hắn hoàn toàn không muốn nàng đi xem chuyện sai lệch tà đạo như vậy. Lòng hiếu kỳ của nàng quá thịnh, vạn nhất ngày sau nổi lên vài ý niệm hỏng bét trong đầu, vậy có thể bị không dễ làm rồi.

Hắn đây là muốn giám thị nàng. Ninh Tiểu Nhàn lầu bầu nói: “Chàng quản được ta!” Hai tay khẽ chống muốn nhảy xuống giường. Hai đạo hàn quang sắc bén như điệnvù một cái quét tới đây kích thích khiến cổ nàng lập tức co rụt lại, không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn rụt trở về.

Sắc mặt của hắn lạnh lùng nghiêm nghị như băng tuyết, lấy sự hiểu rõ của nàng với hắn, lúc này thật sự không cần thiết va chạm trêu chọc hắn. Ninh Tiểu Nhàn bĩu đôi môi đỏ mọng, phẫn nộ nói: “Ngủ thì ngủ!” Tiện tay buông màn giường xuống, ngăn cách tầm mắt hắn.

Tiểu viện Nhàn Vân Cư chào giá xa xỉ, các loại đồ vật đều được chế tạo vừa tinh xảo vừa tốt, màn giường cũng không phải màn vải bình thường, ngược lại chế từ sợi bóng gấm, có hai phần trong suốt. Hắn có thể ở trong đêm tối nhìn thấy đồ vật, giờ phút này mơ hồ thấy giai nhân trên giường đang dùng tay gỡ trâm gài tóc trên đầu xuống, một đầu tóc đen như thác chảy trút xuống sau lưng. Sau đó hình như nàng lại cởi áo ngoài, hơi lộ ra hình dáng eo nhỏ bộ ngực lớn. Động tác của nàng mềm nhẹ chậm chạp,càng nhìn không rõ ngược lại càng có cảm giác đặc biệt xinh đẹp hấp dẫn, làm hắn hận không thể vén màn đi vào ấn nàng ngã vào giường. Hầu kết của hắn giật giật lên xuống, mặc niệm tâm quyết bình phục xao động trên người, lúc này mới khẽ cụp mắt âm thầm điều tức.


Trường Thiên ngồi quay lưng, lại cách rèm che nên Ninh Tiểu Nhàn chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ hồ. Bóng dáng ấy lẻ loi đó lại mang cho nàng cảm giác an toàn rộng lớn mà trầm ổn, phảng phất như hình dáng núi xalộ ra dưới ánh trăng. Không xem được trò hay thật ra thì cũng không còn đáng tiếc như vậy nữa. Ít nhất hiện tại nàng ở trong phòng của hắn, còn chiếm giường của hắn, giữa hai người chỉ cách nhau có vài thước. Giương mắt là có thể nhìn hắn, nàng rất an tâm. Nàng lặng lẽ chôn nụ cười ở trong chăn.

Lại qua không biết bao lâu, hắn đều cho rằng nàng đã ngủ say, trên giường mới truyền đến giọng nói mềm nhẹ đã mang ba phần buồn ngủ:”Trường Thiên.”

“Ừ.”

“Chàng thật sự không nhớ rõ hai người viện hàng xóm kia sao?”

“Không nhớ rõ.” Người tạp nham đối với hắn mà nói chỉ là người đi đường giáp, có cần thiết đi nhớ sao?

“Chúng ta ở thành Tùng Giang treo xong bùa uyên ương, ở trong cánh rừng sau miếu….” Nàng ngáp một cái: “Chàng thật sự quên à?”

Hắn khẽ cau mày, tựa hồ, thật giống như đang nhớ tới chút gì đó.

“Uyên ương hoang dã trong đống tuyết không sợ lạnh nha.” Nàng nhắc nhở hắn. “Trí nhớ chàng thật là tệ. Ta vừa mới nghe được giọng nói tiểu thụ đã lập tức nhớ lại rồi.” Lần đầu nghe được tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy, nàng không ấn tượng sâu mới là lạ. Từ khi thiếu niên tuấn mỹ đi vào Nhàn Vân Cư, mới vừa mở miệng nói ra câu đầu tiên, nàng lập tức nhớ tới mấy tiếng “Sư huynh” ngọt ngào tới phát ngấy trong cánh rừng kia!

“Loại chuyện nhỏ nhặt này, chỉ có nàng mới có thể hao tâm tốn sức đi nhớ.” Hắn không thể làm gì mà hừ một tiếng. Khó trách nha đầu này mới vừa bắt đầu đã nhìn chằm chằm tên mặt trắng nhỏ kia, không phải coi trọng hắn là tốt rồi. Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn sáng sủa không ít, liên đới giọng nói cũng thả nhẹ nhu hòa hai phần: “Ngủ đi.”

Nàng thật lâu cũng không có tiếng vang, hiển nhiên đã ngủ say. Lại qua rất lâu sau đó, hắn mơ hồ nghe được nàng cúi đầu gọi: “Trường Thiên”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận