Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Đương nhiên là tương đối giống nhau rồi, vài đầu Nhận Trảo Thú kia cũng lây nhiễm Hoặc Tâm Trùng.

Nhưng lúc bốn chữ này mới lọt vào tai, trong đầu Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên có linh quang lóe lên. Đáng tiếc chính là, tốc độ của linh quan này bay qua quá nhanh, nàng còn chưa kịp bắt lấy đã nhạt nhòa biến mất.

Giống như là một ý niệm rất quan trọng. Nàng chặt chẽ nhíu mày.

Lúc này Đồ Tận đừng ở cửa động đột nhiên nói: “Hết mưa rồi, đàn sói cũng đã đi.”

Một trận sóng gió vừa qua, lực hấp dẫn của mọi người đều bị dẫn dắt đi, hiện tại một lần nữa nhìn về hướng cửa động, mặc dù bầu trời lờ mờ, sao sáng lại một lần nữa che kín màn trời, quả nhiên mưa to đã dừng lại đột ngột như lúc nó đến.

Lư Khâu Bách ngạc nhiên nói: “Đàn sói cư nhiên rút lui? Tính nhẫn nại của những … súc sinh kia rất tốt, ta còn tưởng rằng chúng phải thủ ở đó ít nhất hai, ba mươi canh giờ.” Cái mũi của những… quái vật này rất linh, có thể ngửi được mùi máu tanh ít nhất hai dặm ở bên ngoài. Vừa rồi toàn thân Linh Phong chảy máu, dù bên ngoài trời có mưa, sói hai đầu ở gần hơn mười trượng cũng có thể ngửi thấy mới phải, tại sao chịu bỏ con mồi đang gần trong gang tấc này?

Bất luận là thế nào, đàn sói đã rút lui là chuyện tốt. Các đệ tử của Thanh Đào Các mang theo thi thể của Linh Phong ra khỏi sơn động, đào một đại động dưới chân núi an táng hắn.

Thật ra về chuyện xử lý thi thể, hai bên ngược lại là có khác nhau nho nhỏ. Đồ Tận đề nghị hỏa thiêu thi thể, sau đó lại chôn tron cốt đi, nhưng mà lời này vừa nói ra, hai mắt Linh Sơn đã đỏ lên như muốn rách ra. Các đệ tử khác của Thanh Đào Các dù chưa xúc động như vậy, nhưng thần sắc trong mắt rõ ràng là không dám gật bừa.


Loại tình huống này, Đồ Tận cũng chỉ có thể nhún vai, dù sao thi thể cũng là của Thanh Đào Các, người ta có quyền xử trí.

Nhưng thời điểm đào huyệt, đột nhiên có một hồi tiếng rống to rõ từ đằng xa truyền đến, âm thanh này trầm thấp, hùng hồn, thô bạo, sai khi truyền vào tai người nghe, ngay cả trái tim đều muốn vặn vẹo một chút, quả nhiên là còn khiến người khác sợ hãi hơn so với sư tử rống.

Mọi người nghe xong âm thanh này, động tác đào đất trên tay cũng không khỏi dừng lại một chút, không biết là ác thú như thế nào phát ra âm thanh này. Lư Khâu Hạ cau mày nói: “Động tác nhanh hơn đi, nơi đây không nên ở lâu!” Trong giọng nói có hai phần gấp gáp.

Ninh Tiểu Nhàn hiếu kỳ nói: “Đó cũng là dị thú sao?”

“Đúng vật, đó là tiếng kêu của dị thú Bột Long.” Lư Khâu Hạ nói, “Ta đến nơi này hai lần đều chỉ đứng ở xa mà nhìn thấy loại quái vật này, là bá chủ tại địa khu bên ngoài của Vân Mộng Trạch, thân cao hơn sáu trượng (20m), động tác nhanh nhẹn, phàm nhân bị nó nhìn chằm chằm cũng không có kết cục gì tốt. May mắn loại quái vật này lưỡng tê thể (sinh vật lưỡng cư), lãnh địa cũng chỉ ở gần ven biển, rất ít khi xâm nhập đất liền. Nghe âm thanh này, giống như là cách chúng ta rất gần. Đám sói hai đầu kia nói không chừng là bị chúng dọa sợ mà chạy mất. Chúng ta cũng đừng lưu lại quá lâu.”

Hào khí bi thương vốn đang bao phủ trong đám người, bởi vì quái vật tiếp cận mà tiêu tán không ít, dù sao vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Mọi người Thanh Đào Các chôn đồng bạn xong, vội vàng lên đường.

Lộ trình kế tiếp, cũng thái bình hơn nhiều. Hai sư huynh đệ Lư Khâu Hạ không hổ là lão nhân có kiến thức dẫn đường, dưới sự dẫn dắt của bọn hắn, ba người Ninh Tiểu Nhàn cùng các đệ tử của của Thanh Đào Các vượt qua rất nhều địa bàn của mãnh thú, không làm kinh động những … sinh vật phiền toái này, hơn nữa thời tiết cũng tương đối phối hợp, luôn không có mưa thêm lần nữa.

Cứ đi như thế thêm ba, bốn canh giờ, đội ngũ rốt cục xuyên qua cánh rừng rậm rạp, tiến nhập vào bình nguyên rộng lớn.

Chỗ bình nguyên này cũng có vài phần hương vị của thảo nguyên Hi Thụ, chỉ có điều địa thế không bằng phẳng như chỗ đó, cách mỗi mấy trăm trượng cũng đều có đại thụ cao lớn xuất hiện, lại cơ hồ là ba lượng thành rừng, có vài phần hương vị thê lương bi tráng. Nói ngắn gọn, ở đây không mênh mông rộng lớn như thảo nguyên Hi Thụ.


Lư Khâu Hạ chỉ về phía xa xa nói: “Đi qua phiến thảo nguyên này, lại băng qua núi, tiếp đó đi qua hai hạp cốc thì sẽ đến Hồng Cốc, cũng tức là nơi nghe nói có người thấy được Mộc Chi Tinh.”

Đồ Tận trộm đi trí nhớ của người chứng kiến, cho nên biết rõ là thực sự có người ở đó đã nhìn thấy một bóng dáng tiểu nhân màu xanh lá mơ hồ. Trong nội tâm của Ninh Tiểu Nhàn khẽ động: “Tin tức này truyền lưu rất rộng sao?”

Lư Khâu Hạ nhún vai nói: “Dù sao đa số người huyện Đông Dương đều biết, người nhìn thấy cũng thật sự là không ít, nhất thời đã truyền ra. Chúng ta không có hứng thú với Mộc Chi Tinh, thật ra cũng không chú ý.”

Bọn họ tiến vào Vân Mộng Trạch, là muốn tìm mấy vị thảo dược quý hiếm, cùng với đặc sản mà chỉ Vân Mộng Trạch mới có – Phù Ly Cao. Đây là một loại vật có trạng thái dầu màu đen, ở trong cao điền của địa khu đầm lầy tại cấm địa nhìn mãi quen mắt. Những tu tiên giả đầu tiên tiến nhập Vân Mộng Trạch cũng không coi trọng nó, cho đến khi có người lấy một chút về, cẩn thận nghiên cứu, mới biết được loại dầu cao này là là Thổ hệ linh khí ở dạng hóa lỏng thành cao!

Linh khí trong thiên địa đều dùng hình thức rời rạc mà tồn tại, bởi vậy vô luận là tu sĩ hay là yêu quái, đều cần phải điều tức nhập định, dẫn thiên địa linh khí nhập vào cơ thể rèn luyện, như thế thân thể mới có thể càng ngày càng lớn mạnh. Quá trình này rất dài, hiệu suất cũng rất thấp. Mà Phù Ly Cao là trực tiếp do cao độ áp súc mà thành, linh lực Thổ hệ hóa lỏng, đối với tu tiên giả Thổ hệ mà nói, đây chính là bảo vật vạn kim bất dịch (vạn kim cũng không di chuyển được), có thể sớm ngày lên đến cảnh giới đăng thiên chi thê (thang lên trời) hoàn toàn mới. Đối với tu sĩ nhân loại Thổ hệ linh căn mà nói, nếu có loại Phù Ly Cao này nơi tay, tốc độ tu hành ít nhất sẽ tăng lên một phần hai!

Trên thực tế, ngoại trừ Phù Ly Cao, ở Nam Chiêm Bộ Châu còn chưa xuất hiện loại linh lực Ngũ Hành hóa lỏng thứ hai đây. Chỉ bằng vào điểm này, liền khiến cho giá trị của Phù Ly Cao tăng mạnh.Cho tới bây giờ, giá cả của một lượng Phù Ly Cao còn có thể đổi được bảy ngàn linh thạch! Mấy chữ này nghe dọa người, nhưng ngẫm lại Vân Mộng Trạch mỗi ba trăm năm mới mở ra một lần, hơn nữa ai tiến vào đây đều phải biến thành phàm nhân, túi trữ vật càng không có cách nào sử dụng, mỗi một lượng dầu cao đều là do con người vận chuyển hàng thật giá thật, giá cả không cao mới là lạ.

Một khi tin tức này lộ ra, số người đi vào Vân Mộng Trạch lập tức tăng cao. Nơi đây cũng trở thành bảo địa mà tu tiên giả không muốn bỏ qua, dù sao ngoại trừ Phù Ly Cao, còn có phần đông kỳ hoa dị thảo, cùng với dị thú đã sớm biến mất ở Nam Chiêm Bộ Châu, đều có tồn tại trong tiểu thế giới này.

Thực tế qua hơn một trăm lần thăm dò, lý do mà hậu nhân tiến vào đây lại nhiều thêm một cái – tìm kiếm bảo tàng mà tiền nhân lưu lại! Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người tài ba hào kiệt không tin tà, nhất định phải đi vào sâu trong Vân Mộng Trạch thăm dò, kết quả một đi không trở lại. Một người nổi danh nhất trong đó, là tiền bối cao nhân của Triều Vân Tông – Liễu Phù Sinh, nghe nói vị kiếm tiên này đã đạt đến Chân Tiên chi cảnh, từng ở bên bờ Hắc Thủy chém giết yêu giao (thuồng luồng yêu) cường đại, lại có chiến công to lớn, suất lĩnh môn hạ Triều Vân Tông trùng kích Chiến tuyến Phương Bắc, mạnh mẽ đem Chiến tuyến Phương Bắc chuyển dời hơn ba ngàn lý!


Nhưng mà dạng mãnh nhân như vậy, vào hai nghìn bốn trăm năm trước đã xâm nhập Vân Mộng Trạch, từ đó về sau không còn ai gặp được hắn.

Từ lúc Vân Mộng Trạch xuất hiện lần đầu tiên cho đến bây giờ, đã mở ra hơn một trăm lần, cũng không biết có bao nhiêu tiền nhân bị nhốt tại chỗ sâu trong cấm địa này, tuy bọn họ đã thân vẫn, nhưng đồ đạc mang vào lại là một lượng tài phú. Trong số những tu tiên giả hôm nay tiến vào đây, cũng không thiếu người may mắn phát hiện được di vật do đại năng tiền bối lưu lại. Phải biết, tất cả pháp khí ở trong Vân Mộng Trạch đều mất đi hiệu lực, biến thành vật phàm, chậm rãi bị ăn mòn. Như vậy là đang thách thức nhãn lực cùng vận khí của mọi người, có chút đồ rách rưới đi ra vẫn là rách rưới, nhưng có chút đồ, ra khỏi Vân Mộng Trạch lại khôi phục diện mạo thật, chỉ cần chăm sóc ân cần là sẽ có khả năng hồi phục uy lực ngày đó.

Sau nửa ngày trời, trên thảo nguyên thoạt nhìn vẫn là một mảnh thái bình, bọn họ đã đi qua hơn hai mươi lý, Lư Khâu Hạ sắc mặt như thường, Ninh Tiểu Nhàn lại chú ý tới hắn thường xuyên quay đầu nhìn về đoạn đường phía sau, hiển nhiên là lo lắng có thứ đuổi theo, chỉ là ở trước mặt đệ tử còn phải bảo trì trấn định của sư trưởng.

Đây cũng là tố chất của một lĩnh đội hợp cách, cần phải khiến đội viên tin tưởng.

Nàng nói khẽ: “Hắn đang lo lắng cái gì?”

“Bột Long Thú.” Trường Thiên đi lại bên người nàng, thấp giọng nói, “Thời viễn cổ, loại dị thú này thường xuyên du đãng trên đại lục, bổn sự truy tung con mồi rất mạnh. Lúc ta còn nhỏ tuổi, cũng gặp qua một đầu Bột Long, đó hoàn toàn không phải là sinh vật mà phàm nhân có thể đối mặt.”

“Thắng hay thua?” Nàng hô nhỏ một tiếng. Ba Xà cũng không phải từ lúc ra đời đã vô cùng cường đại, hắn đã nói “nhỏ tuổi”, chắn hẳn lúc ấy còn không có leo lên đến đỉnh cao nhất của chuỗi thực vật của Nam Chiêm Bộ Châu. Nhưng mà nàng lập tức kịp phản ứng, tự giễu nói, “A, tất nhiên là chàng thắng, nếu không hiện tại cũng sẽ không đứng chỗ này. Lại nói, thịt của Bột Long ăn ngon không vậy?”

Trọng điểm chú ý của nàng có phải sai rồi không? Hắn tức giận liếc nhìn nàng: “Chuyện đã lâu như vậy, lại là nuốt trọn vào, làm sao còn nhớ rõ hương vị?”

Được rồi, lang quân nhà nàng mới là đồ tham ăn đáng sợ nhất, nàng đổ mồ hôi một cái.

Chỉ nghe hắn nói tiếp: “Bởi vậy ta còn nhớ rõ tập tính của dị thú này. Âm thanh của Bột Long có lực xuyên thấu vô cùng, trong vòng trăm dặm đều có thể nghe thấy. Nhưng mà nàng có nhớ rõ đã bao lâu rồi chúng ta không còn nghe được tiếng rống của nó không?”

Nàng đếm: “Mười canh giờ rồi sao?”


“Mười canh giờ thêm hai khắc.” Trường Thiên khẳng định nói, “Có rất nhiều loài ăn thịt kể cả Bột Long, chỉ có ở trong một loại trạng thái mới có thể yên tĩnh như vậy.”

Trong nội tâm nàng nhảy dựng một cái: “Trạng thái gì vậy?”

“Thời gian đi săn.”

“Đợi đã!” Nàng hấp tấp nói, “Không phải Lư Khâu Hạ đã nói, Bột Long Thú chỉ sinh hoạt ở ven biển, rất ít đặt chân lên đất liền hay sao?”

Trường Thiên thản nhiên nói: “Hắn cũng đã nói, dị thú có tính ăn cỏ trong địa khu này ít khi chủ động công kích nhân loại.”

Nàng lập tức ngậm chặt miệng. Linh Phong đều có thể chết dưới sự tập kích của Nhận Trảo Thú, Bột Long rời khỏi lãnh địa vốn có thì có gì kỳ quái? Có lẽ là Lư Khâu Hạ đã nghĩ thông suốt điểm này, mới có thể nghi ngờ a? Chỉ hi vọng là hắn nghĩ sai rồi, nếu không bọn họ lại có chuyện thú vị rồi.

Đúng là cái gọi là “nhìn núi chạy chết ngựa”, từ lúc vừa tiến vào thảo nguyên đã mông lung thấy được hình dáng Viễn Sơn, đến lúc này ở trong tầm mắt cũng không biến lớn hơn bao nhiêu, ngược lại là trên bầu trời tối đen ánh sao lập lòe, nhìn ra xa xa, lại có thể thưởng thức cảnh đẹp “tinh thủy bình dã khoát” hùng tráng (tinh thủy bình dã khoát: ánh sao chiếu xuống bình nguyên rộng rãi). Đáng tiếc hơn mười canh giờ này mọi người đã không ngừng nghỉ một chút nào mà đi nhanh,  vừa khát vừa mệt, còn có tâm tư ngắm cảnh sao?

Trèo qua khu vực đồi núi phập phồng, thình lình có một phiến hồ nước đập vào mắt, ánh sao trên mặt nước bị tán ra, chập chùng trên sóng.

Nước. Mọi người đã là thân thể phàm nhân, giờ phút này trong cổ như hỏa thiêu, gặp được nước có thể hai mắt không tỏa sáng hay sao?

Linh Vân đi đến đầy người đổ mồ hôi nhịn không được hoan hô một tiếng, đang muốn chạy lên phía trước, lại bị Ninh Tiểu Nhàn kéo lại nói: “Đứng lại, đừng lên tiếng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận