Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Nàng miễn cưỡng trấn định mà đẩy hắn ra: “Phi lễ chớ động!” Giọng nói đã có một chút run rẩy.

Trường Thiên cười cười, đang muốn tiếp tục trêu đùa hí lộng, đột nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn ra ngoài, tiếp đó là đứng cách ra một bước.

Hắn lúc nào thì trở nên nghe lời như vậy rồi hả? Nàng nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm ngược lại có chút ít thất lạc, sau đó cảm giác được ngoài cửa có người đến gần.

Người tiến vào là Tần Hoài Sinh.

Mặc dù hai má của hắn vẫn hồng như lửa cháy, nhưng vẫn là dồn dập mà nói hết lời: “Đã được hai vị tặng Xà Viêm Thảo, chúng ta muốn lập tức trở về Vô Niệm Sơn Trang, không muốn tiền vào Vân Mộng Trạch nữa. Nhưng mà chúng ta ngược lại có nghe nói, gần đây có người ở trong Vân Mộng Trạch nhìn thấy được bóng dáng của Mộc Chi Tinh, không biết tin tức này đối với hai vị có hữu dụng hay không.”

Mộc Chi Tinh? Thần sắc của Trường Thiên đột nhiên trở nên chuyên chú: “Tin tức này có thật không?”

“Lời đồn đãi này truyền lưu rất rộng, tính chân thật cũng không thể nào kiểm tra được, nhưng đã có không ít người nghe thấy tiếng gió mà đến.”

Trường Thiên liếc nhìn Ninh Tiểu Nhàn rồi mới nói: “Rất hay.”


Tần Hoài Sinh vui vẻ nói: “Tin tức này hữu dụng với Thần Quân là tốt rồi.” Lời nói đã đưa đến, hắn lập tức cáo từ rời đi. Cầm lấy Xà Viêm Thảo của đối phương, hắn lại lấy tin tức này trở lại, coi như là một chút hồi báo nho nhỏ.

Trong phòng nhất thời quạnh quẽ xuống.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn Trường Thiên như có điều suy nghĩ, thăm dò nói: “Chàng muốn đi đến Vân Mộng Trạch sao? Thế nhưng chúng ta cũng sắp đuổi kịp đại quân rồi, hơn nữa tác dụng của Mộc Chi Tinh cùng với Ất Mộc chi lực có chút tương đồng, chúng ta còn cần vật đó sao?”

Ngũ Hành chi tinh là hiếm thấy thật, nguồn gốc đến nay vẫn không rõ. Nàng đi ngàn vạn dặm đường, trước đây cũng chỉ mới thấy qua hai khối Kim Chi Tinh, một trong số đó vẫn là bản thể của A Ly. Tác dụng của Mộc Chi Tinh, chính là xúc tiến sự sinh trưởng của thảo mộc linh dược, hơn nữa nó cũng có sinh lực dồi dào, tu sĩ Mộc hệ linh căn nếu tu luyện sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật, cái này thì cùng lực lượng sinh trưởng của Ba Xà có vài phần tương tự. Đối với những tiên tông khác mà nói chính là một bảo bối, ngoại trừ có thể làm cho linh thảo linh dược lớn lên vừa nhanh vừa tốt, có thể đem một phương thiên địa cải tạo thành động thiên phúc địa, nhưng đối với Ẩn Lưu đã sở hữu Ất Mộc chi lực cùng Tức Nhưỡng mà nói, giống như là có chút gân gà rồi.

Trường Thiên duỗi ngón tay để trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ vài cái, Ninh Tiểu Nhàn biết rõ đây là thói quen lúc hắn đang trầm tư. Nếu như vậy mà nói, xác thật là hắn đang cân nhắc lợi hại rồi.

Quả nhiên một lát sau, hắn đứng lên nói: “Chưa chắc là thực, nhưng vẫn cần đến xem.” Lần mở ra tiếp theo của Vân Mộng Trạch, phải chờ đến ba trăm năm sau.

Dưới sự chờ đợi của nàng, kết quả hắn chỉ nói câu “Có lẽ là có ích cho việc độ kiếp của nàng”, lại ngậm miệng không nói.

Nam nhân này lại quay trở về kiểu tích chữ như vàng.

Trường Thiên không để ý nàng đang quắc mắt nhìn trừng trừng, hỏi ngược lại: “Vì sao lại tranh đoạt Phúc Sinh Tử? Đối với nàng cũng không có tác dụng lớn.”

“Tại sao lại vô dụng?” May mắn trong giọng nói của hắn không có ý trách cứ, bằng không thì nàng sẽ trở mặt, “Sau khi huyết dịch của Phúc Sinh Tử giống đực được chế thành Tăng Vận Phù, không phải là có thể tạm thời mang đến may mắn cho người mang nó sao?”


“Là Cùng Kỳ nói cho nàng sao? Từ lúc nàng bước vào hành trình đi về phía tây đến nay, có những lần trải qua nguy hiểm là dựa vào vận khí để vượt qua hay sao? Thứ đó cuối cùng cũng là ngoại vật…”

“Ta biết rõ, ta biết rõ.” Ninh Tiểu Nhàn xen lời hắn, “Có phải là chàng muốn nói, ngoại vật cuối cùng không tốn sức, à, căn bản là phải dựa vào bản thân tu hành? Bằng không phép trời vừa mới đánh tới, mọi sự sẽ ngừng lại. Đạo lý đó ta sớm đã hiểu được. Phúc Sinh Tử đối với ta hay Ẩn Lưu cũng không có tác dụng lớn. Đồ vật này chỉ có sinh sản số lượng lớn mới lời, có thể nói là nếu vẽ được Tăng Vận Phù, thì huyết dịch của một đầu Phúc Sinh Tử giống đực có thể vẽ ra được bao nhiêu cái? Hút khô nó cũng không vẽ ra được mấy tấm phù, càng đừng nói chi là cầm lấy đi buôn bán phát tài.”

“Nàng cũng biết?”

“Nhất thanh nhị sở.” Nàng đột nhiên cười lạnh, “Nhưng mà, ta chính là không muốn nó rơi vào trong tay Yến Linh Tuyết.”

Trường Thiên nhìn nàng một cái.

“Bọn họ đã theo đuôi Phúc Sinh Tử mà đến, thời cơ xuất hiện lại thỏa đáng như vậy, tuyệt đối không thể nào là vừa mới đuổi tới. Nếu ta không có đoán sai, bọn họ đã sớm phái ngươi giám thị lâu rồi, cho đến khi đầu Phúc Sinh Tử cái kia sắp sinh sản thì mới xuất hiện để thu hoạch thành quả chiến đấu. Nói cách khác, đầu Phúc Sinh Tử này căn bản là bị bọn họ đuổi đến nơi này. Sau đó phát sinh sự kiện “hái hoa”, trong lòng bọn hắn biết rõ, thế nhưng lại khoanh tay đứng nhìn gần hai tháng.” Trong mắt Ninh Tiểu Nhàn lộ ra vẻ mỉa mai, “Haha, vị Yến đại tiểu thư thiên kiều bá mị này của chúng ta, thoạt nhìn cũng không mảnh mai khiến người yêu thích như vẻ bề ngoài của nàng a. Đáng tiếc, nàng càng muốn, ta càng không thể cho!”

Thật không, tại sao hắn lại cảm thấy nguyên nhân chân chính không có đại công vô tư như vậy? “Nàng cho rằng Tăng Vận Phù muốn dùng là dùng sao?” Hắn thản nhiên nói, “Vận khí vật đó vô cùng hư vô mờ mịt, không thể định lượng. Mặc dù dùng tới Tăng Vận Phù, làm sao nàng có thể biết được trong lúc luyện đan hay luyện khí may mắn sẽ gia tăng bao nhiêu, một thành hay nửa thành, hay là sẽ thất bại?”

“Cái quan trọng nhất chính là, vận số của người có hạn, nàng dùng Tăng Vận Phù vượt lên trước tham ô, như vậy sau khi hiệu quả của tấm phù đi qua, là sẽ bắt đầu xui xẻo.”

Nàng ngẩn người nói: “Còn có việc sau đó sẽ không may mắn sao? Cùng Kỳ!”

Lão hổ trong Thần Ma Ngục lập tức cười làm lành nói: “Nữ chủ nhân, ta, ta tất nhiên không có thông minh uyên bác nghe rộng biết nhiều như Thần Quân đại nhân rồi.”


Nói hay lắm, kỳ thật còn không phải là cái nửa thùng nước!

Nếu thật như thế, Tăng Vận Phù là thật có tác dụng phụ a, thời gian tăng vận vừa qua, vận may sẽ biến thành vận rủi rồi. Uống nước lạnh lạnh kẽ răng, đi đường đứt đai lưng cũng chỉ là việc nhỏ, nếu là lúc cùng người tranh đấu đột nhiên vận rủi lại đến, cái kia nói không chừng chính là bịp bợm tìm đường chết rồi! Chẳng qua là thời cơ sử dụng đồ vật này phải cực kỳ thỏa đáng, ví dụ như luyện chế đan dược có xác suất thành công cực thấp, hoặc là tu sĩ sử dụng trong lúc trùng kích cảnh giới kế tiếp, có lẽ sẽ thu được hiệu quả ngoài ý muốn. Chỉ cần làm tốt chuẩn bị, số phận rủi ro tùy theo mà đến chưa hẳn đã không thể tiếp nhận.

Thấy nàng giống như là nghĩ thông suốt, Trường Thiên cũng không nói thêm lời nào, tiện tay cầm lấy tài liệu ở bên cạnh nhìn xem. Thình lình hai ngón tay nhỏ nâng cằm của hắn lên, sau đó trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp.

Nàng trộm hương một ngụm, như chuồn chuồn lướt nước.

Hương khí thuộc về nàng đồng thời đánh úp lại, thần sắc Trường Thiên hơi động, vô ý thức mà đưa tay ra ôm eo nhỏ của nàng, ý định tăng thêm nụ hôn này, nàng lại như là cá bơi trượt ra ngoài trước một bước, tựa ở cạnh cửa.

Đây là? Hắn nhướn đôi mày dài nhìn qua nàng, kim quang trong mắt chớp động. Tu vi của nàng càng sâu, thân thủ càng là linh hoạt, quả nhiên là càng ngày càng không dễ bắt được rồi.

“Đây là khen ngợi chàng hôm nay cùi chỏ chưa từng đưa ra ngoài.” Thoạt nhìn nàng là chính nghĩa ngôn từ, da thịt vô cùng mịn màng lại nhiễm lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, làm giảm đi vài phần sức thuyết phục.

Trường Thiên ngạc nhiên nói: “A? Nàng không giận sao?”

“Nằm mơ! Khục, chẳng qua là thưởng phạt phân minh thôi.” Nàng mấp máy môi, lại nhanh chóng quay người đi ra ngoài.



Vào buổi chiều của một ngày này lại truyền đến hai tin tức. Thứ nhất, khe hở không gian ở Hồng Vân Đài lại mở ra lần nữa. Ba mươi đầu yêu quái lần trước Đồ Tận phái đi vào, chỉ trở về có ba đầu. Tin tức mà bọn họ mang về chính là, thế giới Thiên Ngoại đối với sinh mạng thật sự không … hữu hảo lắm.


Bọn họ đi qua địa bàn của lục bì quái (yêu quái da xanh), ở đây đất đai cằn cỗi, nhiệt độ chệnh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, linh khí thiếu thốn, hơn nữa có quái vật cực lớn khủng bố thường xuyên đi dạo. Yêu quái có thể thông qua khe hở không gian đi đến thế giới Thiên Ngoại, tu vi bản thân khá thấp, lần đầu tiên đi qua đã xui xẻo gặp phải quái vật đánh tới, ba mươi đầu yêu quái bị truy đuổi rồi ăn hết bốn đầu. Hơn một tháng thời gian kế tiếp, bọn hắn mới miễn cưỡng đi được tới điểm cuối cùng của Bần Hoang chi địa, thấy được ở chân trời có màu xanh xuất hiện, thời gian trở về đã đến.

Sau khi Trường Thiên nhận được tin tức này, cũng biết nếu lại phái yêu quái có tu vi yếu ớt đi qua dò đường đã không còn ý nghĩa, sợ rằng phải chờ chính mình nghĩ ra phương pháp thông qua khe hở để xử lý. May mắn Chẩn Khâu xuất hiện, đem lại linh cảm mới cho hắn và Ninh Tiểu Nhàn.

Việc này, phải đợi trở về rồi hãy nói.

Như vậy chuyện thứ hai phải nói là lửa sém lông mày, đại quân Ẩn Lưu rốt cục đã gặp phải chặn đánh, địa điểm là tại phương hướng Tây Nam Trấn Đường Ninh, khoảng chín mươi vạn dặm ngoài Cử Thủy Quan. Chuyện này đã ở trong dự liệu của Trường Thiên. Dù sao thì Ẩn Lưu cũng đã sắp đến chỗ theo mục đích, Quảng Thành Cung cũng không ngốc, nếu là bây giờ không có động tác, chẳng lẽ phải đợi đến sau khi ba quân tụ hợp lại cho nó một kích trí mạng sao?

Đúng lúc này, Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn đã đi đến Huyện Đông Dương cách Vân Mộng Trạch gần nhất. Bởi vì Vân Mộng Trạch đã mở ra được mấy tháng, nơi đây trở thành đại bản doanh cho tu tiên giả ra vào cấm địa cùng trao đổi tình báo, có thể nói là một phòng khó cầu, nàng bỏ ra giá cao gấp hai mươi lần ngày thường mới có thể thuê được một gian phòng trên, đây cũng là ứng với yêu cầu của Trường Thiên. Đại quân Ẩn Lưu ở tiền tuyến tác chiến, hắn tất nhiên cần phải thông qua Thần Sử Lục nghe báo cáo của các tướng soái, sau đó hạ đạt chỉ lệnh.

Chuyện này không có cách nào thực hiện ở trong Vân Mộng Trạch, bởi vì cấm địa đặc biệt tương đối nổi danh này có tính cách – không giống với Vô Tận Hải Nhãn, Thiên Lôi Tuyệt Ngục, nó không nằm ở Nam Chiêm Bộ Châu, mà là tự thành một tiểu thế giới, hơn nữa mỗi ba trăm năm mới có thể mở ra một lần, mỗi lần mở ra dài khoảng ba tháng.

Người tiến nhập vào tiểu thế giới này, không thể liên lạc cùng thế giới bên ngoài, cho nên Trường Thiên phải chờ ở Huyện Đông Dương, cho đến khi đại chiến chấm dứt. Trong lúc này, Ninh Tiểu Nhàn cùng Đồ Tận vừa vặn nhân cơ hội thu thập tình báo. Bọn họ là vội vàng quyết định tiến vào Vân Mộng Trạch, cho nên tư liệu có được vô cùng hữu hạn. Ở đây tu tiên giả tụ tập, các loại tin tức nhỏ bay tứ tung, muốn tìm vàng trong đống đá sỏi cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Trải qua hai ngày cố gắng, tư liệu hữu dụng nhất nàng thu thập được chính là: tuy Vân Mộng Trạch được gọi là “trạch”, nhưng lại có đầy đủ các dạng hình mặt đất, từ đồi núi đến hồ nước, từ núi cao đến hạp cốc, từ bình nguyên đến đầm lầy, cơ hồ là cái gì cần cũng đều có, quả nhiên là một thế giới thu nhỏ. Mà mấu chốt nhất chính là – quy tắc của cái thế giới này là “chúng sinh bình đằng” nổi tiếng vũ nội (nổi tiếng trong vũ trụ), đó là sau khi tất cả các sinh vật bên ngoài tiến vào Vân Mộng Trạch, không chỉ toàn bộ tu vi, thần thông bị áp chế, mà cả thân thể đều sẽ biến thành thân thể phàm nhân.

Nếu lấy sức mạnh của nam tử trưởng thành tính là hai trăm cân, như vậy tu tiển giả có cường hãn hơn nữa mà tiến vào đây, sức mạnh cũng chỉ bị giới hạn trong vòng hai trăm cân.

Đối với tu sĩ mà nói, con số này giá trị quá thấp. Sức mạnh của tu tiên giả, nhất là của yêu quái cường đại, ít nhất đều là ngoài vạn cân, như người Kỳ Nam Tộc thậm chí có thể đạt đến trăm vạn cân, đột nhiên lại để cho bọn họ từ đại lực sĩ biến thành phàm nhân, chênh lệch quá lớn.

Rất nhiều tiểu thế giới đề sẽ diễn sinh ra quy tắc chi lực. Điều này nàng biết, có nơi có tốc độ thời gian hoặc trọng lực nhanh hơn hay chậm hơn, ở Nam Chiêm Bộ Châu n lần, có nơi chỉ cho phép sử dụng lực lượng đơn hệ như linh lực thổ hệ, còn lại các hệ khác đều bị cấm.

Nhưng mà loại vật quy tắc này, ngươi có thể coi là thuộc về phạm trù dùng để phá vỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận